Chương 79
Dành cho tình yêu trong lòng tôi.
Editor: Thư Huỳnh.
-----------------
Lục Băng Ngưng cảm thấy tâm mình giòn tan, Quế Vi Vi cũng từng đẹp như thế, làm cho nàng mê say, nhưng bây giờ, tất cả đều đã thay đổi. Lục Băng Ngưng biết mình không phải là kiểu người chìm đắm trong đau thương, nhưng cho tới bây giờ đối với chuyện này không khỏi không cảm thán, cảnh còn người mất.
Hơn nữa người làm cho nàng sinh ra ý niệm trong đầu lần nữa lại là Tô Kiều Diễm.
Ấn tượng của Lục Băng Ngưng đối với Tô Kiều Diễm chính là nữ nhân không biết lẽ phải, đập kính xe phá rối giấc ngủ của nàng, nữ nhân kiêu ngạo luôn gương nanh múa vuốt, nàng không có cảm thụ gì với loại nữ nhân như vậy, nhưng hiện tại, bộ dáng Tô Kiều Diễm lại điềm đạm đáng yêu, còn có thể làm cho nàng liên tưởng tới hình tượng tốt đẹp Quế Vi Vi.
Ngay cả Lục Băng Ngưng cũng cảm thấy có chút bất khả tư nghị.
"Lớp trang điểm của em bị lem rồi, phải chỉnh lại." Rốt cuộc Lục Băng Ngưng cũng tìm được lý do để nói chuyện với Tô Kiều Diễm.
Tô Kiều Diễm ngẩng đầu nhìn nàng một chút: "Cô cũng không thích tôi, tôi cần gì phải xinh xinh đẹp đẹp trước mặt cô chứ?"
Thiếu chút nữa là Lục Băng Ngưng hân hoan vui vẻ, tuy rằng miệng Tô Kiều Diễm vẫn không buông tha nàng nhưng ít nhất cũng chịu nói chuyện rồi.
Lục Băng Ngưng thừa cơ truy kích: "Là nữ nhân thì mỗi thời mỗi khắc nên duy trì bản thân xinh đẹp nhất." Ông trời làm ơn để Tô Kiều Diễm nghe lời khuyên của nàng một chút đi.
Bả vai Tô Kiều Diễm run rẩy nhẹ, cô xoa xoa khóe mắt, đứng dậy nói: "Tôi đi toilet." Thật ra Lục Băng Ngưng nói cái gì, Tô Kiều Diễm đều không thèm để ý, cô chính là nhất thời ủy khuất muốn phát tiết, bây giờ khóc đến độ có chút mệt mỏi.
Lục Băng Ngưng gật gật đầu: "Cô đi đi."
Tô Kiều Diễm nhìn nàng một cái, Lục Băng Ngưng ngẩn người, rất nhanh phản ứng lại lên tiếng hỏi: "Muốn tôi đi chung không?"
"Không cần!" Tô Kiều Diễm để lại bóng lưng cho Lục Băng Ngưng, xoay người đi rất dứt khoát.
Lục Băng Ngưng không hiểu nỗi, mới vừa rồi còn khóc tới hoa lê loạn chiến, bây giờ lại biến thành con báo muốn cắn người rồi?
Tô Kiều Diễm ở trong toilet đã hai mươi phút, trong lúc này Lục Băng Ngưng đã ăn hết đồ ăn trên bàn, ly trà chanh chỉ còn một chút, nàng bưng ly cà phê của Tô Kiều Diễm lên nhìn nhìn, cho nên lúc Tô Kiều Diễm từ toilet đi ra, cái cô nhìn thấy chính là bộ mặt nhăn nhó của Lục Băng Ngưng sau khi uống một hớp cà phê.
Bộ dáng rất giống với tiểu hài tử bị mẹ bắt phải uống thuốc đắng.
"Cô không phải không uống cà phê sao?" Tô Kiều Diễm cố ý chọn thời điểm mà Lục Băng Ngưng không muốn nghe nhất để lên tiếng.
Lục Băng Ngưng bỏ ly cà phê xuống chụp ly trà chanh còn ít, uống sạch, làm như không hiểu ý tứ trong lời nói vừa rồi của Tô Kiều Diễm, nàng lắc đầu nói: "Thật không hiểu, thứ khó uống như vậy cũng có người thích."
Tô Kiều Diễm nói: "Không thích thì đừng uống, có người lấy dao kề cổ, bắt cô uống sao?" Tô Kiều Diễm không biết tại sao Lục Băng Ngưng lại uống trộm ly cà phê của cô, nhưng có phải có thể coi đây là Lục Băng Ngưng muốn chứng minh mình không uống cà phê là thật không?
