Chương 59: Bàn cờ...
"Thế giới ít điều lành. Cách tụi mình sống ngay ngắn và chân thành đến đâu, cũng không bảo vệ được tụi mình, không trừ khử được hết nghi ngờ, và buồn nhất, là không chuyển biến được người khác. Tụi mình phải chấp nhận, có nhiều chuyện tốn công vô ích.
Cho nên, tụi mình đừng trồng cái cây để mong ăn quả, nhìn nó xanh là vui, an ủi đủ rồi."
-------
Mùi rượu, khói thuốc, thể xác, cùng tiền tài dung hợp cùng một chỗ, khiến không khí trong chiếc thuyền đang lênh đênh trên biển này ấm áp và ẩm ướt.
Becky lười biếng ngồi trước quầy bar, một thân váy lụa dài màu đỏ, cổ áo hình chữ v khoét sâu bao trọn vòng ngực như ẩn như hiện, mái tóc đen dài xõa tung tán bên vai, che khuất nửa bên khuôn mặt quyến rũ xinh đẹp.
Bị rượu châm men say, trên khuôn mặt trắng nõn của nàng phủ một tầng ửng hồng. Hai mắt cất chứa u buồn, lóe chút ý biếng nhác, tùy tay cầm lấy ly rượu nhấp một ngụm. Môi hơi mím lại, giọt rượu màu đỏ chảy từ cằm xuống, lăn xuống cổ áo khoét sâu, tiến vào nơi đẫy đà nọ.
Hơi thở nguy hiểm vây quanh, trên chiếc thuyền giữa vùng biển quốc tế này, là thế giới của đàn ông. Rượu kích thích, mặc dù biết nữ nhân kia dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn xung quanh, nhưng vẫn có kẻ không biết sống chết mà tiến lên.
Đẩy bạn gái bên cạnh ra, một nam nhân tự cho là quyến rũ nắm tay khoát lên bả vai của nàng, thân mật tới gần nàng, vươn ngón giữa, vén lọn tóc bên tai của Becky, tùy ý đùa bỡn.
"Một mình uống rượu, không thấy buồn sao?"
Becky khẽ nhấp môi, nghiêng đầu đi, tránh khỏi ngón thay thô ráp kia, chuyển mình một cái, xoay ghế qua, nhìn thẳng nam nhân kia, biếng nhác nhẹ nhàng cười với hắn. Ngón tay thon dài kéo cổ áo dính đầy son môi của hắn. Nam nhân khıêu khích nháy mắt với đám người hâm mộ xung quanh, chậm rãi tới gần, hơi thở ồ ồ phun lên vành tai của nàng: "Xin hỏi quý danh của tiểu thư?"
Becky chỉ cười quyến rũ, tay bưng ly rượu vòng qua cổ hắn, nghiêng đầu tới gần bờ vai của hắn, giơ ly rượu trong tay với cô bạn gái bị hắn vứt bỏ, uống một hơi cạn sạch, sau đó buông tay. Ly rượu từ trên cao rơi xuống, nàng hơi hơi cong khóe miệng, nhẹ nhàng phun ra một chữ: "Cút."
Trong đám người phát ra tiếng cười vang, có người huýt sao, có người nói: "Không biết tự lượng sức mình", có người khinh miệt cười.
Mặt tên nam nhân tự cho là đúng kia biến sắc, Becky nhẹ nhàng đẩy ra, rời khỏi ghế, nhướn mày, cầm cây gậy trong tay thong thả bước đến trước mặt nhân viên phục vụ đang mím môi cười trộm, tùy tay cầm ly cocktail trên khay, nhìn chung quanh một vòng, khẽ lắc đầu, ánh mắt tập trung trên người cô bạn gái đang có chút địch ý và ai oán của tên nam nhân kia.
Becky nghiền ngẫm cười, đi tới chỗ cô gái đó, khẽ cong môi, cầm ly rượu đưa tới trước mặt cô ta.
"Có nể mặt không?"
Hiển nhiên cô gái có chút kinh ngạc.
Becky nâng ly rượu lên môi, nhấp một ngụm, giơ tay nâng cằm cô gái kia, trước ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, áp lên môi của cô ta.
