CHƯƠNG 33
—— Bao giờ mới kết thúc cái liên kết này đây?
Nhìn những người phía trước đang đầy hứng khởi chờ đợi buổi họp sau vòng thi đấu khu vực, Nhậm Khinh Thu lười biếng đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Cô cảm thấy mình thực sự bị tra tấn đến chịu không nổi, chỉ mong liên kết sớm kết thúc cho rồi. Suốt cả ngày hôm nay, cứ mỗi lần cô vừa mở miệng nói gì, Bạch Dư Hi lại trừng mắt nhìn cô một cái. Trong lòng rõ ràng có lời muốn nói, vậy mà một chữ cũng không dám thốt ra. Cảm giác như từng lời nói, từng hành động của cô đều bị Bạch Dư Hi kiểm soát nghiêm ngặt – từ âm lượng giọng nói đến cả tốc độ phản xạ, cứ như thể hệ thống điều khiển của cô bị giám sát toàn diện.
—— Sắp bị ép đến phát điên mất.
Ở trong phòng huấn luyện mà còn thấy đỡ, chứ ngồi một chỗ cả ngày như hôm nay khiến tinh thần cô bị tra tấn còn ác liệt hơn cả thể xác.
Nhậm Khinh Thu tổng kết lại tình cảnh thê thảm của mình: sau khi mất quyền tự do ăn uống và đi vệ sinh, giờ đến lượt quyền tự do nói chuyện và làm việc cũng bị tước đoạt nốt. Mới chừng này tuổi đã có cảm giác như bị tuyên án tù chung thân vậy.
Cô liếc nhìn Bạch Dư Hi vẫn đang bận rộn thu dọn tài liệu. Bạch Dư Hi cau mày, chiếc mũ sĩ quan đen đổ bóng lên khuôn mặt khiến cô trông nghiêm nghị hơn hẳn bình thường.
Mặc dù tất cả mọi người đã rời khỏi, Bạch Dư Hi vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ, thậm chí cả tư thế cũng không thay đổi chút nào...
Nhậm Khinh Thu biết, hôm nay người mệt nhất chính là Bạch Dư Hi. Suốt cả ngày cô ấy gần như không nghỉ ngơi, liên tục giảng giải chiến thuật, phân tích rồi truyền đạt lại cho từng đội viên.
—— Chủ nghĩa công lợi của giới tư bản thực sự đáng sợ, ngay cả với bản thân cũng chẳng nương tay.
Nhậm Khinh Thu thở dài một hơi, bước đến phía sau Bạch Dư Hi, tay nhẹ nhàng đặt lên tựa ghế của cô. Ngay sau đó, cô đưa tay phải ra, khẽ che đi đôi mắt đang chăm chú của đối phương:
"Quan lớn, mọi người đều đi rồi, ngươi cũng nên nghỉ một chút đi."
Trước mắt đột nhiên tối sầm lại khiến vai Bạch Dư Hi hơi giật lên.
Cô biết Nhậm Khinh Thu đã đến gần, và với tính cách của người kia, nếu không có chuyện gì thì chắc chắn không đến. Vì thế, cô đã đề phòng từ trước. Chỉ là, cô không ngờ Nhậm Khinh Thu lại che mắt mình như thế.
Bạch Dư Hi nghĩ mình nên lập tức gạt tay cô ấy ra, nhưng hơi ấm lòng bàn tay và mùi tin tức tố kim ngân nhẹ nhàng ấy lại khiến cô trong khoảnh khắc... nhắm mắt lại.
Cô bỗng nhận ra mình thực sự mệt mỏi, đến mức không còn sức để đưa tay gạt tay người kia ra nữa...
Rõ ràng một phút trước cô còn nghĩ mình có thể tiếp tục làm việc.
—— Nhậm Khinh Thu, thật sự là một Alpha ảnh hưởng đến năng suất làm việc.
Bạch Dư Hi hít sâu một hơi, cố gắng khôi phục tinh thần từ trạng thái lười biếng bị ép ra do người kia mang đến:
"Ta vẫn còn việc chưa làm xong."
Nghe vậy, Nhậm Khinh Thu chỉ muốn thở dài.
—— Cố chấp đến mức không chịu nổi. Với tính cách làm việc này, chắc chắn sau này mệt đến kiệt sức cho xem.
