Chương 4
Ngồi trên xe suốt 30 phút, tôi cuối cùng có thể đứng thẳng dũi tay cho người thư giãn. Liếc nhìn đồng hồ báo 9h, tôi thầm trách người băng kia làm trễ nãi thời gian khiến mình chỉ còn đúng 1 tiếng để chuẩn bị tiếp đón Cao Mỹ. Mọi thứ như bàn tiệc, đồ ăn, họp báo đều đã sẵn sàng vốn không cần lo lắng, chỉ là tiếp khách đâu chỉ một hai câu nói là có thể khiến người vừa ý. Trương gia đãi khách đâu thể sơ sài qua loa. Muốn lấy lòng Cao Mỹ, tôi buộc phải nắm rõ sở thích thậm chí những bí mật trong cuộc sống hằng ngày.
Tôi búng tay ra hiệu Liêu Phấn đến phòng làm việc của mình sau khi đỗ xe. Cô ta gật đầu cười kha kha bảo biết rồi.
Tính cách nửa đùa nửa thật rất khiến người khác không an tâm nhưng tôi làm việc chọn người đâu thể ngày nào cũng trương bộ mặt nghiêm nghị ra dọa ma kẻ khác. Người tôi chọn thứ nhất phải được việc thứ nhì phải biến hóa thứ ba không được bỏ chủ. Liêu Phấn tuy bình thường ngơ ngơ ngáo ngáo nhưng giao việc đều giải quyết rất nhanh gọn. Đôi lúc, tôi thật muốn cô ta làm bạn gái của mình nhưng cô ta nói nếu yêu cô ta thì phải bỏ hết những tình nhân khác – điều kiện đó khó như lên trời. Chắc gì tôi đã yêu cô ta suốt đời? Bỏ những khác lỡ như tôi chia tay thì ai sẽ bù vào khoảng trống đó? Nằm mơ đi.
"Tổng giám đốc, hồ sơ của Cao Mỹ đây." Liêu Phấn lấy trong một tập hồ sơ được gói kỹ trong túi giấy kính cẩn đưa. "Thù lao thanh toán sau khi tiếp khách xong. OK?"
"OK." Tôi mở túi đọc lướt thật nhanh những chi tiết quan trọng, nào là thích màu hồng, rượu vang, hòa nhạc, văn học cổ điển,... toàn những thứ nhàm chán. Tôi tưởng rằng cô bé này thích đi bar hay quậy phá chứ? Tôi nhếch môi cười, nói: "Phấn Phấn, cậu mua cho tớ ba vé xem hòa nhạc, phải là ghế VIP."
"Được. Không thành vấn đề." Liêu Phấn giơ tay ra hiệu OK, vui vẻ rời khởi phòng nhưng đột nhiên quay lại hỏi: "Tổng giám đốc, sáng nay, cậu hỏi hôn vào tảng băng là ý gì? Không lẽ cậu ám chỉ tớ sao?"
Tôi nhíu mày xoay ghế hướng về Liêu Phấn không đáp.
Hiểu tôi không thích người khác quá quan tâm vào đời tư mình nên Liêu Phấn không hỏi nữa tự động đóng cửa rời đi.
Tôi trầm tư nghĩ về chuyện hồi sáng: "Hôn tảng băng đương nhiên không có mùi vị nhưng chung quy vẫn không phải là băng. Người đó có cảm xúc thì phải có mùi vị chứ?"
Đột nhiên, tôi tự hỏi tại sao mình lại quan tâm đến những vấn đề không ra gì đó, dù sao ngày mai cô ta cũng biến khỏi biệt thự mà. Tôi đứng dậy đến bên tủ gỗ đặt góc trái phòng lấy ra một bức hình cũ đã ngã màu. Trong hình là một gia đình hạnh phúc chụp chung bên cây đàn piano màu đen, đứa bé gái nhỏ nhất cười rất vui trong tay người đàn bà mặc chiếc váy đỏ tận hưởng khoảnh khắc đạt giải thưởng nhạc sĩ nhỏ tuổi được tổ chức hàng năm.
