Phần 21
- Xong rồi cô ơi!
Nó gọi lớn, hai người chuẩn bị đi siêu thị mua sắm, nó xuống trước chuẩn bị xe.
Cô từ trên lầu bước xuống, nó đứng hình nhìn cô. Cô đang mặc một cái đầm hiệu Versace màu cỏ úa, không biết dùng từ nào để tả, nó tuyệt đẹp cứ y như được thiết kế cho riêng cô vậy.
Nhìn thấy cái mặt đơ đơ của nó cô hỏi: Gì vậy?
Nó nín thở nãy giờ, bây giờ mới thở mạnh ra nhăn nhó: Lên thay đồ khác đi. (bệnh cũ tái phát, chắc luôn.).
- Gì chớ, không thay đâu mắc công lắm.
- Đi mà, mặc cái này không được đâu.
Cô biết bệnh của nó nên cười cười nói: Bao nhiêu lâu rồi mà bệnh của em vẫn không giảm chút nào hết.
Nghe tiếng ồn ào mẹ Lan đi ra, nhìn thấy cô bà nói: Waaaww... đẹp quá nhen con.
Cô nháy nháy mắt với bà nói: Cũng bình thường mà mẹ.
- Bình thường gì? Cái đầm này là thiết kế mới nhất trong năm nay đó. Rất hợp với con. Bà không hiểu ý còn đổ thêm dầu vào lửa.
- Thấy chưa, đi thay đi. Nó nói lớn
- Lỡ rồi, cho mặc một lần đi, lần sau không mặc nữa đâu. Cô năn nỉ nó.
Mẹ nó bước ra nói: Sao lại không mặc, cái gì đẹp thì cứ mặc đi con.
Nó nhăn nhó chạy lên lấy một cái áo khoác, khoác vào người cô. Rồi kéo cô đi.
Hai bà mẹ khó hiểu nhìn nhau, rồi chợt hiểu ra mẹ Lan nó phá lên cười ha hả...
- Giờ chị mới biết là con bé Minh Anh nó có máu ghen.
- Gì chớ, bịnh gì kì vậy, không biết nó giống ai vậy ta! Bà cũng lắc đầu rồi cười.
Trên xe, nó vẫn giữ nguyên nét mặt khó chịu đó. Cô liếc qua rồi khều khều nó hỏi:
- Nói thiệt đi có đẹp không?
Nó nhìn cô một cái rồi nói: đẹp.
- Vậy đi với người đẹp mà sao nhăn nhó vậy?
Nó biết bị cô gài nên nhe răng ra cười.
- Mà em cho tôi mặc đồ đẹp đi, lỡ mua một mớ luôn mà không được mặc tiếc lắm.
Giọng cô thỏ thẻ năn nỉ, gương mặt tội nghiệp còn hơn cả con cún con xin ăn. Ta nói, có sắt đá cũng phải động lòng. Nó chịu không nổi cười cười gật đầu.
- Mà cô cũng đổi cách xưng hô đi, cứ tôi tôi hoài em không chịu đâu. Nó nói.
- Vậy chứ em muốn kêu sao, tôi quen vậy rồi.
- Kêu Anh xưng em đi.
- Gì chứ. Con gái 100% mà đòi kêu anh.
- Anh là tên em mà! Nó cười đểu đểu.
- Không đâu. Cô nói.
Nó nhìn qua cô nói: kêu Anh đi mà.
- Anh, Anh, Minh Anh! Xe kìa!
Nó thắng gấp lại. Hết hồn à! Tiếng Anh đầu tiên cô kêu nó là vậy đó!
Siêu thị ngày chủ nhật người không là người. Nó đẩy xe theo cô, cô thì lựa lựa, chọn chọn hàng hóa, còn nó thì rảnh quá đâm ra sinh "chuyện". Có ra ngoài nó càng thấy "vợ yêu" của mình càng quyến rũ, "gái một con" mà, nó "mòn mắt" từ lâu rồi mà giờ vẫn cứ thích ngắm "nàng". Cô đang lựa một gói đồ quay qua hỏi nó: "Lấy cái này nhen!". Nó đến bên cô không nhìn gói đồ mà nhìn qua nhìn lại, mắt "gian gian" rồi hôn nhẹ lên má cô một cái. Cô đánh tay nó nói:
- Chỗ đông người đừng có giỡn chứ!
Nó cười cầu tài rồi hôn tiếp một cái nữa, cái kiểu cứ nhay nhay, cô đẩy nó ra nói nhỏ:
- Lớn rồi, nghiêm túc cái coi!
Nó nghĩ: "Sao mà giống mẹ mình quá đi."
Không phải là những người xung quanh người ta không thấy, mà là nhìn hai "nàng xinh đẹp" đùa giỡn người ta cũng vui lòng bỏ qua, nhưng có một người thì không. Đó là chị ta, giám đốc cũ của nó.
Từ ngày nó bỏ đi chị ta tìm nó khắp nơi nhưng vẫn bặt tin, nghe nói nó đã có chồng. Chị ta vẫn mong đợi, chưa tận mắt thấy chồng nó, chị ta chưa tin. Cách đây mất tháng, ở Hội chợ giới thiệu sản phẩm mới. Thoáng thấy dáng nó, chị ta bỏ cả công việc đang làm chạy lại để tìm gặp. Chị ta hơi khựng lại, bên cạnh nó là một người đàn ông, họ đeo nhẫn cưới. Nó chào chị ta vui vẻ và giới thiệu đó là chồng mình. (Đó là anh chàng vệ sĩ đẹp trai vẫn luôn kè kè bên nó mỗi khi nó ra ngoài.) Trời đất sụp đổ chị ta buông tay. Chị ta không dám dây dưa với những người đã có chồng. Vậy mà giờ đây gặp lại nó, chồng nó là người phụ nữ kia sao. Công nhận cô ta là một phụ nữ hấp dẫn, bề ngoài có vẻ sang trọng, chắc cũng thuộc hàng giàu có không phải dạng thường, nhìn hai người rất xứng đôi. Nhưng... không thể chấp nhận được, cục tức lên dần đến não, chị ta tiến đến trước mặt hai người.
