Chương 17
Khương Lê Bạch thu ánh mắt, khẽ nâng tay ra hiệu với đám con cháu thế gia và các quý nữ đang hành lễ:
"Đứng lên cả đi. Hôm nay chủ tiệc là Thế tử An Quốc công, bổn cung là khách, nghe theo chủ nhân, không cần câu nệ mấy nghi thức xã giao này."
Nghe nàng nói thế, mọi người đều cười tạ ơn.
Trong viện, Ngũ hoàng tử vốn đã đi loanh quanh chán đến muốn chết, bỗng cười hì hì chạy tới:
"Tỷ tỷ, sao giờ mới đến vậy?"
Khương Lê Bạch vừa định đáp thì từ phía sau Khương Duy lại dẫn đến vài người nữa.
Đó là mấy huynh tỷ muội của nàng.
"Lâu rồi không gặp, Gia Ninh càng thêm tươi tắn. Xem ra sau khi thành thân sống cũng rất tốt." Người lên tiếng là Tam hoàng tử Khương Hằng – nay đã được phong Thụy thân vương. Chừng hơn hai mươi tuổi, vẻ ngoài thoải mái, thanh khiết, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Khương Lê Bạch khẽ mỉm cười, xem như đáp lại.
Từ trước tới nay, nàng với mấy huynh tỷ muội khác đều không thân thiết, chẳng có mấy chuyện để nói. Chào hỏi qua loa xong, nàng liền định dẫn Cố Uẩn vào trong phòng ngồi.
"Thất muội muội, đừng vội vào." Lục công chúa Khương Lăng bước lên chặn trước mặt.
"Nơi này tuy phong cảnh không bằng Ngự Hoa Viên, nhưng vào mùa thu cũng xem như không tệ."
Ánh mắt nàng ta chứa đầy ẩn ý, mỉm cười nửa miệng nhìn sang Cố Uẩn – người vẫn im lặng bên cạnh:
"Thất muội phu trông thật là tuấn tú, muội muội đúng là có phúc."
Vốn dĩ Khương Lê Bạch với tỷ tỷ này không hợp tính, giờ lại mệt mỏi sau quãng đường xe ngựa, nàng chẳng buồn phí lời.
"Muội hơi say xe, không nói chuyện phiếm với Lục tỷ được." Nàng khẽ kéo tay áo Cố Uẩn:
"Đi cùng bổn cung."
Khi cả hai đi tới bậc thang dẫn vào đại sảnh, phía sau vọng lại giọng Khương Lăng tấm tắc:
"... Thời tiết còn chưa lạnh hẳn, vậy mà có người đã đội mũ rồi nha ~ Đôi mắt cũng đẹp, giống hệt màu lá cây kia ~"
Trong viện lập tức im bặt. Đám con cháu thế gia đưa mắt liếc nhau, tuy muốn nhìn sang phía Thất công chúa và phò mã nhưng lại e dè, chỉ đành cúi đầu giả vờ như không nghe.
Khương Lê Bạch khựng bước, sắc mặt thoáng khó coi. Nàng liếc Cố Uẩn bằng khóe mắt, thấy đối phương chẳng biểu hiện gì, chỉ đành hít sâu, nuốt xuống mọi cảm xúc, rồi tiếp tục bước vào trong.
Khi không còn gì hay để hóng, mọi người trong viện lại rì rầm trò chuyện.
Trong chính sảnh, Khương Lê Bạch bảo người nhà An Quốc công lui ra, rồi mệt mỏi ngồi xuống ghế, chậm rãi xoa thái dương.
Chắc là do ngồi xe ngựa suốt buổi sáng, lại vừa bị Khương Lăng chọc tức, nên lúc này nàng hơi khó chịu.
Một làn hương trầm gỗ thanh mát phảng phất truyền đến. Giữa mày nàng khẽ động, rồi chậm rãi mở mắt.
"Đa tạ." Nàng biết Cố Uẩn đang giúp mình.
Nàng khẽ ngẩn ra khi thấy Cố Uẩn... đang đưa tay nhẹ nhàng xoa bóp thái dương cho nàng.
Khương Lê Bạch quên cả phản ứng, chỉ im lặng nhìn chằm chằm.
"Còn khó chịu không?" Giọng Cố Uẩn trầm tĩnh, tay xoa bóp vừa phải. Chỉ cần thấy nàng hơi nhíu mày, lực tay sẽ lập tức dịu hơn.
Lời nói ấy khiến Khương Lê Bạch bừng tỉnh. Nàng vội kéo tay Cố Uẩn xuống, quay đầu đi, giọng nhỏ:
"Ngươi đừng chạm vào bổn cung."
Cố Uẩn rút tay lại:
"Ngươi vẫn thấy khó chịu sao?"
Khương Lê Bạch không dám nhìn nàng, cũng chẳng muốn nghe thêm, liền đứng dậy:
"Bổn cung ra ngoài đi dạo một chút."
Nhìn bóng nàng khuất dần, Cố Uẩn ngắm bàn tay mình, khóe môi khẽ nhếch.
Ừm... Hôm nay cuối cùng cũng chạm được vào khuôn mặt trắng nõn của phu nhân. Cảm giác... rất tốt.
