Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Tác phẩm: Sông băng dần ấm - chương 13

Tác giả: Tần Hoài Châu

Edit: Mia
__________

Vì thời gian gặp mặt thay đổi, Lâm Tri Dạng bắt đầu quấy rầy Úc Triệt mỗi ngày. Cứ nửa ngày lại hỏi hôm nào gặp nhau.

Cô thấy Úc Triệt rất không vui. Không nghe điện thoại cũng chả thèm đồng ý gọi video.

Dù Lâm Tri Dạng có làm nũng đến đâu cô vẫn cứng rắn. Nếu không gặp vào thứ Tư thì đừng gặp cũng không sao, cô không muốn làm gián đoạn nhịp sống.

Lâm Tri Dạng năn nỉ ỉ ôi: "Nhưng mà em muốn gặp chị."

Nếu thứ Tư không gặp lại xa nhau nửa tháng. Quá vô nhân đạo đi, làm sao có mối quan hệ như vậy?

"Thứ Năm có được không?"

Úc Triệt về văn phòng mới thấy tin, cô không trả lời. Nói chung, lần này cô không muốn đồng ý.

Trước khi vào lớp, mắt trái cô đã giật giật. Đúng thật, cô nhìn thấy Lâm Tri Dạng đang chống cằm bên cửa sổ. Chiếc áo len mỏng xanh ngọc cùng tóc xoăn màu hạt dẻ, đối phương đang mỉm cười với cô.

Úc Triệt đè nén rung động trong lòng, bước vào lớp như không có chuyện gì xảy ra. Tiết này giảng về Trương Hận Thuỷ, lúc viết dòng chữ "Kim Phấn Thế Gia" lên bảng đen, trong đầu cô không phải là yêu hận tình thù của Yến Tây và Thanh Thu. Thay vào đó là trầm mê trong trò chơi Lâm Tri Dạng.

Tối hôm đó, cô không đọc năm trang.

Buông phấn, quay đầu tìm Lâm Tri Dạng. Đối phương đang ngồi ngốc bên cửa sổ, lười biếng làm cái ngáp dài.

"..." Học sinh hư.

Hai tiết học liên tục, giải lao mười phút. Úc Triệt mở điện thoại thấy tin nhắn Lâm Tri Dạng: [Ôi trời ơi! Nhân sinh lại có bi kịch thần bí vậy sao?"

Câu này trích từ "Kim Phấn Thế Gia", tiếp theo còn có: [Giáo sư Úc, chắc chắn không chơi?] thêm biểu tượng [thẹn thùng].

Vốn dĩ mỗi tháng cũng gặp nhau mấy lần, nhưng thiếu một lần lại tiếc.

Từ "bi kịch" vang vọng trong đầu, cơn gió mùa thu thổi vào cuốn đi độ ấm duy nhất trên da thịt Úc Triệt.

Cô đáp: "Vậy thì tối thứ Năm."

Tận hưởng vui vẻ trước mắt, nào biết bao giờ mọi chuyện tan thành khói mây.

Lâm Tri Dạng nhận được câu trả lời vừa lòng. Cô thôi làm khó người ta, nghe xong bài giảng lại bảo Úc Triệt "Em đi đây".

Cô đeo khẩu trang suốt thời gian, đến khi xuống lầu bị một sinh viên tông vào nên hơi bối rối.

Sinh viên được bạn cùng phòng đỡ: "Hạ Mân, có sao không?"

Lâm Tri Dạng cong mắt cùng bạn học Hạ: "Đi đường cẩn thận." Nói xong cô chạy.

Cho đến khi ngồi vào lớp, Hạ Mân vẫn nhớ đến ánh mắt cùng quần áo người kia, cả giọng nói cũng rất quen nhưng không nhận ra.

Tối hôm đó, Lâm Tri Dạng nhận được tin nhắn trên Weibo: [Dạng Dạng! Hôm nay chị đến đại học Hoài Châu sao? Em va phải một người, ánh mắt cùng giọng nói giống hệt chị.]

Lâm Tri Dạng vui vẻ: [Đụng hơi đau.]

