Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4


"Ai ở bên ngoài?!"

Trong phòng một tiếng quát to, một cỗ uy áp cực lớn lao về phía hắn.

Lăng Kiếm Thành vội vàng một bước né đến trước cửa, quay đầu liền bái: "Sư tôn bớt giận! Là đệ tử cùng Thanh Duyệt sư muội!"

Nhậm Thanh Duyệt đi theo Lăng Kiếm Thành hành lễ: "Đệ tử Nhậm Thanh Duyệt bái kiến tông chủ."

Đồng thời, tầm mắt nhanh chóng quét qua một lần, trong lòng tự mình hiểu rõ.

Trong thính đường hiện có ba người, Phất Vân Tông tông chủ Bộ Đông Hầu ngồi ở trên cao, khuôn mặt chữ điền mày rậm, không giận tự uy.

Bên tay trái hắn, một vị nam nhân trung niên y phục quý giá trong tay bưng một chén trà, ngón tay nhợt nhạt cầm lên cái ly, nhẹ nhàng lướt qua làn khói bên ngoài ly trà, không rõ vui buồn hay tức giận.

Người này là Địa Linh Phong phong chủ, nhân xưng Đạo Linh Tiên Tôn, là một trong số ít Đại Thừa cảnh tu sĩ còn sót lại ở Phất Vân Tông

Đạo Linh Tiên Tôn đối diện còn một người áo mặc choàng đen, hắn đôi mắt sưng như chưa ngủ đủ, thần thái uể oải, dáng vẻ già yếu, là Huyền Kính Phong trưởng lão, Diễn Hư Tiên Nhân.

Ba người không hẹn mà cùng nhìn về phía bên ngoài thính đường, Bộ Đông Hầu cau mày, vẻ mặt không hài lòng, trách nói: "Lỗ mãng, còn thể thống gì! Tại sao không làm người trước thông báo một tiếng?"

Lăng Kiếm Thành hoảng sợ cúi thấp đầu: "Đệ tử biết sai!"

Diễn Hư Tiên Nhân hơi mở mắt, bất đắc dĩ làm người hoà giải: "Tiểu bối vô ý phạm lỗi, không phải chuyện gì to tát, thôi bỏ đi, lần sau nhớ rõ liền được."

Đạo Linh Tiên Tôn cũng nói giúp Lăng Kiếm Thành liền chuyển lời: "Mấy tháng không thấy, Kiếm Thành tu vi dường như lại có tiến bộ, có phải vì vậy mới vội vã tới tìm sư tôn để báo tin nên vô tình quên mất quy củ?"

Lăng Kiếm Thành nương theo Đạo Linh Tiên Tôn cấp bậc thang mà gật đầu: "Đúng vậy."

Bộ Đông Hầu lúc này sắc mặt mới hơi giãn ra, ngoài miệng lại nói: "Tu vi tiến bộ có ích lợi gì? Tâm tính vẫn là thiếu sót, còn cần rèn luyện nhiều hơn."

Lăng Kiếm Thành cung kính nhận sai: "Đệ tử nhớ kỹ sư tôn dạy bảo, sau này sẽ không phạm lỗi."

Bộ Đông Hầu ánh mắt từ trên người Lăng Kiếm Thành dời đi, nhìn về phía Nhậm Thanh Duyệt: "Thanh Duyệt, ngươi đã lâu chưa tới chủ phong, lần này phải chăng vị rãnh rỗi kia của Thiên Châu Phong lại có lời gì nhờ ngươi truyền đạt thay hắn?"

Nhậm Thanh Duyệt mặt không đổi sắc, giả vờ vừa rồi không nghe thấy mấy câu nói kia, bình tĩnh lấy ra một quyển thẻ tre, hai tay đưa lên: "Tông chủ con mắt tinh tường, đúng là Nguyên Dịch sư bá phái đệ tử tới đưa đồ vật."

"Đây là Thiên Châu Phong tháng sau xuống núi lịch luyện danh ngạch đệ tử, thỉnh tông chủ xem qua."

