Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 145 - Chuyện xấu

Gần đây có thể nói là đường làm quan của Trịnh Quý phi vô cùng rộng mở. Kim Trí Tú bị giam, Khang phi mua dây buộc mình, Chu Cẩm phi không dám làm bừa, Hoàng hậu vẫn đang quan sát, bây giờ trong cung này, chính là thiên hạ của nàng.

"Bất động là các nàng thông minh, nhưng có thể nhẫn được đến bao giờ đây?"

Khánh ma ma ở bên cạnh cười nói, "Nếu như các nàng vẫn án binh bất động, vậy Thanh Diệp chắc chắn phải chết. Nếu như các nàng có hành động gì, rút giây động rừng, mọi người đều sẽ rơi vào bẫy của chúng ta."

Trịnh Quý phi thở dài nói, "Bổn cung cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt. Nhưng ngôi vị Hoàng đế chỉ có một, mà có thể kế thừa ngôi vị Hoàng đế cũng chỉ có một người. Hoàng hậu ở chính cung, Thái tử đã là đích tử, lại còn là trưởng tử. Coi như bổn cung hạ sinh nam hài, thì cũng không chắc có thể đưa nó lên ngôi vị Hoàng đế. Huống hồ mặc dù Hoàng hậu nói xuôi tai, thế nhưng một khi bổn cung sinh con trai ra, chỉ sợ nàng cũng sẽ không dễ dàng tha cho bổn cung, thay vì đợi đến lúc đó bị uy hiếp, không bằng tự mình ra tay trước."

"Nương nương suy nghĩ rất đúng. Cho dù người không hại các nàng, thì các nàng cũng sẽ hại người. Tranh ngôi Hoàng đế, từ xưa đến nay đều không có chỗ cho tình cảm." Trong lòng Khánh ma ma âm thầm cười lạnh. Việc thì cũng làm rồi, lại còn tự kiếm cớ cho bản thân. Xem ra Trịnh Quý phi này cũng không làm được đại sự gì.

Mặc kệ Khánh ma ma nghĩ như thế nào, Trịnh Quý phi cũng muốn tìm lý do cho chuyện này, như vậy nàng mới có thể yên dạ yên lòng.

"Kiếm Ánh Nguyệt cũng nên lấy ra thôi, nhưvậy thì phía Cục Cung Chính mới có thể kết án được."

Khánh ma ma gật đầu, đến dưới cửa sổ của gian thiền điện phía sau, đào kiếm ÁnhNguyệt. Trịnh Quý phi đỡ bụng mình, nhẹ giọng nói "Con trai, mẫu phi nhấtđịnh sẽ cho con những thứ tốt nhất."

Khánh ma ma trở lại rất nhanh, sắc mặt hiếm khi hốt hoảng.

"Làm sao vậy?"

Khánh ma ma nói, "Nương nương, không thấy kiếm Ánh Nguyệt đâu nữa."

"Cái gì? Sao lại có thể như vậy? Thanh kiếm kia không phải tự ngươi chônxuống sao?" Trịnh Quý phi đột nhiên đứng lên.

"Chính vì như vậy nên nô tì mới cảm thấy kì lạ. Lúc đó quả thật không cóai nhìn thấy, chuyện này nô tì dám cam đoan." Trán Khánh ma ma chảy mồhôi.

Trịnh Quý phi đi đi lại lại trong phòng, quay đầu hỏi, "Có phải ngươi nhớnhầm chỗ chôn không?"

Khánh ma ma lắc đầu, "Chuyện lớn như vậy, sao nô tì dám nhớ nhầm, hơn nữavừa rồi nô tì cũng đã đào những chỗ xung quanh, nhưng vẫn không thấy."

Trịnh Quý phi rốt cuộc cũng hoảng sợ. Kiếm Ánh Nguyệt có thể nói là chứng cớ cólợi nhất của các nàng. Nếu như bị người ngoài phát hiện thấy ở Cung Hưng Hòa, vậythì khác nào tự cầm đá đập vào chân mình.

