Chương 36: Em tính sai rồi
Sự xuất hiện của An Hữu Trân nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
Trương Nguyên Ánh đứng ở tại chỗ nhìn cô ngây ngốc.
Người kia vẫn như thế, ăn mặc chững chạc, lịch sự lại ưu nhã, bất quá lần này trên mũi lại nhiều thêm một chiếc mắt kính tơ vàng văn nhã, thoạt nhìn càng thêm ôn tồn lễ độ.
Mà bên cạnh cô, là trợ lý Quan Nghiên.
Trương Nguyên Ánh vẫn là không hiểu tại sao cô lại đột ngột đến đây.
Phụng thành cách nơi này rất xa đấy....
Chu Hồng quả thực không thể tin được những gì mình nhìn thấy.
An Hữu Trân thực sự đến đây?
Cô ấy không phải thật sự là đến gặp Trương Nguyên Ánh chứ??
Cô ấy còn nói "Phu nhân của tôi" tuyên bố chủ quyền đến như vậy, chẳng lẽ hai người là thật sự???
Sau đó cô ta nhìn thấy An Hữu Trân dang hai tay về phía Trương Nguyên Ánh.
Trương Nguyên Ánh lập tức hiểu ngầm, ở trước mặt Chu Hồng, chạy như bay mà nhào vào lòng của An Hữu Trân, tiếp tục sắm vai Tiểu Điềm Điềm.
"Chị đến rồi, người ta rất nhớ chị á."
An Hữu Trân nhẹ nhàng ôm lấy nàng, năm ngón tay mơn trớn vuốt ve mái tóc dài của nàng, ở bên tai nàng, ôn nhu thâm tình mà nói: "Chị cũng nhớ em."
Ngọt ngào đến mức dường như là một đôi vợ vợ chân thật, yêu đương cuồng nhiệt.
Một màn này, thật ra khiến Chu Hồng sợ tới mức không nhẹ.
Không thể nào, Trương Nguyên Ánh cùng An Hữu Trân là thật sự?
Các nàng không phải liên hôn thương nghiệp sao? Thương nghiệp thương nghiệp, nào có mấy đôi là thật chứ!
Trương Nguyên Ánh nhìn không thấy Chu Hồng ở sau lưng, nhưng cũng có thể đoán hiện tại cô ta sẽ là có phản ứng gì, tuyệt đối là khϊếp sợ đến mức hoài nghi bản thân.
Bất quá, hiện tại nàng càng muốn biết An Hữu Trân sao lại đến đây.
Nàng ôm An Hữu Trân, dán ở bên tai cô, thấp giọng cùng cô nói nhỏ: "An Hữu Trân, sao đột nhiên chị lại đến đây?"
An Hữu Trân nghe vậy, bàn tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu nàng, ánh mắt ẩn sau thấu kính chứa đầy ý cười ôn nhu.
"Tới mở họp."
Trương Nguyên Ánh chấn kinh rồi: "???"
Chị ngàn dặm xa xôi đến đây chỉ là vì "Mở họp"?!
"Này, này không tốt lắm đâu......"
Trước công chúng, Trương Nguyên Ánh lặng lẽ đem mặt vùi vào cổ An Hữu Trân, bỗng nhiên trở nên ngượng ngùng.
Bồ Tát có hành vi như này thật sự quá mạnh mẽ, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng
Nàng thừa nhận, mấy tháng này không ăn mặn xác thật nhớ An Hữu Trân, nghĩ đến cái tay có kỹ thuật làm người ta sung sướng kia, càng thêm thòm thèm.
Nhưng là vì chuyện này mà chạy tới đây cũng rất làm người ta đỡ không nổi, cho dù là người không đứng đắn như nàng cũng đỡ không nổi á!
Sau khi nàng ngượng ngùng một lúc, một tiếng cười khẽ ôn nhu dừng ở bên tai nàng.
Tiếp theo nàng nghe thấy An Hữu Trân ôn nhu nói: "Gần đây có diễn đàn tài chính mở hội nghị, cho nên Nguyên Ánh, chị thật sự là tới mở họp."
Trương Nguyên Ánh "......"
Là ai đầu óc dơ bẩn?
À, hoá ra là người nào đó họ Trương tôi à.....
"An tổng mời chị xem như họ Trương em chưa nói cái gì nha."
An Hữu Trân ý cười càng sâu.
Cô vuốt mái tóc của Trương Nguyên Ánh, nhịn không được ôm chặt người ta hơn chút nữa.
"Người em hôm nay có chút ấm."
Trương Nguyên Ánh lập tức nói: "Đó là đương nhiên, khi kết thúc công việc, em sưởi ấm xong mới lại đây, bây giờ vẫn còn chút ấm, chị cọ nhiều nhiều, cọ cọ nhiều chút."
An Hữu Trân không chút khách khí mà ôm vợ mình lại chặt thêm một chút.
