Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 4

" Về nhà "

Sau khi bữa tiệc kết thúc. Trịnh Đan Ny phải theo Trần Kha trở về nhà của cô. Chín giờ tối, Trần kha lái xe của mình đưa nàng về nhà, lúc ra xe Trần Kha rất ôn nhu mà bước ra mở cửa xe cho nàng. Đã mệt sau một ngày bị xoay như chong chóng, Trịnh Đan Ny một một bộ mặt lạnh cuối đầu bước vào trong xe, ngồi vào ghế phụ. Khi cả hai đã yên vị, Trần Kha bắt đầu cho xe lăn bánh trở về nhà, trên xe lại là một bầu không khí yên lặng đến lạnh sóng lưng, Trần Kha đưa tay bật điều hòa để không khí ấm lên, cô thuận mắt mà ngó sang người đang ngồi cạnh, nàng từ lúc bước vào trong xe đã yên lặng nhắm nghiền hai mắt dưỡng thân, dường như đã bắt đầu mơ màng rồi. Trần Kha không dám quấy rầy nàng nên cũng im lặng lái xe.

Hai mươi phút sau, xe dừng lại trước cổng căn biệt thự của Trần Kha. Lúc này người ngồi ở ghế phụ kia vẫn chưa chịu tĩnh, buộc cô phải lên tiếng.

Trần Kha:" Trịnh tiểu thư, đã đến rồi".

Trịnh Đan Ny giật mình tỉnh lại, nàng thở dài:" Đến rồi sao?"

Trần Kha:" ừm"

Trần Kha bước ra trước mở cửa xe cho nàng, còn cô thì láy xe vào gara. Sau khi mở khóa cửa thì Trần Kha bước vào trước, bậc đèn phòng khách rồi lấy hai đôi dép lê cho cô và nàng, cô hơi cuối người đặt đôi dép lê trước mặt Trịnh Đan Ny kèm theo giọng nói trầm :" Trịnh tiểu thư, mời vào ".

Trịnh Đan Ny :" cảm ơn !".

Nàng bước vào nhà. Đây là lần đầu tiên nàng đến cũng là người đầu tiên bước vào nhà của Trần Kha, nàng bắt đầu nhìn xung quanh quan sát tổng thể căn nhà, tông màu trầm theo kiểu hiện đại, hầu như tất cả đồ vật đều được bố trí đơn giản, Trịnh Đan Ny nghĩ thầm:" xem ra nơi này chỉ có một người sinh sống". Hai người trước sau trên cầu thang tiến lên phòng, họ luôn giữ khoảng cách như giữa chủ nhà và khách, Trần Kha đưa nàng lên phòng đã được chuẩn bị sẵn, tất cả đồ dùng cá nhân của Trịnh Đan Ny đều được chuyển vào trước đó.

Tuy là chuyển vào ở chung nhưng nàng chỉ ở lại vài ngày rồi trở về mái ấm của riêng mình vì đây cũng chỉ là một bản giao ước giữa hai nhà, sau khi đưa nàng đến phòng thì cô cũng cáo từ rồi trở về phòng của mình thay đồ thoải mái hơn, với một người sống có nguyên tắc như Trần Kha thì mọi sinh hoạt cá nhân của cô bao gồm cả ăn uống đúng giờ cũng không thể bỏ qua, cả ngày chỉ tiếp khách mà cô và nàng chẳng có tí gì trong bụng, sau khi thay đồ xong thì cô xuống nhà bếp nấu mì ăn, sẵn tiện nghĩ đến trong nhà còn có một người từ sáng đến giờ cũng như mình chẳng có gì trong bụng, nên lên phòng gọi nàng.

Trần Kha:" Trịnh tiểu thư, tôi nấu mì, em có muốn ăn cùng không?"

Một lát sau chẳng nghe động tĩnh gì của người kia thì cô gõ cửa rồi lập lại:" Trịnh tiểu thư..." chưa kịp nói hết câu thì cánh cửa được mở ra, một thân người như cũ cô nghĩ thầm 'vẫn chưa thay đồ sao!'