"Ngươi lập tức tìm người có thể tin tưởng được, lục soát toàn bộ Cung HưngHòa cho ta, phải nhớ làm bí mật, đừng để người khác phát hiện. Nếu các nô tàikhác hỏi, thì cứ nói trâm cài tóc mà Hoàng thượng ban cho bổn cung không thấyđâu nữa."

Khánh ma ma nhận lệnh, lập tức cho người đi lục soát.

Tìm cả một buổi chiều, nhưng cũng không thấy bất kì một dấu vết nào. Kiếm ÁnhNguyệt cứ như vậy mà biến mất.

Trong lòng Trịnh Quý phi thấp thỏm nhưng đồng thời cũng tự an ủi mình, nếu kiếmÁnh Nguyệt không có ở Cung Hưng Hòa, thì cho dù nó xuất hiện ở đâu, cũng sẽ đềukhông liên quan đến Cung Hưng Hòa.

Chỉ là nhiều chuyện biến hóa như vậy, khiến cho tình tiết vở kịch vốn đã được bốtrí sẵn nay lại dần lệch khỏi quỹ đạo.

"Nếu không thấy kiếm ở Cung Hưng Hòa, vậy chúng ta cũng không cần quá lo lắng,cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra đi. Khánh ma ma, mấy ngày gần đây Hoàngthượng rất sủng ái Chu Tiệp dư, bổn cung thấy thời cơ đã đến, có phải ngươicũng nên hạ thủ rồi không?" Trịnh Quý phi rất nhanh đã ném chuyện kiếm bịmất qua một bên, tiếp tục tiến hành theo kịch bản mà chính mình đã sắp đặt.

Khánh ma ma vừa mới phạm lỗi, tuy Trịnh Quý phi không trách tội, nhưng nàngcũng không dám sơ suất nữa, vội vàng đáp, "Vâng, nô tì lập tức đến Khê CảnhCác."

Cục Cung Chính.

Doãn Cung chính ngồi trong phòng, đối diện là Kim Trí Tú. Mấy ngày không gặp,rõ ràng Kim Trí Tú tiều tụy đi rất nhiều, nhưng tinh thần vẫn tốt, ánh mắt vẫntrong suốt như cũ.

"Thanh Diệp, chúng ta cũng coi như quen biết lâu dài. Hôm nay ta gọi ngươitới, là muốn nói với ngươi vài lời." Doãn Cung chính đẩy ly trà tới trướcmặt Kim Trí Tú, "Trà long tĩnh mới hái, ngươi uống thử xem." Thấy KimTrí Tú chỉ nhìn mình, cũng không bưng chén, nàng cười nói, "Ngươi sợ ta hạđộc hay sao?"

Kim Trí Tú nói, "Doãn Cung chính, có gì cứ nói thẳng!"

Doãn Cung chính gật đầu, "Ta biết ngươi bị oan, cũng biết là có người muốnhại ngươi, thế nhưng ta không thể báo với Hoàng thượng những chuyện này được."

Kim Trí Tú hơi cong khóe miệng, cười như không cười gật đầu, "Doãn Cungchính là người hiểu lẽ phải. Ngươi quan tâm ta, ta rất cảm kích. Chuyện này tấtcả mọi người đều biết là ta bị oan uổng, nhưng tất cả mọi người lại không thểgiải oan giúp ta. Ta lại ngã đúng vào một cái thòng lọng như vậy. Doãn Cungchính, ngươi yên tâm, ta sẽ không khiến ngươi khó xử."

Doãn Cung chính khâm phục nói, "Thảo nào Khang phi nương nương coi trọngngươi như vậy, hiểu đại nghĩa, lâm nguy không phục. Thanh Diệp, ta rất khó cóthể gặp được một người như ngươi nữa rồi."

Kim Trí Tú cười lắc đầu. Nhận xét như vậy nàng thật không dám nhận. Nàng chỉ hiểurõ lợi và hại trong đó mà thôi. Khang phi không cứu nàng, không phải là khôngmuốn cứu, mà là không thể cứu. Rõ ràng điều hiện nay bản thân nàng có thể làmchính là đợi, đợi vận mệnh ra quyết định cuối cùng với nàng.

