Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23

Ngoài động tiếng mưa rơi ào ào, truyền vào trong động, lánh tách một vài tiếng vang, chỉ có "Giếng trời" trên đỉnh sáng lên, mưa phùn từ bên trên rơi xuống, tí tách tí tách, rơi đầy đất.

Từ lúc tiến vào, Bạch Nguyệt liền thiết lập kết giới, đem những giọt mưa chắn bên ngoài, cũng chặn tiếng vang cùng tất cả ở ngoài.

Lúc này, trong động an tĩnh, trừ bỏ tiếng ngáy nhỏ nhẹ của con thỏ, thì không còn tiếng động nào khác.

Bạch Nguyệt đến gần tảng đá, cúi đầu, thấy thỏ xám trở mình, lộ ra cái bụng lông xù xù tròn vo, lại tập trung nhìn vào, liền thấy trên mặt bé thỏ xám được khảm hai viên "Ngọc bích".

Đôi mắt này rất đẹp, cơ hồ là ở nháy mắt mở, trong đôi mắt đó liền đầy ý cười.

Ô Phù Vũ tỉnh, chính cũng không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm nàng.

Bạch Nguyệt tâm vừa động, hỏi: "Ta đánh thức em sao ?"

Là một câu hỏi rất bình thường, ngay cả giọng nói cũng trầm ổn, phảng phất hai người chưa bao giờ xảy ra mâu thuẫn, phảng phất tất cả đều như thường.

Nhưng mà, một ngày ở Thiên Đình bằng một năm ở nhân gian.

Đối với Bạch Nguyệt, nàng chẳng qua ở Thiên Đình không bao lâu. Nhưng là đối với Ô Phù Vũ, nàng lại ở nhân gian chờ thật lâu, thật lâu.

Lâu đến hoa giấy nhỏ ở đầu đường hẻm của Phù Dung Thành đều nở rộ, hai bên đường hoa đậu biếc cũng rơi xuống đầy đất, du khách ghé thăm thay đổi một đợt rồi lại một đợt, giữa thành phố gió thổi mang theo hơi nóng oi bức, mặt trời đầu ngày tỏa rực xuống khắp nơi, lá cây chuyển từ màu xanh non qua màu xanh đậm. Dưới cái nắng như đổ lửa, người đi đường ai cũng bận rồi, lại nghe tiếng ve kêu như tiếng cãi cọ ầm ĩ, nghẹn ngào không thôi. Thật lâu.

Nhưng cũng không có lâu lắm.

Ô Phù Vũ như cũ ở trong hang núi, chờ Bạch Nguyệt.

"Thượng Thần đại nhân, em đang nằm mơ sao?"

Nghe vậy, Bạch Nguyệt không nhúc nhích, hỏi: " Sao em nghĩ vậy ?"

Trên tảng đá, thỏ con làm một phe cá chép lộn mình, hứng thú bừng bừng mà từ trên cục đá nhảy lên, nhảy nhót lên, nàng hai móng đứng thẳng, ngẩng đầu, dùng một đôi mắt to nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt: "Bởi vì ngài thật lâu cũng chưa trở lại, hơn nữa, nghe Tiểu Thất nói, ngài bị thần tiên của Thiên Đình bắt đi, thời gian tới sẽ không trở về nữa."

Bạch Nguyệt vừa nghe liền biết, lời này là Cáp Tiểu Thất nói dùng để an ủi thỏ con, nàng không phải bị bắt đi, mà là chính mình lựa chọn rời đi.

Nhưng là nàng lại về rồi.

Bạch Nguyệt cúi đầu nhìn bóng dáng nho nhỏ kia, mày nhăn lại, trong mắt khó nén sự đau lòng, lên tiếng hỏi: "Em...... Em không trách ta sao ?"

Hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Nhưng là, đây là Bạch Nguyệt trước mắt muốn biết, hơn nữa, cần thiết phải biết.

Trên tảng đá, con thỏ ngu ngốc ngẩng đầu lên, một đôi mắt sáng lấp lánh, không có chút nào oán hận, ngược lại, là chứa đầy bất ngờ, nàng vui vẻ mà nhảy nhảy, lỗ tai cũng quơ quơ, nói: "Sao em lại trách ngài chứ !"

"Thượng Thần đại nhân làm gì, đều là có đạo lý, hơn nữa em tin tưởng, những lời nói trước kia của ngài không phải là sự thật, ngài chỉ là bất đắc dĩ mà thôi."

Quả thật, Ô Phù Vũ đang nói lời trong lòng trống rỗng, nhưng đôi mắt nàng như cũ sáng lấp lánh, giống như ở đó cất chứa ánh sao trời, chứa tất cả những thứ sáng lung linh.

