Chương 33: Dây chuyền
Lạp Lệ Sa đã trở về căn hộ kia. Lúc trước khi Phác Thái Anh đi du lịch nước ngoài, ngày đó nàng đã quyết định chấp nhận mở lòng mình đối với chút tình cảm này, vì lẽ đó nàng bắt đầu thử nghiệm cảm giác khi về nhà. Chỉ là không ngờ, sau khi Phác Thái Anh trở về thì đã đưa ra một đơn ly hôn, từ đó nàng cũng không có trở về đây nữa.
Phó Cường đưa Lạp Lệ Sa đến trước cửa hỏi: "Lạp tổng, cần tôi bồi ngài đi vào không?"
Lạp Lệ Sa: "Không cần."
Phó Cường cúi đầu: "Vậy tôi ở đây chờ ngài."
Lạp Lệ Sa suy ngẫm vài giây nói rằng: "Cậu tan làm đi."
Tuy rằng biểu cảm của Phó Cường có chút kinh ngạc, nhưng hắn vẫn cung kính nói: "Vâng."
Phó Cường lái xe rời đi, Lạp Lệ Sa giẫm giày cao gót đứng ở trước cửa. Mật khẩu vẫn là mật khẩu của trước kia, Phác Thái Anh từng nói sợ nàng quên mật khẩu vì lẽ đó đã dùng sinh nhật nàng soạn thành một dãy số rồi cài đặt vào. Lạp Lệ Sa cúi đầu nhập mật khẩu, khóa cửa kêu lên một tiếng rồi mở ra, nàng đẩy cửa đi vào.
Không có gì khác so với trước kia, ngoại trừ hoa tươi cắm trên bàn đã khô héo, trong phòng khách cũng có chút bụi bặm thì tất cả mọi thứ không khác gì. Lúc ly hôn Phác Thái Anh đã nói bản thân muốn tay trắng rời đi, cũng thật sự là tay trắng rời đi không mang theo bất cứ thứ gì. Lạp Lệ Sa đổi dép bước vào, nàng mở cửa sổ ra, một trận gió lạnh kéo tới thổi bay đi hết những bụi bặm ở trong phòng. Nàng hắt xì hai cái sau đó đi về hướng phòng ngủ.
Rèm cửa sổ của phòng ngủ được kéo kín lại nên trong phòng tốt mịt, Lạp Lệ Sa mở đèn lên, chăn được gấp lại chỉnh tề, những gì trên bàn đã được dọn dẹp hết sạch sành sanh, trên tủ đầu giường có vài cuốn tạp chí giống như dùng để giết thời gian trước khi đi ngủ. Lúc trước khi Phác Thái Anh đọc sách rất thích vẽ lên trên đấy, vì lẽ đó trong cuốn tạp chí nào cũng sẽ có ngòi bút phác họa. Nàng đã vẽ rất nhiều hình ảnh một người thu nhỏ, cũng có viết rất nhiều lời nói mang theo nỗi lòng chua xót. Còn có một cái tên, là tên của Lạp Lệ Sa. Ở trang cuối cùng của tạp chí có một cái trang trống, nhưng toàn bộ trang đấy tràn ngập ba chữ này. Ngón tay Lạp Lệ Sa sờ lên trên những con chữ, tưởng tượng lại lúc Phác Thái Anh nằm ở trên giường viết những dòng chữ này, khi đó em ấy đã mang theo tâm trạng gì?
Ngực đột nhiên rất đau, giống như hàng ngàn cây kim đâm vào, không thể miêu tả được là cảm giác gì nhưng so với lúc ở trên bàn cơm còn khó chịu hơn. Lạp Lệ Sa nắm lấy cây bút đặt trên tủ đầu giường, ở ngay phía sau tên của mình thêm vào, Phác Thái Anh.
Thoải mái hơn nhiều rồi.
Lạp Lệ Sa bỏ cuốn tạp chí xuống dựa người vào đầu giường, khoảng thời gian này nàng thực sự quá khác thường. Cũng không phải là khoảng thời gian này nữa, mà là từ khi nàng bắt đầu quyết định chấp nhận mở lòng mình hơn về chút tình cảm này thì đã cảm giác được bản thân không còn giống như lúc trước nữa.