[Thật là chị sao?! Lần sau em mời chị đi ăn cơm căn tin! Thỉnh tội với chị.]

[Cơm nước là nghề của tôi.]

Buổi tối thứ Tư, Lâm Tri Dạng lái xe đến sân bay đón người bạn cũ từ bên kia đại dương trở về.

Một lần trốn là qua trăm ngàn cái bình minh cùng hoàng hôn. Mạnh Dữ Ca và Lâm Tri Dạng chưa bao giờ xa nhau lâu như vậy. Lúc gặp nhau cảm xúc cũng ngổn ngang, vui mừng nhưng lại sầu bi.

Cô cẩn thận nhìn cổng ra của Mạnh Dữ Ca, đến lúc mệt rã rời lại thấy hình bóng quen thuộc. Nhiều năm không gặp, Mạnh Dữ Ca trầm tĩnh hơn, đôi lông mày sắc sảo, khôn khéo nhưng trong sáng.

Duy vẫn còn mãi mãi một tình yêu, cô nhào vào người Lâm Tri Dạng: "Tiểu Dạng của tôi ơi, nhớ cậu gần chết."

Lâm Tri Dạng định mỉa mai "nhớ còn không về", nhưng cảm thấy gây mất hứng, chỉ gợi lên những ký ức không tốt đẹp.

Vì thế cô xoa đầu Mạnh Dữ Ca: "Bồ câu nhỏ, đừng diễn nữa, đi ăn."

Mạnh Dữ Ca bĩu môi: "Không hiểu phong tình."

Lâm Tri Dạng xách đối phương đến nhà hàng lẩu buôn bán tốt đến mức muốn ăn phải đặt trước một ngày. Vì Mạnh Dữ Ca nói ở nước ngoài, chỉ muốn ăn cái này.

Hai người vừa ăn vừa nói, chia sẻ những chuyện trong mấy năm qua. Tuy rằng chưa từng cắt đứt liên lạc, nhưng có một số chuyện không rõ ràng bằng gặp mặt nhau.

Hai người đều né tránh chủ đề có liên quan đến Kỳ Úy.

Từ góc độ Mạnh Dữ Ca, Lâm Tri Dạng vẫn như trước, một bao cỏ nhỏ xinh xinh. Cô sống cuộc sống vui vẻ, tự tại, không lãng phí sức lực với chuyện không đâu và vẫn chơi với nhóm bạn kia.

Nhưng Mạnh Dữ Ca cảm thấy lòng cô có tâm sự, cứ muốn nói lại thôi, "Cậu vẫn độc thân sao?"

Mạnh Dữ Ca xuất ngoại không bao lâu liền nghe Lâm Tri Dạng lại độc thân. Mà lúc đó vết thương bản thân chưa lành, chỉ có thể an ủi Lâm Tri Dạng bằng cách bình nhất: "Sau này sẽ tốt hơn."

Nhưng lâu thật lâu, "sau này" như chưa hề đến.

"Chuyện khá rắc rối, nếu cậu muốn nghe thì phải giữ bí mật." Lâm Tri Dạng chịu nói vì tin tưởng Mạnh Dữ Ca. Mạnh Dữ Ca là người kín mồm, tuyệt đối sẽ không nói chuyện lung tung."

Quan trọng nhất, Mạnh Dữ Ca là người biết lắng nghe, tuyệt đối không tìm tòi, nghiên cứu sâu vào câu chuyện.

"Còn bí mật? Cậu nghĩ tôi là đồ lừa đảo?"

"???" Lâm Tri Dạng tức đến mắc cười, vớt rau mùi vào bát: "Vậy tôi sẽ bôi nước lẩu lên mặt."

"Không lừa là được, cậu nói đi." Mạnh Dữ Ca bất lực nhìn cô rồi cười trộm. Cảm giác sự tình cũng không phức tạp mấy.

"Vừa đi vừa nói."

Lâm Tri Dạng quyết định sắp xếp lại suy nghĩ, ăn xong tính tiền, lúc đi ngang Mạnh Dữ Ca còn xoa xoa đầu đối phương.

