Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

(H nhẹ) Chương 13: Lần cuối bên nhau...

"Xin lỗi người, nếu tôi lỡ buông tay người trong lúc mọi thứ còn dang dở ... Xin người, hãy vĩnh viễn quên tôi đi."

-------------

Hai tròng mắt của Freen vì tức giận mà trở nên đỏ bừng, cô lớn tiếng gào thét tên của nàng, chỉ như vậy mới có thể đem phần đau lòng này ghi tạc làm dấu ấn thật sâu trong lòng của Freen về sự đau đớn này. Freen đem một chân của Becky nâng lên cao, giơ qua đỉnh đầu của hai người. Nhìn nàng bởi vì đau đớn mà nhíu mày, trong lòng Freen cũng không có chút gì là khoái ý, ngược lại theo đó cũng chỉ là đau đớn dâng lên.

"Freen, đến lúc này chị cũng không cần phải nhân từ đối với người con gái như em nữa. Em không còn là Becky mà chị từng yêu nữa, cũng không còn là người con gái luôn miệng nói sẽ cùng với chị chung sống cả một đời."

Mọi thứ hết thảy lúc này, đều là Becky ấy nợ Freen! Qua đêm nay, cô cùng với nàng... cũng sẽ không còn bất kỳ liên quan nào nữa!

Ba ngón tay của Freen không dự báo trước cứ như thế mà ngang nhiên tiến vào bên trong thân thể đang khô khốc của Becky, khiến cho nàng không kịp thở dốc, Freen liền nảy sinh ra ác độc mà bắt đầu qua lại tiến thẳng vào bên trong. Bên trong Becky chính là co rút không ngừng bao trọn lấy ngón tay của Freen.

"Ha ha, Freen Sarocha, chị ngoài mặt giả bộ đứng đắn, thật ra thì... Nóng vội cũng không khác gì so với người khác! Chị làm như vậy chỉ khiến tôi nhớ đến Khun Sam. Trong thời gian qua, hai chúng tôi chính là mỗi ngày đều ở trên giường làm tình. Chị ấy cũng tiến vào bên trong tôi như vậy, so với chị còn nhanh hơn, còn dùng nhiều sức hơn."

"Im miệng! Em mau im miệng cho tôi!"

Từng câu từng chữ rõ ràng của Becky giống hệt như những cục sắt đập vô đầu của Freen, cô chỉ cảm thấy đầu một mảnh choáng váng, đau đớn như muốn nứt ra. Becky biết Freen không tin nàng và Khun Sam cùng nhau làm chuyện đó, càng không muốn tin nàng lại trở nên tuyệt tình như vậy, nhưng Becky chỉ còn cách nói ra những câu đau lòng như thế mới có thể giúp Freen quên đi nàng, quên đi hồi ức tốt đẹp của bọn họ mà mang những ký ức đó xoá sạch không còn một chút vết tích nào, như vậy Freen mới có thể sống một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Cho dù cô không muốn tin, nhưng mọi chuyện xảy ra đều là thật. Mỗi khi Freen nghĩ đến Khun Sam đè nàng dưới thân, lần lượt tiến vào bên trong người nàng, đưa nàng lên đỉnh, thấy được khoảnh khắc đẹp nhất của người con gái này, và sau cuộc mây mưa, hai người bọn họ lại ôm nhau ngủ cùng một chỗ, ai cũng không nhớ được, nó đã tồn tại như thế nào, những hình ảnh từ ác mộng biến thành thực tại, khiến cho trái tim của Freen đau đến ghen tị gần như nổi điên. Lực tay của Freen càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh bạo hơn.

"Ưm...!!"

Giọng nói của Becky như ma chú vang vọng bên tai của Freen, Freen ngưng lại nhìn ánh mắt mê ly của nàng, cũng không nói được một chữ nào.

"Bắt đầu từ ngày hôm nay, Freen Sarocha của trước kia cũng không còn tồn tại nữa. Tôi cũng không hề yêu Becky, trong cuộc đời của tôi cũng không hề tồn tại người con gái tên Rebecca Armstrong này. Càng không biết em ấy là ai, một giọt lệ cũng không muốn rơi xuống vì em ấy nữa."

"Tôi không yêu em... Tôi không yêu em... Không yêu em..."