Chuông điện thoại vang lên, đánh gãy tâm tư của nàng. Lạp Lệ Sa nhìn vào màn hình điện thoại, thấy được Lạp Hàm gửi qua một tin nhắn cho nàng: Chị hai, đêm nay lại tăng ca sao?
Lạp Lệ Sa dựa lên trên gối trả lời: Không có.
Lạp Hàm lập tức gửi qua ba dấu chấm than, cuối cùng hỏi: Chị không ở công ty sao?
Vẻ mặt Lạp Lệ Sa không chút gợn sóng đáp lại: Không, có chuyện gì?
Lạp Hàm cắn môi: Cũng không có gì, chỉ là rất nhanh sẽ đến cuối năm, ông nội muốn gọi chị dâu về nhà ăn cơm tất niên. Nhưng ông nội lại sợ chị không vui, vì lẽ đó để em nói trước với chị một tiếng.
Lạp Lệ Sa nhìn thấy ba chữ cơm tất niên thì ngồi dậy. Năm vừa rồi vào ngày ba mươi tết, Phác Thái Anh sẽ trở về Lạp gia thăm Lạp Tùng Lâm từ rất sớm, còn nàng thì tận buổi tối mới trở về, sau khi ăn xong bữa cơm tất niên sẽ thuận tiện đưa Phác Thái Anh trở về căn nhà này. Nhưng đó là năm trước, còn năm nay Phác Thái Anh có thể đồng ý đến Lạp gia sao?
Đột nhiên Lạp Lệ Sa có chút không đoán được.
Lạp Hàm chờ đợi đến nửa ngày cũng không thấy Lạp Lệ Sa trả lời nên có chút lo lắng nói: Vì lẽ đó, chị hai, chị không vui sao?
Lòng bàn tay của Lạp Lệ Sa bỗng dưng chảy mồ hôi, cơ thể nàng căng thẳng trả lời: Không có, em ấy đồng ý đi sao?
Lạp Hàm: Em nào? À, chị nói chị dâu sao, chúng ta sẽ nói với chị ấy sau.
Ngón tay Lạp Lệ Sa chạm vào màn hình, đánh vài chữ rồi lại xóa, cuối cùng chỉ gửi đi duy nhất có một chữ: Ừ.
Thật ra Lạp Hàm nhìn thấy tin nhắn trả lời còn rất muốn hỏi thêm về chuyện tham gia chương trình, nhưng lại sợ khiến cho Lạp Lệ Sa cảm thấy buồn bực. Vừa rồi còn nói về chuyện ăn cơm tất niên, bây giờ lại nhắc tới chuyện tham gia chương trình, lỡ như Lạp Lệ Sa không vui Tết không muốn trở về, nàng sẽ trở thành tội đồ đấy, vì lẽ đó Lạp Hàm cũng không có nhắc lại. Nàng đóng lại khung chat với Lạp Lệ Sa, rồi tiếp tục gửi cho Phác Thái Anh một cái tin nhắn: Chị d. . .
Lạp Hàm suy nghĩ một hồi, vẫn nên bỏ cái xưng hô kia đi, nàng đánh chữ: Chị Thái Anh.
Phác Thái Anh đang ở trong phòng của Cố đạo diễn, xung quanh còn có những người khác. Cố đạo diễn đang nói về các chi tiết trong quá trình quay phim, La Tinh ngồi ở bên cạnh không biết đang làm cái gì mà cứ liên tục viết viết vẽ vời, Cố Khả Hinh chống cằm nhìn Cố đạo diễn. Vẻ mặt Cảnh Viên vẫn luôn hờ hững, chỉ là khi nhắc đến tên của nàng thì sẽ khẽ gật đầu ra hiệu bản thân cũng nghe thấy. Còn có hai, ba người diễn viên phụ cũng đang cúi đầu đọc kịch bản, cả phòng hầu như chỉ có mỗi Phác Thái Anh là chân chính ngồi nghe hắn nói. Nàng mở to đôi mắt lên nhìn về phía Cố đạo diễn, trong đầu suy nghĩ về những điều hắn nói qua nhiều lần, ghi nhớ mỗi cái tư thế ở trong lòng. Cố đạo diễn rất thích thái độ chuyên nghiệp như vậy của nàng, liên tục mỉm cười nhìn về phía nàng, Phác Thái Anh cũng mím môi, đuôi lông mày cong lên mang theo sự vui vẻ.