Hành động 'càn rỡ' như thế, làm cô nàng kia tức giận đến xanh cả mặt, đang muốn mắng chửi, thì một trận cười sang sảng vang lên. Một nam nhân bộ dáng như nhà giàu mới nổi ngồi trước bàn đánh bài, phất tay đẩy hết toàn bộ xu trước mặt ra.
"Angels, biệt lai vô dạng?"
"Nita, bài này còn đánh nữa hay không?"
"Mẹ kiếp!"
Becky xoay người nhìn lên, thấy rõ nơi phát ra tiếng cười, ánh mắt lóe ra một tia khinh thường, khinh thường liếc mắt một cái rồi xoay người, ánh mắt lướt nhìn cô gái bị người ta túm bên cạnh.
Nita nói rồi kéo sợi dây chuyền vàng ra.
"Nhìn đi, cái này, đủ trả không?"
Sau đó đi tới bên cạnh tên nam nhân kia, hung thần ác sát túm cổ áo hắn.
"Tiểu tử, người của Nita tôi mà cũng không nhận ra mà dám trà trộn vào đây sao?" Nita hung tợn trừng cô gái bên cạnh Becky, chỉ chỉ chỗ của mình. "Ai, Becky, đám nhóc này không biết phân biệt. Việc kia... nếu em muốn, tôi tặng em."
Becky liếc nhìn cô nàng đã quá khiếp sợ kia, khoát tay, không cho là đúng lắc lắc chất lỏng trong ly rượu, khóe miệng lộ ra nụ cười tà mị.
Nita quát lớn với nữ nhân trang điểm sặc sỡ bên cạnh: "Lại đây!"
Dáng vẻ nữ nhân như bị ủy khuất, nhưng khi thấy Nita tháo chiếc nhẫn vàng trong tay xuống, trong mắt nhất thời lóe ra thần sắc tham lam, ái muội áp sát Becky, cười dài nhẹ nhàng kề đến bên tai nàng, làm như ngượng ngùng nói: "Tiểu thư Angels."
Mùi nước hoa rẻ tiền nồng nặc khiến dạ dày Becky quặn lên, nhíu nhíu mày, khó chịu kéo nàng ta ra, cầm ly rượu đổ lên người nàng ta, nhợt nhạt cười: "Đi tắm rửa trước đã, cô như vậy, không thích hợp với tôi."
Nita cười ha ha, phất tay với thủ hạ: "Mang nàng đi lên chờ tôi."
"Angels, em sống ở chỗ đó có dễ chịu không? Tôi thấy chị ta cũng không dễ dàng buông tha cho em như vậy, lần này tôi mang em chạy ra ngoài này, chị ta sẽ không giết chết tôi chứ?"
Becky khẽ nhíu mày, như là đang nhớ lại cái gì, nhưng chỉ trong nháy mắt đã thanh tỉnh. Ánh mắt híp lại bắn ra ánh sáng sắt bén, hơi cúi đầu, bỏ lại Nita, nàng đi tới quầy bar, đầu ngón tay nhẹ nhàng mân mê miệng ly rượu, rồi sau đó ngoắc ngoắc tay với Nita.
"Nita."
"Làm sao?" Ngón tay thon dài của Becky nhẹ nhàng nâng cằm Nita, khóe môi ái muội lướt qua khóe miệng của cô ấy. "Vậy...... Cưới chị là được." Becky kéo tay Nita đặt bên hông mình, hai tay ôm lấy cổ người đối diện đứng dậy, theo âm nhàng dịu êm nhẹ nhàng lắc lư.
"Có việc gì thì em cứ nói?" Nita tự hiểu được, Becky hảo nữ sắc là chuyện cô ta cực kỳ rõ ràng, nay nàng lại hạ mình thân cận với mình, tự nhiên là có dụng ý khác.
Vẻ mặt Becky mang theo bí hiểm, cười đến dịu dàng đáng yêu: "Nita, nay thuận buồm xuôi gió, thể diện của chị, tất nhiên em sẽ cho chị, chỉ cần chị làm đám cưới với em thì không ai có thể làm khó chị nữa."
"Angels, em đừng đùa tôi, tôi vẫn còn muốn sống thêm mấy năm nữa." Nita không khỏi rùng mình.
"Phải không?" Becky nghiêng đầu, phất phất mấy lọn tóc, nhẹ nhàng thở dài.
"Boss!"
