Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11


Mua cả trung tâm thương mại.

Câu nói bất ngờ khiến Thương Án chôn chân tại chỗ, ánh mắt cô phức tạp, ẩn chứa một nỗi niềm khó tả, sau đó cô quay đầu nhìn vào phòng.

Hành động ấy càng củng cố thêm nghi ngờ của mẹ cô: "Bạn trai nào thế? Mẹ có quen không?"

"Không phải bạn trai đâu mà, chỉ là đứa nhỏ nhà bên thôi," Thương Án xuống cầu thang, cười khổ: "Mẹ nghĩ xa quá rồi."

Biết tính con gái, bà Thương không nghi ngờ gì nữa. Cái đầu đang nóng bỗng trở nên tỉnh táo: "Ừ, là mẹ nghĩ nhiều rồi."

Ông Thương, người từ nãy đến giờ lặng lẽ nghe hai mẹ con nói chuyện, cuối cùng cũng lên tiếng: "Đứa nhỏ nhà bên à?"

"Là hàng xóm mới chuyển đến đấy ạ, chắc cũng được một hai tháng rồi." Thương Án trả lời.

Hiểu rõ tình hình, hai ông bà thu dọn đồ đạc vào phòng, căn nhà cách âm khá tốt, Thương Án phụ giúp mà không sợ làm phiền người bạn nhỏ đang ngủ.

Không lâu sau, hai người bảo cô ra ngoài nghỉ ngơi, Thương Án cũng không nài nỉ, dặn dò ba mẹ ngủ sớm rồi cầm cốc nước vào phòng.

Cô nhìn đứa trẻ đang say giấc, tư thế vẫn không thay đổi.

Thương Án nhấp một ngụm nước, tiếp tục làm bài tập.

Trong cơn mơ màng, Đào Lộc Nhân trở mình trên giường, khe mắt hé mở một đường nhỏ, cô bé mơ hồ nhìn thấy bóng dáng một người.

Người đó quay lưng về phía cô, đôi vai hơi khum lại, tạo nên một đường cong thanh mảnh. Những ngón tay thon dài đang cầm bút, chăm chú viết lách.

Đào Lộc Nhân khẽ gọi: "Chị."

Ngay giây tiếp theo, bóng dáng đó quay lại, nhìn chằm chằm vào cô bé một lúc lâu rồi khẽ nói, giọng chứa đựng ý cười: "Nằm mơ à."

Có lẽ chỉ là lời lẩm bẩm trong giấc mơ, Đào Lộc Nhân khép mắt lại, chìm vào giấc ngủ sâu. Cái đầu nhỏ tự nhiên vùi sâu vào trong chăn, trước khi hoàn toàn chìm vào giấc mơ, cô bé cảm thấy chiếc giường vô cùng êm ái, mùi hương tỏa ra từ chăn thật nhẹ nhàng và dễ chịu.

...

Thương Án làm xong bài tập cũng đã hơn mười một giờ. Cô duỗi người một cái, trả lời vài tin nhắn trên điện thoại, rồi cầm đồ ngủ vào phòng tắm. Nghĩ đến việc không muốn làm phiền bạn nhỏ, cô xuống phòng tắm dưới nhà.

Trong lúc tắm, cô thậm chí còn nghĩ đến việc có nên ngủ trên sô pha không.

Nhưng cô không có thói quen ngủ trên sô pha.

Suy đi nghĩ lại, Thương Án quyết định vẫn lên phòng ngủ. Sau khi quan sát một hồi, cô nhận thấy người bạn nhỏ ngủ rất ngoan, không có những thói quen kỳ lạ như ôm người khi ngủ.

Thương Án không quen ngủ chung giường với người khác, cô lấy thêm một chiếc chăn mỏng từ tủ quần áo, cách một khoảng rõ ràng với đứa nhỏ rồi tắt đèn đi ngủ.

Trên giường có thêm hơi thở của một người, Thương Án vốn nghĩ mình sẽ khó ngủ, nhưng trái lại, cô lại ngủ rất nhanh.