Hơn nữa nàng ấy cũng không gắt gỏng đuổi mình như trước...
Tiến bộ lớn đấy. Phải giữ vững.
Sau bữa trưa, mọi người rủ nhau ra sân ngồi, chờ tiết mục chính – đại gấu đen xuất hiện.
Mây đen cuộn trào, bầu trời u ám.
Cố Uẩn ngồi cạnh Khương Lê Bạch, kiên nhẫn lột vỏ từng quả nho, bỏ cả hạt, đặt trước mặt nàng, đổi trà sang sữa ấm, kéo áo choàng che kín vai nàng.
"...Ngươi đang làm gì vậy?" Khương Lê Bạch nhìn quả nho trong tay, long lanh mọng nước, hoàn hảo đến mức không còn hạt. Nàng không hiểu sao Cố Uẩn lại ân cần như thế, khiến lòng càng thêm bối rối.
Cố Uẩn mỉm cười, ghé sát tai nàng:
"Chúng ta đang ở bên ngoài, chẳng phải nên tỏ ra ân ái vợ chồng sao?"
Khương Lê Bạch im lặng vài giây, rồi đưa quả nho vào miệng.
Ngọt... nhưng cũng hơi chua. Cảm giác thật khó tả.
"Thất muội muội và muội phu thật là tình cảm nha! Ngay cả ở ngoài cũng không rời nhau. Xem ra muội phu rất thương muội ~" Khương Lăng cố tình nói to, giọng trêu chọc.
Khương Lê Bạch quay sang, nở nụ cười sắc bén:
"Nếu Lục tỷ ngưỡng mộ tình cảm của bổn cung và phò mã, cũng có thể tìm cho mình một lang quân như ý để gắn bó keo sơn nha."
Mọi người đều biết, hai năm trước Khương Lăng đã định hôn sự, nhưng vị hôn phu thà xuất gia còn hơn cưới nàng, khiến nàng thành trò cười khắp kinh thành. Đến giờ vẫn chưa ai dám hỏi cưới.
Nhắc đến chuyện này chẳng khác nào đâm vào nỗi đau.
"Ngươi!" Khương Lăng trợn mắt, tức đến mức lồng ngực phập phồng.
"Đủ rồi." Nhị hoàng tử Khương Thận – kẻ ít khi xen vào – lên tiếng, giọng nghiêm:
"Lục muội, đừng quên quy củ."
Ánh mắt hắn chứa đầy cảnh cáo. Là huynh ruột, hắn cũng là người Khương Lăng sợ nhất, nên nghe vậy liền nén giận, chỉ trừng Khương Lê Bạch một cái.
Thấy không còn gì đáng xem, đám người lại được Thế tử An Quốc công dẫn dắt, tiếp tục trò chuyện vui vẻ.
Không lâu sau, bên ngoài vang tiếng xích sắt. Mọi ánh mắt đổ dồn về cửa.
Một chiếc lồng sắt lớn được đẩy vào, bên trong là một con gấu đen to lớn. Bộ lông nâu sẫm xơ xác, hơi thở yếu ớt, như sắp chết.
"Đây là con gấu đen săn được mấy ngày trước. Chỉ tiếc nó biết không thoát được, lại muốn chết, nên nhiều ngày rồi chẳng ăn gì. Thành ra không còn thần thái như trước." Thế tử An Quốc công đứng ngoài lồng, mỉm cười giải thích.
Một số công tử hiếu kỳ liền rời chỗ, vây quanh lồng quan sát.
Khương Lê Bạch ngáp một cái, thấy buồn chán, muốn về.
Trời dần tối. Gần hoàng hôn, mưa bắt đầu rơi.
"Trời mưa rồi!" mọi người la lên, vội chạy vào mái hiên.
Trong đám đông hỗn loạn, Cố Uẩn nắm tay Khương Lê Bạch, kéo nàng vào lòng, giương áo choàng che kín, nửa ôm nửa dìu đưa nàng vào đại sảnh.
Trước mắt tối om, mặt nàng áp sát ngực Cố Uẩn, mũi ngập trong hương trầm gỗ quen thuộc. Tâm trí nàng trống rỗng, mặt đỏ bừng.
Khi ánh sáng trở lại, nàng cắn môi, liếc nàng một cái, nhưng vì xung quanh toàn người nên không dám nói gì.
"Cơn mưa này bao giờ mới tạnh? Chúng ta làm sao về kinh đây?!" Có người lo lắng.
Quả thật, từ đây về kinh mất nửa ngày xe ngựa, mà trời đã sắp tối. Nếu mưa không ngớt, đêm nay e rằng không về được.
"Đừng vội." Thế tử An Quốc công đứng lên trấn an:
"Nếu mưa không ngừng, mọi người đành ở lại thôn trang qua đêm. Thôn rất rộng, đủ chỗ cho tất cả nghỉ lại."
Thấy mưa càng lúc càng nặng hạt, ai nấy gật đầu đồng ý. Một số người thậm chí thấy vui vì được tự do qua đêm.
Khương Lê Bạch quay sang nhìn Cố Uẩn, bất lực nghĩ:
Chẳng lẽ đêm nay... lại phải ở cùng nàng ấy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com