Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30: Trừ khi thiên hoang địa lão

Bên ngoài đã có xe chờ sẵn. Nhược Vũ nói với chú vài câu rồi nhanh chóng bế nàng vào xe, ôm chặt lấy thân thể vẫn không ngừng run rẩy nãy giờ của nàng.

Nguyệt Thiền cúi mặt nên cô không nhìn rõ biểu cảm của nàng nhưng cô vẫn nghe được rất rõ, từng tiếng nấc nghẹn ngào làm lòng người đau đớn, bàn tay của nàng cũng lạnh lẽo đến đáng sợ.

Nhược Vũ ngước lên liền thấy ánh mắt hóng chuyện của thủ hạ qua kính chiếu hậu, thấy cô liền hoảng loạn đảo mắt, giống như cái gì cũng không nhìn thấy. Cô buông một tay đang ôm nàng ra tính bật màn che giữa hai khoang thì Nguyệt Thiền tựa như mèo con bị dẫm phải đuôi, hoảng loạn mà ôm chặt lấy cô, còn không quên với lấy cái tay mới buông của cô, quấn lấy nàng.

Nhược Vũ bị hành động dễ thương này của cô làm cho tim nhũn thành một mảng, lặng lẽ cong khóe môi nhưng khi nhìn thấy hai hàng nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp ấy, cuối cùng chỉ còn lại đau lòng. Cô phủng nàng trong lòng, như muốn dùng thân nhiệt bản thân sưởi ấm cho vật nhỏ đang bị tổn thương này. Thay Nguyệt Thiền vén những sợi tóc lòa xòa trước mặt, rồi cúi người, ôn nhu mà hôn lên từng giọt nước mắt, tỉ mỉ, thận trọng để không làm kinh sợ đến người trong lòng.

Nguyệt Thiền giống như sửng sốt trước hành động của cô, người chợt cứng lại nhưng lại nhanh chóng thả lỏng, mềm nhũn nép vào người cô, tẩn hưởng sự dịu dàng độc nhất chỉ dành cho một mình nàng. Làn da trắng nõn phiếm hồng, đôi mắt đỏ hoe yếu ớt, giống như mèo con cầu ôm ấp, dưới ánh đèn vàng nhạt ấm áp trong xe, nàng như trưng ra một vòng sáng mông lung mờ ảo khiến cổ họng cô khô rát.

Về đến nhà, Nhược Vũ bế nàng vào phòng ngủ để nàng tắm rửa thay quần áo, còn bản thân thì ra ngoài chuẩn bị một vài đồ ăn nhẹ. Nguyệt Thiền nhìn bản thân trong gương, từng vết đỏ mà tên khốn kia để lại, giống như từng nhát dao cứa vào tim nàng, khiến nàng cảm thấy thật dơ bẩn. Nguyệt Thiền điên cuồng cọ rửa thân thể, nhưng dù có cố thế nào, những dòng kí ức ấy cũng như vũng lầy, càng vùng vẫy lại càng lún sâu, nàng bất lực mà ôm thân thể ,khóc nấc lên từng tiếng dưới làn nước. 

Nhược Vũ cầm quần áo đứng bên ngoài, tiếng khóc truyền ra làm tim cô xót xa, môi run rẩy cố nén cảm xúc, giá như cô đến sớm hơn một chút, sự thất vọng và hối hận dâng đến cực hạn, hai tròng mắt che kín tơ máu đầy chua xót, đôi tay siết chặt thành quyền.

Hít thở sâu vài lần để ổn định, cô tiến đến gần cửa, gõ cửa," Tô lão sư, quần áo sạch em để ngoài này. Em cũng nấu đồ ăn nhẹ rồi, tắm xong cô ra dùng nhé."

Nguyệt Thiền bị dọa không nhẹ, cuống quýt lau nước mắt, dù giọng vẫn không giấu được ba phần nghẹn ngào, " Ừm, cô biết rồi, cô ra ngay đây".