Bộ Đông Hầu đưa tay giơ lên, thẻ tre tự động bay lên giữa không trung, rơi xuống trong tay hắn.

Sau khi hắn gỡ bỏ phong ấn, cẩn thận nhìn xem, Đạo Linh Tiên Tôn thản nhiên cười nói: "Mặt trời hôm nay mọc hướng Tây sao, Nguyên Dịch đạo sĩ thích nhàn rỗi lại đi nhớ kỹ tiên môn đệ tử đại hội, là thật hiếm có."

Diễn Hư Tiên Nhân khịt mũi coi thường : "Nguyên Dịch quả nhiên không thích hợp làm Thiên Châu Phong phong chủ, gần trăm năm nay Thiên Châu Phong ngày càng sa sút, theo lão phu thấy, liền đem Thiên Châu Phong giao cho Thanh Duyệt nha đầu, cũng so Nguyên Dịch làm tốt hơn chút!"

Nhậm Thanh Duyệt vô cớ bị réo tên, nàng nghe vào tai trái ra bằng tai phải, trầm mặc không lên tiếng.

Khi hai người đang nói chuyện, Bộ Đông Hầu đã xem xong Nhậm Thanh Duyệt đưa lên thẻ tre, lông mày trên trán cau thành một khúc.

Đạo Linh Tiên Tôn thấy thế hỏi: "Nguyên Dịch Tiên Tôn là gây khó dễ cho tông chủ?"

Bộ Đông Hầu không đáp, sau đó liếc nhìn Nhậm Thanh Duyệt: "Các ngươi đi xuống trước đi."

Lăng Kiếm Thành đã sớm muốn đi, nhưng một mực tìm không thấy cơ hội, lúc này nghe Bộ Đông Hầu lên tiếng, hắn lập tức liền ứng: "Đệ tử cáo lui!"

Nhậm Thanh Duyệt cũng hướng mấy vị phía trên chắp tay, thuận thế ra khỏi thính đường.

Vừa ra cửa phòng, không đợi Lăng Kiếm Thành mời thưởng trà ngắm hoa, Nhậm Thanh Duyệt đã nói lời từ biệt.

Lăng Kiếm Thành vẻ mặt tiếc hận, nhưng Nhậm Thanh Duyệt lấy tu hành làm lý do, hắn cũng không thể giữ lại.

Nhậm Thanh Duyệt thi triển kiếm quyết, ngự kiếm bay lên không trung, rời đi chủ phong không đến trăm dặm, nàng ở trên không lặng lẽ xoay một vòng, hóa thành một làn khói xanh chui vào rừng rậm.

Lát sau, một con linh hồ toàn thân trắng tinh từ bụi cỏ chui ra, hai mắt linh hoạt nhạy bén lấp lóe, nhìn chằm chằm kiến trúc uy nghiêm ở xa.

Nó thi triển ẩn thân chú lên bản thân, che đậy thân hình đồng thời thu liễm khí tức, sau đó vòng qua người canh giữ ở trong núi, nhanh chóng tiếp cận thính đường.

·

Đợi Lăng Kiếm Thành cùng Nhậm Thanh Duyệt hai người lui ra, Diễn Hư Tiên Nhân thắc mắc: "Thế nào?"

Bộ Đông Hầu không muốn nhiều lời, thở dài: "Chính các ngươi xem đi."

Nói xong, cầm trong tay thẻ tre đưa cho hai người truyền nhau đọc.

Mấy hơi thở trôi qua, Đạo Linh Tiên Tôn cùng Diễn Hư Tiên Nhân đều đổi sắc mặt: "Nguyên Dịch ghi tên Nhan Chiêu? Hắn lần này là muốn thả hổ về rừng?"

Bộ Đông Hầu nhắc nhở bọn hắn: "Xuống chút nữa nhìn."

Hai người nhìn xuống, thấy ở dưới thẻ trúc còn có mấy hàng chữ nhỏ, viết rõ nguyên do.