Loại cảm giác được trở lại đoàn phim một lần nữa thật sự rất tốt.
Cố đạo diễn đã nói liên tục gần được một tiếng đồng hồ, hắn nhìn Cảnh Viên nói: "Nhớ kỹ chứ?"
Cảnh Viên lạnh nhạt gật đầu: "Ừm."
Một lời thừa thãi cũng không có, Phác Thái Anh ngồi ở bên cạnh nàng liếc mắt nhìn, vẫn cảm thấy tính cách của Cảnh Viên rất giống với Lạp Lệ Sa. Không phải lạnh nhạt từ trong xương, mà là từ khi mới sinh ra đã mang theo khí chất như vậy, khiến người ta không dám tiếp xúc quá gần. Cố đạo diễn sau khi nói với Cảnh Viên xong thì hắn nhìn về phía Cố Khả Hinh, còn chưa kịp mở miệng ra Cố Khả Hinh đã mở miệng nói trước: "Tôi cũng OK."
Cố đạo diễn thoả mãn gật đầu, hắn nhìn về phía La Tinh nói: "Cô hãy nói một chút về những chỗ đã cải biến trong kịch bản đi?"
"Sáng mai hẳn nói." Cố Khả Hinh ngáp một cái, mỉm cười nhìn Cố đạo diễn nói: "Tôi còn phải đi diễn tập cùng với Cảnh lão sư, nếu trở về muộn chúng tôi sẽ thức trắng đấy."
Những người khác không biết được ẩn tình bên trong, bọn họ dồn dập nói rằng: "Cố lão sư thật sự chuyên nghiệp."
"Đương nhiên là vậy rồi, bằng không cô nghĩ giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất năm chỉ là nhận chơi?"
Phác Thái Anh nghe thấy những người khác nói như vậy thì cúi đầu nhìn xuống đất. Hội nghị đến đây là kết thúc, lúc rời đi nàng nhận được tin nhắn của Lạp Hàm, nhìn thấy xưng hô mà Lạp Hàm gọi thì nàng mỉm cười, La Tinh đi ở bên cạnh nói: "Có chuyện gì sao?"
Phác Thái Anh cất điện thoại đi: "Không có chuyện gì."
Thái độ xa cách, La Tinh cũng không có lộ ra vẻ thương tâm gì, chỉ ôn hòa nhìn về phía bóng lưng Phác Thái Anh.
Mọi người đều trở về phòng, Phác Thái Anh đi về hướng phòng cuối cùng của hành lang, đi theo sau lưng nàng còn có Cố Khả Hinh và Cảnh Viên.
"Một chút nửa Cảnh lão sư đến phòng của tôi chứ, tôi đang có vài phân cảnh còn chưa hiểu rõ lắm."
"Không được."
"Lạnh lùng như vậy sao? Cảnh lão sư, em như vậy là không chuyên nghiệp đấy."
Cảnh Viên bất đắc dĩ nói: "Là chưa hiểu chỗ nào?"
Cố Khả Hinh đến gần bên tai nàng, dùng giọng nói mà người khác không nghe thấy được nói: "Cảnh giường chiếu."
Cảnh Viên tức giận trừng mắt, trên mặt Cố Khả Hinh nở nụ cười nói: "Cảnh lão sư đi tắm rửa đi, tôi chờ em ở trong phòng."
Cảnh Viên mới vừa muốn phản bác lại, quay đầu thì nhìn thấy đôi mắt của Cố Khả Hinh mang theo dáng vẻ trêu tức, còn có lòng bàn tay Cố Khả Hinh đang đặt ở trên phần eo của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve. Mặt mày Cảnh Viên cứng đờ, không có hé môi nói gì mở cửa phòng của bản thân ra rồi bước vào, Cố Khả Hinh đứng ở phía sau nàng khẽ cười.
Toàn bộ nghệ sĩ đứng trên hành lang vốn dĩ đã trở về phòng. Phác Thái Anh đang mở cửa, bất thình lình nghe thấy sau lưng có người gọi: "Thái Anh."
