Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 102: Nói cho cả nhà biết

Trước đây Lạc Thời từng làm lính mấy năm, trở về vẫn có huấn luyện viên chuyên nghiệp huấn luyện vì lẽ đó võ công cũng không tồi. Phía trước Lạp Lệ Sa vốn không phải là đối thủ của hắn, chỉ có thể mặc hắn tiêu khiển nghe theo trò chơi của hắn, cũng không dám dễ dàng làm hắn tức giận.

Trong hoàn cảnh bóng tối bao trùm, cách đó không xa hai người đánh nhau có qua có lại đều cảm thấy rất chân thực, chỉ là có thể nhìn thấy rõ ràng Lạc Thời đang ở thế hạ phong. Mục tiêu của hắn vẫn là Lạp Lệ Sa, có mấy lần muốn chạy đến chỗ của nàng, thế nhưng người nam nhân ăn mặc tây trang màu đen trước sau gì cũng không cho hắn lại đấy, cuối cùng nhân lúc hắn phân tâm thì đá một cước vào bụng hắn. Lạc Thời bị đá ngã lăn ở trên mặt đất!

Cặp mắt kia trước khi té xuống vẫn còn tàn nhẫn nhìn chằm chằm Lạp Lệ Sa, đáy mắt có thù hận thấy rõ, người nam nhân mặc tây trang màu đen đạp một cước ở trên ngực của Lạc Thời không cho hắn nhúc nhích. Tay Lạp Thủy Tuyền ôm Lạp Lệ Sa hơi thả lỏng ra, cơ thể của người trong ngực nóng hổi, trên đầu ngoại trừ lấm lem mồ hôi còn hiện ra từng vết máu đã khô, tóc tai ngổn ngang, quần áo bẩn thỉu, cổ áo bị vết máu nhuộm ướt, hai tay nắm lấy tay của hắn máu me đầm đìa, tràn đầy vết thương. Đáy lòng Lạp Thủy Tuyền thoát ra một cơn lửa giận, nhặt lên con dao kia từ dưới mặt đất đi đến bên cạnh Lạc Thời.

Lạc Thời cười âm trầm, giọng nói phát ra từ cổ họng vô cùng đáng sợ: "Đúng, cứ như vậy, lại đây đi, tới giết tao đi, chắc chắn mày không biết tao đã làm cái gì với nó đâu, tao nói cho mày biết. . ."

Hắn còn chưa nói hết lời thì đã bị nam nhân mặc tây trang màu đen mạnh mẽ đánh cho một cái tát, Lạc Thời cười lên phun ra máu loãng còn có một chiếc răng tùy ý lăn xuống, hắn cố gắng phản kháng lại hai lần đều bị người ở phía trên gắt gao đè xuống. Vẻ mặt của Lạp Thủy Tuyền chưa bao giờ có nghiêm túc và giận dữ như vậy, hắn cắn răng, nếu như chỉ chậm thêm nửa bước, chậm thêm mấy phút, Lạp Lệ Sa sẽ xảy ra chuyện gì? Hắn ngay cả tưởng tượng cũng đều cảm thấy nghĩ mà sợ!

Lạc Thời nhìn Lạp Thủy Tuyền đến gần cảm thấy vô cùng hưởng thụ, hoàn toàn là dáng vẻ mê hoặc Lạp Thủy Tuyền lại đây giết hắn, trong miệng còn không ngừng nói ra mấy lời kích thích. Tay Lạp Thủy Tuyền cầm dao run nhẹ, nếu như có thể, hắn thật sự rất muốn tự tay giết Lạc Thời!

Gần ba ngày không có nghỉ ngơi, vẫn luôn chuẩn bị tinh thần cho dự tính xấu nhất, thần kinh của hắn đã sớm căng thẳng đến mức cuối cùng, nếu như không phải dựa vào ý chí chống đỡ, sợ là hắn đã sụp đổ. Bây giờ nhìn thấy trạng thái thê thảm mà Lạp Lệ Sa chưa bao giờ gặp phải, bên tai còn là ngôn ngữ ô uế của Lạc Thời, tay cầm dao của hắn giơ cao lên muốn đâm xuống, phía sau lại truyền đến một giọng nói yếu ớt: "Ba."

Lạp Thủy Tuyền quay đầu, hai bên tóc bạc của hắn bị gió thổi vung lên, khuôn mặt nho nhã từ trước đến giờ bị vẻ ác liệt thay thế, cả người giống như là già đi rất nhiều tuổi, Lạp Lệ Sa vô lực thì thào: "Để cảnh sát xử lý đi ba."

Nàng nói xong cơ thể mềm nhũn, sau đó lại ngã xuống, Lạp Thủy Tuyền mắt thấy như vậy lập tức ném con dao xuống chạy đến ôm lấy Lạp Lệ Sa. Cơ thể nóng hổi, cả người đầy mùi máu tanh, quần áo bị ướt nhẹp, ôm vào thì lòng bàn tay đều là một mảnh ướt át, người ở phía sau hô lên: "Lạp tổng?"

Giống như đang trưng cầu ý kiến của hắn, Lạp Thủy Tuyền cúi đầu nhìn Lạp Lệ Sa suy yếu, trầm giọng nói: "Cảnh sát sẽ nhanh chóng tới ngay, cậu thu thập lại một chút trước đi."

Lạp Lệ Sa nghe thấy câu này giống như cảm thấy yên tâm, Lạp Thủy Tuyền ôm nàng nói rằng: "Đừng nói chuyện, ba đưa con đến bệnh viện."

Đúng là Lạp Lệ Sa đã không còn sức lực tự mình bước đi, nàng được Lạp Thủy Tuyền bồng lên, lẩm bẩm nói: "Ba, con nhớ Thái Anh, nhớ ông nội, nhớ mẹ với Tiểu Hàm."

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên nàng nói nhớ một ai đấy, Lạp Thủy Tuyền nước mắt rơi lã chã, hắn gật đầu liên tục: "Chờ con khỏe rồi, ba đưa con về nhà gặp bọn họ."