Freen thấp giọng nỉ non, hai tròng mắt mới vừa rồi tràn đầy tức giận cũng đã âm trầm buông xuống, cũng không nhìn thấy bất kỳ gợn sóng nào. Cô dùng bả vai ép chặt chân của nàng giơ cao lên đỉnh đầu, dùng lực hướng ra sau, Becky cảm giác được tay của Freen run run gắt gao nắm lấy cái cổ thon dài của mình. Nếu như có thể, Freen hẳn rất muốn bóp chết người con gái độc ác như nàng. Làm như vậy, Becky cũng sẽ không thể nói ra những lời thương tổn đến Freen, cũng sẽ không rời khỏi cô nữa.

Cho dù ý thức rời rạc, nhưng những ngón tay của Freen đặt bên trong người Becky cũng không hề dừng lại, ngược lại càng cứng ngắc dùng sức va chạm mạnh ở bên trong hơn. Máu tươi bên trong nơi yếu mềm cũng chậm rãi chảy ra ngoài, trong nháy mắt đem toàn bộ bàn tay của Freen cũng đã nhiễm đỏ. Cổ của nàng cũng đã bị một tay còn lại của đối phương bóp chặt, chỉ cảm thấy nó càng lúc càng gấp gáp, hô hấp của chính nàng cũng càng lúc càng khó khăn. Becky cũng không có ý định giãy dụa, chỉ như vậy để mặc cho Freen bóp lấy cổ mình.

Becky biết, nàng đã tổn thương người con gái này rất sâu. Cũng biết rõ nếu như giết chết nàng, thì đau đớn trong lòng của Freen cũng không thể bỏ qua được. Nếu như có thể, Becky cũng mong được như vậy mà chết đi. Dù sao cuộc sống bây giờ đối với nàng mà nói, cũng đã sớm trải qua không còn chút bất kỳ hấp dẫn nào nữa. Từ lúc rời bỏ Freen trở về Armstrong gia, từ khi thấy Freen vì mình mà bị Khun Sam hành hạ đến mức như thế này thì Becky cũng đã không còn là chính mình nữa rồi.

Đâu ai thấy được chính miệng Becky nói ra những lời tuyệt tình với Freen, thì trong lòng nàng đau đớn nhiều như thế nào. Cũng không ai biết được lúc nhìn thấy dung nhan cùng bộ dạng tiều tụy của Freen, thân thể càng lúc càng gầy yếu, chỉ khiến cho nàng xém chút không kiềm chế được mà lao tới ôm người này vào trong ngực. Nhưng Becky cũng không thể xúc động như vậy, càng không thể ích kỷ như vậy.

Becky yêu Freen, thì phải cho Freen hạnh phúc, chứ không phải là tai họa. Nếu như chỉ vì tình yêu của nàng mà khiến cho người nhà, bạn bè cùng cô phải mất mạng. Yêu như vậy, thì còn có ý nghĩa gì nữa?

Từ sau khi nàng tỉnh lại, mỗi một ngày, nàng cũng chỉ biết lén nhìn cô qua màn hình camera. Cho dù vết thương trên cổ tay luôn đau nhức khó chịu thì nàng vẫn như cũ quan sát cô, thân thể của Becky vốn đã không hề tốt cũng trở nên càng ngày càng kém đi. Nhưng chỉ cần mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Freen được một lần thì nàng cũng đã cảm thấy hài lòng lắm rồi.

Mắt thấy ngày Becky cùng Khun Sam kết hôn càng lúc càng đến gần, nàng cũng càng lúc càng căm ghét mình hơn. Becky hận chính mình yếu đuối vô dụng, càng hận chính mình làm tổn thương đến Freen. Becky cũng đã chọn lấy cái chết, nhưng kết quả thì sao? Vẫn chính là được Khun Sam cứu trở về. Hơn hết là trong thời gian nàng hôn mê, Khun Sam lại hành hạ con người phía trước này càng tàn bạo hơn, càng độc ác hơn. Đơn giản mà nói Becky chết đi chính là một việc làm đầy vớ vẩn! Nếu như nàng thật sự chết rồi, thì Khun Sam cũng không còn lý do mà giữ lại Freen nữa.