Trịnh Đan Ny :" xin lỗi, tôi hơi mệt " lúc này nàng không còn mặt lạnh nữa mà thay vào đó là một gương mặt của một đứa trẻ đầy mệt mỏi.

Trần Kha :" em có muốn ăn không để tôi nấu ?"

Trịnh Đan Ny cả ngày chưa có gì trong bụng ngoài vài miếng trái cây tráng miệng ở buổi lễ :"ừm"

Nghe nàng nói thế thì cô quay đầu bước xuống phòng bếp, không quên để lại lời nhắn :" năm phút nữa có thể xuống ăn !"

Trịnh Đan Ny sau khi thấy bóng lưng của cô đã khuất thì đóng cửa lại, vào nhà vệ sinh rửa mặt xong rồi bước xuống ăn khuya cùng với cô. Lúc Trịnh Đan Ny xuống tới thì đã có sẵn mì trên bàn. Cả hai ngồi đối diện nhau, theo nguyên tắt ăn thì không nói chuyện vì vậy mà cả một buổi cả hai chỉ cấm đầu vào bát mì, các nàng  xem nhau như người vô hình cho đến khi đã ăn xong thì cô mới lên tiếng:" Để chị rửa, em lên phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta còn phải đi lĩnh chứng!"

Trịnh Đan Ny từ nhỏ đã được chiều chuộng nhưng vẫn giữ phép lịch sự, nàng chủ động tiến tới dọn bát đem vào nhà bếp rồi quay lại bàn ăn uống nước trong khi Trần Kha đang loay hoay trong bếp.

Một lát sau khi Trần Kha rửa bát xong cô tiến lại bàn ăn tự rót cho bản thân ly nước, Trịnh Đan Ny sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ thì cũng mở lời:" Tôi có chuyện cần bàn với chị !"

Trần Kha vẫn giữ thái độ bình tĩnh, thản nhiên mà :"ừm ?"

Trịnh Đan Ny bắt đầu:" Vì đây là giao ước có lợi cho chị, còn tôi là bị ép mà chấp nhận nên tôi có điều kiện! "

Trần kha im lặng ba giây thì lên tiếng:" có thể, chỉ cần không đi trái với luân thường đạo lý và trong khả năng thì tôi chấp nhân"

Một phần cô chấp nhận vì đây là điều nên làm và nếu cô gái này không làm càng thì Trần Kha đều có thể đáp ứng nàng. Trịnh Đan Ny hiện tại là thần tượng không chỉ vậy còn rất rất nổi tiếng, ở quốc nội không ai không biết nàng, với lượng fan đông đảo nàng đã một mình chiếm giữ các bảng xếp hạng ngôi sao nổi tiếng hàng đầu TQ. Kể cả Trần Kha cũng có nghe qua danh tiếng của nàng, sở dĩ lúc ở phòng chờ, cô thấy nàng thì ngạc nhiên là vì cô không ngờ nàng là đại tiểu thư của Trịnh gia, còn vì sao có gia thế khủng như vậy còn dấn thân, chịu đựng bao nhiêu sóng gió thị phi trong giới giải trí này là do nàng cũng như cô, vì đam mê, một lòng với nghệ thuật, cả hai bọn họ đều như nhau, không màng đến gia cảnh mà chọn đương đầu với thử thách, đây là hai con người rất có nghị lực và trách nhiệm với đam mê cũng như lòng nhiệt huyết của bản thân.

Lúc này Trịnh Đan Ny mới bắt đầu nói ra điều kiện của mình." Thứ nhất do đây là giao ước sau năm năm thì mọi thứ chấm dứt cho nên tôi không muốn có bất kỳ liên quan gì đến chị, như công việc của tôi, tôi và chị không quen biết, các buổi hợp mặt gia đình, công ty nếu có thể tôi xin được không tham gia!"