"Kiếm Ánh Nguyệt của ta vẫn không tìm được?"

Doãn Cung chính thở dài, "Là Cục Cung Chính ta vô dụng."

"Kiếm nhất định là do hung thủ trộm. Nếu hung thủ muốn vu oan cho ta, vậynhất định sẽ giấu kiếm thật kỹ. Hoàng cung lớn như vậy, giấu một thanh kiếm vừahẹp vừa mỏng, thực sự quá dễ dàng. Có điều... bây giờ ta đã là tử tội, có lẽ kiếmÁnh Nguyệt cũng sắp xuất hiện rồi." Trong thời gian này, Kim Trí Tú buồnchán ngồi trong phòng giam, nàng liền suy nghĩ lại tất cả sự việc từ đầu đến cuối.Có một vài điểm đáng ngờ nàng nghĩ mãi không ra, đương nhiên, nàng cũng khôngtrông cậy rằng Doãn Cung chính có thể cho nàng đáp án.

Màn đêm buông xuống, Hoàng thượng theo thường lệ ngủ lại Khê Cảnh Các. Bởi vìchỗ của Đỗ Sung viện xảy ra án mạng, Hoàng thượng cảm thấy an toàn của mình bịuy hiếp, cho nên sau ngày đó cũng không đến Điện Cảnh Di nữa. Nhưng đối với ChuTiệp dư cầm kì thi họa tinh thông mọi thứ lại cảm thấy hứng thú. Chu Tiệp dưkhông giống phương hoa nội liễm như Khang phi, mà ở trước mặt Hoàng thượng lạira sức biểu hiện tài hoa của mình. Tuy Hoàng thượng cảm thấy có chút nực cười,nhưng cũng vui vẻ khích lệ nàng vài câu, nhìn dáng vẻ tiểu nữ nhi tung tăng củanàng.

Ban đêm, lúc Hoàng thượng bước vào, liền thấy Chu Tiệp dư mặc áo lụa mỏng, cảnhxuân lộ ra hơn phân nửa, tóc đen xõa dài, chỉ dùng một sợi dây nhỏ buộc lỏng.Dung nhan không dùng son phấn nhưng lại thêm vài phần thanh lệ.

Hoàng thượng vui vẻ ngồi xuống ghế, Chu Tiệp dư mỉm cười, múa một khúc choHoàng thượng xem. Còn cái gì có thể tiêu hồn như vũ đạo này chứ? Đến cuối khúcmúa, áo lụa của Chu Tiệp dư bị cởi bỏ, chỉ còn lại cái yếm và tiết khố, mũichân khẽ giơ lên, dạng chân ngồi trên đùi Hoàng thượng.

Hoàng thượng cười to, "Sao hôm nay lại nhiệt tình như vậy?"

Chu Tiệp dư cười quyến rũ mê hoặc, "Lẽ nào Hoàng thượng không thíchsao?"

"Thích! Thích! Ha ha ha!" Tay Hoàng thượng trực tiếp chui vào dướicái yếm, xoa nắn hai trái thịt trắng.

Chu Tiệp dư yêu kiều rên rỉ, đưa tay ôm lấy cổ Hoàng thượng, ánh mắt như nước,không tiếng động mời gọi.

Hoàng thượng cũng động tình, không nói gì nữa, ôm Chu Tiệp dư đến trên giường.Màn rủ xuống, che một phòng đầy cảnh xuân.

Nửa đêm, cá nước thân mật xong hai người đều có chút mệt nằm trên giường. ChuTiệp dư khẽ nâng thân trên, nhìn Hoàng thượng làm nũng nói, "Hoàng thượng,gần đây Cục Cung Chính ở trong cung rất huyên náo, thần thiếp muốn yên tĩnh viếtthủ khúc cũng không được. Người thương xót, để các nàng đừng quanh co nữa đượckhông?"