Cô nhẹ nhàng đặt đầu của Bạch Dư Hi tựa vào phần lưng ghế xoay trong phòng họp:
"Việc của ngày mai thì để mai làm. Hôm nay nên nghỉ ngơi đã. Người khác đều đi rồi, ngươi còn ở lại làm gì?"
"Ta đang phân tích tư liệu cần dùng cho ngày mai."
Bạch Dư Hi ngẩng đầu lên, cằm hơi hếch.
—— Chăm chỉ thật đấy.
Nhậm Khinh Thu cau mày, cúi người xuống sát tai Bạch Dư Hi, nói nhỏ:
"Quan lớn, ta nói rõ luôn, hiện tại cơ thể ngươi không chỉ là của một người. Ta hy vọng ngươi có ý thức của một người đang mang thai."
"..."
Bạch Dư Hi như đang tìm lời phản bác, nhưng khi nghe đến hai chữ "mang thai", lại chẳng biết nói gì.
Nhậm Khinh Thu đỡ vai cô, kéo cô đứng dậy: "Được rồi, để ta đưa ngươi về."
—— Hiệu suất làm việc suy giảm thấy rõ.
Bạch Dư Hi nhíu mày, vẻ mặt như vừa làm sai chuyện gì đó.
Nhưng Nhậm Khinh Thu chẳng buồn để ý. Sau khi giúp cô thu dọn xong tài liệu, cô đóng cửa phòng họp lại, rồi quay đầu nhìn Bạch Dư Hi nở một nụ cười tươi rói:
"Xong rồi, đi thôi, quan lớn."
Hai người cùng rời khỏi phòng họp.
"Hôm nay..."
Bạch Dư Hi liếc nhìn gương mặt Nhậm Khinh Thu.
"Sao vậy?"
—— Tới rồi, lại muốn bắt đầu huấn luyện người ta nữa đây.
Nhậm Khinh Thu cảm thấy mình hôm nay đã nhẫn nhịn lắm rồi. Nhưng Bạch Dư Hi đúng là chuyên gia trong việc gây áp lực tâm lý. Một khi đã phê bình thì từng câu từng chữ đều đầy sát thương, khiến cô không thể không cảnh giác.
"Hôm nay biểu hiện của ngươi không tệ." Bạch Dư Hi bất ngờ khen cô, "Nói chuyện không tuỳ tiện, quan sát kỹ càng, phân tích chiến thuật chuẩn xác, góp ý cũng rất đúng trọng tâm."
Ánh mắt Bạch Dư Hi sáng rõ. Nhậm Khinh Thu nháy mắt một cái.
—— Bình thường muốn nghe được một câu 'không tệ' của cô ấy còn khó hơn cả lên trời, vậy mà hôm nay lại chủ động khen ngợi?
Nhậm Khinh Thu không khỏi đắc ý, nhìn cô ấy mỉm cười:
"Vậy sao?"
"Ừm." Bạch Dư Hi trầm mặc một lát, rồi nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô, "Ta cảm thấy mình đã không chọn sai người."
Nhậm Khinh Thu bất giác thấy tai hơi nóng.
Lúc nãy cô lên tiếng, mấy đội viên khác cũng khen cô vài câu, tự bản thân cũng cảm thấy mình làm không tệ. Nhưng lúc này, những lời khen của người khác lại chẳng còn chút ấn tượng nào.
Có lẽ, lời khen từ miệng Bạch Dư Hi nghe thật sự khác biệt.
Khi người khác khen, luôn mang theo chút khách khí, hoặc vì cô là người mới nên miễn cưỡng khen ngợi. Nhưng lời của Bạch Dư Hi thì giống như một sự đánh giá khách quan và chân thành.
Loại đánh giá đó khiến người nghe cảm thấy được công nhận một cách thực sự, khiến lòng người ta trào dâng cảm giác thỏa mãn.
Nhậm Khinh Thu mỉm cười rạng rỡ nhìn Bạch Dư Hi:
"Chính xác, ta cũng sẽ không để ngươi phải hối hận vì đã chọn ta."
"..."