Đối với công việc và công ty cả hai đều không cần thiết liên quan đến nhau là chuyện bình thường, còn gia đình thì tối thiểu phải một lần trở về gặp ba cô, Trần Kha trầm ngâm một lúc thì lên tiếng" tất cả đều có thể, nhưng... hợp mặt gia đình ít nhất phải một lần trở về gặp ba, em có thể không ?"

Trịnh Đan Ny thầm nghĩ dù sao thì cũng không thể ép người quá đáng, chỉ là một lần cùng chị ta về nhà. Nàng trả lời :" có thể, khi nào ?"

Trước đó thì ba cô Trần Phòng đã gọi điện kêu cô ngày mai cùng Trịnh Đan Ny trở về nhà dùng cơm chiều, cô đã đồng ý, cũng từ đấy mà trở về tiếp nhận tập đoàn.

Trần Kha:" Chiều mai, sau khi lĩnh chứng chúng ta sẽ qua nhà ba dùng cơm chiều rồi ở lại một đêm!"

Trịnh Đan Ny :" được rồi, ngày mai tôi cùng chị trở về ". Trời đã khuya sao khi ăn xong thì căng da bụng chùng da mắt, nàng tiếp lời:" tôi lên phòng" vừa bước được một bước thì nàng bất chợt dừng lại "A" lên một tiếng như nhớ ra điều gì đó. Trịnh Đan Ny lập tức quay đầu nhìn thẳng vào mắt Trần Kha:" còn một điều quan trọng nữa".

Trần Kha cũng trả lại cho nàng một ánh mắt tương tự không lên tiếng nhưng nàng có thể ngầm hiểu được cô đang đợi nàng nói ra điều kiện tiếp theo.

Trịnh Đan Ny :"Chị không được thích tôi, tôi cũng sẽ như vậy, quan hệ của chúng ta chỉ là giao ước năm năm". Sau khi nàng nói xong câu nói này thì biểu cảm trên gương mặt hệt như một đứa trẻ. Trần Kha im lặng không trả lời ngày mà quan sát biểu cảm của nàng thầm nghĩ:" em đáng yêu thật". trên mặt cô hiện lên ý cười làm Trịnh Đan Ny có thể nhìn thấy rõ.

Nhìn ý cười của Trần Kha hiện lên mặt trong lòng thầm nghĩ chị cười cái gì chứ, có gì đáng cười lắm à?. Không hiểu sao nàng lại có cảm giác bản thân mình tự luyến để Trần Kha cười nhạo như vậy, nàng nhíu mày không giữ được bình tĩnh nhưng vẫn kiên nhẫn chờ câu trả lời của Trần Kha.

Bây giờ cô mới thu lại nét cười trên môi, lành lạnh mà trả lời nàng :" tôi sẽ không thích em ". Chỉ năm chữ ngắn gọn như thể thôi đã làm cho Trịnh Đan Ny có cái nhìn không dễ chịu với cô.

Trịnh Đan Ny:" còn nữa nhưng bây giờ không nhớ, sau này sẽ tiếp tục". Nói rồi nàng quay lưng bước lên phòng, khi Trần Kha chỉ nhìn thấy được bóng lưng của nàng thì Trịnh Đan Ny mới lẩm bẩm trong miệng chỉ đủ để bản thân nghe thấy :" chị chẳng dễ chịu chút nào" . =))

Từ lúc bước lên cầu thang Trần Kha luôn nhìn về phía Trịnh Đan Ny nở nụ cười ôn nhu, từ lúc mẹ mất cô chẳng bao giờ cười được như vậy nữa cho đến khi nàng xuất hiện. Cô đi tắt đèn rồi cũng theo sau nàng lên phòng. Khi lên đến cũng không quên chào nàng một tiếng."Trịnh tiểu thư ngủ ngon!"

Trịnh Đan Ny đứng trước cửa phòng quay lại cười một cách máy móc khiêm nhường mà trả lời cô:" Trần tiểu thư ngủ ngon".

