Chương 16
Việc phân lại lớp cũng như C của ca khúc chủ đề cuối cùng cũng được công bố.
Nhưng điều bất ngờ nhất chính là Quý Vân Nặc không phải sơ C*.
(*Center đầu tiên của của chương trình cũng là C của khúc chủ đề vd như Yoojung của Produce 101 Hàn á làm C của ca khúc chủ đề nên bên Trung hay gọi là sơ C. Sơ có nghĩa là ban đầu, đầu tiên, sơ khai )
Sơ C là một Omega nữ phong cách ngự tỷ có độ thảo luận không cao tên Thẩm Nhã.
Thẩm Nhã có thực lực rất tốt, trong vòng đánh giá đầu tiên cũng đạt A, nhưng thời lượng lên hình quá ít. Chỉ đến khi giành được vị trí sơ C, độ nổi tiếng của cô ấy mới dần dần tăng lên.
Tuy nhiên, phong cách của cô ấy lại khá giống với Lan Nguyện Nịnh, dẫn đến việc fan của hai người dễ dàng gây tranh cãi.
Về phần Quý Vân Nặc không được xếp cao có hai lý do: Một là tuy nhảy rất hoàn mỹ nhưng vẫn thiếu lực độ và độ dứt khoát cần thiết. Hai là Kỷ Miên vì có mâu thuẫn cá nhân với nàng mà từ chối cho điểm.
Dù vậy, Quý Vân Nặc vẫn ở lại lớp A, nhưng trong lòng nàng không thoải mái chút nào.
Nàng không quan tâm việc mình là sơ C hay lớp A, mà vì màn trình diễn lần này khiến nàng chưa thực sự hài lòng.
Cùng lúc đó, Tiêu Ngôn Cẩn vẫn ở lại lớp C, nhưng một số thành viên trong nhóm đã được thăng hạng. Giang Nam và Tằng Di Thư lên lớp B, Thời Chính Nghĩa vì một lỗi nhỏ mà cũng rớt xuống lớp B.
Cũng có một vài thí sinh từ lớp B và F chuyển lên, trong đó có Văn Nại người từng khóc nức nở trên sân khấu vòng sơ khảo.
Tiêu Ngôn Cẩn nhớ rất rõ, sau khi phần thi được công chiếu, có anti-fan đã cố tình cắt ghép đoạn Văn Nại khóc để dựng chuyện rằng cô đã bắt nạt khiến đối phương rơi nước mắt.
Kết quả là cô bị cư dân mạng tổng tấn công, khiến danh tiếng vốn không tốt nay càng thảm hơn.
Bị oan ức thì phải làm sao? Tất nhiên là đi tìm Nặc tỷ tỷ cầu an ủi rồi!
-------------------------------------
Sau khi công bố xếp lớp ca khúc chủ đề xong, mọi người hiếm hoi được thảnh thơi một chút.
Lúc này, Lan Nguyện Nịnh đang đàn guitar và hát, bầu không khí xung quanh cũng trở nên dịu dàng hơn.
Quý Vân Nặc rất thích tính cách của cô ấy, một người bình thường trông khá lạnh lùng nhưng lại mang khí chất đặc trưng của con gái Giang Nam: Dịu dàng nhưng mạnh mẽ.
Ngay lúc đó, một giọng nói vui vẻ vang lên: "Nghe hay quá!"
Tất cả quay đầu lại, chỉ thấy Tiêu Ngôn Cẩn đang đứng trước cửa lớp A, vỗ tay cười rạng rỡ.
Hà Nhu bật cười: "Ồ, cơn gió nào thổi Tiêu đại tiểu thư đến đây vậy?"
Tiêu Ngôn Cẩn cười đáp: "Là những đám mây nơi chân trời đang vẫy gọi tôi, tôi liền bay theo gió đến gặp tỷ tỷ~"
Hà Nhu giơ ngón cái: "Tiêu đại tiểu thư thực sự có tài ăn nói."
Quý Vân Nặc nhướng mày: "Gọi tôi làm gì?"
Tiêu Ngôn Cẩn nghiêm túc nói: "Tôi muốn tỷ tỷ dạy tôi nhảy."
Sở Lạc lập tức chen vào: "Vẫn là để tôi dạy cô đi!"
Tiêu Ngôn Cẩn lắc đầu: "Cô nhảy quá cứng nhắc, tỷ tỷ nhảy trông tự nhiên hơn."
Sở Lạc tức đến đỏ mặt: "Nhưng ít nhất tôi không nhảy loạn xạ như một con thỏ!"
Quý Vân Nặc nhìn hai người tranh cãi, trong lòng có chút buồn cười, nhưng thấy Sở Lạc tức giận quá nên đành đứng ra hòa giải.
Trong phòng luyện tập chỉ còn hai người.
Quý Vân Nặc khoanh tay, hỏi: "Cô tìm tôi có chuyện gì?"
Tiêu Ngôn Cẩn chớp chớp mắt, ủy khuất nói: "Tôi bị oan ức."
Quý Vân Nặc nghiêng đầu, thản nhiên hỏi: "Bị oan?"
Tiêu Ngôn Cẩn bĩu môi, giả bộ đáng thương gật đầu.
"Vậy cô cứ tiếp tục oan ức đi."
Tiêu Ngôn Cẩn: "..."