Đã như vậy, Becky không thể làm gì khác hơn chính là tự biến mình thành kẻ xấu. Để chính nàng tự tay đem lòng mình móc ra, hung hăng đập nát, sau đó xé nát tấm lòng cùng trái tim của Freen. Chết tâm, so với mất mạng vẫn tốt hơn. Chỉ cần còn sống, thì một ngày nào đó Freen cũng sẽ buông nàng xuống, tìm được một người ưu tú yêu cô hơn là nàng. Đây cũng là biện pháp duy nhất, cũng là đường ra duy nhất.

Khi tầm mắt Becky dần dần trở nên mơ hồ, nàng cũng biết thân thể mình đã chịu đựng đến cực hạn. Becky vì thiếu dưỡng khí mà khuôn mặt mang theo nụ cười đã trở nên đỏ bừng, chỉ như vậy mà say mê ngắm nhìn ánh mắt của Freen. Nếu như không phải là người con gái này, có lẽ lúc này trong lòng nàng vẫn còn mang hình bóng mờ nhạt của Khun Sam cùng tuyệt vọng. Nếu như không phải là người con gái này, nàng vĩnh viễn cũng không thể biết được cảm giác yêu một người lại hạnh phúc như vậy.

Trên đời này người có tư cách giết chết Becky, chính là Freen Sarocha ngay trước mặt. Becky biết ngay lúc này Freen giống như một đứa trẻ bị bóng ma che mất tầm mắt, cô cũng chỉ có thể tuân theo bản năng nguyên thủy của mình, để giảm bớt tổn thương trong lòng.

"Buông tay... "

Becky cố gắng dùng một tia khí lực cuối cùng nói, đồng thời đưa hai tay ra đẩy Freen. Mà cử động của nàng như vậy lại khiến cho chị thức tỉnh. Ánh mắt Freen nhìn nàng, trên cổ của Becky bị chính cô tạo thành một vết màu đỏ tím dài trên đó cùng hai cánh môi đã không còn một chút huyết sắc nào, Freen mới phát hiện thiếu chút nữa chính mình đã đem một người đang sống như nàng mà bóp chết.

"Tôi... Tôi đã làm gì? Thật xin lỗi... Thật xin lỗi..."

Freen như người mất hồn lầm bầm lầu bầu, ngay sau đó đã thấy những giọt nước mắt trong suốt từ cặp mắt đỏ bừng trước đó đã không thể đỏ hơn nữa thi nhau rơi xuống.

Chẳng qua hai người cách xa nhau, cũng không thể giống như những giọt nước mắt kia. Freen cùng với Becky đứng cách nhau trên một còn đường, căn bản cũng không thể nhìn thấy đích đến, cũng không biết đâu chính là cái đích cuối cùng.

Trận giao hoan này với ý nghĩa lấy hận làm tên, kéo dài một mực đến rạng sáng mới kết thúc. Nhìn Freen dựa vào người Becky ngủ mê man, bàn tay trái của nàng vốn đã không còn đủ sức lực nữa nên cũng chỉ đành dùng tay phải của mình rút bàn tay của Freen đã bị máu nhiễm đỏ ra khỏi cơ thể của mình, cả người nàng nhất thời như là bị ép khô vậy, cả thân người đều dựa lên tường mà ngã ngồi xuống đất.

Thân thể mệt mỏi cũng không còn một chút khí lực nào, da thịt trắng nõn trên người cũng bởi vì Freen dùng sức quá độ mà lưu lại rất nhiều vết bầm tím. Địa phương bên dưới cũng đã đau đến không còn tri giác gì nữa, nhìn xuống chỉ có thể thấy được huyết dịch sềnh sệch đỏ thắm từ trong đó chậm rãi chảy ra bên ngoài khiến cho tấm thảm phía dưới người toàn bộ đều nhiễm đỏ.

Becky muốn đứng lên đưa Freen quay lại bên giường, nhưng khi nàng muốn vịn tường đứng lên, thậm chí còn chưa tới ba giây, cả người liền té quỳ trên đất. Hai chân run rẩy đã vô lực đem cả thân thể nàng mà chống đỡ. Nếu như không phải phần eo bên dưới còn truyền đến một trận đau nhức, thì Becky còn tưởng là mình cũng chỉ còn có nửa người trên.