Đạo Linh Tiên Tôn đem Nguyên Dịch nhắn nhủ từng câu từng chữ đọc lên: "Nghe nói Ma Tôn Dư Văn Thương sắp xuất quan, thế lực Ma tộc cường đại, nhất định không cam lòng mối trước đây, sợ sẽ tạo thành uy hiếp đối với bình yên và trật tự mà tiên môn dốc hết tâm huyết duy trì mấy vạn năm."

Diễn Hư Tiên Nhân tạm dừng sau đó tiếp tục đọc nửa câu sau: "Ta thiết nghĩ là thừa dịp ma tộc nội bộ hỗn loạn, chưa tạo thành đe dọa, có thể chủ động xuất kích, lợi dụng Nhan Chiêu thân phận đặc thù, thả dây dài câu cá lớn, tiêu diệt từng cái."

Hai người ánh mắt đụng phải, ngầm hiểu lẫn nhau.

Bộ Đông Hầu liền hỏi: "Hai vị nghĩ như thế nào?"

Đạo Linh Tiên Tôn cùng Diễn Hư Tiên Nhân đồng thời đứng dậy, trăm miệng một lời: "Nguyên Dịch Tiên Tôn lời nói, không phải không có lý."

Bộ Đông Hầu do dự giây lát, gật đầu: "Tất nhiên hai vị cũng cảm thấy có thể thực hiện, vậy ngày mai liền triệu tập các phong chủ, trưởng lão, bàn bạc quyết định."

Lời còn chưa dứt, Đạo Linh Tiên Tôn bỗng nhiên thi triển một cái quyết, hai ngón tay chỉ hướng mái hiên bên cạnh.

Ba --

Nóc nhà bỗng nhiên thủng một lỗ lớn, mảnh ngói màu vàng rơi xuống kêu răng rắc.

Bộ Đông Hầu thần sắc thay đổi, vẻ mặt trầm xuống.

Diễn Hư Tiên Nhân vô cùng ngạc nhiên, đôi mắt đều trừng lớn: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Đạo Linh Tiên Tôn phất tay áo, hừ lạnh: "Là một con nghiệt súc không có mắt."

Bộ Đông Hầu vỗ tay gọi hai tên ảnh vệ, phân phó: "Đuổi theo nó, phải sống."

·

Nhan Chiêu ngủ một giấc không biết bao lâu, tỉnh lại tầm mắt lờ mờ, xung quanh âm u lạnh lẽo ẩm ướt.

Đứng dậy nhìn quanh một vòng thì chợt nhớ, hóa ra là sơn động mà nàng trước khi ngủ mê trong rừng tùy tiện tìm.

Tỉnh dậy bụng lại đói, nàng mệt mỏi ngáp một cái dự định đến ngoài động kiếm ăn, xem có thể tìm chút quả ăn hay không.

Gạt đi dây leo che trước cửa hang, một tia nắng chiếu thẳng vào sơn động làm đau mắt nàng.

Nhan Chiêu nhắm mắt lại một lúc, sau mới nhẹ nhàng từ trong động nhảy ra ngoài.

Phất Vân Tông rộng lớn tài nguyên nhiều, mặc dù không phải vô tận, nhưng sản vật phong phú, trong núi có đủ loại linh quả, da mỏng thịt dày, mộng nước lại thơm ngon, vận khí tốt còn có thể bắt gặp một ít hiếm thấy bảo bối quý hiếm.

Ví dụ như hiện tại Nhan Chiêu trèo lên cây đào cái ổ chim non, ngoài ý muốn nhặt được một cái nấm màu vàng.

Hái nấm thời điểm còn đụng tới một con rắn độc to bằng cánh tay, nó thình lình cắn Nhan Chiêu một ngụm, khiến cánh tay nàng nhiều ra 4 cái lỗ máu.

Con rắn kia cắn người còn đang hướng Nhan Chiêu diễu võ giương oai, không ngờ một giây sau đã bị nắm bảy tấc.

Rắc một tiếng, đầu rắn độc bị Nhan Chiêu bẻ xuống, thân rắn động mấy lần liền dừng lại rồi.