Sáu giờ sáng, trời đã sáng rõ, Thương Án mở mắt, tay chưa kịp phản ứng đã buông chiếc gối ôm ra, định nằm thêm chút nữa rồi dậy.

Cô định ngủ thêm năm phút nữa, nhưng ngay sau đó đã hoàn toàn sực tỉnh.

Lúc nãy cô ngủ quay lưng về phía Đào Lộc Nhân, bây giờ lại nằm nghiêng người, đối diện với cô bé, Thương Án nhìn chằm chằm vào hàng mi cong vút của đứa nhỏ, tim đập khựng lại một nhịp, rồi cô cảm nhận được điều gì đó, tầm mắt hạ xuống, dừng lại ở eo mình.

Có một cánh tay đang đặt trên đó, trắng nõn và mềm mại.

"..."

Thương Án nhẹ nhàng nâng cánh tay của Đào Lộc Nhân lên, đặt lên giường, sau khi chắc chắn rằng cô bé không bị đánh thức, cô nhanh chóng xuống giường.

Cô không hay biết lúc nào mình đã đổi tư thế, lại cùng Đào Lộc Nhân ôm nhau ngủ, may mà chỉ là một đứa trẻ, tâm trạng hỗn loạn của Thương Án chỉ kéo dài trong chốc lát rồi lại bình tĩnh trở lại.

Ba mẹ vẫn còn đang ngủ, lúc này trong nhà chỉ có mình cô một mình thức giấc. Giải quyết xong bữa sáng, Thương Án lẽ ra đã đến trường, nhưng vì lo người bạn nhỏ chưa dậy nên cô đành ở lại.

Thương Án nhắn tin xin phép cô chủ nhiệm.

Mẹ Thương Án ra nhà vệ sinh, thấy con gái vẫn ngồi trên sô pha, bà liếc nhìn đồng hồ: "Không đi học à?"

"Đứa nhỏ chưa dậy." Thương Án đáp.

"Mẹ ở đây rồi, nó dậy mẹ sẽ trông. Con cứ yên tâm đi học đi."

Thương Án lắc đầu: "Em sợ người lạ."

Bà Thương: ? ? ?

Cô bé mới chuyển đến đây được một hai tháng, đã có thể ngủ cùng con gái bà rồi, mà giờ lại bảo nó sợ người lạ?

Thấy con gái nhất quyết không đi, bà đành quay vào phòng ngủ tiếp.

Đào Lộc Nhân ngủ sớm nên dậy cũng không muộn, Thương Án đợi khoảng mười lăm phút thì thấy cô bé đã thay đồ gọn gàng đi xuống.

Hai người nhìn nhau, Đào Lộc Nhân xoa xoa tai: "Chị, em ngủ quên ở nhà chị rồi à?"

Thương Án gật đầu, cười trêu: "Không gặp ác mộng chứ?"

Dĩ nhiên là không gặp ác mộng nào cả, ngược lại còn ngủ rất ngon, Đào Lộc Nhân có chút ngại ngùng: "Vậy em về nhà trước nhé?"

"Ăn sáng xong rồi đi," Thương Án nói: "Chị đưa em đến trường."

Nghe có vẻ hấp dẫn, Đào Lộc Nhân rửa mặt xong ngồi vào ghế, ngoan ngoãn cầm bát cháo uống. Bỗng dưng có tiếng mở cửa, nhưng vì đang nói chuyện với Thương Án nên cô bé không để ý lắm.

Cho đến khi hai người trung niên với vẻ mặt hiền lành xuất hiện, Thương Án gọi họ là ba mẹ.

Đào Lộc Nhân sửng sốt.

"Đây là cô bé ngủ chung phòng con tối qua sao," Bà Thương cười hiền hậu, xoa đầu cô bé: "Trông ngoan ngoãn quá."

Cử chỉ đưa muỗng lên miệng của Đào Lộc Nhân cứng đờ, thật lâu mới lắp bắp nói: "Dạ, dạ, chào dì, chào chú ạ."