Bạch Dư Hi nghe vậy khẽ hít một hơi, lát sau gật đầu:
"Nhưng ngươi cũng đừng vội đắc ý. Chỉ là một ngày thôi. Ai cũng có lúc phát huy tốt hoặc không tốt. Quan trọng là phải duy trì được sự ổn định."
Vẫn là Bạch Dư Hi – không vì vài lời khen mà mất cảnh giác với Nhậm Khinh Thu, vẫn nghiêm túc và thận trọng như thường.
Nhưng Nhậm Khinh Thu lại thấy trong lòng vô cùng nhẹ nhõm và thoải mái.
Trên đường về ký túc xá, hai người không nói gì thêm, nhưng Nhậm Khinh Thu dần dần cảm thấy mình đã hiểu rõ tính cách Bạch Dư Hi hơn.
Người này chỉ chịu mở lòng khi nói chuyện liên quan đến liên kết, chỉ khi thấy mình nghiêm túc trong công việc thì mới bằng lòng đáp lại. Có lẽ, muốn giao tiếp với Bạch Dư Hi, bắt đầu từ liên kết là cách tiếp cận hiệu quả nhất.
Nghĩ vậy, Nhậm Khinh Thu liền ho nhẹ một tiếng, hỏi một vấn đề liên quan đến liên kết. Quả nhiên, vừa nhắc tới, Bạch Dư Hi lập tức nói rất nhiều, tư duy tuôn trào không dứt. Nhậm Khinh Thu nhìn ánh mắt chuyên chú của cô, cảm thấy cô ấy khi nói về công việc thực sự rất cuốn hút.
—— Quả nhiên là người toàn tâm toàn ý vì sự nghiệp.
"Cho nên, nếu năm ngoái không bị Rose Kiều đánh bại, thì trường chúng ta đã là quán quân rồi ——"
Bạch Dư Hi nói đến đây thì ngẩng đầu, thấy trước mặt chính là ký túc xá của mình.
Nhậm Khinh Thu cảm thán:
"Thời gian trôi nhanh thật, đã về đến nơi rồi."
Bạch Dư Hi nghe câu đó, dường như cũng có cảm giác tương tự, khẽ cúi mắt.
"Vậy thì, quan lớn, ngủ ngon."
Nhậm Khinh Thu vẫy tay chào cô.
"..."
Mùi hương tin tức tố kim ngân nhẹ nhàng quanh quẩn bên mũi, Bạch Dư Hi nhìn cô, chậm rãi không lên tiếng.
Nhậm Khinh Thu mỉm cười, cũng không rời đi, bình tĩnh đứng nhìn cô như thể đang chờ đợi điều gì đó.
Vài giây trôi qua trong im lặng. Bạch Dư Hi nuốt khan một cái, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía cô:
"Ta còn có việc."
"Chuyện gì vậy, quan lớn?" Nhậm Khinh Thu cười nhẹ, giọng vô cùng dịu dàng.
Bạch Dư Hi khẽ kéo xuống phần mũ sau, ngẩng cằm lên:
"Đánh dấu ta."
Nghe xong câu đó, Nhậm Khinh Thu khựng lại vài giây, rồi lặng lẽ bước tới gần Bạch Dư Hi.
Bạch Dư Hi vốn nghĩ rằng sẽ bị người kia trêu chọc như mọi khi, thậm chí có thể nghe mấy câu đùa không đứng đắn, nhưng Nhậm Khinh Thu không nói lời nào. Sự im lặng này lại khiến cô hơi mất kiên nhẫn, liếc mắt nhìn xuống.
Nhưng hôm nay, Nhậm Khinh Thu chỉ mỉm cười, rồi nhẹ nhàng tháo mũ của Bạch Dư Hi, đưa tay vén những sợi tóc trên trán cô ra sau tai.
"Được thôi, tuân lệnh."
—— Nghe thế nào cũng không giống giọng điệu của một người đang 'tuân lệnh' chút nào.
Bạch Dư Hi bị cô vuốt tóc đến hơi khó chịu, nhíu mày.
—— Nói người này bao nhiêu lần rồi, vẫn không sửa cái kiểu tay chân thừa thãi ấy.
Nhậm Khinh Thu đưa tay vén tóc sau tai của Bạch Dư Hi, cúi xuống nhìn vào mắt cô. Bạch Dư Hi lại bất giác nghĩ:
Sờ thì sờ đi... cũng đâu phải lần đầu tiên.