Vẻ mặt Lạp Lệ Sa thoáng hoảng hốt, trước mắt chỉ còn là một vùng tối mịt mù, lúc hôn mê thì nàng nằm mơ đều là Phác Thái Anh. Thời khắc này thời gian như lùi về rất nhiều năm, trở lại thời điểm lúc ban đầu nàng và Phác Thái Anh mới quen biết. Lúc đó Phác Thái Anh thường xuyên ỷ lại vào nàng, có lúc không muốn ngủ kéo nàng đi kể chuyện xưa, mỗi lần sau khi Phác Thái Anh đi ngủ nàng đều sẽ giúp Phác Thái Anh đắp kín chăn, tắt đèn, nói một câu ngủ ngon.

Khi đó nàng biết ba mẹ Phác Thái Anh mất có liên quan đến ông nội của mình, cho nên đối xử với Phác Thái Anh tốt hơn gấp bội, hy vọng có thể giúp Phác Thái Anh sớm thoát khỏi bi thương một chút. Từ nhỏ đến lớn trong cuộc sống của nàng chỉ có mỗi học tập, nhưng đây là lần đầu tiên nghĩ muốn quan tâm đến người khác. Phác Thái Anh bị bệnh, thì nàng sẽ sưu tập rất nhiều tư liệu về dấu hiệu nặng nhẹ của căn bệnh đấy, Phác Thái Anh sợ ngủ một mình, thì nàng sẽ bồi Phác Thái Anh đi ngủ, Phác Thái Anh trầm mặc, thì nàng sẽ nói nhiều, Phác Thái Anh tựa người ở bên cửa sổ, thì nàng sẽ ngồi nhìn Phác Thái Anh.

Khi đó ánh mặt trời cực kỳ xán lạn, gió ấm thổi đến từng trận, thổi từ cửa sổ vào trong phòng, nhấc lên tóc trên trán của Phác Thái Anh. Lúc nào Phác Thái Anh cũng thích dùng tay vén tóc ra đến sau tai, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tựa như một hòn ngọc được điêu khắc tinh tế, còn có cái dái tai khéo léo kia, không có trang điểm, không có đeo lên bất kỳ trang sức, bản thân nàng lại đẹp như một bức tranh.

Những ký ức kia Lạp Lệ Sa đã từng cho rằng đều đã sớm quên mất, ở trong trạng thái hôn mê lại trở nên cực kỳ rõ ràng, một màn rồi lại một màn xẹt qua trước mắt. Cùng đối lập với Lạc Thời thì nàng cũng nghĩ tới bản thân mình có thể bình an trở về hay không, nàng vừa lo lắng vừa cảm thấy sợ sệt. Cũng không phải là vì sợ Lạc Thời, nàng là sợ Phác Thái Anh còn ở lại ngồi chờ một mình trong cái căn nhà kia, nàng sợ bản thân sẽ không bao giờ có thể tiếp tục nhìn thấy Phác Thái Anh được nữa, nàng sợ những lời đã từng nói với Phác Thái Anh toàn bộ đều trở thành bọt biển, nàng sợ không nhìn thấy được con của mình và Phác Thái Anh. Nàng muốn làm một người nói lời thì giữ lời, cho nên nàng phải sống sót.

Kiên định, liều lĩnh, nghĩ đến tất cả biện pháp để sống sót.

Sau khi đến bệnh viện thì Lạp Lệ Sa lập tức được đưa đi làm kiểm tra sơ bộ, ngoại trừ bị sốt ra thì những cái khác đều chỉ là vết thương nhỏ, tay cũng chỉ bị cắt rách da. Tuy rằng nhìn thấy rất dễ giật mình, thế nhưng thực chất cũng không nghiêm trọng lắm, tình trạng sức khỏe của nàng khiến tất cả mọi người lo lắng cho nàng đều thở phào nhẹ nhõm một hơi. Phác Thái Anh là người đầu tiên nhận được tin tức đã cứu được Lạp Lệ Sa, Lạp Thủy Tuyền ở trên xe gọi điện thoại cho nàng, sau khi nghe thấy rõ đầu dây bên kia nói rằng Lạp Lệ Sa không có chuyện gì thì suýt chút nữa Phác Thái Anh đã xụi lơ cả người ở trên giường. Sắc mặt trắng bệch của nàng bắt đầu có chút màu máu, tâm trạng vẫn luôn hoảng loạn bị nuốt vào trong bụng, lại mở miệng ra lên tiếng, giọng nói đều rất dùng sức: "Vậy làm phiền chú chăm sóc chị ấy thật tốt."

Lạp Thủy Tuyền sau khi đáp lại tiếp tục nói: "Chờ con bé tỉnh lại chú nói con bé gọi điện thoại cho con."

Phác Thái Anh không có từ chối, nhiều ngày như vậy, nàng ngày nhớ đêm mong, hi vọng có thể nghe thấy giọng nói của Lạp Lệ Sa, dù cho chỉ là một câu 'alo' đơn giản, nàng đều cảm thấy hài lòng.

Sau khi cúp điện thoại đi thì Tô Tử Kỳ đẩy cửa phòng bệnh ra nhìn Phác Thái Anh nói: "Có tin tức của Lạp tổng rồi?"

Phác Thái Anh đặt điện thoại di động xuống, vành mắt còn hồng hồng, chóp mũi nàng đau xót, còn chưa nói được gì thì giọng đã bị nghẹn lại ở cổ họng: "Ừm, mới vừa rồi, nói đã tìm được."

"Trời đất phù hộ." Khoảng thời gian này Tô Tử Kỳ cũng rất hồi hộp, không chỉ có bận rộn mỗi chuyện về Phác Thái Anh bên này, mà còn phải lo liệu chuyện ở trên mạng, nàng nói với Phác Thái Anh: "Tổ chương trình đã tung ra tin tức rồi."

"Tung rồi?" Phác Thái Anh không có lấy điện thoại di động ra nhìn mà chỉ suy nghĩ vài giây: "Tung ra rồi cũng tốt."