Giọt lệ nhỏ xuống bức ảnh khiến tôi giật mình vội lau sạch rồi cất lại trong tủ khóa chặt. Đã lâu rồi, tôi không muốn nhìn vào nó, không muốn nhớ lại quá khứ tươi đẹp đã mất.
"Mẹ..." Tôi thầm gọi trong tiếng nấc nghẹn ngào. "Con nhớ mẹ lắm..."
Tôi vội chạy đến bàn làm việc lấy hộp giấy chùi đi những giọt lệ ướt trên mặt tự dặn không được mềm yếu. Tôi hít một hơi sâu điều hòa lại cảm xúc của mình. Uy Nga, cô không được khóc.
Tôi lấy điện thoại gọi cho Nguyệt Y bảo cô ta đến party ngoài trời dặn tiếp tân chuẩn bị đón khách vì gần 10h Cao Mỹ sẽ tới. Lần đầu tiên không thể sơ xuất.
Tôi lấy lại phong độ thường ngày của mình chỉnh lại quần áo dặm lại phấn trang điểm mở cửa đến chỗ party ngoài trời.
Hôm nay, trời lộng gió, mây che bớt ánh nắng gay gắt, bàn ghế xếp thành hai hàng, ở giữa là lối đi trải thảm đỏ chuyên dùng cho khách VIP. Buổi tiệc này ngốn không ít tiền, xem ra anh hai Uy Nghiên cũng muốn lấy được bảng hợp đồng này. Tôi bước gần bên anh hai hỏi: "Chuyện nhà báo em đã lo xong hết cho anh rồi. Tốt nhất, anh bớt qua lại với mấy người mẫu kia đi."
Uy Nghiên nhăn trán ghé sát vào tai cằn nhằn: "Tưởng anh muốn sao? Anh đã đề phòng rồi mà vẫn bị chụp lén. Nhưng mà, em an tâm, anh hai đã tìm được đối tượng để theo đuổi. Từ nay, anh sẽ không ăn chơi lăng nhăng đâu."
"Em không quan tâm đến chuyện riêng của anh, chỉ cần anh đừng như cha là được. Đừng quên ông ấy đã làm gì với mẹ."
"Yên tâm. Anh có thể làm bất cứ chuyện gì chứ nhất quyết không làm tổn thương người mình yêu như ông ta."
Nói xong, tôi tiến lại phía nữ nhân mặc váy trắng tóc xõa dài, cổ đeo chuỗi ngọc trai đắt tiền. Đây chắc là tiểu thơ Cao Mỹ. Tôi mỉm cười hơi khom người nói: "Công ty chúng tôi rất hân hạnh tiếp đón cô."
"Chị là... Uy Nga đúng không?" Cô gái trước mặt cười rất xinh đẹp, khoát tay tôi. "Em thần tượng chị lâu rồi. Nghe nói chị là doanh nhân trẻ thành đạt nổi tiếng trên các mặt báo."
Mặc dù có chút không quen nhưng tôi vẫn cố gắng chịu đựng, trả lời: "Doanh nhân trẻ thành đạt – danh xưng này tôi không dám nhận. Nếu cô thích tôi thì đêm nay tôi có thể mời cô đi xem hòa nhạc được không?"
Cao Mỹ cao hứng nói: "Được, em rất thích. Không ngờ chúng ta lại có cùng sở thích."
"Vậy là tốt rồi." Tôi cười cười dẫn cô ta vào bàn nhập tiệc. Chân đá nhẹ vào người ngồi bên trái, hỏi thật nhỏ: "Vé xong chưa?"
"Tổng giám đốc yên tâm. Ba ghế ngồi trên giữa sân khấu nghe rất rõ."
"Tối nay, cậu chuẩn bị xe chở tôi và cô ấy đi."