Thực ra, Đào Lộc Nhân không hề sợ người lạ, chỉ là không thích nói chuyện trước mặt người lạ. Nhưng nếu là những dịp trang trọng, chẳng hạn như khi Mạnh Dao đưa mình đi dự tiệc công ty, cô bé có thể tự nhiên chào hỏi và trò chuyện với những anh chị xa lạ.

Theo lời đồng nghiệp của Mạnh Dao, cô bé rất hiểu chuyện, có phép lịch sự và giáo dục vượt xa so với những đứa trẻ cùng trang lứa.

Nhưng... đây là nhà của Thương Án.

Đào Lộc Nhân cũng không hiểu tại tại sao bỗng dưng lại trở nên bối rối như vậy.

Ra khỏi nhà Thương Án, được đưa đến trường, Đào Lộc Nhân vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác. Cho đến tối tan học, Bàng Tây kéo cô bé đi gặp Dương Tiểu Lê.

Quả bóng rổ chính là đầu sỏ khiến cô bé phải ngủ lại nhà Thương Án tối qua, Đào Lộc Nhân lắc đầu: "Mình không đi."

Nhưng đã quá muộn, Dương Tiểu Lê đã nhìn thấy hai người, cùng với một cô gái khác mà Đào Lộc Nhân chưa từng gặp.

Cô gái đó cũng học trường Tiểu học Tinh Niên, nhưng không cùng lớp, cô ấy nhíu mày nói: "Dương Tiểu Lê, cậu kết bạn mới à?"

"Không tính là bạn đâu," Dương Tiểu Lê đáp: "Mình chỉ dạy bọn họ chơi bóng rổ thôi."

"Có nhiều người biết chơi bóng rổ mà, tại sao lại là cậu?"

Dương Tiểu Lê nói: "Vậy mình không dạy nữa."

Nói xong, cậu ấy quay lưng lại, hướng về phía hai người kia và đưa ra một lời xin lỗi vô cùng miễn cưỡng và thiếu thành ý. Đào Lộc Nhân vốn dĩ không muốn đến, giờ lại càng khó chịu hơn.

"Đừng đuổi người đi mà," Nghiêm Gia nói: "Muốn dạy thì dạy, mình có cản cậu đâu."

"Không phải bạn bè." Dương Tiểu Lê đáp.

"Thôi được rồi, mình lười cãi với cậu." Nghiêm Gia nói một cách khó chịu.

Dương Tiểu Lê im lặng nhìn cô ấy.

Sau một buổi chiều chơi bóng rổ sôi nổi tại công viên, mối quan hệ giữa bốn cô gái đã có những thay đổi đáng kể. Nghiêm Gia và Bàng Tây đi cùng nhau, vai kề vai, trong khi Đào Lộc Nhân và Dương Tiểu Lê thong thả đi sau.

"Này," Nghiêm Gia quay lại: "Chúng mình kết bạn nhé."

Cả nhóm đều lấy điện thoại ra để thêm bạn, Nghiêm Gia lắc lắc điện thoại: "Vậy là từ giờ chúng mình là bạn rồi đấy!"

Bàng Tây nhiệt tình gật đầu đồng ý.

Đào Lộc Nhân nhìn vào trang cá nhân của Dương Tiểu Lê, thấy ảnh đại diện là Nghiêm Gia. Dương Tiểu Lê giải thích bằng giọng điệu nhẹ nhàng: "Là cậu ấy muốn vậy mà. Nói là tấm này chụp đẹp."

Nghiêm Gia chen vào: "Đúng là đẹp mà. Lúc đó bảo cậu ấy đổi ảnh còn không chịu."

Nghiêm Gia bĩu môi: "Dùng ảnh bạn bè làm avatar thì có gì là lạ đâu."

Đào Lộc Nhân không nghĩ như vậy, nhưng Dương Tiểu Lê lại đáp: "Ừ, bình thường mà."

Thấy phản ứng của hai người không hề giả tạo, Đào Lộc Nhân cũng bắt đầu do dự, cô bé mở album ảnh của mình, hình đầu tiên là Thương Án.