"Bên ngoài không được, vào trong phòng." Bạch Dư Hi cau mày, thấy mặt Nhậm Khinh Thu càng lúc càng gần.
Nhậm Khinh Thu nhìn cánh cửa ký túc xá sau lưng Bạch Dư Hi, gật đầu cười:
"Được."
Bạch Dư Hi mở cửa, và ngay khi cánh cửa vừa hé ra, Nhậm Khinh Thu đã vòng tay ôm lấy cô, cùng bước vào phòng.
"Bạch Dư Hi..."
Nhậm Khinh Thu không bật đèn, cúi người đến sát cổ cô, thì thầm:
"Lần trước ta đánh dấu ngươi, lúc đó ngươi đang nghĩ gì?"
Nghe cô ta vẫn thong thả gọi cả họ lẫn tên mình, Bạch Dư Hi hơi mất kiên nhẫn, nhưng vẫn giữ giọng bình thản:
"Nếu ta thật sự muốn, thì chẳng nghĩ gì cả."
Trong bóng tối, Nhậm Khinh Thu từ tốn cởi từng chiếc cúc áo cổ của Bạch Dư Hi:
"Nếu không nghĩ gì, thì nhắm mắt lại nghĩ đến gương mặt ta đi. Chỉ mất 2-3 phút thôi."
Bạch Dư Hi hơi cau mày, cảm thấy Nhậm Khinh Thu nói nhiều quá. Cô nuốt khan, rồi định với tay bật đèn:
"Mở đèn lên thì ta nhìn thấy mặt ngươi ngay."
Nhậm Khinh Thu giữ tay cô lại:
"Họp nguyên một ngày, ngươi còn chưa nhìn đủ sao? Mặt ta suýt bị ngươi nhìn xuyên thủng đến nơi."
"...."
Bạch Dư Hi bình thản nhìn cô:
"Đó là ta lo ngươi lại bắt đầu kể mấy trò vô duyên."
—— Người này đúng là biết cách kiếm cớ, không đi làm phát ngôn viên thật uổng.
Nhậm Khinh Thu nhìn cô, mím môi:
"Ngươi nghĩ hai phút đi, nếu không ta chẳng có động lực để đánh dấu."
"...."
—— Thật phiền phức.
"Ngươi nhanh lên."
Bạch Dư Hi nhíu mày, rồi theo lời cô nhắm mắt lại, khẽ quay mặt sang bên, ra chiều không kiên nhẫn.
Thật ra, vì gần đây tiếp xúc nhiều, cô cũng chẳng thấy gương mặt của Nhậm Khinh Thu khó hình dung.
Nhiều người đều nói người này có ngoại hình nổi bật. Ngay cả Lâm Tri Miễn, một Alpha, cũng khen Nhậm Khinh Thu đẹp. Vì thế, nếu phải nhớ đến mặt cô ta... thật sự không khó.
Một đôi mắt hoa đào có chút lười biếng, dưới mắt trái có nốt ruồi nhỏ, và khi nhìn thẳng thì thường nở nụ cười...
Bạch Dư Hi nhắm mắt lại, yết hầu khẽ động, hừ nhẹ một tiếng.
Nhậm Khinh Thu thấy cô nhắm mắt, kiên nhẫn tiếp tục mở áo cổ của cô ra.
Làn da ở cổ Bạch Dư Hi mịn màng, vài ngày trước vừa bị đánh dấu, bây giờ lại đỏ lên, trông vừa nổi bật vừa quyến rũ.
Nhậm Khinh Thu cúi đầu xuống, tiến sát vào tuyến thể của cô.
"..."
Bạch Dư Hi vẫn nhắm mắt, cảm nhận hơi thở ấm nóng của Nhậm Khinh Thu lướt qua cổ. Tiếng quần áo cọ xát trong không khí lạnh khiến cô bất giác tưởng tượng đến cảnh Nhậm Khinh Thu đang đánh dấu mình.
Cô biết tay cô ấy đang đặt ở đâu trên vai mình, cũng biết cô ấy đang nhìn mình bằng ánh mắt gì...
