Chương 015
Bữa tiệc bắt đầu với tiết mục ca múa.
Tiết mục biễu diễn chán chường kéo dài trong nửa tiếng.
Trong suốt thời gian đó, Thẩm Phái vẫn luôn ngồi thẳng lưng, tư thế đoan trang thanh lịch, môi khẽ mỉm cười, như thể nàng không cảm thấy chút nhàm chán nào.
Người còn chăm chú hơn cả nàng chính là Vệ Tử Nam.
Vệ Tử Nam luôn đam mê nữ sắc, đối với ả Bách Hoa yến quả thật là thịnh yến cho đôi mắt. Tất cả mỹ nhân trong kinh thành, đặc biệt là nữ nhân nhà quyền quý đều tụ tập tại đây. Nếu không vì thích Thẩm Phái, ả đã sớm tuyển vài mỹ nhân vừa mắt mang về.
Tuy nhiên, kể cả khi không chọn ai, cũng không có nghĩa ả sẽ không ngắm đến ngây dại.
Vệ Tử Nam thật sự rất táo bạo, một vài nữ vũ công bị ả soi mói đến đỏ mặt.
Gả cho phủ Duệ Minh Vương, có ai mà không muốn?
"Nhìn kiểu gì cũng thấy chúng đều không sánh bằng một góc của ngươi." Vệ Tử Nam đột nhiên lên tiếng, chỉ nói đủ lớn để Thẩm Phái và Vệ Cảnh Kha bên cạnh nghe thấy.
Thẩm Phái cũng không quay đầu lại, thờ ơ đáp: "Duệ Minh quận chúa có vẻ đánh giá cao Thẩm Phái."
"Ta chỉ nói sự thật thôi." Vệ Tử Nam nghiêng đầu nhìn nàng.
Khuôn mặt của Thẩm Phái không phải là nét đẹp kiều diễm thường thấy ở thanh lâu, nhưng lại rất dễ nhìn. Kết hợp với phong thái điềm tĩnh thanh lịch của nàng, khiến người khác liên tưởng đến câu: "Hoa sen trong nước, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn."
Mặc dù nàng cũng không thường mặc bạch y, như hôm nay là đang mặc bộ y phục đỏ thẫm.
"Trước đây ta cũng không thích tham dự Bách Hoa Yến, ta cứ nghĩ ở đây chỉ toàn tiểu cô nương đến đánh đàn, không hấp dẫn bằng kỹ nữ." Vệ Tử Nam nhấp một ngụm rượu: "Hiện tại mới nhận ra ta bỏ lỡ không ít điều. Lúc còn chưa bị thương, ngươi có chơi đàn tranh hay nhảy múa như họ không?"
Ánh mắt Thẩm Phái tối sầm lại.
Ả Vệ Tử Nam này.
"Duệ Minh, nếu ngươi không muốn nhảy như họ, thì ngậm miệng lại." Vệ Cảnh Kha lạnh lùng xen vào.
Nghe thấy lời Vệ Cảnh Kha, sắc mặt Vệ Tử Nam biến động.
Lập tức im lặng.
Lần trước bị Vệ Cảnh Kha đạp một cưới, đến giờ ngực ả vẫn còn đau.
Trong lúc đó, Chu Hoàn đang đánh đàn chỉ có thể cười gượng.
Chẳng ai quan tâm đến màn biểu diễn của ả.
Nhạc vừa dứt, Chu Hoàn ôm đàn lùi xuống.
"Thật đáng thương, chẳng mấy ai để tâm đến màn trình diễn của cô ta."
"Các phu nhân đều đang bận rộn tìm tiểu thư khuê các môn đăng hộ đối, thời gian đâu mà nhìn đến cô ta."
"Xấu quá."
Chu Hoàn cúi đầu, cố gắng bỏ ngoài tai những lời ác ý.
Cô bị hạ nhục đến mức đó, Thẩm Phái ngồi cách đó không xa, tại sao không tương trợ mình? Không phải cả hai là bằng hữu tốt nhất sao?
Nghĩ đến điều này, Chu Hoàn nhìn về hướng Thẩm Phái đang ngồi giữa đại hoàng nữ và Duệ Minh quận chúa.
Thẩm Phái cử xử điềm tĩnh duyên dáng, mọi cử chỉ đều tao nhã, xứng danh với hai chữ "công chúa". Bên cạnh nàng, Duệ Minh quận chúa đang thưởng rượu, thường xuyên nhìn nàng.
Ngay cả đại hoàng nữ điện hạ dường như cũng không thể rời mắt khỏi nàng.
Chu Hoàn cúi đầu, nắm chặt tay.
Móng tay như cắm vào da thịt.
Thẩm Phái...
Chỉ được cái gia cảnh.
Ngay cả võ cũng không biết!
Thì dựa vào đâu!
Trong lúc Chu Hoàn đang theo dõi Thẩm Phái, bất ngờ ả đụng trúng một ánh mắt.
Vệ Cảnh Kha đang nhìn chằm chằm vào ả với đôi đồng tử đen láy vô cảm.
Ánh mắt ấy khiến Chu Hoàn rùng mình.
Đại hoàng nữ điện hạ...
Chu Hoàn vội vã cúi đầu, ngón tay run rẩy không kiểm soát.
Vì sao đại hoàng nữ điện hạ lại nhìn mình bằng ánh mắt đó?
Như thể...đang nhìn một cái xác.
Lúc này, Huệ quý phi đứng dậy nói: "Chúng ta ngồi được một lúc rồi. Hay là cùng nhau dạo vườn thượng uyển đi."
"Tuân lệnh."