Nàng quay đầu, nhìn thấy Cố Khả Hinh đứng ở phía sau mình, trợ lý của nàng đang mở cửa, Phác Thái Anh đứng lại: "Hả?"
Cố Khả Hinh đi về phía trước một bước, nàng nói: "Chuyện ngày hôm nay chị giúp Cảnh lão sư sửa sang lại quần áo, nhờ em bảo mật giúp. Em hẳn phải biết, Cảnh lão sư không thích việc nghe thấy người khác bàn tán về bản thân em ấy."
Rõ ràng vẻ mặt này so với khi nãy cũng không có gì khác biệt, thậm chí trên mặt còn mang theo một nụ cười nhạt, thế nhưng đôi mắt kia lại không mang theo ý cười như vậy, thậm chí có chút lạnh lẽo. Phác Thái Anh đối đầu với ánh mắt của Cố Khả Hinh, bừng tỉnh bật cười, đây mới thực sự là Cố Khả Hinh, ôn nhu vô hại chỉ là vỏ bọc bên ngoài của nàng mà thôi.
Nghĩ thôi cũng biết, hiện tại Cố Khả Hinh đang đứng ở vị trí mà biết bao nhiêu người mơ ước. Chuyện của nàng cùng với Cảnh Viên, bên ngoài cũng đồn đãi sôi sùng sục, nếu như nàng không có một chút thủ đoạn nào thì làm sao có khả năng sẽ giấu được cho đến bây giờ? Chỉ là Phác Thái Anh cũng không cảm thấy hứng thú về những chuyện riêng tư của người khác, ai mà lại không có chút bí mật nào. Trước kia nàng bí mật kết hôn, cũng không phải là bí mật của bản thân hay sao? Nhớ đến đây trái lại Phác Thái Anh có thể hiểu được một chút cảm giác của Cố Khả Hinh, nàng gật đầu nói: "Cố lão sư yên tâm, cái gì nên nói cái gì không nên nói, cái gì nên nhìn cái gì không nên nhìn, em biết rõ."
Cố Khả Hinh thấy hai mắt của nàng trong suốt, vẻ mặt nghiêm túc cười nói: "Thái Anh thật thông minh."
Nàng nói xong còn nháy mắt, lại khôi phục dáng vẻ người hiền lành như trước kia. Phác Thái Anh mỉm cười lắc đầu, ngay lúc Cố Khả Hinh xoay người thì nàng khẽ gọi: "Cố lão sư."
Lúc trước gọi Hinh Hinh, lúc sau thì là Cố lão sư, xem ra Phác Thái Anh cũng đã hiểu rõ vài điều. Cố Khả Hinh vô cùng hài lòng đối với thái độ như vậy của nàng, quay đầu cười nói: "Thái Anh còn có việc gì sao?"
Phác Thái Anh bước đến gần Cố Khả Hình một bước, sau đó hỏi: "Quả thật có vài chuyện em rất tò mò, là Cố lão sư theo đuổi Cảnh lão sư trước sao?"
Tính cách của Cảnh Viên và Lạp Lệ Sa rất giống nhau, cho nên nàng rất tò mò.
Cố Khả Hinh nhíu mày, tâm trạng có vẻ không tệ trả lời: "Tại sao lại hỏi như vậy."
Phác Thái Anh nói: "Dáng vẻ của Cảnh lão sư nhìn không giống như là một người sẽ theo đuổi người khác."
Cố Khả Hinh khẽ cười thành tiếng, trong mắt tràn đầy ý cười, giống như lời nói của Phác Thái Anh đâm trúng huyệt cười của nàng. Đợi đến khi trợ lý nàng nhắc nhở nàng nên trở về phòng, nàng mới nói: "Em cũng có thể thấy được như vậy à, có chuyện gì?"
Phác Thái Anh nghi ngờ nói: "Chỉ là em muốn biết, làm sao Cố lão sư theo đuổi được Cảnh lão sư."
Cố Khả Hinh suy nghĩ một chút, đáp lại cho nàng tám chữ này: "Dính chặt lấy, dục cầm cố túng."
*dục cầm cố túng: muốn bắt thì phải thả.*
Phác Thái Anh nghe Cố Khả Hinh nói như thế thì khẽ giật mình. Hóa ra là như vậy, cho nên lúc trước bản thân theo đuổi Lạp Lệ Sa, là từ khi vừa mới bắt đầu đã dùng sai cách rồi sao?