"OK."
Tôi gật đầu hài lòng, lịch sự rót rượu vang đỏ cho Cao Mỹ. Mọi thứ trong bữa tiệc đều diễn ra như mong muốn.
oOo
Sau buổi hòa nhạc, ngồi trên xe, đầu óc tôi như quay mòng mòng bởi Cao Mỹ luyên thuyên suốt buổi. Những câu chuyện về lịch sử tẻ nhạt cứ lặp đi lặp lại không ngừng chỉ có Liêu Phấn là hợp gu cô ta thôi.
Tôi chuyển chủ đề tránh cho mình trở thành người thừa thải: "À, Cao Mỹ, cô có bạn trai chưa?"
Cao Mỹ ngồi băng sau với tôi vui vẻ đáp: "Vẫn chưa. Bù lại, tôi lại có bạn gái."
Liêu Phấn lái xe hiếu kỳ hỏi: "Cô thích nữ nhân sao?"
Cao Mỹ xua tay giải thích: "Không phải vậy."
Nhàm chán, tiểu thơ này tẻ nhạt hơn tôi nghĩ. Bỗng, tôi nhớ đến người băng kia cũng nhạt nhẽo hệt Cao Mỹ. Liệu rằng cô ta cũng sẽ có vị đắng giống người kia? Tôi tiến sát lại dịu dàng nâng cằm Cao Mỹ hôn nhẹ môi trong sự ngỡ ngàng của cô ấy. Thật từ từ, tôi cảm nhận xem thử buổi sáng có phải mình nhầm lẫn hay không?
Mùi vị không giống người băng kia. Tôi dừng lại nhíu mày nhìn Cao Mỹ đỏ ửng mặt ngượng ngùng, tại sao cũng là nhạt như nước nhưng người kia lại khiến người hôn có cảm giác đắng lẫn chát còn Cao Mỹ lại ngọt ngào. Tôi thở dài hướng Cao Mỹ xin lỗi: "Lúc nãy, tôi uống hơi nhiều rượu."
Cao Mỹ xấu hổ xoay hướng khác, đáp: "Đâu phải cố ý. Không sao hết."
Tôi bảo Liêu Phấn dừng xe lại để mình vào siêu thị mua chút nước uống. Thật ra, đó là cái cớ tốt nhất để tránh khỏi người vô vị kia. Ai ngờ, trong siêu thị, tôi lại gặp người băng và Duyệt Á đang tính tiền. Vừa thấy bóng tôi, người băng kia nói với Duyệt Á khó chịu trong người muốn ra ngoài, đương nhiên là chỉ muốn tránh mặt tôi thôi. Tôi khinh thường tránh ra một bên nhưng cô ta lại cố tình xoay bánh xe lại gần cán qua chân tôi rồi nở nụ cười "tôi đã trả thù được cô".
Cô muốn trêu tôi đúng không? Tôi thật muốn động thủ với cô ta nhưng ở nơi này không tiện lắm. Tôi cười tế nhị, hai tay dấu sau lưng mở nắp chai nước suối vừa mua, nói: "Không sao." Đúng lúc cô ta hả hê ra ngoài, tôi giả vờ vấp ngã hất tung chai nước vừa lên người ngồi xe lăn kia. Bộ dạng hốt hoảng nói xin lỗi không ngừng nhưng hơn ai hết cả hai chúng tôi đều biết đó là cố ý.
Thấy người băng kia ướt hết, Duyệt Á hoảng sợ vội trả tiền rồi dẫn cô ta về nhà thay đồ. Nhìn dáng vẻ vừa giận vừa tức, tôi cố nhịn từ tốn bước lên xe, lòng rất phấn khích cười ha ha. Woa, đêm nay quả thật đầy màu sắc. Tôi ra hiệu cho Liêu Phấn tiếp tục chạy. Tối nay, tôi có thể có giấc mộng đẹp rồi. Hi hi hi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com