Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 60: Bắt đầu...

"Luôn cười kẻ khác mơ mộng viễn vong, thực tế bản thân mới là kẻ sống trong mơ màng.

Chưa từng nhận thức rõ mình muốn gì và cần gì, chỉ chăm chú vào hạnh phúc của kẻ khác để rồi đánh mất bản thân lúc nào không hay."

––––––

Màn đêm u ám, mang theo hương vị lạnh lùng xơ xác tiêu điều.

Rạng sáng, bên trong bệnh viện vẫn đèn đuốc sáng trưng, tiếng giày cao gót nện lên nền đất du dương mà âm lãnh, vang lên trong hành lang vắng vẻ càng thêm vài phần quỷ dị.

Vệ sĩ cảnh giác bên ngoài phòng bệnh đặc biệt nhìn góc cuối hành lang, lắng nghe tiếng bước chân đang đến gần kia.

Rẽ vào, một nữ nhân mặc áo blouse, tay cầm bệnh án xuất hiện trong tầm mắt, thì ra là nữ bác sĩ, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường: "Kiểm tra phòng sao?"

Nữ nhân cong khóe miệng, nâng mắt kính, dưới ánh đèn huỳnh quang, che dấu hàn quang sắc bén dưới tấm kính, trả lời ngắn gọn: "Đúng vậy."

Đèn huỳnh quang trên trần chớp nháy một cái, cảnh vệ nhíu mi: "Chờ đã, trình thẻ bác sĩ ra."

Nữ nhân phất phất mái tóc xõa dài, trên người nàng truyền đến mùi hương mê ly, không ngửi ra là mùi gì, dưới ánh sáng lúc sáng lúc tối, nữ tử như bị một cỗ sương mù bao phủ, đẹp đến khiến người ta mê muội.

Cô nâng tay lên, chỉ chỉ tấm thẻ đeo trước ngực, hơi hơi nghiêng người, mùi hương tỏa ra, ánh mắt vệ sĩ cuối cùng hơi hơi mê loạn, ý thức dần dần có chút choáng.

Nữ nhân cầm cánh tay hắn, kề sát lại vành tai hắn: "Hãy mở cửa ra."

Vệ sĩ lắc lắc đầu, cố gắng để mình tỉnh táo hơn một chút, nhưng vẫn choáng váng như trước. Hắn lấy chìa khóa trên người ra, lảo đảo ép buộc nửa ngày vẫn không tra được chìa vào lỗ khóa.

Nữ nhân nhẹ nhàng cầm tay hắn, vệ sĩ muốn bỏ tay nữ nhân kia ra, nhưng lại không được, chỉ có thể tùy cô nắm tay mở cửa ra.

Bước chân của hắn bắt đầu lảo đảo, nữ nhân nhẹ nhàng đẩy, vệ sĩ lập tức xụi lơ ngồi xuống ghế, ý thức đã mơ màng cực độ.

Cô nhẹ nhàng cười, kéo mũ của vệ sĩ sụp xuống một chút, tiếng nói mang theo ái muội dụ hoặc, thấp giọng nói: "Nhắm mắt lại, ngủ một giấc ngon lành đi."

"......"

Đầu ngón tay lạnh lẽo một lần nữa chạm lên cánh cửa đã được mở ra, đôi mắt chợt lóe tia sáng rồi sau đó lại nhanh chóng khôi phục bình tĩnh. Nhẹ nhàng mở cửa, nghiêng người vào phòng bệnh, xoay người khóa trái cửa lại.

Trong phòng bệnh nhất thời tràn ngập mùi vị làm người ta thất thần, Becky nằm trên giường, lông mi nhẹ nhàng rung động, mùi hương có chút quen thuộc đã đánh thức nàng từ trong giấc ngủ say.

Cởi xuống cặp kính không thuộc về mình, tùy tay ném lên bàn, Freen chậm rãi bước đến bên cạnh giường bệnh, hai mắt thâm thúy trong bóng đêm lóe một tia ánh sáng.

Thân ảnh nhu nhược nằm trên giường, khuôn mặt đã khôi phục huyết sắc nhưng vẫn có chút tiều tụy, cổ tay bị còng trên mép giường, dịch truyền từng giọt từng giọt nhiễu xuống.