Hoàng thượng nhìn dáng dấp nhỏ của Chu Tiệp dư, không nhịn được lại ôm vào lòngvuốt ve một phen, "Cục Cung Chính đang điều tra án mạng ở Điện Cảnh Di,cũng không phải là nhàn rỗi làm bừa."

Chu Tiệp dư cong cái miệng nhỏ nhắn, giả vờ không vui, "Án mạng cái gì?Không phải là do cung nữ của Cung Lung Hoa làm sao? Khắp cung đều truyền như vậy,hung khí chính là kiếm Ánh Nguyệt mà người ban thưởng cho nàng. Sự thật rõ ràngnhư vậy, người vẫn muốn tra cái gì? Thần thiếp biết, Khang phi nương nương là đầutim của người, một khi đụng tới chuyện của nàng, người liền ngoại lệ khai ân.Thần thiếp nghĩ, nếu không phải người sủng nàng như thế thì nô tài của nàng saodám to gan giết người như vậy được?"

Hoàng thượng xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Tiệp dư, cười nói, "Khangphi đã hầu hạ trẫm nhiều năm, cũng không phải người được sủng mà kiêu. Điểmnày, ngươi nghĩ oan cho nàng rồi."

Chu Tiệp dư tiếp tục giận dỗi nói, "Người rõ ràng thiên vị nàng. Nhữngchuyện khác không nói, nhưng Thanh Diệp làm mất vật được ngự tứ, chẳng lẽ cònchưa đủ tội chết sao?"

Lời này vừa nói ra, Hoàng thượng cũng không phản bác nữa.

Chu Tiệp dư thấy Hoàng thượng giống như đang trầm tư, vội vàng rèn sắt khi cònnóng, tiến sát vào lòng Hoàng thượng, nhẹ nhàng nói, " Hoàng thượng, ngườithưởng cho thần thiếp một ân điển đi, giải trừ vụ án này, cũng là để chúng tỷmuội trong cung an tâm sinh hoạt, không được sao?"

Mặc dù Hoàng thượng biết Chu Tiệp dư bỏ đá xuống giếng, nhưng chẳng qua lờinàng nói cũng có vài phần đạo lý. Kim Trí Tú làm mất kiếm Ánh Nguyệt, bất luậnnàng có phải hung thủ giết người hay không, thì cũng đã đủ để trị tội bất kính.Chỉ là bên phía Khang phi...

"Việc này trẫm phải suy nghĩ thêm." Hoàng thượng thấy Chu Tiệp dư muốnnói nữa, liền trầm mặt xuống nói, "Trẫm mệt rồi, muốn nghỉ ngơi."

Chu Tiệp dư thấy sắc mặt Hoàng thượng khó coi, không dám nói nữa, dang tay ômthắt lưng Hoàng thượng, cũng nhắm mắt ngủ.

Hôm sau, sau khi Hoàng thượng hạ triều, theo thường lệ sẽ đến Cung Hưng Hòathăm hài tử còn chưa ra đời của mình. Trịnh Quý phi dùng bữa sáng với Hoàng thượng.

Ngoài cửa có tiểu cung nữ nhỏ giọng thì thầm chuyện gì đó, Hoàng thượng nghexong hỏi, "Người nào làm ồn ào ở bên ngoài?"

Nhóm tiểu cung nữ lập tức im lặng, lại không dám đi, chỉ có thể đứng cạnh cửa.

Trịnh Quý phi cười nói, "Hoàng thượng, chẳng qua cũng chỉ là các nô tàinói nhảm chút chuyện phiếm thôi, người cần gì phải tranh luận với cácnàng."

Hoàng thượng hỏi, "Hử? Các nàng nói nhảm cái gì?"

"Chuyện này..." Trịnh Quý phi lắc đầu nói, "Chuyện này thần thiếpcũng không biết, để thần thiếp phái người đi hỏi xem. Các nàng chưa từng trảiviệc đời, nếu thật phải đến ngự tiền, sợ rằng ngay cả một chữ cũng không nói rađược."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com