Nàng tu luyện thành người không lâu, quy tắc nhân gian nàng không thế nào biết được. Nhưng nàng lại loáng thoáng hiểu được, Bạch Nguyệt với nàng mà nói, là không giống nhau. Không giống với Thỏ tộc trưởng bối đối với nàng, khác với bạn chó Cáp Tiểu Thất, khác với bà chủ của Cẩu Già Nhập Thanh Thanh, càng khác xa với khách qua đường trong hồng trần rộn ràng nhốn nháo này. Đó là một loại bất đồng cảm giác, chỉ có Bạch Nguyệt mới có thể cho nàng cảm giác ấy.

Giống như là, nàng thích ăn cà rốt, nhưng nếu có Bạch Nguyệt ở bên cạnh, nàng sẽ ăn ngon hơn; Bạch Nguyệt không ở, nàng ăn cái gì cũng không thích, đều không vui.

Đặc biệt là ở trong khoảng thời gian Bạch Nguyệt không có ở đây, nàng cảm giác đặc biệt mãnh liệt, nàng không có bỏ việc tu luyện, thời gian rảnh nàng sẽ đi tìm Cáp Tiểu Thất chơi. Mỗi khi nàng hỏi Cáp Tiểu Thất Thượng Thần đại nhân khi nào trở về, đối phương liền thở dài một hơi, lộ ra một ánh mắt sâu xa.

Ô Phù Vũ còn không thể hiểu rõ đó nghĩa là gì, Bạch Nguyệt cũng đã mở miệng nói chuyện.

"Xin lỗi em."

"Không sao đâu." Ô Phù Vũ không biết Bạch Nguyệt vì sao lại xin lỗi, không sao cả, nàng tha thứ thì tốt rồi, dù sao, nàng trước nay cũng không có trách Bạch Nguyệt.

Nghe vậy, Bạch Nguyệt than nhẹ một hơi, đã nhiều ngày áy náy, bất an tựa hồ đều biến mất theo tiếng thở dài này. Nàng hướng trên tảng đá ngồi xuống, liền thuận tay vớt thỏ con, đem thỏ xám đặt ở trên đùi mình.

Lúc này, nàng liền vươn tay, nhẹ nhàng mà vuốt ve đầu thỏ con.

"Tiểu Vũ, về sau ta sẽ không tự làm theo ý mình, có việc gì ta đều sẽ cùng em thương lượng rồi mới quyết định."

Bạch Nguyệt thanh âm mềm nhẹ, lẩm bẩm tựa như đang ru ngủ.

Ô Phù Vũ ở trong lòng ngực nàng lại là càng thêm tinh thần.

"Vâng, em đồng ý."

Tuy rằng cũng không hiểu lắm vì sao.

Nhưng mà, Thượng Thần đại nhân nói như vậy, khẳng định có đạo lý.

Ô Phù Vũ nhỏ giọng bổ sung: "Chỉ cần ngài đừng không nói một tiếng mà rời đi, là tốt rồi."

Bạch Nguyệt nghe thấy được, trong lòng đột nhiên tê rần, nàng cúi đầu nhéo nhéo Ô Phù Vũ móng vuốt nhỏ, "Ừm" một tiếng.

Rồi sau đó, hai người cũng không nói gì.

Bạch Nguyệt sờ sờ đầu thỏ con, lại sờ sờ móng vuốt thỏ con, lại sờ sờ thỏ con cái bụng, đem Ô Phù Vũ sờ soạng lăn lộn. Mà Ô Phù Vũ cũng dưới sự ôn nhu "Thế công" khò khè khò khè vài tiếng, ngủ say.

"Gầy nhiều quá."

Bạch Nguyệt khổ sở nói.

Ngay sau đó, tia sáng trắng trong động chợt lóe, nhè nhẹ từng đợt từng đợt tia sáng liền quấn lấy thỏ con trong lòng ngực nàng. Những ánh sáng đó ở xung quanh thỏ con xoay vài vòng, liền chợt lóe chui vào trong cơ thể thỏ con. Giống như là tự cấp thỏ con bổ sung năng lượng, lông tóc thỏ con nhìn bằng mắt thường có thể thấy được mà mềm mại hơn.

Chờ đến khi thỏ con hoàn toàn ngủ say.

Trong động đột nhiên truyền đến tiếng vang sột sột soạt soạt, mùi vị quen thuộc liền trước một bước bay tiến vào.

Có người tới.

Bạch Nguyệt biết được là ai, còn chưa ngẩng đầu đi xem, liền ra tiếng dò hỏi: "Hồ Nhan, sao cậu lại tới đây?"

"Ủa, Ngọc Đế kêu cậu đi tiêu diệt yêu, cậu còn ở đây chơi con thỏ à."

Người nọ thanh âm rất lớn, mang theo chút giọng điệu đùa giỡn.

Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Người tới là Hồ Nhan, hơn nữa, là Hồ Nhan nguyên hình —— một con hồ ly đuôi to đỏ rực.