Đó là bức ảnh chụp lén Thương Án khi cả hai cùng nhau đi xe buýt về nhà. Góc nghiêng của Thương Án trong bức ảnh rất đẹp, hàng mi dài cong vút, ánh nắng chiếu vào sống mũi khiến làn da trở nên trắng sáng.

Đào Lộc Nhân chợt nảy ra ý định, sẽ đặt bức ảnh này làm ảnh đại diện.

Tuy nhiên, chưa đầy hai tiếng sau, Lâm Ly đã nhắn tin cảnh báo.

Lâm Ly: Thương Án ghét nhất việc người khác dùng ảnh của cậu ấy làm avatar hoặc hình nền. Lần trước có một người bị cậu ấy chặn rồi đấy.

Lâm Ly: A Nhân à, nhanh đổi đi nhé.

Lâm Ly: An toàn là trên hết.

May mắn là Thương Án chưa phát hiện ra, Đào Lộc Nhân vội vàng đổi ảnh, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Đào Lộc Nhân từng nghĩ cuộc sống sau khi ba mẹ ly hôn sẽ rất khó khăn, cô bé sẽ không thể thích nghi được. Nhưng trải nghiệm thực tế lại hoàn toàn khác.

Cô bé không còn phải nghe ba mẹ cãi nhau nữa, cũng không bị ép buộc học quá nhiều thứ. Ở đây, cô bé có những người bạn mới, có một nhóm bạn thân thiết và được rất nhiều người yêu quý.

Quan trọng hơn cả, cô bé đã gặp một người con gái tốt bụng, dịu dàng và kiên nhẫn. Bản thân chưa bao giờ gặp một người tuyệt vời như vậy.

Đào Lộc Nhân lên lớp năm, còn Thương Án đã là học sinh lớp mười một.

Theo quy định của trường, học sinh lớp mười một và mười hai phải ở nội trú, vì vậy Thương Án không thể về nhà hàng ngày như trước.

Cuộc sống của Thương Án không còn là những ngày tháng đơn điệu, lặp đi lặp lại giữa trường học và nhà. Cô dường như đã hòa mình hoàn toàn vào không gian trường lớp, tận dụng từng phút giây quý báu. Lịch học ngày càng dày đặc, Thương Án buộc mình phải cắt giảm tối đa những hoạt động không cần thiết, dồn toàn bộ tâm trí vào việc học.

Và kết quả thật đáng ngưỡng mộ, cái tên Thương Án luôn đứng đầu danh sách những học sinh xuất sắc nhất.

Sau những giờ học thêm mệt mỏi, không còn hình ảnh quen thuộc của Đào Lộc Nhân chờ sẵn ở bến xe bus, cũng chẳng còn những câu đùa vui vẻ như trước. Thậm chí, cả hai người bọn họ mấy tháng cũng không gặp mặt nhau nhiều.

Ban đầu, Đào Lộc Nhân vẫn chủ động tìm cách gần gũi chị gái, những cuộc trò chuyện qua điện thoại, những chia sẻ về những chuyện vui nhộn hàng ngày, Thương Án luôn lắng nghe một cách chăm chú, thậm chí còn bị bạn cùng phòng trêu chọc vì có cô em gái quá quấn quýt.

Cho đến một ngày, Đào Lộc Nhân chợt nhận ra mình không phải là đang thể hiện tình cảm mà đang trở thành một gánh nặng. Mỗi ngày, Thương Án đều dành ra nửa tiếng để trò chuyện cùng mình. Nếu không có khoảng thời gian đó, chị ấy có thể làm thêm một bài kiểm tra, nghỉ ngơi hoặc dành thời gian cho những việc khác có ý nghĩa hơn.

Đào Lộc Nhân không biết liệu Thương Án có cảm thấy phiền vì điều đó hay không. Nhưng khi nhận ra điều này, cô bé dần rút lui, không còn chủ động liên lạc như trước.

Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là cô bé muốn tạo ra khoảng cách với cô ấy, Đào Lộc Nhân chỉ đơn giản là không muốn trở thành trở ngại trên con đường chinh phục ước mơ của Thương Án.