Khoảng thời gian này mọi người đều biết scandal giữa nàng và Lạp Lệ Sa, nhiều lần ba vị trí đầu trên hot search đều là hai người chiếm giữ. Vô số fans CP gần như đang điên cuồng, cùng lúc đó có nhận được một tài khoản lên tiếng nói rằng: Fan CP bây giờ có phải là quá vội rồi không, có phải giới giải trí tồn tại một cách bình thường đâu? Theo đuổi nghệ sĩ thì cũng nên vừa vừa phải phải thôi chứ?

Sau khi cái luận điểm này được đăng lên diễn đàn thì được rất nhiều cộng đồng mạng ủng hộ. Vốn dĩ chuyện của Cảnh Viên và Cố Khả Hinh còn chưa kết thúc, lại theo đuôi tới thêm một đôi CP Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh. Hai đôi CP hợp lại đều chiếm hết phần lớn tin tức giải trí mỗi ngày, không chỉ có mỗi như vậy, diễn đàn cũng thường xuyên bị xoạt bạo, chỉ cần mở lên đều là tin tức về hai đôi này, vì lẽ đó cộng đồng mạng đã bắt đầu cảm thấy có chút phiền. Bọn họ dồn dập biểu thị xác thực fans CP nên chỉnh sửa lại tính tình của mình, theo đuổi nghệ sĩ điên cuồng như vậy cũng không phải là hay. Sau đó không bao lâu, lại có thêm một cái tài khoản khác nói lên quan niệm tương đồng. Fans CP đang cao hứng làm sao nghe lọt tai, bọn họ hợp sức của siêu thoại và hội nhóm lại, trực tiếp khiến tài khoản Weibo của người ta bị bạo, cái này không phải là việc nhỏ, đặc biệt là ở trong thời điểm mấu chốt này. Bọn họ làm như vậy chỉ càng khiến bọn họ lộ ra vẻ là người không có lý trí chỉ biết điên cuồng, lúc này cộng động mạng không thèm lên tiếng nói nữa, nhưng lại tới lượt mấy fans CP lên tiếng ồn ào.

Thật ra thì fans CP của Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh nói cho cùng cũng chỉ là mới vừa xuất hiện từ năm nay, quá nhiều quản lý không hết, cũng quá dễ dàng bị lời người khác khiêu khích. Những fans CP này cũng rất dễ dàng bị người ta làm cho nổi nóng, hai phe ầm ĩ hơn nửa ngày trời. Rốt cuộc cũng kết thúc khi Kinh Nghi bên kia đăng lên bài viết thanh minh đầu tiên, là Lạp Lệ Sa lui ra khỏi chương trình, mà nửa tiếng sau, Phác Thái Anh cũng đăng bài viết thông báo bản thân rút lui khỏi chương trình, đồng thời khuyên bảo các fans thích mình nên theo đuổi nghệ sĩ một cách lý trí. Chính chủ đều đã đưa ra lời giải thích, lưu loát mạch lạc, khống chế fans của bản thân mình lại, cộng đồng mạng đối với cách làm của Phác Thái Anh và tổ chương trình biểu thị bọn họ rất vừa lòng.

Phác Thái Anh vốn chỉ dựa vào chương trình mới có thể nổi tiếng xoạt lên nhiệt độ, dù sao cũng chỉ là vì một gameshow trải nghiệm, bây giờ nàng nguyện ý vì khống chế fans của mình mà rút lui khỏi chương trình, kẻ nào không ngu cũng đều biết nàng chính là bị tổn thất cái gì. Lúc trước cộng đồng mạng còn mắng nàng chỉ biết mỗi xào CP, bây giờ ngược lại chạy tới an ủi nàng, đồng thời trách những fans không lý trí kia. Mà phần lớn fans vẫn được tính là có lý trí cũng cảm thấy sự kiện này làm có hơi quá rồi, hại Phác Thái Anh không thể đi ghi hình nữa, bọn họ cũng gia nhập cùng với cộng đồng mạng bắt đầu trách những fans CP kia. Cứ như vậy fans CP bởi vì hai người rút lui khỏi chương tình mà tự trách tập thể, bây giờ lại không dám lên tiếng nữa. Chuyện này trôi qua không được bao lâu, Phác Thái Anh lại đăng bài viết lên Weibo lần thứ hai, mong những fans yêu thích mình không cần tự trách quá độ, đồng thời nên lý trí theo đuổi nghệ sĩ, vừa phải là tốt rồi, hi vọng những người yêu thích mình có thể đặt sự chú ý nhiều hơn trên sức khỏe của bản thân và người nhà. Một làn sóng này vô hình chung khiến cộng đồng mạng đều cảm thấy hài lòng, song song cũng đè xuống scandal giữa nàng và Lạp Lệ Sa.

Thật ra nói là scandal thì cũng không đúng, cái này đơn giản chỉ là một tấm ảnh, lại được chụp ở tại Kinh Nghi, hai người một lão bản một nghệ sĩ xuất hiện ở cùng một công ty là chuyện hết sức bình thường. Chỉ là bây giờ hai người còn đang ghi hình cùng một chương trình, giải thích hai câu, thì hoàn toàn không đến nỗi dùng mấy chữ 'yêu đương ngoài đời thực' để diễn tả như vậy. Vì lẽ đó sau khi cộng đồng mạng móc nối mọi chuyện rõ ràng thì cũng chủ động phá đi hết những bài báo lá cải liên quan đến mấy chữ 'yêu đương ngoài đời thực".