Lúc học trung học, Lâm Tri Dạng không cao. Tóc cô bồng bềnh và dày, cứ mãi xoã tung làm người ta nhìn là thích. Khi đó Mạnh Dữ Ca lại cao, rất kiêu ngạo, thỉnh thoảng đi ngang sẽ xoa đầu cô. Lâm Tri Dạng rất bực, cảm giác cái đầu của mình bị Mạnh Dữ Ca làm rối.

Mạnh Dữ Ca rất thiếu đánh, khiêu khích: "Chịu không nổi hỏ, ai bảo cậu lùn? Chờ cậu cao tôi sẽ quỳ để cậu xoa xoa xoa."

Trời xanh không phụ lòng người. Ba năm sau Lâm Tri Dạng cao 1m7, từ đây chỉ có Mạnh Dữ Ca bị xoa đầu.

Lúc đầu chỉ là trả đũa, xong mãi cũng thành quen. Không đụng vào đầu Mạnh Dữ Ca là Lâm Tri Dạng cứ thấy thiếu thiếu thứ gì.

Mạnh Dữ Cả theo sau, bất mãn đá chân cô, còn Lâm Tri Dạng ngẩng đầu cười lớn.

Trên đường về, Lâm Tri Dạng thẳng thắn: "Tôi có người tôi thích, chúng tôi ở bên nhau một thời gian nhưng chưa công khai, cậu là người đầu tiên biết. Thường ngày cũng không gặp nhau, chị ấy sợ người khác phát hiện, không thể nói ra ngoài."

Tình huống có vẻ không mấy lạc quan, Mạnh Dữ Ca nhớ đến chuyện mình năm đó nên lo lắng cho Lâm Tri Dạng: "Hai người yêu xa?"

"Không, chị ở Hoài Thành, mỗi tuần gặp một lần." Lâm Tri Dạng bình tĩnh trần thuật.

Mạnh Dữ Ca càng nghe càng hoang mang. Cô nhíu mày, khi thế sắc bén: "Tại sao? Không cho cậu nói với người khác, ép cậu phải giấu?"

"Không có ép buộc, chỉ có thỏa thuận." Lâm Tri Dạng hiểu Mạnh Dữ Ca lo lắng cô giẫm lên vết xe đổ, nên giải thích với đối phương: "Tính tình chị ấy là vậy. Tôi là người lì lợm la liếm vì vậy đã chuẩn bị tâm lý. Không sao, cứ từ từ."

"Từ từ là được." Mạnh Dữ Ca vạch trần, "Nhưng tôi không muốn cậu đau."

"Tôi hiểu. Đừng lo, tôi quyến rũ như này, chị ấy bảo đảm vui." Lâm Tri Dạng vừa huýt sáo vừa nói.

Đèn trong xe đã bật lên, tiếng huýt sáo vui vẻ phá tan bầu không khí u ám cuối mùa thu, Lâm Tri Dạng thành thạo đánh vô lăng.

Lúc Mạnh Dữ Ca ra nước ngoài, cô vẫn chưa lái xe mượt như này.

Cảm xúc của Lâm Tri Dạng thật dễ lây lan. Mạnh Dữ Ca nghe tiếng sáo vui vẻ lại cười theo, nhưng lông mày vẫn chưa thể thả lỏng.

Lâm Tri Dạng là người ngay thẳng, thích chia sẻ, thậm chí còn công khai luôn nhật ký của mình. Chắc phải vất vả lắm mới giấu được chuyện này.

Về nhà, mở cửa, ánh đèn đã bật cùng một tấm giấy Tuyên Thành viết bốn chữ to ngoài huyền quan "Mừng cậu về nhà".

Mạnh Dữ Ca che miệng, suýt không nhịn nổi.

Không nhịn được cười.

Ngần ấy thời gian nhưng Lâm Tri Dạng vẫn thích mấy nghi lễ trần tục dễ thương này.

Mạnh Dữ Ca lấy điện thoại chụp tấm ảnh kỷ niệm: "Dạng Tử, thư pháp của cậu có tiến bộ đó."