Nhan Chiêu tựa như con khỉ linh hoạt trèo xuống, ngay tại chỗ đào cái hố nông, thò tay vào trong túi càn khôn lục lọi, lấy ra một cái nồi lớn.

Mặc dù nàng kinh mạch trệ tắc, tu vi không cao để cho người mặc sức chém giết, nhưng nàng cũng không phải một điểm pháp lực cũng không có.

Dù sao từ nhỏ lớn lên tại tiên sơn, nàng cũng cùng trong rừng này hoà một, được linh khí của thiên địa bao quanh, bên trong kinh mạch pháp lực cũng tích trữ được một tí, miễn cưỡng có thể thi triển một vài pháp thuật cơ bản mà bình thường Luyện Khí đệ tử nào cũng đều có thể.

Thử ba lần mới nhóm được đống lửa, Nhan Chiêu tập mãi thành quen, đem nấm vàng cùng trứng chim một lần quăng vào trong nồi, rắn độc đã mổ bụng lấy ra mật rắn, thân rắn cắt ra thành vài khúc ném trong canh.

Súp nấm trứng chim thịt rắn vừa mới chuẩn bị xong, Nhan Chiêu cầm chén canh nếm thử một miếng. (Ăn xong chắc ngộ độc sớm (⁠。⁠ŏ⁠﹏⁠ŏ⁠) )

Cảm giác mùi vị không tệ, nước canh thơm phức, thịt rắn tươi non màu mỡ.

"Nhan sư muội! Ngươi ở chỗ nào?!"

Bỗng nhiên nơi xa truyền đến tiếng người.

Nhan Chiêu theo tiếng kêu nhìn lại, một bóng người dần dần hiện lên.

Là đệ tử mới vào nội môn hôm qua, tên gọi cái gì không nhớ rõ.

Đang ăn bị quấy rầy, Nhan Chiêu không vui lông mày nhíu lại, xem như không nghe thấy, tiếp tục uống canh.

Người tới băng qua một vài cây nhỏ, liền nhìn thấy dưới tàng cây Nhan Chiêu, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

"Nhan sư muội! Ta cuối cùng có thể tìm được ngươi! Đại phong chủ bảo ta nói cho ngươi......" Tất Làm nhanh chóng chạy lại gần, nói đến một nửa, nàng chú ý tới tiểu bếp dựng lên trước người Nhan Chiêu, "Ngươi đang làm gì vậy?"

Nhan Chiêu không có để ý tới nàng, ôm lấy chén canh uống một ngụm lớn.

Nàng một bộ bảo vệ đồ ăn, Tất Lam bật cười: "Ngươi uống chậm một chút, ta không cướp của ngươi."

Nói xong, lén nhìn trong nồi một cái.

Ngoại trừ trứng được đánh nhỏ nhận không ra, mấy thứ nguyên liệu còn lại hình như hơi quen mắt.

Ánh mắt của nàng chớp chớp vài lần, từ tò mò chuyển thành nghi ngờ, cuối cùng toát ra chấn kinh.

"Ngươi canh này dùng nấm...... Là Địa phẩm tiên dược Nguyên Kim Linh Chi?! Chờ đã......" Tất Lam dùng dư quang liếc qua đầu rắn màu sắc sặc sỡ trong bụi cỏ , sắc mặt lập tức trắng bệch, "Đó là...... Luyện Thể hung thú Ngũ Độc Xà Vương!!"

Nhan Chiêu hai ba lần liền uống xong hết nồi súp, từ trong chén canh ngẩng đầu, khóe miệng còn ngậm một khúc đuôi rắn đã nấu nát nhừ.

Tất Lam ngạc nhiên, trơ mắt nhìn xem nàng hút hút một ngụm, nuốt xuống ngay cả xương cùng thịt đuôi rắn, tiếp đó nàng vỗ vỗ bụng, uể oải ợ một cái.

"......"

Tất Lam trầm mặc giây lát, bỗng nhiên ôm đầu thét lên.

"A a a a!!!"

"Ngươi ăn cái gì vậy! Nhanh phun ra!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com