Tình thế xoay chuyển, biến đổi bất ngờ, không thể phủ nhận, cuối cùng Phác Thái Anh chủ động đứng ra vẫn khiến cho không ít người có hảo cảm. Rất nhiều cộng đồng mạng đều nói nghệ sĩ chính là ăn cơm dựa vào fans, Phác Thái Anh làm trận này tương đương với việc tự đạp đổ chén cơm của mình. Sau đó có fans phản bác, nghệ sĩ không có ăn cơm dựa vào fans, mà là ăn cơm dựa vào tác phẩm, bọn họ mong chờ Phác Thái Anh có được những tác phẩm xuất sắc hơn, cũng mong chờ [Nhất Mộng] sớm được công chiếu. Thuyết pháp này thu được rất nhiều cộng đồng mạng ủng hộ, như vậy, Phác Thái Anh thì chuyển mình còn fans ở trong mắt cộng đồng mạng nơi đó cũng không có ấn tượng tốt.

Mà tổ chương trình bởi vì tổn thất Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh sau đó cũng được quan tâm. Một phần lớn fans biểu thị không có hai người này thì bọn họ không xem nữa, một phần khác thì tò mò chương trình sẽ mời ai để thế vào chỗ trống. Phía dưới Weibo tất cả mọi người đều đang suy đoán, mà ở ngay lúc bọn họ đang suy đoán kịch liệt nhất thì Weibo của tổ chương trình tung ra một cái bài viết: Hoan nghênh tân khách mời của chương trình @Cố Khả Hinh Cố lão sư @Cảnh Viên Cảnh lão sư cùng gặp mặt với mọi người!

Cộng đồng mạng vốn tưởng rằng trận biến cố này sẽ vì tân khách mời gia nhập mà lên tiếng cảm ơn, không nghĩ tới, đây chỉ là kéo màn che cho sự kiện vừa rồi.

Phác Thái Anh cũng không phải rất để ý hướng đi ở trên mạng. Bác sĩ Lục đã nói với nàng rằng cơ thể của nàng trong hai ngày gần nhất đều không có gì khác thường, không có việc gì ngoài ý muốn, ngày mai là có thể xuất viện về nhà tịnh dưỡng, có thể đi quay phim, thế nhưng phải có chừng mực. Vốn dĩ Phác Thái Anh vì để tiếp tục ghi hình chương trình sau khi đóng máy cho nên đều đã sắp xếp hết thảy tất cả các lịch trình dời lại hai tuần sau, ai ngờ lại phải nhập viện, vì lẽ đó trong hai tuần lễ này nàng đúng là có thể nghỉ ngơi thật tốt. Ngày tiếp theo Tô Tử Kỳ dẫn nàng xuất viện, trên đường Phác Thái Anh vẫn cầm điện thoại di động, đôi mi thanh tú run run, Tô Tử Kỳ nói: "Lạp tổng vẫn chưa gọi cho em?"

Phác Thái Anh nghiêng đầu nhìn Tô Tử Kỳ, thấp giọng nói: "Vẫn chưa ạ."

Ngày hôm qua sau khi Lạp Thủy Tuyền gọi điện thoại cho nàng thì đến tận bây giờ cũng đều không có một tin tức khác về Lạp Lệ Sa. Thậm chí nàng từng nghi ngờ có phải Lạp Thủy Tuyền chỉ là đang hống mình hay không, vì muốn để cho mình an tâm nên mới nói như vậy. Nhưng vừa nghĩ đến Lạp Thủy Tuyền không cần thiết phải làm như vậy thì nàng mới rút lại sự bất an trong lòng. Rất muốn tự mình đi đến nước J tìm Lạp Lệ Sa, thế nhưng nàng biết tình trạng cơ thể hiện tại không cho phép nàng bôn ba bay tới bay lui. Nàng cũng không muốn trong lúc gặp lại Lạp Lệ Sa mà đứa nhỏ sẽ phát sinh bất kỳ chuyện bất ngờ nào, vì lẽ đó chỉ có thể lo lắng ngồi chờ như thế này.

Hai tay Tô Tử Kỳ cầm tay lái nói: "Người tốt tự sẽ có trời giúp, Lạp tổng sẽ không có chuyện gì."

Giọng nói của Phác Thái Anh vẫn trầm thấp như cũ: "Tô tỷ, thật ra có lúc em đã nghĩ tới, lần này Lạp Lệ Sa xảy ra chuyện, có phải là do em hay không."

Tô Tử Kỳ chuyển hướng tay lái đồng thời trách mắng: "Em loạn tưởng cái gì thế?"

"Cũng không phải là loạn tưởng." Phác Thái Anh ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa xe nói rằng: "Lúc trước chị ấy một lòng chuyên tâm làm việc, mặc kệ đi đâu thì bên cạnh lúc nào cũng có một đám người vây quanh. Nào là thư ký, trợ lý, luật sư, bên cạnh chị ấy có rất nhiều người sẽ bảo vệ chị ấy."

Những cây xanh ở ngoài cửa sổ đã sớm mọc ra những lá non xanh mướt phồn thịnh, Phác Thái Anh tiếp tục nói: "Nhưng mà từ khi chị ấy theo đuổi em, vì không muốn để lộ thân phận của em ra ánh sáng, người ở bên cạnh chị ấy đến một người cũng không có, thậm chí ngay cả trợ lý chị ấy cũng không có dẫn theo."

Những chuyện này Lạp Lệ Sa chưa từng nói, nhưng Phác Thái Anh không ngốc, nàng vẫn có thể biết được. Tô Tử Kỳ nghe xong lời Phác Thái Anh nói chần chừ vài giây lên tiếng: "Thái Anh, đây chính là nghề nghiệp của em, em hiểu không?"

Nàng lái xe dừng ở tại một bên đường quay đầu nói: "Đến cùng thì nghệ sĩ và người bình thường không giống nhau, nếu em đã lựa chọn con đường này, hưởng thụ vinh quang mà nó mang đến, đương nhiên em phải chịu trách nhiệm trên lưng."

"Không chỉ có mỗi phụ trách vì chính bản thân em, mà cũng là vì sự yêu thích đến từ rất nhiều fans của em." Tô Tử Kỳ nói xong nhìn vào mắt Phác Thái Anh: "Em hẳn phải biết, tại sao lúc này chị không cho em công khai em và Lạp tổng đang yêu nhau, trái lại lại để dư luận đẩy hai người 'chia tay'?"