Cố Khả Hinh thấy nàng sững sờ nói rằng: "Ngủ ngon."
Phác Thái Anh hoàn hồn lại: "Ngủ ngon."
Hai người trở về phòng của mình sau đó Phác Thái Anh ngồi ở trên ghế sô pha, điện thoại kêu lên một tiếng, nàng nhìn màn hình là Lạp Hàm lại gửi tin nhắn tới: Chị Thái Anh, có ở đây không?
Phác Thái Anh nhìn thấy một chữ chị này thì nhíu mày, rất nhanh đã không còn để ý trả lời nàng: Có, làm sao?
Lạp Hàm bùm bùm gõ bàn phím đáp lại: Cũng không có gì, ông nội muốn gọi chị đến Tết thì trở về đây ăn cơm tất niên.
Từ khi nàng được nhận vào Lạp gia thì vẫn luôn đón tất niên ở tại Lạp gia, vốn dĩ nàng còn đang suy nghĩ chắc là năm nay sẽ phải trôi qua một kỳ tất niên nhạt nhẽo ở ngay trong khách sạn này, không ngờ Lạp Tùng Lâm còn nhớ tới nàng.
Loại cảm giác có người nhớ đến mình, thật ra cũng rất tốt đẹp.
Phác Thái Anh trả lời nàng: Đến lúc đấy rồi hẳn tính, nếu không có bận chuyện gì, chị sẽ trở về.
Lạp Hàm hoàn thành nhiệm vụ, nàng cười híp mắt gõ chữ: Chị yêu, chị thật tốt, hôn một cái! Moa~
Phác Thái Anh nhìn thấy Lạp Hàm gửi đến tin nhắn như vậy thì đứng lên lắc đầu một cái. Ban công được ngăn cách bằng một cái cửa kính, nàng đẩy cửa ra một chút, gió lạnh thổi vào, khí lạnh rót từ đầu đến chân. Nàng kéo cổ áo lên đứng ở một bên ban công, hồi tưởng lại mùa đông năm ấy lúc vừa mới tới Lạp gia. Khí trời năm ấy cũng lạnh giá giống như bây giờ, khi đó nàng còn đang chìm đắm trong bi thương lúc ba mẹ mình qua đời, làm sao cũng không muốn thoát ra ngoài. Người khác cùng giao lưu với nàng, nàng cũng ngoảnh mặt làm ngơ.
Lạp Tùng Lâm chỉ sợ nàng làm ra việc gì ngu ngốc ở thời điểm đó, tìm cho nàng một bác sĩ tâm lý từ nước ngoài, thậm chí hắn còn làm bạn với nàng cả ngày lẫn đêm. Sau đó bởi vì như vậy mà hắn phát bệnh, nhiệm vụ làm bạn với nàng lại rơi vào trên người Lạp Lệ Sa.
Khi đó Lạp Lệ Sa không có lạnh lùng giống như bây giờ, sau khi Lạp Lệ Sa tan học trở về nhà thì sẽ chủ động đi tới phòng của nàng hỏi thăm. Lạp Lệ Sa không thích nói chuyện, cũng sẽ không tán gẫu, mỗi lần Lạp Lệ Sa ngồi ở bên cạnh nàng đều không có lên tiếng.
Thế nhưng mặc kệ Lạp Lệ Sa không có nói một lời nào thì bản thân nàng cũng cảm thấy rất thỏa mãn.
Không thể nói được là từ khi nào thì bắt đầu, nàng mong chờ Lạp Lệ Sa tan học sớm một chút, mong chờ Lạp Lệ Sa về nhà sớm một chút, mong chờ nhìn thấy bóng người của Lạp Lệ Sa, mong chờ Lạp Lệ Sa sẽ tình cờ hỏi thăm bản thân: ngày hôm nay ở nhà làm cái gì. Khi đó nhẹ như mây gió lại giống như ánh mặt trời, một hạt giống được gọi là yêu cứ như thế chôn vào lòng nàng, càng chôn càng sâu, càng lâu càng lớn, cuối cùng cũng triệt để chiếm trọn trái tim nàng. Cho nên ngay lúc Lạp Lệ Sa vừa mới về nước chưa được bao lâu, Lạp Tùng Lâm đề nghị hai người kết hôn với nhau thì nàng cũng không suy nghĩ gì khác lập tức đồng ý. Nàng giả vờ không nhìn thấy dáng vẻ phản đối của Lạp Lệ Sa, giả vờ không nhìn thấy Lạp Lệ Sa không vui. Nàng tự xem bản thân có thể làm tan được mây để thấy ánh trăng, không nghĩ tới là lưỡng bại câu thương, hại người hại mình.