Cô còn quá trẻ, tương lai còn dài. Việc không thường xuyên gặp gỡ cô ấy trong một năm rưỡi này sẽ không ảnh hưởng gì đến tình cảm của hai người.

Thời gian cứ thế trôi qua, một mùa hè nữa lại đến.

Tối hôm đó, Đào Lộc Nhân nhận được lời mời đi xem phim từ bạn thân, Bàng Tây. Là một fan cuồng nhiệt của bộ phim hoạt hình "Gấu Đỏ Biết Ngủ Ngáy", Bàng Tây không bao giờ bỏ lỡ bất kỳ phần nào.

Nghĩ rằng cuối tuần cũng không có việc gì làm, Đào Lộc Nhân vui vẻ đồng ý.

Bàng Tây: Nghiêm Gia với Dương Tiểu Lê không đi cùng chúng ta, họ nói là có việc khác phải làm.

Lộc Lộc: Ò.

Buổi chiều ấy, Đào Lộc Nhân ngủ thẳng cẳng tới tự nhiên tỉnh mới vội vã rời giường, ăn qua loa vài miếng, cô bé vơ vội chiếc túi nhỏ đựng ít tiền lẻ rồi chạy thẳng đến rạp chiếu phim.

Bàng Tây vừa lấy vé xong, đưa cho cô bé một tấm: "Tiểu Lộc tin tớ đi, bộ phim này hay lắm đấy."

Đào Lộc Nhân gật đầu một cái.

"Còn nửa tiếng nữa mới chiếu, chúng mình ngồi đây đợi nhé."

Hai cô gái tùy tiện tìm một chỗ ngồi ngồi xuống.

Rạp chiếu phim này nằm ở tầng bốn của một trung tâm thương mại khá nhỏ, không quá rộng lớn. Bên trái lối vào là một dãy các cửa hàng đồ ăn nhanh và thức uống.

Bàng Tây tâm tình nổi hứng, kéo theo Đào Lộc Nhân cùng đến một quán trà sữa. Đào Lộc Nhân tùy ý gọi một ly, trong lúc chờ đợi, bỗng nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc.

"Đã vòng quanh bao nhiêu vòng rồi? Hay là cứ mua đại đi."

"Không được."

"Được rồi mà, sinh nhật tớ có thấy cậu nhiệt tình thế đâu."

"Sinh nhật với Ngày Quốc tế Thiếu nhi khác nhau mà."

Giọng nói của họ thoáng qua sau lưng, nhẹ nhàng như một ảo giác. Đào Lộc Nhân cau mày, Bàng Tây cũng có vẻ nghe thấy, nghi ngờ hỏi: "Tớ hình như nghe thấy giọng của chị cậu rồi."

Đào Lộc Nhân không do dự nữa, nhanh chân chạy ra khỏi quán trà sữa, vừa đúng lúc nhìn thấy bóng lưng của Thương Án và Lâm Ly.

Cô bé đuổi theo: "Chị ơi."

Đào Lộc Nhân muốn hỏi tại sao hai người lại ở đây, rồi chợt nhớ ra, bây giờ là cuối tuần, học sinh cấp ba cuối tháng thường được nghỉ.

Kết hợp với cuộc trò chuyện trước đó...

Đào Lộc Nhân ngẩng đầu, vừa do dự vừa mong đợi hỏi: "Chị đang mua quà Ngày Quốc tế Thiếu nhi à?"

Thương Án khẽ nhướn mày, Lâm Ly thoải mái thừa nhận: "Đúng rồi."

"Thấy chưa, cái cặp sách này, bên trong toàn tiền đấy, em gái A Nhân muốn gì cứ nói, " Lâm Ly vỗ vào cặp sách của Thương Án, cười hì hì nói: "Kể cả muốn mua cả trung tâm thương mại này, chị Thương Án cũng mua cho em luôn."

______________

Mọi người cứ góp ý thoải mái nhé!

Cho tớ xin 1 sao để có động lực ra chương nha~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com