Phác Thái Anh gật đầu: "Em biết."

Nếu như nàng ngay cả điểm ấy mà cũng không biết, vậy cũng không xứng để Tô Tử Kỳ kiên trì lâu như vậy. Chỉ là ảnh hưởng của chuyện Lạp Lệ Sa mất tích quá lớn, không có cách nào không khiến cho nàng suy nghĩ lung tung, Tô Tử Kỳ nói: "Thái Anh, chị vẫn muốn nhắc lại một lần nữa, mặc kệ là vì đứa con, hay là Lạp tổng, em đều phải có thành tích của bản thân mình. Hơn nữa, trước khi không có được thành tích, chị không khuyến khích em công khai bất kỳ việc riêng nào về phương diện tình cảm, em hiểu chưa?"

Phác Thái Anh suy nghĩ sâu sắc một lát, chim sẻ ngoài cửa sổ bay lướt qua, không có lưu lại bất kỳ dấu vết gì, nàng nhàn nhạt mở miệng: "Em hiểu rồi."

Sau khi Tô Tử Kỳ thấy nàng đã lắng nghe mới tiếp tục nói: "Đi đến chỗ nào?"

"Vi Anh Hoa Uyển đi ạ." Phác Thái Anh nói: "Em muốn tới đó thử xem."

Tô Tử Kỳ gật đầu: "Có muốn chị tìm cho em một căn nhà khác hay không?"

Phác Thái Anh từ chối trả lời: "Không cần, chút nữa chúng ta đến khách sạn lấy hành lý, em vẫn luôn ở tại Vi Anh Hoa Uyển, coi như có người nhìn thấy, cũng sẽ không nghi ngờ."

Lạp Lệ Sa cũng chưa từng tới đây được hai lần, vốn dĩ không có ai nhìn thấy, Phác Thái Anh đều sinh hoạt ở đây được hai, ba năm, vì lẽ đó người khác đương nhiên sẽ không nghi ngờ. Tô Tử Kỳ nói: "Cần chị bồi em đi vào không?"

Phác Thái Anh cười cười: "Không cần đâu ạ."

Tô Tử Kỳ đưa nàng đến cổng Vi Anh Hoa Uyển, lần này xe trực tiếp lái vào bên trong, Phác Thái Anh xuống xe ở trước cửa chung cư, nàng ngồi xổm xuống nhìn Tô Tử Kỳ nói rằng: "Chờ em một chút."

"Đi đi, không có chuyện gì." Thời gian còn sớm, sau khi nàng xử lý chuyện của Phác Thái Anh ở tổ chương trình xong cũng không có việc gì lớn để làm. Phân cảnh của Phác Thái Anh ở [Nhất Mộng] đã đóng máy, Tô Tử Kỳ đăng nhập vào Weibo của Phác Thái Anh sau đó chia sẻ bài viết tuyên truyền từ đoàn phim, phía dưới phần bình luận vẫn như cũ có rất nhiều fans đến an ủi. Tô Tử Kỳ đơn giản lướt qua vài lần sau đó trả lời vài cái, lần này là lần thứ hai nàng hợp tác với bộ công quan của Kinh Nghi, hiệu quả rất tốt, ít nhất dẫn đến kết quả mà nàng muốn.

Tô Tử Kỳ sau khi thoát khỏi Weibo thì chăm chú nhìn màn hình điện thoại di động, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa nhà đã đóng chặt của Phác Thái Anh, trước mắt nàng hiện lên mấy câu nói mà mấy ngày trước Phác Thái Anh đã nói với nàng: 'Tô tỷ, em tin tưởng chị ấy.'

'Em không muốn mình ngay cả một cơ hội giải thích cũng không cho chị ấy mà đã phán chị ấy tử hình.'

'Chuyện này đối với chị ấy là không công bằng.'

Tô Tử Kỳ rũ mi mắt, lông mi dài khẽ run, nàng đưa tay móc ra một hộp thuốc lá từ trong túi quần, tay run lẩy bẩy đốt lên. Mùi thuốc lá bay lượn lờ, tản ra ở trong thùng xe, khói thuốc lập lờ bay lên từ đầu thuốc lá màu đỏ tươi, khiến cho sắc mặt của nàng hiện lên cực kỳ bình tĩnh.

Tô Tử Kỳ cầm điện thoại di động bằng tay phải, nàng hút vào một điếu thuốc, sau một hồi cuối cùng vẫn gửi một cái tin nhắn ra ngoài.

'Duyệt Duyệt, chị xin lỗi, nhiều năm như vậy, chị chưa từng ghét bỏ em, càng chưa từng cảm thấy em bẩn. Chị biết khi đó em là vì chị mới đi cùng với bọn họ, chỉ là vạn bất đắc dĩ. Thật ra chị hận chính là bản thân chị, chị hận mình không đủ tín nhiệm em, càng hận bản thân mình vô dụng. Không phải em hỏi tại sao chị lại dẫn dắt Phác Thái Anh một lần nữa sao? Bởi vì chị không thể tiêu tan được, thứ chị muốn xưa nay không phải là quản lý kim bài gì cả, chị chỉ muốn có năng lực bảo vệ em thật tốt. Nhưng mà đời không như mong muốn, chị không làm được, chị không hoàn toàn lợi dụng một người được, giống như chị nhất định không thể đối đãi ở bên cạnh em được nữa. Duyệt Duyệt, bây giờ chị thẳng thắn với em, là muốn em buông tha cho chính bản thân em, cũng từ bỏ chị, em xứng đáng gặp người tốt hơn nữa.'

Sau khi gửi đi thì vẻ mặt Tô Tử Kỳ rất ung dung, những câu này nàng đã giấu ở trong lòng từ rất lâu, lâu đến nỗi bản thân nàng cũng không dám dễ dàng đụng vào.

Một tiếng thông báo nhỏ vang lên, điện thoại có tin nhắn đến, Tô Tử Kỳ cúi đầu nhìn xem, đối phương bên kia chỉ trả lời một chữ: Được.