Lâm Tri Dạng rất đồng ý nên cũng chụp một bức đăng lên vòng bạn bè, chờ người ta khen chữ mình đẹp.

Đã rất lâu Mạnh Dữ Ca mới trở về nhà, có lẽ vì Lâm Tri Dạng sắp xếp nhà cửa quá thoải mái nên mới năm phút đã có cảm giác mình đã sống ở đây rất lâu.

Tắm xong lại quá rảnh, hứng thú bừng bừng bỏ tên Lâm Tri Dạng lên Weibo, lại ngoài ý muốn thấy chính mình.,

"Đi ăn tối vô tình gặp tác giả Lâm Tri Dạng. Không dám làm phiền nên tôi lén chụp hai tấm ảnh từ xa, cô ấy thực sự rất đẹp."

Hình ảnh kèm theo cho thấy Lâm Tri Dạng đang ngồi trong quán lẩu, mà Mạnh Dữ Ca chỉ lộ tấm lưng yểu điệu.

Mạnh Dữ Ca bấm vào, thấy chủ bài viết trả lời "người hâm mộ": Dạng Dạng thích cười lắm, rất rất vui luôn. Thậm chí còn xoa đầu chị bạn nữa cơ, nhưng bị chị bạn đá vào chân, tôi cười gần chết."

Mạnh Dữ Ca chụp màn hình gửi cho Lâm Tri Dạng: [Không nghĩ cậu nổi tiếng vậy luôn.]

Lâm Tri Dạng phòng kế bên trả lời: [Không có đâu, tôi sợ (nhưng ảnh chụp tôi rất đẹp).]

[Đồ mặt dày.]

Vòng bạn bè Lâm Tri Dạng ấn like không ngừng. Nhưng Úc Triệt không phải người sẽ làm việc như vậy, hơn phân nửa chỉ đọc chứ không làm gì.

Ngày hôm sau, sắp xếp hết mọi thứ cho Mạnh Dữ Ca, buổi chiều Mạnh Dữ Ca ngồi làm việc trong phòng sách, còn Lâm Tri Dạng cầm chìa khóa xe bỏ chạy.

Úc Triệt và cô một trước một sau vào nhà nghỉ, lẳng lặng nghe Lâm Tri Dạng nói dối: "Cậu tự ăn, tôi đang bận."

"Công ty, đang họp."

"Tự cậu ở nhà, nhớ đóng cửa sổ, còn nữa, nhớ kiểm tra thiết bị điện, tôi không về." Không biết bên kia nói gì nhưng Lâm Tri Dạng bị chọc trúng huyệt cười: "Cậu cứ coi như tôi tăng ca đêm ở công ty."

Cúp điện thoại, Mạnh Dữ Ca không chịu được việc cô giấu đầu lòi đuôi. Không về thì không về, còn tham gia vào bộ "trích dẫn tra nam cùng tra nữ".

Nhưng nói với Mạnh Dữ Ca mình ra ngoài hẹn hò thì rất ngại đó.

Lâm Tri Dạng gửi biểu tượng cảm xúc "bạn hiểu mà".

Mạnh Dữ Ca trả lời: "Trọng sắc khinh bạn." Mới ở có buổi tối, hôm sau Lâm Tri Dạng liền đánh lẻ.

Lâm Tri Dạng cười, ngẩng đầu lại nhìn thấy đôi mắt hờ hững của Úc Triệt.

Úc Triệt trang điểm nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt lại tối sầm rất lạnh lùng, "Vừa rồi ai gọi?"

"Bạn em."

Úc Triệt chỉ nhìn Lâm Tri Dạng nhưng không nói lời nào, cầm lấy quần áo vào phòng tắm, lưu lại Lâm Tri Dạng ngồi đó hoang mang.

Sao Úc Triệt không vui?

Lúc trước cũng đổi thời gian gặp nhau nhưng không như này.

Lâm Tri Dạng đứng dậy đi qua phòng tắm, bên trong không có tiếng nước, cô gõ cửa: "Úc Triệt, em với chị nói chuyện đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com