Chương 71
Mãn Đình Phương, nơi tiêu kim quật của Long Vực.
Bước vào bàn cần 5000 điểm, bên trong ăn uống, phòng ốc đều phục vụ khác giới.
Tiền lương của Long Vực Alpha tuy cao hơn người khác, nhưng khi trừ đi cống hiến điểm thì cũng chỉ đủ mỗi tháng tới đây một lần, chủ yếu là để giải quyết nhu cầu vào kỳ dễ cảm. Nói nhiều thì thật ra cũng chẳng gánh nổi, bởi ngoài ăn mặc sinh hoạt hằng ngày, chi phí chữa bệnh cũng tốn không ít cống hiến điểm.
Không thể không nói, chế độ “tiền lương” ở Kình Thương thực ra khá hợp lý. Người bình thường cơ bản mỗi tháng đều không dư được mấy cống hiến điểm, trừ khi lập công lớn cho Long Vực để được thưởng thêm.
Ví dụ như quân tiên phong, liều mạng xông pha vào khu nhiễm dịch để tìm kiếm vật tư sinh tồn. Nguy hiểm cao thì khen thưởng cũng cao, bởi vậy mới có người dũng cảm gia nhập.
Mà Trào Phong – chiến sĩ nổi danh nhất Long Vực – từng vào sinh ra tử, lập vô số chiến công, tiền thưởng lớn đến mức từng bó từng bó mà phát. Tích góp cũng rất nhiều, chỉ là dạo gần đây tiêu pha có hơi nhiều.
Tô Thành vừa nghe xong liền thấy cả người không ổn.
“Ngươi, một Omega… khụ, tới đó làm gì?”
“Ngươi khẩn trương cái gì?” Lăng Nguyệt Tịch nghiêm mặt: “Chúng ta cũng đâu phải đến chơi. Muốn cứu người thì phải biết vị trí trước chứ? Hiểu rõ tình hình xung quanh? Nhân lúc mới đến, đi dạo quanh một vòng nghênh ngang thì mới không bị nghi ngờ.”
“Đúng vậy, nhìn ngươi kìa, bị dọa đến tái mặt rồi.” Thi Vân Khởi liếc nàng, híp mắt nói: “Chúng ta cũng đâu vào đó ăn uống. Người vừa nãy chẳng phải đã nói rồi sao, không đụng đến mấy thứ đó.”
Ừm… hình như đúng thật.
Tô Thành len lén liếc Lăng Nguyệt Tịch. Người nọ đứng thẳng tắp, giờ phút này đang đánh giá kiến trúc xung quanh, như thể quan sát địa hình. Dưới mặt nạ không thấy rõ biểu tình, giọng điệu lại nghiêm túc khác thường.
Không đi vào thì tốt… Nhưng sao vẫn thấy bất an. Không biết giác quan thứ sáu của Alpha lần này có đúng không.
Lăng Nguyệt Tịch bỗng liếc sang: “Sao nào, Trào Phong thượng tướng khó xử lắm à?”
“Khó xử gì chứ? Chẳng có gì khó xử hết.” Tô Thành dang tay, làm bộ thoải mái: “Mời bên này.”
Hừ, sao có thể để người này xem thường?
Trên mặt lập tức treo lên nụ cười nghề nghiệp, nàng như hướng dẫn viên du lịch, vừa đi vừa giải thích, dẫn cả đoàn hào phóng tiến về phía Mãn Đình Phương.
Trên đường, Hồng Tụ Chiêu mấy người quan sát cẩn thận, Lăng Nguyệt Tịch thỉnh thoảng đưa ra câu hỏi, rồi cùng Thi Vân Khởi trao đổi, nghiêm túc bàn luận về phòng ốc, lối đi nhỏ…
Thi Vân Khởi thì mở APP kiểm tra đo lường liên tục, cũng chẳng lo Kình Thương nghe lén.
“Nơi này là binh doanh, đi theo con đường kia khoảng mười phút là đến Mãn Đình Phương. Chung quanh đều có thủ thành quân tuần tra.” Tô Thành vừa dẫn đường vừa nói.
Lăng Nguyệt Tịch gật gù: “Nghe nói thủ thành quân do Phụ Hý quản? Người này thế nào?”
Không đáng tin lắm… nhưng lời đó dĩ nhiên không thể nói thẳng.
“Cần tiếp xúc thêm mới biết.” Tô Thành cân nhắc một lát rồi đáp: “Thực lực của hắn trong hàng ngũ Phá Hiểu không tính là mạnh. Dạo gần đây Long Vực không có tang thi xâm lấn, hắn chẳng có đất dụng võ, chỉ sống dựa vào lương cơ bản, hơn phân nửa đều tiêu ở Mãn Đình Phương.”
Lực yếu, nghèo nàn, lại còn ham vui.
Đó là kết luận Lăng Nguyệt Tịch rút ra sau khi nghe xong.
“Đặt người như vậy làm thống lĩnh thủ thành quân, thật thú vị.”
“Có lẽ chỉ là bề ngoài.” Tô Thành nói: “Ta vẫn muốn thử hắn, chỉ là chưa tìm được cơ hội thích hợp.”
Vừa trò chuyện vừa đi, chẳng mấy chốc đã đến trước cửa chính Mãn Đình Phương.
Một đoàn mười một người, vẫn do Trào Phong đích thân dẫn khách. Nhìn vị mang mặt nạ bên cạnh, khí thế áp đảo, đoán ngay được chính là khách quý hôm nay của Long Vực – Hồng Tụ Chiêu.
Tú bà trên lầu hai vừa nhìn thấy liền vội vã xuống đón.