Giống như là viết lên cho cái đoạn tình cảm cùng với Vu Duyệt ở quá khứ một dấu chấm hết.

Khóe mắt của Tô Tử Kỳ chảy xuống nước mắt cười cười, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mi thanh tú nhẹ nhàng khép lại.

Tầm nhìn ngoài cửa sổ chính là nhà của Phác Thái Anh, sau khi nàng bước vào cửa thì đều mở ra hết tất cả các cửa sổ để gió thổi vào, cuối cùng lại dọn dẹp hoa tươi đã khô héo ở trên bàn trà. Dọn dẹp căn nhà qua một lần, sau khi thu dọn sạch sẽ nàng mới ngồi ở trên sô pha. Ánh mặt trời sáng đến chói mắt, chiếu vào khiến căn nhà tràn đầy sức sống, nàng lại đi dạo quanh nhà một lần sau đó nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, Phác Thái Anh đoán rằng là Tô Tử Kỳ chờ đợi quá lâu nên mất kiên nhẫn, nàng hô to chạy đến: "Em đến đây."

Cửa mở ra, nàng cất tiếng nói: "Tô tỷ, em. . ."

Nhưng đứng ở ngoài cửa là Lạp Lệ Sa.

Giọng nói của Phác Thái Anh im bặt đi, nàng coi bản thân chỉ là quá mệt nên mới sinh ra ảo giác, còn chưa kịp chớp mắt, thì Lạp Lệ Sa đứng ở trước mặt đã đưa tay ôm nàng, ở tại bên tai của nàng nhỏ giọng nói: "Thái Anh."

Chỉ đơn giản hai chữ, nước mắt Phác Thái Anh như đê vỡ mà tràn ra ngoài. Nàng sau khi phản ứng lại đây thật sự là Lạp Lệ Sa thì đưa tay ôm ngược lại, vùi đầu vào trong cổ của Lạp Lệ Sa, mạnh mẽ hít lấy hít để, dưới chóp mũi chỉ toàn là mùi thuốc sát trùng, nàng vẫn cảm thấy không chân thật. Lạp Lệ Sa bị Phác Thái Anh ôm rất chặt, những tiếng khóc thút thít kiềm nén kia vang lên bên tai, nàng lại thủy chung một mực không lên tiếng, mặc cho Phác Thái Anh liều mạng ôm chặt.

"Chị đi đâu." Phác Thái Anh khóc lóc hỏi: "Chị đã nói sẽ quay về, chị lại không có quay về."

Nàng biết rõ nguyên nhân tại sao Lạp Lệ Sa lại không quay về được, thế nhưng vẫn không nhịn được trách móc, vọng tưởng làm như vậy thì mới có thể tiêu trừ một chút sợ hãi trong nội tâm. Nàng quá sợ sệt, phía trước đều ẩn nhẫn khắc chế, giờ khắc này nhìn thấy Lạp Lệ Sa mới không nhẫn nhịn được nước mắt, một mạch phát tiết ra ngoài: "Chị còn không có gọi điện thoại cho tôi."

Lạp Lệ Sa nghe Phác Thái Anh chôn đầu ở trong lồng ngực trách mắng nói năng lộn xộn, mặc cho hai tay của Phác Thái Anh ôm chặt mình đến không thở nổi, nàng có thể cảm nhận được cảm xúc của Phác Thái Anh đang chập trùng rất lớn.

Em ấy bất an, cả người đang run rẩy, em ấy sợ hãi, tay chân đang luống cuống.

Lạp Lệ Sa vỗ nhẹ phần lưng của Phác Thái Anh, từng chút rồi lại từng chút động viên, Phác Thái Anh sau khi phát tiết xong mới ngẩng đầu: "Tại sao chị không nói chuyện?"

Hai người đứng ở trước cửa, ánh mặt trời in vào sau lưng Lạp Lệ Sa, khiến cho khuôn mặt của nàng hiện ra rõ ràng, ngũ quan thâm thúy. Phác Thái Anh cho rằng nàng sẽ giải thích hai câu, không ngờ đến câu nói đầu tiên của nàng chính là: "Thái Anh, chị nhớ em."

Một câu nói lập tức khiến khuôn mặt căng thẳng của Phác Thái Anh tan vỡ, vốn dĩ còn lưu lại nước mắt như mưa, bây giờ nín khóc bật cười. Không cần nghi ngờ đây là thật hay giả nữa, người trước mắt thật sự chính là Lạp Lệ Sa. Phác Thái Anh vừa tức vừa giận còn có một chút bất đắc dĩ, phía sau có hai chiếc xe đậu song song, một chiếc là của Tô Tử Kỳ, một chiếc khác là của Lạp Thủy Tuyền. Tô Tử Kỳ mở cửa xe nhìn hai người đang đứng ôm nhau trước cửa cách đó không xa nói rằng: "Chị đi trước, khi nào em trở về khách sạn rồi nhớ gọi điện thoại cho chị."

Phác Thái Anh gật đầu nhìn theo Tô Tử Kỳ rời đi, Lạp Lệ Sa nói: "Chúng ta về nhà trước đi, ông nội đang chờ chúng ta."

Người Lạp gia đã biết chuyện nàng gặp nguy hiểm rồi, là sáng nay vừa mới biết. Lúc vừa biết được thì Lạp Tùng Lâm tức giận đến sập trời, lập tức muốn chuẩn bị đặt vé máy bay bay đến đây, còn nói muốn trở về cùng với Lạp Lệ Sa, nhưng lại bị Lạp Thủy Tuyền ngăn lại. Vốn dĩ hắn cũng chuẩn bị dẫn Lạp Lệ Sa về nước, hắn biết Lạp Lệ Sa không đợi được ở chỗ này, còn không bằng cứ về nước tịnh dưỡng đi. Xong việc hắn lại bay qua nước J giúp Lạp Lệ Sa xử lý chuyện công ty chi nhánh, dù sao cũng còn có Phó Cường ở lại chỗ này đẩy lùi dự án.