Lục Băng Ngưng liếc cô: "Tôi chỉ muốn biết thứ này khó uống như thế nào thôi."
Tô Kiều Diễm liền lên tiếng: "Cảm thấy khó uống thì thêm đường và sữa vào." Nói xong Tô Kiều Diễm cũng động tay gắp hai khối đường vào trong ly cà phê Lục Băng Ngưng vừa uống, sau đó bỏ thêm hai muỗng sữa, rồi khuấy đều, biến ly cà phê đen thành ly cà phê sữa.
Tô Kiều Diễm bưng lên đưa tới gần miệng Lục Băng Ngưng: "Uống đi."
Lục Băng Ngưng nhìn hai mắt có chút sưng đỏ của Tô Kiều Diễm, không thể không ngoan ngoãn nhận lấy, kiên trì uống một hớp lớn, không dám lưu lại trong miệng quá lâu, trực tiếp nuốt xuống cổ họng.
Vị ngọt pha lẫn chút đắng, quá khó tiếp thu rồi.
Lục Băng Ngưng kiệt lực đem toàn bộ tâm tình khống chế hương vị kỳ dị này, chỉ nhìn Tô Kiều Diễm xả khóe miệng cười cười, sau đó uống một hơi hết sạch.
Làm như vậy rồi, Tô Kiều Diễm nên hết giận rồi.
"Vị ra sao?" Quả nhiên đầu tiên Tô Kiều Diễm lên tiếng hỏi.
Lục Băng Ngưng đương nhiên biết Tô Kiều Diễm muốn trút giận, vì thế chỉ chọn câu trả lời mà nàng nghĩ Tô Kiều Diễm sẽ vừa lòng: "Trước giờ không có uống, nhưng lúc này cô pha, cảm thấy dễ uống hơn lúc nãy." Mời là lạ. Trong lòng Lục Băng Ngưng âm thầm bỏ lại một câu. Câu này Tô Kiều Diễm không nghe được, cho nên thấy Tô Kiều Diễm cười nói: "Vốn là uống rất ngon."
Căn bản Lục Băng Ngưng không quan tâm sự thật như thế nào, chuyện duy nhất nàng hy vọng chính là Tô Kiều Diễm không còn khóc trước mặt nàng nữa.
Tới gần mười một giờ, Tô Kiều Diễm nhận được điện thoại của Tân Gia Tường. Tô Kiều Diễm làm động tác rồi đi ra chỗ vắng nhận điện thoại, cực kỳ ôn nhu mà uy một tiếng.
Lục Băng Ngưng biết nhất định người gọi tới chính là chồng của Tô Kiều Diễm, rất tự nhiên biết điều để lại không gian im lặng cho Tô Kiều Diễm. Khoảng cách Tô Kiều Diễm đứng cách Lục Băng Ngưng không tính là xa, ngồi chỗ này Lục Băng Ngưng hoàn toàn có thể nhìn rõ được biểu hiện của cô, lúc này đây, Tô Kiều Diễm không hề có một dáng con báo nhỏ kiêu ngạo, thành thành thật thật theo khuôn phép cũ, chuẩn hình tượng con gái nũng nịu.
Lục Băng Ngưng âm thầm tặc lưỡi, Tô Kiều Diễm nữ nhân này, đối với nam nhân thật biết làm bộ.
Lục Băng Ngưng thấy mình với Tô Kiều Diễm là người ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, nguyên bản không thể nào cùng xuất hiện, vậy mà hôm nay lại vì Tô Kiều Diễm khóc, nàng lại tự nguyện uống vào ly thuốc độc vừa rồi.
Từ nhỏ tới lớn, cho dù là mẹ nàng, dùng cố gắng cả đời đến cuối cùng từ bỏ, cũng không thể làm nàng thay đổi thói quen không uống sữa. Mà Tô Kiều Diễm lại vô cùng đơn giản dùng nước mắt là có thể làm được.
Bây giờ Lục Băng Ngưng còn cảm nhận hương vị đó lưu lại trong miệng khiến nàng khó chịu muốn chết, nàng lột viên kẹo bạc hà cho vào miệng.
Ánh mắt không tự giác nhìn tới chỗ Tô Kiều Diễm đang đứng, Tô Kiều Diễm vẫn cúi đầu nghe điện thoại, không biết nói cái gì, nhưng nhìn tư thế đó, khẳng định không thể thiếu triền triền miên miên.
Lục Băng Ngưng bĩu môi, nữ nhân kết hôn luôn nhiều chuyện.