Thấy chị ta, sắc mặt nó thay đổi. Theo phản xạ, nó bước lên một bước đẩy cô ra sau để bảo vệ. Chị ta nhìn đắm đuối nó nói:
- Em càng ngày càng xinh đẹp.
Rồi cười mỉa mai nói:
- Em sống chết từ chối chị nói đi lấy chồng, vậy chồng em đây sao?
- Chuyện của tôi không liên quan đến chị. Nó khinh bỉ nói.
- Cô ta có gì hơn chị mà em coi thường không chấp nhận chị?
- Chị mà cũng đòi so với cô ấy, còn khuya!
Chị ta đỏ mặt tức giận bước tới một bước giơ tay lên, nó vội bước lên trước mặt cô, có ý che chở. Cô kéo nó lại, bước lên trước nhìn thẳng vào mắt chị ta. Một luồn điện phát ra làm chị ta khựng lại đứng yên tại chỗ. Cô nói mắt vẫn không rời mặt chị ta, giọng trầm, chậm, rõ ràng từng chữ:
- Em ấy không phải lấy chồng mà em ấy là chồng tôi. Chúng tôi đã kết hôn rồi.
Cô nắm tay đeo nhẫn của họ giơ lên.
- Nếu chị là bạn thì chúng tôi rất hoan nghênh, còn không thì xin đừng làm phiền. Chúng tôi còn nhiều việc phải làm lắm.
Lời nói và nét mặt của cô rất nghiêm túc kiểu như ... " Tiểu nhị: tiễn khách" làm chị ta đang đằng đằng sát khí bị xìu xuống, quê độ quay lưng bỏ đi, trong đầu thoáng một ý nghĩ " Người phụ nữ đó cũng thuộc dạng "chẳng vừa đâu!". Lần này tâm phục, khẩu phục nhưng buông thì hơi khó."
Cô vẫn tiếp tục lựa đồ như chuyện lúc nãy chẳng ảnh hưởng gì đến cô cả, nó nghĩ trong đầu: "Mình chọn không lầm người mà!". Rồi cứ len lén nhìn cô. Cô quay lại nhìn nó nói:
- Nhìn thì cứ nhìn thẳng đi, cứ lén lén lút lút như phạm nhân vậy, hay có chuyện gì mờ ám đây?
Nó vội xua tay: Không có, không có gì hết à nhen. Chuyện lúc nãy, chị ta là giám đốc cũ của em, chị ta thích em chứ em không có gì hết đó.
Cô nghĩ: "Thì ra là có chuyện nên nó mới nghỉ làm ở đó.". Mà nghe chuyện giữa nó và chị ta, cô cũng hiểu phần nào rồi, chỉ là cô muốn chọc nó thôi. Nét mặt không thay đổi cô nói:
- Xem ra thời gian tôi không có ở đây, em cũng không phải là không có chuyện gì.
- Không có mà cô, chỉ là chị ta theo đuổi em thôi, em không có ý gì hết đâu... Em cũng nghỉ việc rồi...
Nhìn cái mặt đáng yêu của nó khổ sở cố giải thích, mà càng giải thích thì càng rối lung tung, cô chỉ nuốn hôn một cái vào má nó, nghĩ thầm: "Ở đây mà là ở nhà thì em chết với tôi."
Cô nói: Được rồi, xem ra tôi phải quản em thật chặt mới được, không thể lơ là được.
Nó mừng rỡ kêu lên: Cô phải làm việc đó từ lâu rồi mới phải.
- Gì chứ?
- Dạ, dạ không có gì. Hiihihh.
Về nhà cô vẫn còn thắc mắc về chuyện giữa nó và chị ta nên muốn hỏi mẹ Lan:
- Hồi sáng tụi con gặp giám đốc cũ của Minh Anh ở siêu thị. Minh Anh và chị ta có chuyện gì hả mẹ?
Mẹ Lan giọng lo lắng hỏi: Nó có làm gì hai đứa không?
- Dạ không, chỉ là nói chuyện thôi.
Mẹ Lan suy nghĩ một lúc rồi quyết định kể hết cho cô nghe chuyện của chị ta. Rồi nói thêm:
- Cô ta không phải người tốt đâu, chắc mẹ phải giải quyết chuyện này để sau này khỏi phải lo lắng.
- Chị ta đúng là quá đáng thiệt. Thôi mẹ, kệ chị ta đi. Chắc chị ta không dám làm gì nữa đâu. Nếu có chuyện gì tụi con sẽ biết cách giải quyết, mẹ đừng quá lo.
- Hai đứa cẩn thận.
Bà nghĩ:" Hai đứa này đúng là trời sinh một cặp!"
Trong phòng, cô đang âu yếm nhìn nó nghĩ: "Em đúng là vì tôi mà đã chịu nhiều vất vả.'' Trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả. Cô ôm nó vaò lòng thì thầm: "Tôi sẽ không để em phải khổ vì tôi nữa đâu."
Nó không hiểu tâm trạng cô lúc này, nhưng mà tự nhiên được cô biểu lộ tình cảm, nó cũng mỉm cười sung sướng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com