Becky nghe thấy tiếng nói quen thuộc, xoay người nhìn lại, đã thấy Ice thở hồng hộc cả người là mồ hôi đứng ở phía sau, trên mặt có chút lo lắng.
Becky theo Ice ngồi lên ca nô, gió biển thổi bay mái tóc dài của nàng, phất phơ giữa không trung, cuồn cuộn quấn quít.
Ice đỡ ly rượu không ngừng đổ đầy trong tay Becky, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ: "Boss, đừng như vậy."
Becky tự giễu cười cười, đẩy tay Ice ra, một ngụm uống hết rượu trong ly.
"Tôi thế nào? Sau khi phát hiện tôi mất tích, các người có phải cảm thấy tôi đến để mua say hay không? Cảm thấy từ nay về sau tôi sẽ không gượng dậy nổi? Hoặc là cảm thấy tôi nên tự sát?"
"Từ sau ngày trở về đó, đã hai tuần rồi em không có bước ra căn phòng ttong biệt thự, hôm nay đột nhiên mất tích, phu nhân rất lo lắng cho em, sai tôi phân người đi tìm kiếm em khắp nơi...... Sớm biết như vậy, ngày đó tôi đã một phát bắn chết Sarocha Chankimha rồi."
Ánh mắt Becky xuyên qua ly rượu rỗng phiêu rất xa.
"Freen.. Sarocha.. Chankimha......"
"Đừng trách tôi lắm miệng, Sarocha quá thâm sâu khó dò, huống hồ tôi nghi ngờ cô ta sớm đã nhớ lại mọi việc cho nên mới giam cầm em ở biệt thư Chankimha, tính cách của cô ta cũng giống như ba của cô ta vậy, em và cô ta ...... Không có khả năng......"
Becky cười cười: "Ice, ngày đó vì sao chị lại xuất hiện?"
"Vốn dĩ tôi sẽ tới tụ tập với Song, xe cũng đã chuẩn bị lên đường. Nhưng phút cuối tôi lại nhận được điện thoại của đại tiểu thư, bảo tôi không cần xen vào nữa mà tới biệt thư Chankimha đón em. Tôi vừa quay đầu, bọn sát thủ kia từ sớm đã mai phục liền ào ra như ong vỡ tổ vây giết tất cả!" Ice bừng tỉnh đại ngộ, đây đều đã được Freen sắp xếp.
"Chị có cảm thấy chị ấy sẽ giết chết tôi để trả thù cho gia tộc không?"
"Tôi... Mạng này của tôi là nhờ em và đại tiểu thư nhặt về. Boss muốn phân phó chuyện gì, tôi sẽ làm chuyện đó."
Trước mặt đều là những chai rượu rỗng. Nhìn chất lỏng màu đỏ rót đầy vào ly cầm trên tay, Becky cứ như vậy mà thất thần.
Nhưng mà lúc này nàng cũng biết cho dù mình có uống nhiều rượu hơn nữa, cũng không có cách nào khiến cho tâm tình bình tĩnh lại được.
Lúc này điện thoại của Ice chợt vang lên, Becky chỉ khẽ cười tiếp tục uống rượu. Ice nhìn dãy số trên đó chợt nhíu mi: "Alo... em nói cái gì?! Mất tích! Được, tôi sẽ báo lại." Ice sau khi nghe điện thoại liền cướp lấy ly rượu trên tay Becky.
Becky nhíu chặt mày: "Ice, chị làm cái gì vậy?"
"Boss... Đại tiểu thư... Đại tiểu thư mất tích rồi!"
Becky như không dám tin vào tai mình mà hỏi ngược lại Ice: "Chị... mới nói cái gì?"
"Đại tiểu thư, cô ấy mất tích rồi, Song vừa điện cho tôi nói sau khi đại tiểu thư từ cục cảnh sát trở về thì trên đường bị phục kích, xe của cô ấy thì bị đụng ở đường hầm, còn cô ấy thì không thấy đâu." Ice lấy điện thoại của mình ra cho Becky xem, bên trong là cảnh tượng một chiếc xe màu đen tuyền bị đụng nát không ra hình dạng gì.
Cơ thể Becky run lên, nước mắt trực chờ rơi xuống, nàng cắn chặt môi kìm nén cơn đau nhói: "Bên phía Khun Sam như thế nào rồi?"
