Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Tập 3

Khi nghe tin Họa Bì đang giữ con của kẻ thù mà không nhốt vào lao ngục, từ quê nhà xa xôi bà tức tốc lên triều đình bắt Họa Bì hỏi tội. với một tâm trạng không hề vui, bà xông vào cung và hỏi ngay Nữ Vương.

"Lâu ngày không gặp Vương Nữ..."

"Cửu Ma Ma, sao người lại đến và lúc này?"

"xin thứ lỗi vì sự đường đột của già. Nhưng xin người hãy cho gọi Bì nhi, già có chuyện cần giải quyết. "

"chuyện này..."

"Vương Nữ...chuyện này là chuyện quốc gia đại sự, có thể ảnh hưởng đến thanh danh của Tống vương ..."

"không cần gọi...con đến đây.:

Họa Bì đã đến trước đại sảnh quỳ trước bục.

"Bì Nhi đến để nghe Cửu Ma Ma hỏi tội."

Cửu Ma Ma rút từ tay áo ra chiếc roi vàng mà lúc thiên hoàng còn sống trao cho, đến cả Vương Nữ cũng không dám cãi lại.

"Nhân danh thiên hoàng Tống gia. Ta hỏi tội con Bì Nhi...con biết tội của mình là gì không?"

"Bì nhi không có tội."

Vút...tiếng roi vun ra từ phía Cửu ma ma xuyên tạc chiếc tà áo mỏng manh của nàng.

"Không biết? Hảo, vậy ta nhắc cho con nhớ! Đường đường là một công chúa lại chứa chấp kẻ thù... chuyện này truyền tai ra ngoài, thể diện vương nữ còn đâu? Mặt nào nhìn bàn dân thiên hạ? thất lễ...Bì Nhi, con có chịu nhận tội không?"

"con không có tội, chứa chấp gia đình thì có gì là s...um..."

Tiếng roi lại vút lên máu liền tứa ra trên tay nàng, chẳng ai dám nhìn, đến cả vương nữ đứng ngồi cũng không yên nhưng chẳng thể làm gì được cả.

"hỗn xược...dám gọi kẻ thù là gia đình...già đã lâu không dạy dỗ chỉ tưởng con đã trưởng thành...hừ..."

Tiếng roi quất liên tục không ngừng, chỉ đến khi tà áo trắng tứa máu đỏ thẩm Ma Ma mới chịu dừng lại, nàng vẫn ngồi yên chịu đau.

"hừ. hôm nay tới đây, ngày mai ta sẽ trừng trị con thỏa đáng. "

Họa Bì chống chân đứng lên, bàn chân tê rời, từng bước đi là những giọt máu rơi xuống đất, Họa Bì lui về phòng với thân thể rã rời. vừa mở cửa, con nhỏ kia đã xông đến mặt mày hầm hầm mắng.

"Tống Họa Bì ...cuối cùng ngươi cũng chịu về, ngươi dám bỏ ta lại...Họa Bì ...ngươi...sao thế...này...đừng có ngất này..."

Gục ngay khi vừa chạm được vào bờ vai Tiểu Như , nàng gục xuống đất làm Tiểu Như hoảng lên...Họa Bì ...người đã tống giam cả gia đình cô vào ngục, kẻ thù của cô đang ở dưới và trong thế bị động, cô có thể rút dao ra và đâm chết con người này, nhưng sao lại không thể? Tình cảm cô dành cho nàng đã lụy nhiều rồi hay sao?...đành kéo Họa Bì lên giường, dùng khăn nóng lau từng vết thương ở tay...nhưng bộ y phục tả tơi khiến khó khăn nên cô quyết định cởi y phục của Họa Bì ra. Tà áo dài vừa được cải, chỉ còn bộ yếm đen bên trong bó sát cơ thể như đồ lót, đỏ mặt trước đường cong sắc sảo của Họa Bì nhưng Tiểu Như củng cố gắn bôi thuốc càng nhanh càng tốt.

"ngươi đã bị gì mà thành ra nông nổi vậy hả..."

Cô mím chặc đôi môi rồi dùng vải băng lại vết thương cho nó. Đắp hờ chiếc mền rồi liều mạng ra ngoài, đụng phải cô hầu nhút nhát hôm qua mở trói cho cô. cả hai gặp nhau ngại ngùng

"Phùng...Phùng công chúa...người không nên ra ngoài...không có Bì Nhi người sẽ gặp nguy hiểm."

"Nhưng...nàng ta đang nằm liệt giường...ta nghĩ cần nấu gì cho nàng...ngươi giúp ta được không?"

"chuyện này...nô tỳ...nô tỳ không chắc là giúp được người, vì người đã được xem như bị giam lỏng nên..."

"Ta sẽ chịu trách nhiệm...vậy cho nên xin ngươi, dẫn ta xuống bếp đi. Nàng ta sẽ chết đó."

Chần chừ đôi chút, cô hầu gái cũng chịu dẫn Như xuống bếp, đang là giờ trưa, mọi người vừa được nghĩ giờ làm, cô và hầu cùng vào làm món cháo đơn sơ, cô hầu kia tỉ mỉ cắt từng lát thịt nhỏ rồi chỉ cho cô làm những gì nên làm.

"Phùng công chúa, nếu người giữ lữa ở mức đó quá lâu thì cháo sẽ có vị lạt đấy ạ..."

"Ah phùng công chúa, người không nên dùng tay giở nồi ra..."