Lạp Tùng Lâm nghe xong lời giải thích thì nói hai người bọn họ bay về đây ngay lập tức, lúc này Lạp Thủy Tuyền mới cảm thấy mọi chuyện đã chuyển biến tốt bay trở về nước. Máy bay vừa đáp xuống Lạp Lệ Sa lập tức chạy đến nơi này, có một loại trực giác kỳ quái, chính là nàng biết Phác Thái Anh đang chờ mình ở trong chung cư. Quả nhiên, cửa vừa mở ra, nàng có thể nhìn thấy được Phác Thái Anh.

Hai người ngồi ở hàng ghế phía sau nhỏ giọng nói chuyện, phía trước có vách ngăn được dựng lên, cũng không có ai nghe thấy. Lạp Lệ Sa hời hợt nói qua ngọn nguồn cho Phác Thái Anh sau đó tiếp tục nói: "Mấy ngày nay em vẫn ở tại chung cư?"

Phác Thái Anh suy nghĩ vẫn quyết định nghiêm túc nói cho Lạp Lệ Sa biết: "Tôi mới trở về từ bệnh viện."

Sắc mặt Lạp Lệ Sa đột nhiên biến sắc, theo bản năng nhìn về phía bụng dưới của Phác Thái Anh. Phác Thái Anh đưa tay dời mặt nàng đi: "Chị nhìn cái gì vậy."

"Em đến bệnh viện làm gì?" Lạp Lệ Sa hỏi xong thì có chút nghĩ đến mà sợ, tay nàng đặt ở trên bụng Phác Thái Anh, vẫn hơi nhô ra giống như trước, Phác Thái Anh nói: "Tôi chuẩn bị đi tìm chị, trên đường xảy ra một chút bất ngờ."

Trái tim của Lạp Lệ Sa cũng không biết là đang bay lên hay là hạ xuống, nàng thấp thỏm nói: "Bây giờ thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không?"

Rõ ràng sắc mặt của người này đều đã trắng bệch, cả người đều là mùi thuốc sát trùng, vết thương trên mu bàn tay còn chưa khép lại, người này phải là bệnh nhân mới đúng, vậy mà còn hỏi mình có bị làm sao không trước cả mình. Phác Thái Anh đối đầu với đôi mắt ân cần kia chóp mũi lại đau xót, không thể phủ nhận, nàng bị Lạp Lệ Sa làm cho cảm động, Phác Thái Anh lắc đầu: "Tôi không sao rồi, bác sĩ Lục nói là do cảm xúc của tôi chập chờn quá lớn, thả lỏng tâm trạng khá hơn một chút là không sao."

Lạp Lệ Sa nghe vậy thoáng gật đầu, nàng xảy ra chuyện như vậy, Phác Thái Anh không sốt sắng mới là lạ, nghĩ tới đây nàng nhỏ giọng nói: "Xin lỗi Thái Anh, làm em lo lắng."

Phác Thái Anh muốn nói không sao nhưng trong lòng vẫn còn có chút giận hờn, giận người này không chăm sóc bản thân thật tốt. Lạp Lệ Sa thấy nàng không có đáp lại ló đầu đưa mặt ra ở trước mặt nàng: "Còn đang tức giận sao?"

Gương mặt đầy vẻ suy yếu nhưng dáng vẻ lại sợ nàng tức giận thực sự -- thực sự khiến cho con người ta không có cách nào tức giận được. Phác Thái Anh bất lực nói: "Tôi giận chị không chăm sóc tốt bản thân mình, Lệ Sa, sau này không nên như vậy nữa có được hay không?"

Lạp Lệ Sa đưa tay ôm Phác Thái Anh, ngửi lấy hương thơm mà sáng nhớ chiều mong, giọng nói của nàng hơi trầm phát ra: "Được."

Sau này nàng không chỉ có chăm sóc tốt bản thân, mà cũng sẽ chăm sóc tốt Phác Thái Anh và con của mình.

Hai người mới vừa trò chuyện xong thì điện thoại vang lên, Lạp Lệ Sa bắt máy, nghe thấy đầu điện thoại bên kia nói: "Xuống xe đi."

Lạp Lệ Sa mở cửa xe sau ra, nhìn thấy xe đã tiến vào trong khuôn viên của Lạp gia. Lạp Tùng Lâm chống gậy, vẻ mặt bình tĩnh, bên cạnh là Đỗ Nhạn và Lạp Hàm. Lạp Hàm nhìn thấy Lạp Lệ Sa xuống xe cùng với Phác Thái Anh thì lập tức chạy tới, rõ ràng là nàng mới vừa khóc xong, con mắt vừa đỏ vừa sưng: "Chị hai, chị Thái Anh."

Khóc nức nở vang lên rõ ràng, Lạp Lệ Sa nhàn nhạt ừm một tiếng, Phác Thái Anh vỗ vỗ vai Lạp Hàm: "Không sao cả rồi."

Trong mắt Lạp Hàm lại chứa đầy nước mắt.

Cách đó không xa Lạp Tùng Lâm hừ lạnh một tiếng: "Con tới đây cho ba!"

Lạp Thủy Tuyền đưa mắt nhìn Đỗ Nhạn rồi lại nhìn Lạp Tùng Lâm, nhìn thấy hai người kia đang tiến lại gần Lạp Lệ Sa, hắn nghe thấy giọng nói rít gào của Lạp Tùng Lâm: "Lạp Thủy Tuyền! Lệ Sa xảy ra chuyện lớn đến như vậy con lại dám gạt chúng ta!"

Lạp Thủy Tuyền nói: "Ba, con chỉ là sợ mọi người lo lắng."

"Lo lắng?" Đỗ Nhạn cười lạnh: "Do đó ngày đấy anh là đi tìm Lệ Sa? Anh còn gạt em nói là đi xử lý công việc? Lạp Thủy Tuyền, bây giờ anh thực sự rất là ghê gớm đấy!"