Tắm rửa sạch sẽ, nàng cũng thấy nhẹ nhõm hơn phần nào. Vì Nhược Vũ ít chú ý đến diện mạo nên nhà không có đồ mới, cô chỉ đành lấy tạm đồ của mình cho nàng mặc, mặc dù hơi to, riêng áo phông của cô đã che hết đùi của nàng, vì vậy Nguyệt Thiền chỉ mặc thêm một chiếc quần đùi ngắn bên trong, khoe hoàn toàn đôi chân dài trắng nõn.

Bước ra ngoài liền thấy bóng lưng bận rộn ở bếp của Nhược Vũ, nàng chợt thấy lòng ấm áp. Cô nghe động tĩnh liền quay lại, xém chút phun máu mũi vì bộ dáng động lòng người kia của nàng, ai mà chả có ước mơ thầm kín trong lòng là được nhìn người mình yêu mặc đồ của bản thân.

Giả vờ bình tĩnh bê nốt đồ ăn ra bàn nhưng đôi tai đỏ ửng cùng giọng nói run rẩy đã bán đứng cô, " Cô..cô ra ăn đi, còn nóng đấy". Nguyệt Thiền là lần đầu được thấy vẻ lúng túng này của cô, ánh mắt đảo liên tục như đang làm chuyện xấu, liền bật cười, cũng không vạch trần chỉ tiến lại bàn ăn.

Cháo trứng muối, salad tôm và sủi cảo chiên, đơn giản nhưng đủ no. Thật ra cô tính nấu nhiều món để chiêu đãi nàng nhưng khi mở tủ lạnh liền lâm vào trầm cảm, toàn đi ăn trực nhà người ta, lúc này lục cả nhà cũng chỉ tìm được vài món ăn liền. Vì cấp bách nên cô đành phi vội sang nhà Minh Triết, Nhược Y bên cạnh để xin ít tôm và sủi cảo, cũng may nàng thích đồ thanh đạm nên mấy món này cũng là hợp khẩu vị. Vì hoàn cảnh khá lúng túng nên bữa ăn cũng trôi qua trong im lặng.

Ăn xong, Nguyệt Thiền định tranh rửa bát nhưng Nhược Vũ lại đẩy nàng ra sofa ngồi, còn tốt bụng bật phim cho nàng, " Được rồi, cô nghỉ ngơi đi, để em đi gọt trái cây".

Nhìn thái độ kiên quyết của cô, biết Nhược Vũ muốn mình thư giãn, nàng cũng không đành lòng cự tuyệt, liền ngoan ngoãn ngồi xem phim nhưng ánh mắt lại không nhịn được hướng về bóng lưng trong bếp.

Cũng lâu lắm rồi cả hai mới lại được thân cận như vậy.

Nguyệt Thiền chăm chú nhìn theo cô, somi đen, bóng hình thon dài mảnh mai, chăm chú tỉ mỉ mà gọt hoa quả. Nguyệt Thiền thất thần nhìn đến tận lúc cô quay lại mới hoàn hồn, vội vàng quay lại giả vờ xem ti vi. Nhược Vũ bê đĩa hoa quả rồi ngồi xem cùng nàng, chỉ là khoảng cách giữa hai người xa đến bất thường, đủ để thêm hai người nữa ngồi cùng.

Nguyệt Thiền sao không nhận ra cô đang né tránh nàng, một tia mất mát lóe lên trong mắt nàng, không khí lại một lần nữa lâm vào im lặng. Cô không biết làm thế nào để an ủi nàng, càng không biết làm sao để bắt chuyện, cả hai giống như đang giằng co trong âm thầm, tiếng tivi vang vọng cả căn phòng.