Sau đấy thì cả hai trở về phòng tắm rửa, vệ sinh cá nhân rồi đi vào giấc ngủ một cách nhanh chóng vì cả ngày mệt mỏi.

Sáng hôm sau Trần Kha thức dậy rất sớm vì thói quen hằng ngày cô phải chạy bộ quanh khuôn viên rồi đến phòng tập được xây ngay cạnh căn biệt thự để hoạt động chân tay, thật ra là cô đang tập nhảy. Trần Kha có ngoài hình xinh đẹp như vậy một phần vì cô sống theo nguyên tắc, từ nhỏ đã theo mẹ rời khỏi quê hương mà cách sống cũng trưởng thành chính chắn và tự lập hơn, cô luôn biết tự chăm sóc bản thân, còn lại là tập nhảy cùng với học võ từ nhỏ mà ra.

Khi đã hoạt động gân cốt vào mỗi buổi sáng xong thì cô trở về làm bữa sáng cho nàng rồi chuẩn bị đến tập đoàn để tiếp nhận công việc, đây là lần đầu tiên cô đến công ty, một thân tây trang cao ngạo nhưng phong nhã rồi tiến ra cửa. Trước khi đi vẫn không quên để lại lời nhắn cho nàng bằng giấy ghi chú:" Tôi ra ngoài có công việc, trưa sẽ về, tôi có nấu cháo để ở trong bếp, sữa trong tủ lạnh, em chỉ cần lấy ra hâm lại là có thể dùng được, ăn xong cứ để đó tôi về sẽ dọn dẹp sau ". Cuối tờ giấy là hình con pikachu nhỏ rất xinh xắn và dễ thương.

tám giờ ba mươi sáng ngày 12/4/2018 Trịnh Đan Ny vẫn còn lăng lộn trên chiếc giường ấm áp, nàng trong vô thức mà dùng tay sờ soạng bên cạnh:" không có". Hơi giật mình bật ngồi dậy, Trịnh Đan Ny ngơ ngác nhìn xung căn phòng mới chợt nhớ lại đây không phải là phòng của mình.

Nàng theo thói quen mà sờ soạng bên cạnh là vì Trịnh Đan Ny có nuôi một con mèo tên là Happy, tối nào nó cũng theo nàng, nằm cạnh để tìm hơi ấm. Một bộ lông trắng như tuyết, mềm mại, vì một mình không ai bên cạnh nên nó như đứa con tinh thần của nàng, đương nhiên nàng rất chiều chuộng và yêu thương đứa con này.

Loay hoay cả buổi nàng mới bước xuống phòng khách, cảm thấy không có động tĩnh gì trong nhà liền nghĩ: chị ta đâu rồi. Trịnh Đan Ny bước đến bàn ăn để rót nước uống thì thấy một tờ giấy ghi chú nhỏ được đặt cách đó không xa, cầm lên xem là lời nhắn mà Trần Kha để lại, mặt nàng vẫn bình thản cho đến khi nhìn thấy hình con pikachu nhỏ nhắn dễ thương ở cuối tờ giấy, lúc này Trịnh Đan Ny mới bất giác mà nở nụ cười.

Làm theo mọi thứ trên giấy, nàng ở đây cũng được một ngày rồi nên cũng dần tự nhiên hơn, ăn xong thì để lại chiến trường rồi quay trở về phòng ngủ tiếp.

Gần mười hai giờ trưa thì cô trở về, Trịnh Đan Ny cũng đã thức dậy trước đó, nàng đang tắm để chuẩn bị ra ngoài cùng cô, Trần Kha bước vào nhà, đi đến bàn ăn dọn dẹp bãi chiến trường mà Trịnh Đan Ny để lại rồi sau đó lên phòng chuẩn bị. Sau khi xong hết tất cả thì cô qua gọi nàng rồi hai người cùng đến cục dân chính lĩnh chứng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com