Chương 108
"Xin lỗi, cứ cho là cô này lỡ miệng đi ạ."
Giữa không gian tĩnh mịch, thang máy dừng lại. Khương Nhan Lâm lịch sự chào cặp mẹ con người Nhật, rồi kéo Bùi Vãn Ý ra khỏi thang máy.
Đi một quãng khá xa, Khương Nhan Lâm liếc ai kia.
Bùi Vãn Ý vẫn tự đắc về màn thể hiện vừa rồi: "Chị dùng từ có chuẩn không? Rõ ràng họ hiểu hết mà."
Khương Nhan Lâm nhướn mày: "Bao giờ trình tiếng Nhật của chị lên như này vậy?"
Lần trước ở tiệm của El, còn chật vật gọi món cho khách Nhật, suýt thì nhờ cô trợ giúp.
Nghe thế, Bùi Vãn Ý tỉnh bơ: "Chuyện nhỏ như con thỏ, có khó hơn tiếng Pháp không mà so?"
Khương Nhan Lâm thở dài trong lòng.
Cả đời cũng học không nổi tự tin của cô Bùi.
Rảo bước qua hành lang, Khương Nhan Lâm mù tịt đường xá, chỉ thấy càng đi càng vắng. Linh tính mách bảo, cô quan sát xung quanh kỹ hơn.
Khách sạn này nhiều bể bơi xịn, hồ bơi công cộng ngoài trời tầng một đã vài cái, bể bơi trong nhà thì khỏi đếm. Nhưng tầng này rõ là tầng cao, chắc chắn không phải khu công cộng.
Đến khi đặt chân vào hồ bơi sân thượng, trước mắt là view toàn cảnh cảng Victoria không bị che, Khương Nhan Lâm mới nhướn mày: "Này là bể bơi nước ấm 'vắng tanh' chị nói đó hả?"
Vắng đến mức không một bóng người, rõ ràng là bể bơi riêng rồi còn gì?
Bùi Vãn Ý thản nhiên cởi áo khoác, quẳng lên ghế nằm cạnh đó, rồi lý sự cùn: "Thì đó, bể bơi công cộng đâu có sạch sẽ gì cho cam." - Lờ luôn chuyện vừa thấy Khương Nhan Lâm diện bikini, cô đã đổi ý ngay và luôn.
Nếu nhân viên khách sạn năm sao này nghe thấy, chắc họ tổn thương sâu sắc.
Khương Nhan Lâm cũng chẳng hơi đâu tranh cãi. Vắng vẻ thế này cũng tốt, cô không thích bơi ở nơi công cộng.
Thế là cô cởi áo khoác và quần dài, xếp gọn gàng rồi đặt lên ghế, khởi động nhẹ nhàng, khởi động kỹ càng mới dám xuống mép hồ nhúng thử nhiệt độ nước.
Hơn tám giờ tối, ánh đèn khách sạn lung linh rực rỡ, hồ bơi sân thượng không bị che, view đêm thành phố lấp lánh và choáng ngợp, làm cho không gian riêng tư này càng thêm tĩnh lặng.
Bùi Vãn Ý không biết từ đâu lôi ra lọ kem bảo vệ chuyên dụng, kéo cô ngồi xuống ghế, trét đầy tay chất kem sền sệt, thoa lên người cô.
Khương Nhan Lâm liếc, thấy ai kia chăm chú, nên cũng lười vạch trần âm mưu.
Bùi Vãn Ý nhoẻn miệng cười, ngón tay vuốt ve vai và cánh tay Khương Nhan Lâm, thoa đều kem, rồi cúi xuống vuốt ve eo, từng chút một xoa bóp, bao phủ từng tấc da thịt.
Cuối cùng, quỳ xuống, nhấc chân Khương Nhan Lâm đặt lên đầu gối mình, nặn kem ra lòng bàn tay, thoa lên bắp đùi trắng nõn.
Cô rũ mắt xuống, như đang làm việc gì đó cực kỳ quan trọng, cẩn thận vuốt ve bắp đùi Khương Nhan Lâm, rồi trượt vào bên trong, thoa đều một cách khéo léo và dịu dàng, vuốt xuống đầu gối, rồi chạm vào đường cong của bắp chân.
Khương Nhan Lâm liếc, thừa lúc ai kia lơ đãng, nhấc chân lên, dùng ngón chân chọc chọc cằm.
Bùi Vãn Ý tóm lấy bắp chân Khương Nhan Lâm, dùng ngón tay cái xoa bóp, cười nói: "Ngoan."
Bùi Vãn Ý ại nặn thêm kem lên chân, thoa đến mắt cá chân, cuối cùng nắm lấy bàn chân trắng như tuyết, móng chân tròn trịa, hồng hào, bị nắm lấy xoa bóp, thoa kem, từng chút một bao phủ cả lòng bàn chân và mu bàn chân.