Nội tâm Freen nhất thời tràn ngập đau xót, đáy mắt của cô giống như có gì đó đang lưu chuyển, khẽ cười, khom người lại gần hai má Becky, vén tóc trước trán của nàng, nhẹ nhàng ấn xuống nụ hôn dịu dàng như nước.

Cánh môi lạnh lẽo chạm vào vầng trán hơi hơi nóng, Becky mơ mơ màng màng mở mắt, thấy rõ ánh mắt nhu hòa của Freen trước mặt, lông mi Becky run lên một chút.

Cả căn phòng lâm vào yên tĩnh, trong không khí phiêu bồng cỗ khí mát lạnh.

Nàng nhẹ nhàng hít một hơi, hương vị trên người Freen càng khiến nàng mê muội, chỉ có thể cố sức nâng mí mắt nặng trĩu, để mình tỉnh táo thêm một chút.

Freen nhẹ nhàng xốc lên tấm chăn phủ trên người nàng, vải băng trên tay trái màu trắng lấm tấm màu đỏ của máu làm hai mắt của cô đau nhức, cố gắng đè nén rung động, cách một lớp vải nhẹ nhàng vuốt lên chỗ vết thương đang được băng bó dày cộm.

"Biết làm sao được, là do em không ngoan, lúc nào cũng muốn làm trái lại lời nói của tôi, khiến tôi không vui."

Becky hơi hơi giật mình, không còn chút khí lực nào.

Freen nhìn chăm chú bệnh nhân trên giường, khẽ vuốt mái tóc dài của nàng.

"Ngoan ngoãn ngủ đi, không được lộn xộn."

Tiếng của Becky thực mỏng manh: "Freen.... nơi này... nguy hiểm"

"Nguy hiểm? Là do em nuốt lời trước, cho nên tôi mới đến đây tìm em, em lại muốn đuổi tôi đi như vậy, em đúng là một kẻ không có lương tâm." Freen đưa tay đè bên môi cô, ánh mắt trong trẻo, nhẹ giọng nói: "Ai, kỳ thật tôi cũng không muốn như vậy. Nhưng vì sao cuối cùng em lại để tôi nhìn thấy sự ôn nhu chết tiệt đó. Chỉ là liếc mắt nhìn một cái, tất cả lừa gạt và phản bội của em, mặc dù tôi không thể tha thứ nhưng cũng không muốn buông tay."

Becky nhíu mi, hít thật sau, dùng sức rặn ra hai chữ: "Đi đi......"

Người trước mặt, có phút nào suy nghĩ cho mình không, có giây nào sống vì mình không......

Lặng im một lát, Freen lạnh lùng nhìn nàng, nâng cằm nàng lên, có chút tức giận: "Em phá hủy tất cả của tôi, hại chết ba mẹ của tôi, khiến tôi trở thành một kẻ tan nhà nát cửa, chẳng qua tôi chỉ đòi lại những thứ thuộc về mình thôi. Về phần hậu quả, cuối cùng em giả bộ vĩ đại ban phát cho tôi tình yêu hèn mọn sau đó đẩy tôi ra xa, cái gọi là gánh vác hậu quả này, là để tôi một mình kéo dài hơi tàn. Em nghĩ rằng tôi sẽ vì thế mà cảm kích em sao?" Ngón tay vuốt cánh môi khô nứt của nàng, cúi đầu nói: "Sẽ không, cho dù tôi sẽ xuống địa ngục sâu thẳm, tôi cũng cam nguyện tiếp tục vừa yêu vừa hận em."

"Đi......" Trong ánh mắt Becky mang ý cầu xin.

Freen không đáp lại, buông tay ra, tự rót cho mình một ly nước, nhấp một ngụm, khom lưng, áp lên môi nàng. Nước trong miệng chảy xuống cằm nàng, Freen nghiêng đầu liếm đi, trên cần cổ Becky lưu lại vệt nước chảy.

Becky cứ như vậy kinh ngạc nhìn cô.