Lạp Thủy Tuyền vừa nhìn thì biết Đỗ Nhạn đã tức giận rồi, hắn sợ hãi trong lòng kêu lên: "Lão bà."

"Ai là lão bà của anh?" Đỗ Nhạn một mặt âm trầm cũng không kém gì Lạp Tùng Lâm: "Em không phải! Em cũng không xứng làm lão bà của anh!"

Lạp Thủy Tuyền có chút bất lực nói: "Ba, lão bà, tình huống ngày đó rất nguy cấp, thực sự là không có cách nào khác."

"Đi đến Từ Đường quỳ xuống cho ba!" Lạp Tùng Lâm mạnh mẽ gõ gậy xuống sàn nhà, sàn nhà bị hắn gõ phát ra tiếng vang lanh lảnh. Lạp Thủy Tuyền nhìn về phía Đỗ Nhạn, khuôn mặt Đỗ Nhạn lạnh lẽo dời tầm mắt nhìn về hướng khác, hắn có chút bất đắc dĩ thở dài, bước đi về hướng Từ Đường.

Các đời Lạp gia có quy tắc, làm sai đều phải bị phạt quỳ ở tại Từ Đường. Lạp Lệ Sa nhìn thấy Lạp Thủy Tuyền đi về hướng bên kia lập tức gọi: "Ba!"

Lạp Thủy Tuyền không có đáp lại nàng, Lạp Lệ Sa vỗ vỗ tay Phác Thái Anh cũng đi về phía Từ Đường, Lạp Tùng Lâm không yên tâm Lạp Lệ Sa, cũng vội vàng đi theo. Đoàn người đứng ở trước Từ Đường, Lạp Thủy Tuyền mặc âu phục quỳ thẳng lưng ở trên đệm, lúc này Lạp Lệ Sa cũng quỳ ở bên cạnh Lạp Thủy Tuyền, Lạp Tùng Lâm đau lòng nói: "Lệ Sa, con làm gì vậy! Con đứng lên cho ông!"

Lạp Lệ Sa nhìn về phía nhang khói bay lên lượn lờ ở trước mắt nói: "Ông nội, con cũng có lỗi, con không có bảo vệ tốt bản thân mình."

"Con cái đứa nhỏ này!" Đỗ Nhạn phân phó Lạp Hàm: "Mau kéo chị của con đứng dậy!"

Lạp Hàm thở dài một hơi đi đến bên cạnh Lạp Lệ Sa, nàng gọi: "Chị hai, chị đứng dậy đi."

Sắc mặt của Lạp Lệ Sa không tốt mọi người đều có thể nhìn ra được, dù sao cũng mới vừa được giải cứu, tuy rằng không có gì quá đáng lo, nhưng vẫn gặp phải chấn kinh không nhỏ. Lạp Tùng Lâm lên tiếng: "Lệ Sa, con đứng dậy đi, chuyện này không trách con được."

Lạp Hàm cũng muốn kéo Lạp Lệ Sa đứng dậy nhưng lại bị Lạp Lệ Sa đẩy tay tránh đi, Phác Thái Anh thấy thế cũng đi tới bên cạnh Lạp Lệ Sa, quỳ xuống ở trên đệm bên cạnh. Hành động này của nàng đều kinh sợ đến tất cả mọi người ở đây, Lạp Hàm đứng ở khoảng cách gần nhất nói: "Chị Thái Anh, tại sao chị lại. . ."

"Chị cũng có lỗi." Phác Thái Anh quay đầu nhìn về phía Lạp Lệ Sa và Lạp Thủy Tuyền, lại ngẩng đầu nhìn về Lạp Tùng Lâm và Đỗ Nhạn, mở miệng nói: "Con có thai."

Toàn bộ Từ Đường trong chớp mắt nhất thời yên lặng không hề có một tiếng động, vẫn là Đỗ Nhạn nhìn thấy Lạp Tùng Lâm choáng váng lui về phía sau một bước hô lên: "Ba!"

Lạp Tùng Lâm lúc này mới hoàn hồn, hắn nặng nhọc thở ra một hơi nhìn về phía Phác Thái Anh: ". . . Thái Anh, con nói cái gì?"

Vốn dĩ Phác Thái Anh đã chuẩn bị sau khi Lạp Lệ Sa trở về thì sẽ nói cho người Lạp gia biết, cũng đã bàn bạc qua với Tô Tử Kỳ, để cho người Lạp gia biết thì tốt hơn, cho nên nàng thẳng thắn nói: "Con có thai."

"Đứa con. . ."

"Đứa con là của con." Lạp Lệ Sa nói ra một câu lập tức khiến mấy người ở đây dùng ánh mắt quỷ dị nhìn về phía nàng, nàng có chút không thoải mái cử động cơ thể, Đỗ Nhạn hô: "Tiểu Hàm lại đây đỡ ông nội con."

Lạp Hàm từ trong trợn mắt ngoác mồm hoàn hồn trở lại, nàng đi tới bên cạnh Lạp Tùng Lâm đỡ hắn. Đỗ Nhạn cũng tiến lên hai, ba bước đi tới bên cạnh Phác Thái Anh, nàng đưa tay ôm lấy phần eo của Phác Thái Anh nửa ôm đứng dậy, cũng nói rằng: "Thái Anh à, ngoan, đứng lên đi đến phòng khách ngồi nói chuyện với dì."

Lạp Lệ Sa quỳ ở bên cạnh chuẩn bị hỗ trợ đỡ Phác Thái Anh đứng dậy, Đỗ Nhạn lập tức mắt lạnh nhìn nàng, trách mắng bỏ xuống một câu: "Con quỳ gối ở đây cho mẹ!"

Sự thương tiếc vừa rồi giờ khắc này không còn sót lại một chút, giống như chưa từng tồn tại. Lạp Lệ Sa sờ sờ chóp mũi, xuất hiện trực giác kỳ quái, có lẽ sắp tới nàng sẽ rất khó được ôm Phác Thái Anh đây.

Đột nhiên cảm thấy oan ức.

Mình vẫn còn chưa ôm đủ kia mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com