Lục Băng Ngưng quyết định làm cho mình thoải mái, nên thu hồi tầm mắt đang nhìn Tô Kiều Diễm, lúc này nàng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang đi tới.
Váy màu vàng thuần khiết, tóc dài màu nâu mềm mại, đây không phải là Quế Vi Vi thì còn có thể là ai nữa chứ?
Lục Băng Ngưng nhíu nhíu mày, nàng không định lảng tránh, cũng không muốn đi tới chào hỏi, nhưng cho dù không muốn thì Quế Vi Vi cũng đã thấy nàng, rất nhanh đi tới ngồi vào chỗ đối diện với nàng, cười tủm tỉm, gọi: "Ngưng Ngưng."
Lục Băng Ngưng ngẩng đầu nhìn: "Là em?"
Quế Vi Vi gật gật đầu: "Một mình sao? Em đi với bạn." Cùng Quế Vi Vi ngồi xuống còn có một tiểu cô nương.
Lục Băng Ngưng nhìn thoáng qua rồi gật đầu: "Chị cũng chuẩn bị đi rồi."
Quế Vi Vi sửng sốt: "Không phải vì em tới nên muốn đi sao?"
Lục Băng Ngưng cười cười: "Đương nhiên là không rồi." Còn bốn mươi phút nữa là tới mười hai giờ, đích xác phải quay lại để đón Ôn Mạt Uyển.
Ánh mắt thuận tiện nhìn thoáng quá, Tô Kiều Diễm vẫn còn ở đó nghe điện thoại, Lục Băng Ngưng hướng tới chỗ cô vẫy vẫy tay, Tô Kiều Diễm thấy được, làm biểu tình nghi hoặc, Lục Băng Ngưng bất đắc dĩ, đưa tay chỉ chỉ vào đồng hồ trên tay nhắc nhở. Tô Kiều Diễm cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, nói thêm mấy câu gì đó rồi tắt điện thoại đi tới.
Mới vừa tới gần bàn đã nhìn thấy hai tiểu cô nương , một trong hai người chỉ cần Tô Kiều Diễm liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra, đây chính là Quế Vi Vi người trong ảnh cùng với Lục Tuyết Tâm.
Lần trước Lục Băng Ngưng phải uống rượu giải sầu cũng là vì người này.
Nhìn lại Lục Băng Ngưng, thấy nàng cũng không có biểu hiện gì, Tô Kiều Diễm thật hoài nghi, người hôm trước buồn bã ngồi uống rượu giải sầu không phải là người trước mặt này.
"Cô ta là ai?" Mấy phút im lặng ngắn ngủi, dĩ nhiên là Quế Vi Vi lên tiếng nói chuyện trước, ngữ khí lạnh băng, ánh mắt sắc bén nhìn Lục Băng Ngưng.
Tô Kiều Diễm biết Quế Vi Vi hỏi là cô, trong lòng bỗng dưng khó chịu, cô gái nhỏ này chia tay rồi, còn có thể đối với người yêu cũ ngang tàn như vậy sao?
Cũng khó có được lúc Lục Băng Ngưng tính tình tốt, nàng lên tiếng nói hai chữ: "Bạn bè."
Quế Vi Vi nửa tin nửa ngờ nhìn Tô Kiều Diễm liếc mắt một cái: "Tại sao em chưa bao giờ gặp?"
Lục Băng Ngưng cười cười: "Chị mới quen."
Quế Vi Vi biến sắc: "Sao chị không nói thẳng là bạn gái?"
Tươi cười của Lục Băng Ngưng vẫn không thay đổi: "Chị đối với quan hệ yêu đương không có thay đổi nhanh như vậy."
Mặt Quế Vi Vi lúc đỏ lúc trắng: "Chị có ý gì?"
"Ý của nàng chính là, chúng tôi đã sớm tốt hơn rồi." Tô Kiều Diễm thật sự nhịn không được, nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Lục Băng Ngưng khi ở trước mặt Quế Vi Vi, kính nhờ, sao người này có thể ngu ngốc như vậy, để bạn gái trước chất vấn người đi cùng mình là ai.
Tô Kiều Diễm vừa nói xong, đừng nói là Quế Vi Vi mà ngay cả Lục Băng Ngưng cũng kinh ngạc muốn rụng cằm.
Cái gì gọi là đã sớm tốt hơn???
Lục Băng Ngưng không còn chưa kịp lên tiếng thì Quế Vi Vi đã bật khóc nức nở: "Chị gạt em, gạt em, còn nói là chỉ yêu một mình em, chị là đồ lừa đảo..."
.
.
.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Xà tử gần đây chổng vó mau, vô lương đích...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com