“Ngài là Hồng Tụ Chiêu đại đương gia phải không? Thật là tuấn tú lịch sự nha ~” Ánh mắt định vị chính xác mục tiêu, tú bà cười đến híp cả mắt, kéo tay mà dẫn vào: “Mãn Đình Phương hôm nay đã chờ ngài đến rồi đó ~”
“Thật sao.” Lăng Nguyệt Tịch cười khẽ, chẳng hề bị hương nước hoa nồng nặc làm ảnh hưởng: “Như vậy mà đi ngang không vào thì e rằng chúng ta thất lễ rồi.”
???
“Khoan đã!” Tô Thành vội đưa tay kéo nàng lại, “Ghi tên nàng vào sổ đi!”
Nhưng ngăn sao nổi. Lăng Nguyệt Tịch vung tay, dẫn chín người còn lại thẳng tiến vào.
Đệt… Vừa rồi nói không vào là ai thế!?
Trước một khắc còn nghiêm túc bàn chuyện, giây sau đã bước vào Mãn Đình Phương.
Chín người lần lượt đi ngang qua, Thi Vân Khởi còn ngoái đầu cười khiêu khích.
Tô Thành sững sờ, như bị sét đánh.
Tên trời đánh Lăng Nguyệt Tịch! Nói lời chẳng thèm giữ! Ngươi đường đường là đại đương gia, ta còn là minh hữu, sao lại ngang nhiên trả thù riêng thế này!?
“Mỗi người 5000, mười một người tổng cộng năm vạn rưỡi.” Beta tiếp đãi cầm máy quẹt thẻ đi đến, cười tít mắt.
“Không… có giảm giá được chút nào sao?” Tô Thành run giọng hỏi. “Chúng ta đông người mà…”
“Ngài đùa rồi, Mãn Đình Phương chưa từng ưu đãi.” Thấy sắc mặt nàng u ám, Beta lo lắng: “Thượng tướng gần đây áp lực quá lớn? Càng nên vào thả lỏng, Omega nhà chúng ta ai nấy đều thủy linh, đảm bảo khiến ngài hài lòng ~”
Thả lỏng cái đầu ngươi ấy! Da ta sắp tróc ra rồi còn gì!
“Ngươi lề mề làm gì, rốt cuộc có trả không?” Thi Vân Khởi từ trong gọi vọng ra, thấy nét mặt khổ sở của nàng thì nhướng mày: “Đường đường Trào Phong thượng tướng chẳng lẽ lại khó xử vì ít điểm cống hiến?”
“Hừ, sao có thể!” Cắn răng, Tô Thành lập tức quẹt thẻ, ngẩng đầu đầy kiên cường: “Đi!”
Một tiếng “tích”, máy nhắc: “Trừ 55,000 điểm cống hiến.”
Chân nàng mềm nhũn, phải vịn cửa mới đứng vững.
…
Tiến vào trong, mùi hương tin tức tố Omega ập tới, dày đặc khắp nơi. Tô Thành cau mày che mũi, quét quanh lầu một nhưng chẳng thấy bóng dáng Lăng Nguyệt Tịch.
“Hồi nãy nhóm khách quý kia đi đâu?”
“Ngài nói Hồng Tụ Chiêu sao?” Beta cười: “Đã lên phòng Thiên Tự Nhất số rồi.”
“Phụt—” Ngực Tô Thành như bị đâm một nhát, máu nóng dâng trào.
Thiên Tự Nhất số! Phòng xa hoa nhất Mãn Đình Phương, giá 30 vạn cống hiến điểm! Một mình nàng sao đủ quẹt nổi!?
Lăng Nguyệt Tịch đúng là quá đáng! Đây đâu phải kết minh, rõ ràng là trả thù riêng!
…
Khi nàng lên đến nơi, Lăng Nguyệt Tịch đã ngồi ngay ngắn trên ghế, vẻ mặt dưới mặt nạ lạnh lùng, tay áo che bàn tay run nhẹ. Tú bà còn đang ríu rít: “Lần trước ta sắp xếp cho thượng tướng mười Omega, nam nữ đủ cả—”
“Ngươi đừng nói nữa…” Tô Thành vội đẩy nàng ra, hạ giọng: “Lần này chỉ cần họ khiêu vũ thôi, không cần Omega.”
Nhưng Lăng Nguyệt Tịch lạnh lùng cắt ngang: “Cứ làm như vừa rồi nói, mười người đều phải đến.”
Tú bà như được đại xá, vội chạy đi.
Trong phòng, không khí lập tức hạ xuống tận băng điểm. Thi Vân Khởi còn chêm vào: “Ngươi đúng là khách quen thật nha. Tú bà thân thiết thế kia, kẻ mù cũng nhận ra!”
“Ngươi thấy tú bà nào không tự quen chứ!?” Tô Thành bật lại.
“Ta thì chưa từng gặp tú bà.” Thi Vân Khởi chắp tay, giọng đầy mỉa mai: “Ngươi kinh nghiệm hơn ta nhiều rồi.”
Không khí căng như dây đàn. Lăng Nguyệt Tịch ngồi im, không nói gì, nhưng tay áo càng siết chặt. Nàng rõ ràng đang giận thật sự – kiểu giận im lặng đáng sợ nhất.
Cuối cùng, Tô Thành vẫn mở miệng: “Được rồi… ta giải thích một lần cuối. Đúng là khi vào kỳ dễ cảm, ta từng đến một lần. Tú bà trực tiếp lôi mười Omega nhét vào phòng, nhưng ta không hề làm gì cả. Tin không thì tùy.”
Lăng Nguyệt Tịch ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng nàng. Một lúc sau, giọng nàng khẽ vang lên:
“Tin.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com