Nghĩ đến đó, Bạch Dư Hi cảm thấy hơi thở mình trở nên gấp gáp, hít sâu một hơi.
Nhậm Khinh Thu cắn một cái xuống, trong miệng thoáng vị ngọt, trong lúc ánh mắt cô lướt qua, nhìn thấy gương mặt Bạch Dư Hi đang nhắm nghiền.
Cô ấy như đang cố chịu đựng, vai khẽ run lên.
—— Cảm giác... càng lúc càng rõ rệt.
Nhậm Khinh Thu cảm thấy bản thân bắt đầu không kiểm soát nổi.
Cắn một cái là không đủ. Nếu mỗi lần chỉ có một vết, thì làm sao chịu nổi?
Cô rất muốn được cắn thêm vài lần nữa vào cổ người kia, giống như cắn miếng phô mai, liếm qua lớp bơ mềm, muốn cắn tai cô ấy, chạm nhẹ vào cằm cô ấy...
"..."
Nhưng chỉ vài giây sau, Bạch Dư Hi mở mắt, liếc nhìn đồng hồ, rồi thở dài, như thể muốn đẩy Nhậm Khinh Thu ra:
"Được rồi, hết thời gian."
—— Giọng điệu này, đúng là không tình nguyện chút nào.
Nhậm Khinh Thu ấn nhẹ huyệt Thái Dương của mình.
Bạch Dư Hi vẫn chưa kịp điều chỉnh hơi thở, cứng nhắc gạt tay cô ra khỏi vai, bắt đầu cài lại áo.
Ánh mắt cô thanh tỉnh, lý trí, hoàn toàn không giống người sẵn sàng để cô cắn thêm một cái nào nữa.
Nhậm Khinh Thu liếm nhẹ môi, cảm nhận vị tin tức tố còn sót lại.
—— Ta còn chưa đi, cô ấy đã cài nút áo lại... Ta thật chẳng biết nên nói gì cho phải.
"..."
Khi Bạch Dư Hi cài xong áo, Nhậm Khinh Thu đảo mắt nhìn quanh căn phòng quen thuộc này.
Mọi thứ vẫn ngăn nắp. Trên bàn có một chiếc cốc cắm một bông đèn chuông gió nhỏ, phát ra chút ánh sáng mờ mờ trong bóng tối.
Nhậm Khinh Thu liếc nhìn bông hoa ấy, không kìm được mà mỉa mai:
"Quan lớn, chẳng phải ngươi nói đã vứt bông hoa ta tặng rồi sao?"
"...."
Bạch Dư Hi liếc mắt nhìn về phía đó, sắc mặt vẫn bình tĩnh:
"Ta tự nhặt."
"Ở đâu mà nhặt?"
Bạch Dư Hi liếc cô, kiêu ngạo hất cằm:
"Dưới đất."
—— Ta tin ngươi mới là lạ. Rõ ràng là hoa ta tặng...
Nhậm Khinh Thu biết cô ấy đang nói dối, nhưng trong lòng lại thấy buồn cười.
Nhìn vẻ mặt kỳ quặc của Bạch Dư Hi, cô xoa nhẹ đầu cô ấy, cười nói:
"Được rồi, ta đi đây. Ngủ sớm một chút, quan lớn."
"...."
Bạch Dư Hi nhìn bàn tay kia, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chỉ nhẹ giọng đáp:
"Ừm, ngươi cũng ngủ sớm, mai đừng đến muộn."
Nhậm Khinh Thu rời đi. Bạch Dư Hi thì âm thầm tính toán thời gian từ lần đánh dấu trước đến giờ.
Cô đã chuẩn bị tâm lý cho việc cần tin tức tố từ Nhậm Khinh Thu sau khi mang thai, nhưng lại cảm thấy có điều gì đó không bình thường.
Rõ ràng lần đánh dấu trước mới chỉ một tuần, vậy mà lần này lại chủ động yêu cầu thêm...
—— Có phải... hơi quá thường xuyên?
Bạch Dư Hi không rõ liệu các thai phụ khác có giống vậy hay không. Nhưng với một người luôn có khả năng tự kiềm chế mạnh mẽ như cô, nhu cầu như thế này quả thật khiến cô thấy... khó hiểu.
"Có khi nào... ta nên đến bệnh viện kiểm tra?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com