Mọi người đều đứng dậy, chuẩn bị tiến vào dạo quanh ngự hoa viên.
Dù sao cơ hội tiến cung rất hiếm, cơ hội chiêm ngưỡng vẻ đẹp của ngự hoa viên càng hiếm hơn.
Các quý nữ đều rất phấn chấn.
Dĩ nhiên Thẩm Phái và Vệ Cảnh Kha cũng phải theo cùng.
Tuy nhiên, lúc Vệ Cảnh Kha đứng dậy thì thấy thị vệ Bạch Lan vội vã tiến đến.
"Điện hạ..." Bạch Lan thì thầm vài câu bên tai Vệ Cảnh Kha.
Nghe xong Vệ Cảnh Kha lộ ra một chút ngạc nhiên.
Cô nhìn Thẩm Phái.
Thẩm Phái đã đứng dậy, thấy cô nhìn sang liền hiểu ý mà nói: "Nếu điện hạ có việc, xin mời đi trước."
Vệ Cảnh Kha gật đầu: "Nếu có chuyện gì, hãy gọi Thập Tam. Đối phương không thể đến gần, nhưng cũng sẽ không ở quá xa."
"Thẩm Phái đã rõ."
Thẩm Phái nhìn về phía Huệ quý phi vừa mới đề nghị dạo ngự hoa viên, thầm nghĩ-
Vệ Cảnh Kha tạm thời rời khỏi, xem ra họ cũng sắp hành động rồi.
...
"Công chúa, Huệ quý phi bảo có thể tự do đi dạo hoa viên, hay là chúng ta đi dạo cùng nhau được không?"
Thẩm Phái nhìn sang, là Chu Hoàn.
Trong mắt Chu Hoàn tràn đầy chờ mong, rụt rè mở lời mời.
Thẩm Phái còn chưa kịp trả lời, Vệ Tử Nam đã chen vào: "Công chúa đang đi cùng ta, ngươi đến làm loạn cái gì?"
Mãi mới không còn bị Vệ Cảnh Kha can thiệp.
Chu Hoàn bị dọa sợ, run rẩy cắn môi: "Thần nữ không cố ý làm phiền quận chúa...Thỉnh quận chúa thứ tội!"
"Duệ Minh quận chúa, ta chưa từng nói sẽ đi cùng quận chúa. Ta và Chu Hoàn tình như tỷ muội, vừa rồi ở trước mặt mọi người nên không tiện nói nhiều, nhưng hiện tại có cơ hội, ta muốn đi cùng Chu Hoàn." Thẩm Phái ngắt lời, bắt lấy tay Chu Hoàn.
Chu Hoàn cảm thấy thụ sủng nhược khinh, cũng lớn tiếng hơn: "Đúng vậy, xưa nay quan hệ giữa công chúa và thần nữ đều rất tốt."
"Thẩm Phái!" Vệ Tử Nam nhíu mày nhìn nàng.
"Nếu quận chúa lại giở thói hung hăng, lần sau cũng sẽ không ai bảo lãnh người ra tù đâu." Thẩm Phái bình tính nói, sau đó dẫn Chu Hoàn đi.
Vệ Tử Nam nắm chặt tay, nhưng không đuổi theo.
...
Trong lúc đó, Vệ Cảnh Kha đã đi đến phía sau một hòn non bộ vắng người.
Nhóm ám vệ đã sớm chờ sẵn ở đó.
"Có chuyện gì?"
Người đến là Ám Vệ Tam.
Ám Vệ Tam cúi đầu báo cáo: "Điện hạ, Cửu Mệnh đại nhân bị thương. Lúc thuộc hạ phát hiện, đại nhân đã bất tỉnh ở một hẻm vắng."
Đây là điều khiến Vệ Cảnh Kha ngạc nhiên.
Cứu Mệnh chính là cao thủ mạnh nhất dưới trướng của cô. Mười lăm người ám vệ đều là võ giả ngũ giai, riêng Cửu Mệnh là lục giai. Là thủ lĩnh của nhóm ám vệ nên xét về thực lực hay tâm kế, Cứu Mệnh đều vượt xa những kẻ khác.
Giới võ giả được chia làm mười bậc, nhưng nhìn chung ở nước Chu Tước này, ngay cả võ giả đứng đầu là An Định Vương cũng mới chỉ là cao thủ bát giai. Cửu Mệnh đạt đến bậc lục giai khi còn rất trẻ, khẳng định thiên phú rất cao.
Nhưng câu hỏi vẫn còn đó: Ở Chu Tước này, ai có thể khiến Cửu Mệnh trọng thương?
"Báo cáo lại mọi chuyện cho ta."
"Cửu Mệnh đại nhân bị thương khi đang điều tra Giang Vô Diễm. Chi tiết tiểu nhân không rõ, vì Cứu Mệnh đại nhân vẫn chưa tỉnh lại. Tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng thương tích rất nghiêm trọng...E rằng sau này không thể tiếp tục luyện võ." Ám Vệ Tam báo cáo xong, lại có chút nghẹn ngào.
Vệ Cảnh Kha chau mày: "Truyền lệnh của ta. Tất cả ám vệ giám sát Giang Vô Diễm, nhớ kỹ chỉ giám sát, không được giao chiến."
"Tuân lệnh!"
Ám Vệ Tam hiểu ý, chủ tử đang muốn báo thù cho Cửu Mệnh đại nhân.
Vệ Cảnh Kha nhìn về phía ngự hoa viên: "Chờ bổn cung xử lý xong chuyện này."
Sau đó đích thân cô sẽ tìm ra kẻ có thể đánh trọng thương Cửu Mệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com