Khương Nhan Lâm nhàm chán ngồi trên ghế, nghiêng đầu nhìn Bùi Vãn Ý một lúc, đến khi cô Bùi buông chân phải ra, lại nhấc chân trái lên, mới dùng bàn chân đã thoa kem trơn tuột cọ cọ má cô Bùi.
Bùi Vãn Ý vẫn đang bận "công việc", chỉ cười một tiếng, hỏi: "Muốn thưởng cho chị sao?"
Khương Nhan Lâm "ừ" một tiếng, một tiếng rất khẽ phát ra từ mũi, một âm tiết mập mờ.
Bùi Vãn Ý khựng lại, ngước mắt nhìn.
Vừa chạm mắt, Bùi Vãn Ý đã bất lực.
"Khương Nhan Lâm, sao em cứ muốn hạ gục chị ấy?"
Khương Nhan Lâm cảm thấy ai kia mới là người lúc nào cũng bật "tín hiệu đèn xanh", dù trong bóng tối hay khoảng cách nào, thể nào mà chả có thể nhìn thấy ngay?
Thế là cô lại nhấc chân lên, dùng chân cọ xát cằm cô Bùi, rồi trượt lên vai.
"Có ý kiến gì không?" Cô hờ hững hỏi.
Bùi Vãn Ý đâu có ngu mà mắc bẫy, cô đã tốn công tốn sức dụ dỗ ai kia ra đây.
Thế là cô tóm lấy cổ chân ai kia, hôn lên làn da trắng như tuyết, rồi không hề lưu luyến đứng dậy, bế thốc Khương Nhan Lâm lên khỏi ghế nằm.
Khương Nhan Lâm theo phản xạ vòng tay qua cổ cô Bùi, "Chị mà dám ném em xuống..."
Chưa nói hết câu, Bùi Vãn Ý đã buông tay, cánh tay vung ra ngoài.
Khương Nhan Lâm hoảng hồn, vòng tay ôm chặt Bùi Vãn Ý, giọng nói cao vút lên mấy tông:
"Bùi Vãn Ý!"
Người giả vờ dọa người kia bật cười, thu tay lại, đổi sang tư thế bế em bé, từng bước đi xuống hồ bơi.
"Khương Nhan Lâm, đôi khi em cũng sợ hãi."
Bùi Vãn Ý vừa nói, vừa bế Khương Nhan Lâm chìm xuống hồ bơi nước ấm, để làn nước ấm áp bao bọc lấy cơ thể cả hai người.
Khương Nhan Lâm thực sự nghĩ Bùi Vãn Ý dám làm thật, đợi mãi mới bình tĩnh lại, há miệng cắn vào cổ cô Bùi.
Bùi Vãn Ý đã quen với việc bị cắn khắp nơi, mặt không đổi sắc thả Khương Nhan Lâm vào nước, từ từ buông tay, kéo tay đối phương bơi về phía trước giúp Khương Nhan Lâm thích nghi với nhiệt độ của hồ bơi.
"Em không biết bơi hả? Sợ thế cơ à?"
Bùi Vãn Ý vừa nói, vừa làm bộ buông tay hoàn toàn, ngay giây sau đã bị Khương Nhan Lâm ôm chặt lấy cổ và vai, khiến cô cười không ngừng.
Khương Nhan Lâm cố gắng hết sức mới kiềm chế được cơn bốc đồng muốn tát Bùi Vãn Ý một cái.
"Nước sâu thế này, muốn giết người à?"
Bùi Vãn Ý không hề cảm thấy gì, cô xuống nước như về nhà , bế Khương Nhan Lâm cũng di chuyển thoải mái. Nhưng bị nói vậy, cô vẫn biết người trong lòng thực sự sợ hãi, đành phải dịu dàng ôm, dỗ dành: "Yên tâm, có chị đây, sao để em gặp chuyện được."
Khương Nhan Lâm đảo mắt - có chị mới sợ chết khiếp đấy.
Bùi Vãn Ý đành phải dẫn Khương Nhan Lâm bơi đến khu vực nước nông nhất, còn trêu: "Chị thấy bên cạnh có phao con vịt vàng kìa. Em muốn không?"
Phao dự phòng để trên giá bên bờ hồ, nếu cô Bùi đi lấy, Khương Nhan Lâm phải ở một mình trong hồ bơi.
Thế là cô liếc cảnh cáo - chị mà dám buông tay thì biết tay em.
Bùi Vãn Ý cười mãi, mới nhịn được siết chặt tay, ôm Khương Nhan Lâm vào lòng, cúi xuống hôn cô.
Một nụ hôn mang ý nghĩa an ủi, chạm nhẹ nhàng, chỉ vài giây đã rời ra.