Nhìn đôi mắt kia vừa lộ ra trìu mến vừa có chút khổ sở, bên môi Freen nở nụ cười tự giễu: "David Sawaros bị tổn thất nặng nề, muốn trả thù, cũng không phải chuyện một ngày hai ngày. Trước tiên em hãy suy nghĩ cho bản thân đi, tôi sẽ dùng biện pháp gì, tra tấn em? Đừng tưởng rằng lúc này đây, tôi sẽ tiếp tục nương tay không trả thù em, đừng quên tôi đã nói em chỉ là kẻ thù của tôi, vợ của tôi... người con gái tôi yêu đã chết cách đây năm năm rồi." Ánh mắt Freen lóe tía sáng sắc bén, tay luôn nắm tay nàng lúc này mới buông ra. "Nếu xem em bất quá cũng chỉ là một công cụ để tiêu khiển, một sủng vật để tôi tùy ý đùa giỡn, nhưng một sủng vật như em rất hư, nếu tôi không nặng tay một chút, vĩnh viễn em cũng không biết ngoan ngoãn nghe lời."

Giọng điệu Freen đạm mạc bình tĩnh mang theo nhàn nhạt sát khí, điều này lại làm Becky có chút yên tâm, nếu thật sự hận, vậy sẽ không dây dưa nữa. Trừng mắt nhìn, nở nụ cười thản nhiên.

Freen lắc đầu, khóe môi nâng lên một nụ cười vô cùng thê lương. "Lại tới nữa, tự cho là đúng. Lúc này đây, tôi sẽ khiến em cam tâm tình nguyện ở bên cạnh tôi. Thiếu nợ tôi, em phải dùng cả đời, từ từ hoàn trả."

Một loại cảm giác nguy hiểm bao trùm lấy Becky, suy yếu dựa trên gối đầu, vô lực nhìn Freen.

Freen nở nụ cười, trên mặt vẫn là loại mị hoặc làm người ta si mê: "Không biết cảm thấy kỳ lạ? Chị gái tốt của em trong mấy ngày này tại sao không đến thăm em?"

Becky mở to hai mắt nhìn, hơi thở bắt đầu dồn dập.

Freen xoa ngực cho nàng, tiếng nói thong thả vang lên: "Đừng kích động, ngoan ngoãn dưỡng thương, tôi sẽ không cho em nhiều thời gian đâu, ba ngày. Sau đó, chúng ta sẽ chơi một trò chơi, một trận, đổi lại tôi sẽ thống trị trò chơi này, nếu sủng vật như em không ngoan ngoãn nghe lời thì đừng trách tôi không báo trước, dù sao chị gái của em cũng giống như em là một kẻ lừa gạt, đối với tôi thì kẻ lừa gạt luôn nhận lấy hậu quả thích đáng."

Nhìn Freen chằm chằm, đôi môi trắng bệch lúc này của Becky mới lên tiếng: "Freen, dù sao... dù sao đó cũng là người cùng chị lớn lên, em cầu xin chị hãy thả chị ấy ra trước đi, em sẽ cùng chị quay về, cả đời này đều ngoan ngoãn ở bên cạnh chị, sẽ không bao giờ bước ra bên ngoài nữa."

"Becca, em nói những lời này có phải quá muộn rồi hay không? Chẳng phải em luôn hận Mon hay sao, vậy thì để tôi giúp em một tay, thể nào?"

Becky liên tục lắc đầu, hai tay nàng nắm chặt, bàn tay trái vì dùng sức quá mức mà tầng tầng lớp vải băng đều thấm một màu đỏ vủa máu, nàng cắn chặt môi: "Freen, không phải, là em, tất cả là lỗi của em, chị muốn thế nào cũng được, em... sẽ nghe theo lời của chị nói, chỉ cần chị đừng làm tổn hại đến Mon..."

Freen nhìn bàn tay nhuốm đỏ của nàng, ánh mắt cô thoáng một tia đau xót nhưng rất nhanh liền biết mất, Freen hướng đến vùng cổ trắng nõn của nàng vươn lưỡi lướt dọc trên đó, môi đỏ hé mở gặm cắn. Becky khẽ rùng mình trước hành động của người phía trên, nàng theo thói quen mà nghiêng đầu ngửa cổ lên, hai tay nàng nắm chặt lấy hai bên thanh giường.