Ánh đèn ở dưới tầng sáng rực, cái bụng Phác Thái Anh kêu lên ùng ục một tiếng. Nàng nhẹ nhàng xoa bụng, hình như dạo gần đây bản thân rất dễ bị đói bụng, cũng có thể là vì buổi tối ngồi ở bên cạnh Lạp Lệ Sa nên nàng không ăn được bao nhiêu. Phác Thái Anh chuẩn bị trở về phòng tìm một chút gì đó bỏ bụng, cúi đầu ánh mắt lại lướt qua một vật gì đó sáng lên óng ánh.
Cái này không phải là dây chuyền của Lạp Lệ Sa hay sao?
Đánh rơi ở chỗ này từ lúc nào?
Phác Thái Anh lườm mắt một cái, chắc chắn là do lần trước Lạp Lệ Sa trốn ở ban công làm rơi. Nàng cầm lấy sợi dây chuyền trở lại bên trong phòng ngủ, cầm điện thoại lên nhanh chóng gửi tin nhắn cho Lạp Lệ Sa: Lạp tổng, ngài có làm rơi một vật ở chỗ tôi.
Nàng nhắn xong còn gửi kèm thêm một tấm ảnh chụp sợi dây chuyền này.
Lạp Lệ Sa nhận được tin nhắn của Phác Thái Anh ngay lúc đang nằm ở trên giường, nàng làm những chuyện mà trước đây chưa từng làm. Trước đây là vì cảm thấy những chuyện này quá mức nhàm chán, nhưng bây giờ nàng lại xem hết những cuốn tạp chí mà Phác Thái Anh đặt ở trên tủ đầu giường, trong lòng còn ghi nhớ hết những câu nói mà Phác Thái Anh viết lên trên kia. Nàng nhìn dòng chữ Phác Thái Anh viết lần đầu tiên: Thiên vương địa hổ, Lạp Lệ Sa không trở về nhà chính là đồ ngốc. Cho tới lần cuối cùng đặt bút lên: Không trở về thì cứ không trở về đi, ai sợ ai, ngược lại em đây cũng muốn rời đi rồi.
Từ chờ đợi đến bỏ cuộc, Lạp Lệ Sa lần lượt đặt tất cả hành trình mà Phác Thái Anh từng trải qua để ở trong lòng. Trong lòng nàng bỗng dưng chua xót, khóe mắt ửng đỏ, lại bắt đầu thương cảm, nhìn thấy Phác Thái Anh gửi cho nàng một cái tin nhắn: Lạp tổng, ngài có làm rơi một vật ở chỗ tôi.
Giống như sợ nàng không tin còn gửi kèm một bức ảnh chụp sợi dây chuyền, Lạp Lệ Sa theo bản năng sờ lên trên cổ cảm giác trống rỗng không có gì, nàng trả lời: Được, tôi lập tức tới lấy ngay.
Phác Thái Anh nhận được tin nhắn lập tức nghĩ đến chuyện lần trước, huống chi lần này toàn bộ ba tầng là người của đoàn phim, lỡ như Lạp Lệ Sa đến đây bị người khác nhìn thấy, như vậy chẳng phải là——? Nàng lập tức đáp lại: Không cần! Tôi đến nơi đưa cho ngài!
Từ chối vừa nhanh lại vừa gấp, trông như sợ Lạp Lệ Sa không nhìn thấy được dòng tin nhắn này sẽ chạy đến đây. Lạp Lệ Sa nhìn thấy mấy chữ này lại nhớ đến lần trước bản thân phải trải qua một trận bị nhồi nhét ở trên ban công, trong lòng buồn phiền, nàng rầu rĩ gõ bàn phím: Tôi ở Vi Anh Hoa Uyển.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com