Đến khi Nhược Vũ không thể nào chịu được không khí bí bách này nữa liền đứng lên thì nàng lại lên tiếng, giọng nói nhẹ bẫng, giống như nói chuyện hàng ngày, " Nhà em có rượu không ? Cô muốn uống một chút"

Nhược Vũ nghe vậy khẽ nhíu mày, bản thân cô không muốn nàng phát tiết bằng cách làm hại bản thân như vậy nhưng nhìn vẻ thờ ơ của nàng, cô cũng chỉ đành mặc niệm đi đến tủ rượu của mình, thôi thì xõa một ngày vậy. Cô lấy ra chai vang pháp ít khi uống vì nồng độ nhẹ, với cô không đủ đô, nhưng với người ít uống như nàng, chai này là đủ rồi.

Nhưng có lẽ, cô đã đánh giá thấp công chúa của cô rồi. Nguyệt Thiền tự cầm lấy chai rượu, rót cho bản thân hết ly này đến ly khác, chỉ mới nửa tiếng mà đã hết hơn phân nửa chai rượu. Dù nồng độ cồn không cao nhưng cũng là 11%, uống quá nhiều vẫn có thể say. Cô thấy mặt nàng đã bắt đầu ửng hồng, mắt cũng đã hơi mông lung liền đưa tay ngăn lại, không để nàng rót nữa.

Nguyệt Thiền thấy cô không cho mình uống liền không vui, phụng phịu giãy khỏi tay Nhược Vũ. Cô thấy dáng vẻ trẻ con của nàng thì sủng nịnh cười, lấy cốc rượu còn dở của nàng một hơi uống hết, rồi đứng dậy tính đi dọn phòng,
" Tô lão sư, để em đi dọn lại phòng ngủ cho cô".

Chỉ là cô mới đi được mấy bước liền bị một bàn tay kéo lại, quá đột ngột nên ngã xuống sofa theo quán tính, đầu đập xuống chiếc gối trên ghế, tuy không đau nhưng vẫn làm cô có chút choáng váng.

Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì nàng liền leo lên ngồi trên người cô, hai chân kẹp chặt eo, khóa cô lại trên ghế. Nhược Vũ bị một loạt hành động này dọa cho đứng hình, trong lòng như có ngàn con nai chạy loạn, há miệng thở dốc, thật lâu vẫn không thể nói được câu nào.

Nàng mặc áo của cô có chút rộng, hơi cúi người liền lộ cảnh xuân khiêu gợi, xương quai xanh rõ ràng, làn da trắng đến phát sáng, nhẵn mịn giống như trứng gà khiến cô chỉ muốn cắn một ngụm, lấp ló dưới lớp áo là nội y trắng thuần khiết nhưng giờ lại có chút cấm dục, mặt nàng hơi hồng, ánh mắt như lâm vào mị cảnh, mơ hồ.

Nhược Vũ bị cảnh đẹp trước mắt làm cho luống cuống, không biết phải làm sao cho phải, không dám chạm vào sợ nàng khó chịu, lại không dám nhìn chằm chằm, sợ bản thân sẽ không kiềm chế không được mà làm ra vài chuyện cấm trẻ nhỏ mất. Cô chỉ dám nằm đấy bất động, ánh mắt đảo liên hồi.

Cô không có ý gì xấu nhưng hành động này lọt vào mắt nàng lại là sự xa lánh, làm Nguyệt Thiền tổn thương sâu sắc. Nàng cắn môi, giống như không cam tâm, lại như u oán mà nhìn cô, rồi trước ánh mắt kinh ngạc của Nhược Vũ, nàng cuối xuống ấn môi lên môi cô.

Nhược Vũ bất ngờ đến cứng người, hoàn toàn mất đi phản xạ, cứ nằm im ở đấy để mèo con tung hoành. Nguyệt Thiền thấy cô không đáp lại liền hờn dỗi cắn nhẹ vào môi cô, Nhược Vũ giật mình liền theo há miệng, nàng đem lưỡi thâm nhập vào miệng cô, nhìn cô trợn mắt kinh ngạc liền vui vẻ nhắm mắt hôn sâu.