Freen hài lòng với hành động của nàng, đôi môi cô khẽ nhếch khi nhìn thấy tác phẩm của mình, một vài dấu hôn đỏ chói mắt như những đoá hoa anh đào đang nở rộ vùng tuyết trắng, ngón tay của Freen vuốt dọc lên vành tai của nàng: "Tôi sẽ dùng hết tất cả biện pháp, trói chặt em bên người. Nhớ kỹ, em chỉ có thể là của tôi."

Đợi đến khi Freen rời khỏi phòng bệnh, tiếng đóng của vang vọng lên, hô hấp của Becky dần trở nên nặng nề hơn, nàng nhắm chặt hai mắt, một vài giọt nước mắt lăn theo khoé mi từ từ chảy xuống.

[....]

Đứng trước kho hàng, Freen khe khẽ thở dài, ấn nút điều khiển từ xa trên tay, cửa cuốn kho hàng chậm rãi nâng lên, không khí ngột ngạt bên trong nhất thời ập ra.

Trong kho hàng to như thế, chỉ có tiếng quạt gió chạy vù vù vang lên, ở giữa kho đặt một chiếc ghế, Mon đang bị trói chặt trên đó. Hai mắt nàng ấy bị miếng vải đen bịt lại, miệng cũng bị nhét khăn, không thể phát ra một tiếng nào.

Mái tóc dài mềm mại của Mon lúc này có chút rối, mơ hồ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nghe được tiếng cửa cuốn rầm vang, nàng khẽ "Ưm" một tiếng, đầu vẫn gục xuống.

Nhìn gương mặt có chút tương tự kia, ánh mắt Freen hơi hoảng hốt, bất giác chậm rãi đi đến bên cạnh Mon, chậm rãi ngồi khuỵu xuống, đưa tay nhẹ nhàng vén tóc cho nàng ấy, thật cẩn thận xoa mặt nàng ấy.

Thân mình Mon chợt run lên.

Freen bừng tỉnh rút tay về, ý cười lạnh nhạt lần nữa treo trên khóe miệng, đứng dậy đi vòng qua phía sau Mon, ngón tay nhẹ nhàng kéo, miếng vải đen trên mặt Mon rớt xuống, Freen áp sát bên tai nàng ấy: "Mon, tỉnh dậy đi."

Ánh sáng chói lóa làm đau hai mắt, Mon híp mắt, hơi hơi ngẩng đầu, cảnh tượng trước mắt mơ mơ hồ hồ dần dần rõ ràng, trí nhớ trong đầu cũng dần dần rõ ràng hơn, cảm giác đầu tiên là cả kinh, rồi sau đó quay đầu, nhìn theo hướng tiếng nói phát ra, không dám tin mà trừng mắt nhìn khuôn mặt được phủ một tầng ánh sáng nhu hòa của Freen đứng phía sau.

Nhìn ánh mắt Mon như vậy, trong mắt Freen đột nhiên hơn một tia hoang mang. Nhưng rất nhanh, nháy mắt lại khôi phục thần sắc lạnh nhạt, cười khẽ vòng đến trước mặt Mon, con dao nhỏ trong tay kề lên má của nàng ấy, từ cằm trượt xuống, dừng ở cần cổ.

Đau đớn nhắc nhở, nữ nhân trước mặt, chính là Freen, người mà Becky luôn hết mực yêu thương, là người luôn tỏ ra yếu đuối cần được bảo hộ, là người chị lớn lên cùng mình. Nhìn Freen lúc này Mon cũng không có chút sợ hãi, chỉ là tia hoang mang dần phun trào khiến cơ thể nàng nhịn không được mà phát run lên.

Freen cười rộ lên, âm lãnh như băng, thu dao về: "Không nghĩ em cũng giống như em ấy, đều là kẻ lừa gạt." Không thèm để ý tới ánh mắt của Mon, Freen thản nhiên liếc nhìn máy theo dõi trong góc khuất, lấy di động ra, Freen nâng ngón tay, nghiêng đầu, cười nói với Mon: "Bắt đầu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com