Khương Nhan Lâm thích nghi với nhiệt độ và độ sâu của nước nông, thử điều chỉnh tư thế, cảm nhận sự nổi lên.
Cô không biết bơi lắm, vì ghét mùi vị và đám đông ở hồ bơi công cộng và không có điều kiện thuê hồ bơi riêng để tập luyện thường xuyên - vừa tốn tiền vừa tốn thời gian.
Nhưng Khương Nhan Lâm không ghét cảm giác ngâm mình trong nước. Giống như việc cô sẽ cải tạo phòng tắm để lắp bồn tắm lớn, nước ấm luôn có thể đánh thức ký ức an toàn nhất của con người.
Nghĩ vậy, khi Bùi Vãn Ý hỏi cô có muốn học bơi không, Khương Nhan Lâm cũng trả lời thế.
Không tiền, không thời gian.
Bùi Vãn Ý đỡ cô nhẹ nhàng, giúp cô thích nghi với nhịp điệu trong nước, giúp cô duỗi người ra.
Khương Nhan Lâm có một khoảnh khắc cảm thấy, giây tiếp theo cô Bùi sẽ mở miệng giới thiệu thẻ thành viên năm.
Nhưng Bùi Vãn Ý quả thực là một huấn luyện viên bơi lội xuất sắc.
Bùi Vãn Ý hiểu rõ cơ thể Khương Nhan Lâm hơn cả Khương Nhan Lâm. Cô Bùi biết cách thả lỏng, biết dùng sức ở đâu, tần suất và thời gian hít thở dưới nước, thậm chí là kỹ năng giữ thăng bằng và cấp cứu dưới nước, cứ tận tình chỉ dạy, hỏi gì đáp nấy, tận tâm và tỉ mỉ.
Chưa đầy hai mươi phút, Khương Nhan Lâm có thể tự bơi được một đoạn ngắn, hiệu quả này khiến Khương Nhan Lâm cũng ngạc nhiên.
"Sao nào, bơi vui đúng không?"
Bùi Vãn Ý luôn ở trong phạm vi nửa mét quanh Khương Nhan Lâm, thỉnh thoảng đỡ chút, đảm bảo bất cứ lúc nào cũng có thể kéo người lên, vô hình trung tạo dựng cảm giác an toàn khi tập luyện.
Khương Nhan Lâm thở mấy hơi, dừng lại để hồi sức, nghe vậy thừa nhận, "Cũng vui thật."
Chỉ tiếc là về sau không có điều kiện để trải nghiệm thường xuyên nữa.
Bùi Vãn Ý lặng lẽ áp sát sau lưng, ôm Khương Nhan Lâm vào lòng, giơ tay ôm eo, vuốt ve nhẹ nhàng dưới nước.
"Muốn mỗi tháng chơi mấy lần không?"
Khương Nhan Lâm bị cô Bùi thu hút, "Nói rồi mà? Không tiền, không thời gian."
Bùi Vãn Ý hôn lên tai cô, mới tùy ý nói: "Không cần tốn thời gian, cũng không cần tốn tiền mà. Qua nhà chị, nhà chị có."
Khương Nhan Lâm khựng lại, lúc này mới biết bàn tính của cô Bùi từ đâu mà ra.
Đang định lên tiếng nói gì đó, bàn tay trên eo đã bắt đầu làm loạn dưới nước, chạm vào lớp vải đen tuyền, cách một lớp mỏng cào nhẹ vài cái.
Khương Nhan Lâm lập tức giữ tay Bùi Vãn Ý lại, "Đừng làm ở đây."
Đây không phải là hồ nước nhỏ như bồn tắm, khiến Khương Nhan Lâm cảm thấy bất an, cũng chả biết nước ở đây sạch sẽ đến mức nào.
Bùi Vãn Ý không nói gì, ép Khương Nhan Lâm vào lan can hồ bơi, cúi xuống hôn.
Đèn bên hồ bơi vàng vọt mờ ám, sân thượng không một bóng người chỉ nghe thấy tiếng ồn ào của thành phố từ xa vọng lại. Khương Nhan Lâm bị động tiếp nhận nụ hôn của cô Bùi, há miệng đáp lại, bàn tay dưới nước vẫn giữ chặt không chịu nhượng bộ.
Lực này sao có thể địch lại Bùi Vãn Ý? Khép lại rồi lại bị tách ra, cách lớp vải mềm mại tấn công vào điểm yếu nhất, khiến người trong lòng nhanh chóng thở dốc, mấy lần bên bờ giãy giụa.
Bùi Vãn Ý mới có kiên nhẫn đàm phán: "Mỗi tháng hai buổi học bơi, hứa với chị, chị không vào."
________
Mô phật
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com