Nhược Vũ thật sự bị dọa sợ rồi, một bên lúng túng đáp lại nàng, một bên đầu óc đang loạn lên suy nghĩ, nhưng suy cho cũng vẫn không muốn nụ hôn đầu của cả hai bắt đầu không rõ ràng như vậy, cô đành bất lực đẩy nàng ra, Nguyệt Thiền đang chuyên chú bị cự tuyệt liền không vui, cúi xuống định hôn một lần nữa thì lại bị cô ngăn lại, ánh mắt liền hoảng loạn, rồi nhanh chóng chuyển thành bi thương, nước mắt to như hạt châu lăn dài trên má nàng, rơi xuống môi Nhược Vũ, mặn chát. 

Nhược Vũ bị nước mắt nàng dọa cho sợ đến tim cũng muốn nhảy ra ngoài, chưa kịp an ủi đã nghe thấy giọng nàng ủy khuất, hai mắt đẫm lệ nhìn cô, " Quả nhiên, em cũng thấy cô dơ bẩn rồi đúng không ?"

Cô bị câu hỏi của nàng làm sửng sốt, muốn đứng lên giải thích nhưng nàng lại nức nở như thú nhỏ bị thương mà chặn lời cô.

"Em không còn muốn thân cận với cô nữa phải không ?"

" Cũng đúng, thân thể đã bị người khác đụng qua thì sao em có thể còn muốn. Nhưng là cô thật sự không muốn như vậy..."

" Lúc đấy cô đã rất sợ, cô sợ nếu như hắn làm đến cùng, cô sẽ không còn mặt mũi mà gặp lại em nữa. Mỗi cái chạm của hắn đều khiến cô tuyệt vọng, càng như vậy cô càng nhớ đến em."

" Nhược Vũ, cô không muốn phải hối hận nữa, cô không muốn lại một lần nữa đánh mất em."

" Nhưng là...muộn rồi đúng không ? Thân thể cô ..."

Không để nàng nói hết câu, Nhược Vũ vùng dậy, tay siết lấy vòng eo nhỏ bé kia, ép nàng ngồi trên đùi cô, nghiêng người hôn lên đôi môi đỏ mọng kia. Cả hai hôn đến hít thở không thông, không ai nhường ai, giống như muốn một ngụm nuốt đối phương vào bụng. 

Cảm thấy nàng đã đến giới hạn, Nhược Vũ liền rời đi, kéo theo một sợi chỉ bạc lấp lánh. Nguyệt Thiền khí nhọc tựa vào vai Nhược Vũ thở hổn hển, bên tai vang lên tiếng nói hữu lực của cô, 

" Nguyệt Thiền, em không quan tâm đến suy nghĩ của người ngoài nhưng chỉ riêng cô, riêng cô, không được phép nghi ngờ tình cảm của em. Trừ khi thiên hoang địa lão, đến cuối cuộc đời này em chỉ nguyện ý yêu một mình cô". 

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Mọi người, au comback rồi đây  =))))))) Sorry mọi người, đợt vừa rồi bận bịu quá mãi không kiếm được thời gian mà viết, thi chứng chỉ xong thì lại cuối kỳ, rồi lại thêm đống việc gia đình T.T. Rảnh được một tí thì wattap nó giở chứng không cho au đăng nhập 😃 Làm không đọc được bình luận của mọi người hiuhiu T.T. Cuối cùng cũng vào được nên cố viết nhanh một chương để mọi người đọc luôn =))) giờ vẫn chưa rảnh hẳn nên chắc vẫn chưa ra đều đều được nhưng vẫn sẽ cố không để mọi người đợi quá lâu =))).  

Vì chưa ra đều được nên au sẽ không để target nhé, mọi người tặng ⭐ ủng hộ là au vui rồi ạ 😊.

Chúc mọi ngươi đọc vui vẻ ạ !!!! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com