Hồ ly đôi mắt hẹp dài, cười nheo lại tới, giống như mang rất nhiều ý xấu.

Hồ Nhan bước ra bốn chân, đi đến Bạch Nguyệt trước người, nói: "Đại Hoàng còn đang ở bên ngoài chờ cậu, thiên binh thiên tướng cũng ở bên ngoài, nếu cậu ở trong động lâu, bọn họ sẽ sinh nghi."

Giọng nói tràn đầy lo lắng.

Nhưng mà Bạch Nguyệt không để bụng việc đó, nàng nói: "Ngọc Đế nếu đem thiên binh thiên tướng phái cho mình, thì bọn họ phải nghe theo lệnh của mình."

"Đại Hoàng thật ra rất dễ nói chuyện, em họ của Hao Thiên Khuyển, Phệ Địa Khuyển đâu? Mình vừa mới đi ngang qua, thấy hắn đang cùng Đại Hoàng cãi nhau, nhìn dáng vẻ liền phải xông tới tìm cậu." Hồ Nhan thở dài.

Nàng trong miệng "Phệ Địa Khuyển" cũng là một thần tiên trên Thiên Đình, đối phương là em họ của Hao Thiên Khuyển, là một con chó đen lớn lên cho có, là võ tướng của Thiên Đình.

Lần này, Ngọc Đế phái Bạch Nguyệt hạ phàm, để đại hoàng cẩu Hoàng Kinh Trập cùng chó đen Phệ Địa Khuyển làm phụ tá đắc lực của nàng. Mặt ngoài là phụ tá nàng, kỳ thật, người khôn đều biết, Phệ Địa Khuyển là Ngọc Đế tai mắt.

"Mình đã đặt kết giới rồi." Bạch Nguyệt nói.

Nghe vậy, Hồ Nhan thở dài: " Cậu không nhìn ra tâm tư của Ngọc Đế sao ?."

Nơi này có kết giới, người ngoài không thể tiến vào, ngay cả Ngọc Đế cũng không thể nhìn trộm hình ảnh trong động.

Hồ Nhan cũng biết được điều này, mới ăn ngay nói thật: "Ông già kia chính là kiêng kị cậu, không muốn cậu trở về thiên đình, muốn hại cậu. Hiện giờ, hắn đã đào sẵn hố, bất luận cậu có tiêu diệt yêu, vẫn là không, đều sẽ rơi vào bẫy của hắn. Cậu phải biết, liền tính cậu tiêu diệt yêu quái ở Vân Vụ Sơn, hắn cũng sẽ tìm việc khác cho cậu, sau đó phế luôn cậu."

"Hiện tại đều là thế kỷ 21, Tiên giới cùng Yêu giới, những giới khác đều giao lưu thân thiện, không nhà nào độc đoán. Mà yêu ở Vân Vụ Sơn phần lớn là là người xuất sắc trong Yêu giới, nếu cậu tiêu diệt bọn họ, thế lực tiên yêu lại không cân bằng, chuyện lớn lại xảy ra."

"Đạo lý đó, tại sao cậu lại không hiểu ?"

Hồ Nhan nói, liền thở dài. Hiện giờ Tiên giới rất loạn, hai phái thần tiên bởi vì vấn đề quan niệm cãi nhau đến vỡ đầu chảy máu, phái trung lập lại không muốn nhúng tay vào, thuận theo tự nhiên, không đạt được gì. Theo nàng nhìn nhận, Tiên giới này lại không thể thụt lùi đi như thế.

Bạch Nguyệt nghe xong, bình tĩnh nói: "Cậu biết, chúng tiên biết, Ngọc Đế tại sao lại không biết?"

"Tiên Đế của vạn năm trước lòng tràn đầy nhân nghĩa, vạn năm sau, thế nhưng lại thành như vậy. Vị trí này rốt cuộc có ma lực gì ......"

Bạch Nguyệt đang thở dài.

Ngàn năm nay nàng chưa về Thiên Đình, không biết gần ngàn năm ấy Tiên Đế biến hóa như nào, chỉ thầm trách cuộc đời vô thường.

Hồ Nhan sửng sốt: "Cậu nói như vậy mình cũng cảm thấy lạ, đặc biệt là gần ngàn năm, Ngọc Đế biến hóa rất lớn, hắn ngẫu nhiên sẽ bụng dạ hẹp hòi, dễ giận. Cũng là ở gần trăm năm, hắn biến hóa mới rõ ràng hơn."

"Mới đầu mình và cậu có ý tưởng giống nhau, nhưng cậu tự nhiên nói đến, mình mới phát hiện không thích hợp."

Bạch Nguyệt: "Trong đó......"