"Phùng công chúa..."

"Phùng công chúa..."

"TRỜI ƠI!!!!.. ngươi thôi gọi ta là Phùng công chúa đi..."

Cô hầu gái giật mình khi nghe nàng công chúa kia hét lên.

"Gọi ta là Tiểu Như ...mệt quá."

"vâng...thưa...Phùng...ý tỳ nữ là...Tiểu Như ..."

"ừm vậy được...cơ mà ngươi tên gì?"

Cầm cái đĩa che miệng, cô nô tỳ nhút nhát thì thầm

"Nô tỳ...nô tỳ tên Khả Vy...Lâm Khả Vy, là hầu gái của Bì Nhi...ah...ý tôi là Bì công chúa..."

Cả hai ngồi xuống chờ cho thức ăn chín thì trò chuyện với nhau...

"lúc nãy ta nghe ngươi gọi hắn là Bì Nhi... ngươi có quan hệ gì với nàng ta?"

Ánh mắt của cô bỗng trợ lên trông hung tợn, khiến cô hầu tội nghiệp run sợ.

"Bì Nhi...và nô tỳ là bạn thuở nhỏ...và Bì nhi không cho nô tỳ gọi là công chúa..."

Mếu máo cho câu nói của mình, cô tạm thời bỏ qua. Cả hai lại chìm vào im lặng khiến không gian như ngừng trôi

"Phùng công chúa...ý tôi là Tiểu Như ..."

"hửm?"

"xin thứ lỗi cho nô tỳ mạo mụi hỏi người...được không ạ?"

"nói đi."

"Tại sao người ghét Bì Nhi đến mức muốn giết ngài ấy nhưng bây giờ...người lại quan tâm đến Bì nhi?"

Giật mình!!! Mặt của Tiểu Như đỏ lên rồi vội quay sang hướng khác

"chỉ là...chỉ là ta không thể thấy chết mà không cứu được. "

"Tiểu Như ...có phải người...thích Bì Nhi?"

"CÁI...CÁI GÌ...LÀM...LÀM GÌ CÓ...bổn công chúa không bao giờ thích kẻ thù nhé...nhé..."

Vội che lấp cho lời nói của mình bằng cách đánh trống lãng, thế là bị lỡ tay huơ vào đống lữa...tội nghiệp, bị phỏng rồi...

"Nô tỳ lại nghĩ... Bì Nhi... thực thích người."

Bì Nhi... thích ta?

Cuối  cùng đồ ăn cũng được bày lên, cô hầu gái tên Khả Vy cùng Tiểu Như đi vào, vừa mở cửa ngự phòng thì cái con người nóng nảy chỉ có mãnh áo trắng mỏng manh kia đã lao ra ôm ngay Tiểu Như ...

"Nàng đi đâu vậy hả? có biết ta lo lắm không...ta tưởng Cửu Ma Ma bắt nàng đi rồi...ta thật sự rất lo..."

"này...thả ta ra...đồ biến thái kia..."

Đẩy Họa Bì ra rồi cô đi về phía ghế ngồi ung dung, Họa Bì từ một cô công chúa cao ngạo chuyển sang thành con mèo rồi...

"Tiểu Như ...nàng giận ta chuyện gì sao?"

"ta với ngươi đang là kẻ thù không đội trời chung, tránh xa ta ra."

"Bì Nhi...người mau ăn đi, nô tỳ sẽ gọi ngự y đến gặp người."

Họa Bì ngồi xuống bàn ăn bát cháo rồi nhìn Khả Vy.

"Tiểu Vy, đã lâu rồi ta không thưởng thức món này, cũng lâu rồi hai ta không được nói chuyện..."

"tôi nào dám thưa công chúa, phận là nô tỳ chỉ dám dọn phòng làm những việc lặt nhặt cho người cũng là niềm vui cho tôi rồi"

Cả hai tự dưng bắt đầu xôn xáo nói chuyện cười đùa làm cô gái đằng kia bực bội vì bị cho ra rìa. Rồi bỗng dưng có chuyện xôn xáo ngoài kia, thấy gia đình Phùng Gia đang bị áp giải đi đâu đó, Tiểu Như hốt hoảng định lao ra thì bị Họa Bì kéo lại

"thả ra...thả ta ra.... phụ vương..."

"Nếu bây giờ nàng ra nàng cũng sẽ bị bắt mất, ngồi yên đi...Khả Vy, ra xem tình hình bên ngoài đi."

Cô hầu vội chạy đi, Họa Bì kéo rèm cửa cố trấn an Tiểu Như , gương mặt cô bé đang rất lo lắng.

"Bì Nhi..."

Khả Vy vội chạy vào, trên tay cô bé cầm một bức chiếu chỉ của nữ vương

"Nữ Vương vừa đưa Phùng Gia sang ngục khác, giờ ngọ ngày mai tất cả sẽ bị xử trảm trước dân chúng."

Một tin quá xốc cho Tiểu Như , cô lại rối lên và đòi xông ra ngoài.

"Tiểu Như ...nàng thôi đi...để ta tìm cách...nàng thôi ngay..."

"chết tiệt...uổng công ta tin tưởng ngươi...Tống Vương các người là kẻ lừa dối."

Cô đấm huỳnh huỵch vào người nàng, rồi từ bàn trái cây, Như rút con dao găm ở đó lao đến Họa Bì

"Ngươi phải trả giá Tống Họa Bì ..."

Tới đi, Tiểu Như

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com