"Bên phía Khun Sam đang điều tra nhưng toàn bộ người phía đi điều không có manh mối gì, giống như việc này sớm đã có người sắp đặt sẵn." Ice nhíu mày nhìn ca nô đang từ từ chạy đến bờ: "Boss, Song đã cho thuộc hạ đi điều tra, chắc chắn sẽ không có gì sai sót đâu, đại tiểu thư cũng sẽ được bình an vô sự."
Becky tức giận trừng Ice đang nói, nàng chống gậy khập khiễng bước lên bờ nhưng vừa đi được một đoạn thì cảm nhận được có gì đó không đúng, Becky phòng bị liền lùi về sau hai bước, phía trước khung cảnh tối đen yên ắng làm nàng không dám động đậy.
Ice bên cạnh thấy Becky như vậy cũng cảnh giác, bàn tay đưa vào bên hông chạm đến khẩu súng sớm đã chuẩn bị, Becky muốn quay lại ca nô nhưng chưa kịp bước đến thì phát hiện bên hông ca nô có ánh đèn chớp chớp, nàng giật mình đẩy Ice đang nhìn xung quanh ra phía sau: "Ice! Mau tránh, ở ca nô có bom hẹn giờ!"
Ice lúc này mới phát hiện nhưng vẫn không kịp, sau một tiếng nổ lớn, Ice vừa kịp kéo Becky nhảy ra phía xa, cả cơ thể của Ice che chắn trên người nàng, một vài mảnh vụn bắn tung toé khắp nơi, Becky mơ hồ nhìn xung quanh sau đó đẩy Ice đang nằm trên người mình xuống để kiểm tra.
"Ice, chị không sao chứ? Ice?" Becky lo lắng nhíu mày nhìn Ice đang hôn mê, nàng cắn môi nhìn ngó xung quanh, cảm giác cả cơ thể đau nhói không còn sức lực, Becky liền ngã nằm xuống đất, nàng lắc lắc đầu để xua tan đi cơn đau nhức khó chịu, Becky mơ hồ như hiểu ra gì đó, nàng nắm chặt lấy mảnh vỡ bên cạnh đâm sâu vào bàn tay trái của mình để thanh tĩnh. "Chết tiệt! Trong khói có thuốc mê, tôi mà biết kẻ nào làm nhất định sẽ khiến cho hắn sống không bằng chết!"
Becky cố gắng lay cơ thể của Ice đang nằm bên cạnh: "Ice, chị mau tỉnh lại đi! Ice!"
Khói mê càng lúc càng nồng hơn, Becky cố gắng lắc lắc đầu, nhưng cơ thể yếu ớt của nàng sau chấn động đã bị tổn hại nhiều khiến cả người đổ ập xuống đất, Becky lần nữa muốn dùng mảnh vỡ đâm xuống nhưng tiếng bước chân phía trước đã làm nàng chú ý mà ngước lên, đến khi bàn tay phải đang cầm mảnh vỡ của mình bị người đó đạp lên mới khiến cho Becky đau đớn mà buông mảnh vỡ ra.
Becky muốn rút tay về nhưng sức lực của người phía trên càng tăng thêm, nàng cắn chặt môi đè nén cơn đau, nàng nhìn thấy đôi giày cao gót đang dẫm lên bàn tay của mình làm cho Becky càng thêm kinh ngạc, nàng dường như không dám tin vào mắt mình, cho đến khi người đó ngồi xổm xuống dùng tay bóp chặt lấy cằm nàng bắt ép nàng ngẩng đầu lên mới thật sự làm cho Becky càng thêm hoảng sợ.
"Chẳng phải tôi đã nói không cho phép em rời khỏi tôi rồi hay sao? Rebecca Patricia Armstrong... trò chơi của chúng ta chỉ mới bắt đầu mà thôi!"
Cả cơ thể của nàng bị đối phương bế lên, Becky cũng dần dần không khống chế được cơ thể mà nhắm chặt hai mắt dần dần chìm vào cơn mê. Trong màn đêm tối tăm chỉ có tiếng sóng biển rì rào và tiếng cười lạnh lẽo của người kia.
Bàn cờ này không biết ai là chủ ai là khách... mọi thứ càng lúc càng trở nên dần mất kiểm soát như ban đầu...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com