Hồ Nhan: "Cậu là một trong những nguyên lão của Thiên Đình, Ngọc Đế sao có thể hồ đồ, cũng không có khả năng ra tay với cậu, hơn nữa hắn cũng sẽ không thiếu suy nghĩ như vậy."

Bạch Nguyệt ánh mắt trầm xuống: "Ngọc Đế có điểm lạ?"

Hồ Nhan gật gật đầu: "Chỉ là suy đoán."

Hai ngàn năm nay, Bạch Nguyệt cũng không ở Thiên Đình, nàng đối với việc này biết rất ít, cũng không nhận thấy được khác thường. Nhưng mà Hồ Nhan không giống, nàng hàng năm đi qua đi lại giữa Thiên Đình và nhân gian, đối với Ngọc Đế quan sát nhiều hơn chút.

Bạch Nguyệt: "Tiêu diệt yêu là hành động nguy hiểm, gần nhất chúng ta cẩn thận chút."

Hồ Nhan: "Được."

"Đúng rồi," Hồ Nhan nhớ tới một chuyện, "Hiện giờ thiên binh thiên tướng đều ở Vân Vụ Sơn trên không, cậu muốn như thế nào, cậu nghĩ kỹ rồi sao?"

Bạch Nguyệt trước tiên không trả lời.

Hồ Nhan có chút lo lắng: "Cậu không phải là thật sự muốn tiêu diệt yêu chứ."

Bạch Nguyệt lắc đầu: "Sẽ không."

"Mình tính như này......"

-

Vân Vụ Sơn, trên không.

Một đám mây lớn, vô số thiên binh thiên tướng đóng quân tại đây, vừa nhìn qua, đông đúc rậm rạp, làm cho người ta thật sự sợ hãi.

Bạch Nguyệt dùng đám mây thừa bay lại đây.

Nàng thấy hai vị thần tiên dẫn đầu, đại hoàng cẩu cùng chó đen.

"Kinh Trập." Bạch Nguyệt lại đây, lại nhìn chó đen, "Phệ Đia Khuyển."

Cứ như vậy đơn giản mà tiếp đón một chút.

Nàng tới, Phệ Địa Khuyển sủa như điên một tiếng, liền biến thành hình người, hắn ăn mặc thân đen, đầu trần trụi, trên mặt có một vết sẹo, nhìn qua rất ác.

"Bạch Nguyệt thượng thần, Ngọc Đế mệnh cho ngươi tiêu diệt yêu, chúng ta đã tại đây đóng quân rất lâu, ngươi lại không hề hành động. Ngươi là muốn tạo phản sao ?!"

"Ngậm miệng chó ngươi lại," Bạch Nguyệt lạnh lùng mà nhìn lướt qua Phệ Địa Khuyển, nàng từ trước đến nay đối với chó không có thiện cảm, đặc biệt là giờ phút này, "Ở nơi này, ta mới là tướng lĩnh."

Phệ Địa Khuyển nghe xong, đen mặt ngậm miệng.

Lúc này, Hoàng Kinh Trập hỏi: "Bạch Nguyệt, bước tiếp theo là làm gì ?"

Bạch Nguyệt nói: "Chờ."

Hoàng Kinh Trập cùng Phệ Địa Khuyển đều ngây ngẩn cả người.

"Chờ?"

-

Trên thực tế, vừa mới ở trong sơn động, Bạch Nguyệt cũng đã cảm thấy được sự không thích hợp.

Bên trong không trung có một sợi khí đen thổi qua.

Bạch Nguyệt nói cho Hồ Nhan, đây là yêu khí của gấu đen tinh.

Gấu đen tinh lại một lần nữa trốn ra thiên lao.

Hồ Nhan rất khiếp sợ, còn không dám tin , lúc ấy, nàng nói: "Hiện tại thiên lao đã có năng lực tự quản lí, lần trước gấu đen tinh  mua chuộc được con tiên nhỏ quản lý gác cổng mới thoát ra được. Lần này, chúng ta đã tăng mạnh thủ vệ, hắn lại chạy ra bằng cách nào ?"

Bạch Nguyệt: "Xem ra, Thiên Đình thật sự có điều khác thường ."

-

Vân Vụ Sơn.

Ở trên đám mây lớn.

Bạch Nguyệt mới vừa nói chuyện không bao lâu, phương xa liền bay tới một con chim tước, chim tước bay gần đến, nó hơi há mồm, truyền tin.

"Gấu đen tinh chạy trốn."

Nghe vậy, Bạch Nguyệt đối với thiên binh thiên tướng phía sau nói: "Chúng tiên nghe lệnh, cùng ta bắt giữ gấu đen tinh."

......

Bạch Nguyệt dùng chính mình thần lực, đặt kết giới cho Vân Vụ Sơn, nhưng trong hang động, thỏ con lại không thấy bóng dáng.
__________________

Lúc nào hai đứa bây mới bú mỏ nhau  😔

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com