Cô bám lấy tay Quý Vân Nặc, "Tỷ tỷ không đoán xem tôi bị oan chuyện gì sao?"
"Cô bị oan chuyện gì?"
Tiêu Ngôn Cẩn hắng giọng: "Tỷ tỷ không xem tin tức trên mạng à?"
"Tôi không dùng điện thoại, tin tức đều do Trình Linh kể lại."
Tiêu Ngôn Cẩn trố mắt.
Cái gì?? Quý đại tiểu thư không mang điện thoại??
Cô nhịn không được mà phá lên cười.
"Cười cái gì?" Quý Vân Nặc nghiêm mặt.
"Không có gì, chỉ là cảm thấy quá thú vị." Tiêu Ngôn Cẩn lau nước mắt vì cười quá nhiều.
"Tiết mục phát sóng được vài tập, trên mạng ai cũng đang chửi tôi."
"Ừm, cũng đoán trước rồi."
"Họ nói tôi tham gia chương trình chỉ để dây dưa với Nặc tỷ tỷ."
"Ừ."
Tiêu Ngôn Cẩn mỉm cười, "Nhưng họ không biết..."
Cô tiến lại gần, ánh mắt tràn đầy ý cười, giọng nói mềm mại như nước: "Có khi nào… thật ra tôi đúng là đang dây dưa với tỷ tỷ không?"
Khoảnh khắc ấy, Quý Vân Nặc hơi khựng lại, mặt dần dần ửng hồng.
"Không cần lại gần quá."
"Tỷ tỷ không thích tôi đến gần sao?"
"Tôi thực sự không thích."
Tiêu Ngôn Cẩn bật cười, "Tỷ tỷ còn nhớ lúc trước đã nói gì không? Cô còn mạnh miệng nói cô không thích tôi, nhưng bây giờ cô mới là người dây dưa với tôi đi?"
Quý Vân Nặc nhướng mày, giọng nghiêm túc: "Tiêu Ngôn Cẩn."
Nhưng Tiêu Ngôn Cẩn chỉ cười ranh mãnh, ánh mắt lấp lánh như nhìn thấu mọi thứ.
"Tôi cũng không ngờ Sở Lạc cũng ở đây... Nhưng nói thật, kỳ thật..."
"Thật ra, cô đang lợi dụng tôi, đúng không? Dùng tôi làm lá chắn để đối phó Sở Lạc, để bản thân có thể rút lui an toàn."
Quý Vân Nặc không nói gì.
"Quý Vân Nặc, bây giờ tôi nói thẳng cho cô biết, nếu đã muốn lợi dụng thì hãy lợi dụng cho triệt để đi!"
Quý Vân Nặc nghi hoặc nhìn cô.
"Cái gì?"
"Cùng ta tạo CP đi."
Tiêu Ngôn Cẩn làm vậy thực ra là để chọc giận fan trung thành của Quý Vân Nặc.
Hiện tại, danh tiếng của cô trên mạng dường như đã bị chia thành hai thái cực. Thậm chí lượng fans hâm mộ trên Weibo của cô đột nhiên tăng vọt. Hơn nữa, chương trình đang tìm cách tạo độ hot, với lượng tương tác của các cô, chắc chắn sẽ còn bùng nổ hơn nữa.
Mọi người đều biết, fan trung thành của Quý Vân Nặc và Sở Lạc là hai lực lượng hùng mạnh nhất. Nếu cô chọc giận cả hai nhóm fans này, chắc chắn bọn họ sẽ làm ra những chuyện điên rồ để đối phó với cô. Một cơn bão sắp ập đến.
Quý Vân Nặc suy nghĩ một lúc. Dù nàng không quan tâm đến việc tạo CP, nhưng việc Tiêu Ngôn Cẩn đột nhiên nhắc đến điều này chứng tỏ cô có mục đích gì đó.
Sau đó, nàng đột nhiên mỉm cười: "Tiêu Ngôn Cẩn, có phải cô đưa yêu cầu này quá trễ hay không?"
Tiêu Ngôn Cẩn liền tiến sát lại, cố ý bày ra ánh mắt ấm ức, như thể đang đắm chìm vào vai diễn của mình: "Tỷ tỷ, cô đang nói gì vậy? Mỗi ngày tôi đến lớp A thật ra là để gặp cô đó~"
Quý Vân Nặc không đáp.
Tiêu Ngôn Cẩn bất ngờ nắm lấy tay nàng ngoéo một cái, nhưng ngay lập tức bị đối phương dứt khoát hất ra.
Cô hứng thú nói: "Nếu tỷ tỷ đồng ý cùng tôi tạo CP, đối xử tốt với tôi, dịu dàng quan tâm tôi, vậy dù có bị đày ra biển bơi một vòng, tôi cũng sẽ nhớ đến cô."
Quý Vân Nặc vẫn im lặng.
"Tránh xa tôi một chút." Cuối cùng, nàng khó khăn thốt ra mấy chữ.
Tiêu Ngôn Cẩn hơi sững sờ, sau đó liền bật cười ha hả.
"Đúng rồi, mặc kệ sau này có bơi một vòng hay không tôi vẫn sẽ nhớ cô, chỉ cần tỷ tỷ muốn, tôi cũng sẽ giao cả thân thể này cho cô."
Giọng nói tựa như tiếng đàn quanh quẩn bên tai, vừa xa vừa gần, vừa mơ hồ lại vừa rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com