Nghỉ ngơi được mấy mươi phút, đến lúc thân thể của Becky không còn rỉ máu nữa, nàng mới lại vịn tường mà đứng lên. Lần này, so với hồi nãy cũng đã tốt hơn rất nhiều rồi. Ít nhất nàng cũng có thể đứng tại chỗ này. Becky khom người dùng hai tay đem Freen đỡ dậy, khiến cho tay trái của nàng mang đến cơn đau đớn vô cực, Becky chỉ đành cắn môi dưới để kìm nén lại, hai chân sớm đã không còn sức lực bây giờ lại trở nên nặng nề hơn. Becky chậm rãi đi đến bên giường, bình thường không tốn quá sức liền đã tới, nhưng hôm nay lại phải dùng hết sức bình sinh mới có thể đến được chỗ này.

Mặc dù khí lực trên người cũng không còn lại được bao nhiêu, nhưng nàng vẫn luôn cẩn thận để Freen ngã xuống giường. Nhìn thấy trên thân thể chị từng lằn roi vì vận động quá mức mà nứt ra đến bật cả máu tươi, nàng đau lòng vuốt ve lấy cơ thể này. Becky khó khăn giúp Freen cởi bỏ bộ đồ trên người, lau sạch thân thể và bôi thuốc cho cô, sau đó đắp chăn lại. Khi làm xong hết thảy mọi việc này thì mồ hôi trên người cũng đã sớm đem bóc dính bết lại làm ướt nhẹp. Cho dù là như vậy, Becky vẫn cố gắng chống đỡ thân thể đứng bên mép giường của Freen, dùng tay vuốt nhẹ lên gò má của đối phương.

"Freen, em thật nhớ khi làm người yêu của chị, một mực ở bên cạnh chị. Em cũng đã từng tưởng tượng qua vô số lần cảnh chúng ta sống cùng một chỗ, cứ mỗi lần như vậy, cũng không tự chủ được mà bật cười. Chúng ta còn có được sự chúc phúc của mọi người, cùng nhau đi nước ngoài kết hôn. Sau đó cùng nhau đi vòng quanh thế giới, đến những nơi lãng mạn nhất ấn xuống dấu chân của chúng ta."

"Chờ đến khi em và chị già rồi, thì sẽ ở nơi này cùng nhau phụng bồi đối phương. Mỗi ngày em sẽ làm những món ăn mà chị thích nhất, cũng sẽ có lúc giúp cho chị đấm bóp. Cho dù không có con, cũng không sao hết, em sẽ làm tất cả em sẽ vì chị đền bù cho chị hết thảy những gì mình đánh mất. Nhưng mà, giấc mộng đẹp này, lúc này, cũng nên tỉnh rồi."

"Thật xin lỗi, em không thể thực hiện được những chuyện đã từng hứa cùng với chị. Đều do em không tốt, khiến cho chị bị tổn thương sâu như vậy. Nếu như có thể, em hy vọng chị chưa bao giờ gặp được em, như vậy cũng sẽ không phải yêu em. Chỉ cần chị được vui vẻ, cho dù có muốn em chết, cũng không sao hết. Cho dù là hết lần này đến lần khác, em chính là người khiến cho chị bị tổn thương sâu sắc. Thì cũng đừng vì em mà trở nên khổ sở như vậy, như vậy không đáng giá đâu."

"Từ nay về sau chúng ta cũng không còn cơ hội gặp nhau nữa. Tha thứ cho sự ích kỷ này của em để cho chị phải hận em, buộc lòng em phải nói ra những lời này. Mọi chuyện tối nay, em sẽ vĩnh viễn nhớ kĩ, đem nó trở thành lễ vật cuối cùng mà chị trao cho em."

Thu hồi tầm mắt, Becky nhắm mắt lại, chậm rãi quỳ xuống bên mép giường. Becky lướt đến người của Freen, dùng má cọ nhẹ má của Freen. Lần cuối cùng nhìn ngắm cũng không thể thỏa mãn được khát vọng này, quyến luyến không thể thôi liền để xuống một nụ hôn trên trán, Nụ hôn này, nhẹ đến không thể nhẹ hơn nữa. Giống như gió nhẹ lướt qua da thịt, trải dài cùng ôn nhu.

"Freen, em yêu chị, thật sự rất yêu chị, rất yêu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com