"Về sau cũng phải giống như vậy, sưởi ấm nhiều chút, ấm áp cơ thể, nhưng cũng phải nhớ mở cửa sổ thông gió."
"Yên tâm đi, đều nhớ rõ rồi."
"Tốt."
An Hữu Trân nói xong, chậm rãi nâng lên mí mắt, nhìn về phía Chu Hồng ở cửa nhà hàng.
Vào lúc ánh mắt chạm nhau, khuôn mặt vốn dĩ ôn nhu bỗng trở nên lạnh lùng không giận tự uy, giống như một con mãnh thú chuẩn bị săn mồi.
Chu Hồng bị nhìn đến khϊếp sợ, cuống quít bỏ chạy lấy người, nơi này không nên ở lâu!
Trương Nguyên Ánh nghe thấy tiếng bước chân vội vàng, không khỏi quay đầu nhìn lại, tiếp theo nhìn thấy dáng vẻ Chu Hồng chạy trối chết.
— nhìn nè, đây là khua môi múa mép trước mặt một đương sự khác, xong lại tự rước lấy nhục.
An Hữu Trân hỏi: "Cô ta nói em sao?"
Trương Nguyên Ánh buông cô ra: "Đúng rồi."
An Hữu Trân lại hỏi: "Cô ta không biết em là ai sao?"
Trương Nguyên Ánh: "Biết chứ."
An Hữu Trân hoang mang: "Vậy tại sao cô ta còn đối với em khoác lác mà không biết ngượng mồm?"
Trương Nguyên Ánh: "Bởi vì em sẽ không méc ba mẹ á."
An Hữu Trân: "?"
Trương Nguyên Ánh cười nói: "Đều là người trưởng thành rồi, có chuyện gì thì chúng ta có thể tự giải quyết. Vả lại, đây chỉ là chuyện cỏn con, cô ta âm dương quái khí em, em cũng sẽ nói móc cô ta một hồi cho cô ta ngột ngạt, chỉ là việc nhỏ như vậy, nào cần phải cùng ba mẹ hai bên cáo trạng?
"Yên tâm đi, cô ta ở trong tay em không có có vui vẻ gì đâu, không bị em tức chết đã không tồi rồi."
Tuy rằng ở thời điểm thanh tịnh, nàng không thích nhìn thấy Chu Hồng, nhưng có chút thời điểm, nàng ngược lại có thể từ trên người Chu Hồng tìm được không ít lạc thú.
Một người đối thủ lúc nào cũng bị ăn mệt, không đáng sợ hãi.
Nàng quay đầu hỏi An Hữu Trân cùng Quan Nghiên: "Hai người ăn cơm chưa? Muốn cùng nhau ăn không?"
"Cùng nhau đi." An Hữu Trân không cần nghĩ ngợi.
Nhà hàng.
An Hữu Trân cùng Trương Nguyên Ánh chọn một góc bàn an tĩnh.
Quan Nghiên không có vội vã ngồi xuống.
Quan Nghiên ngẩng đầu nhìn môi trường quanh nhà hàng, tiện đà mở miệng đứng đứng đắn đắn mà đối với Lâm Mộc Mộc đề nghị: "An tổng cùng phu nhân nói chuyện, chúng ta không tiện ở bên cạnh nghe, ngồi bàn khác đi."
Lâm Mộc Mộc nghe vậy, biểu tình xán lạn: "Được nha, được nha, tôi tán thành! Nguyên Ánh, trợ lý Quan giao cho em chiêu đãi đi!"
An Hữu Trân gật đầu đồng ý.
Trương Nguyên Ánh cũng tùy các nàng đi.
Gọi món xong, Trương Nguyên Ánh rót cho An Hữu Trân ly trà ấm: "Hai người định ở chỗ này bao lâu? Nè, cho chị."
"Cảm ơn," An Hữu Trân nói, "Có lẽ là bốn, năm ngày đi."
"Ồ, An tổng của chúng ta công tác vất vả."
"Em cũng vậy, vất vả."
"Vất vả vất vả, đều vất vả. Với lại, em thật không nghĩ tới chị sẽ đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, sao chị biết em ở nhà hàng á?"
An Hữu Trân mỉm cười cầm ly trà, mắt kính trên chiếc mũi cao thẳng dưới ánh đèn lập loè ánh sáng kim sắc.
"Chị hỏi người ta."
Trương Nguyên Ánh bừng tỉnh đại ngộ.
Trên đường đi gặp phải không ít nhân viên công tác, xác thật tùy tiện hỏi hỏi đều biết nàng đi chỗ nào.
Nàng không hỏi lại, chờ người phục vụ mang đồ ăn lập tức biến thành người ăn cơm.
Một ngày quay chụp, nàng chết đói, hôm nay ai cũng đừng nghĩ ngăn cản nàng đảm nhiệm vai người ăn cơm!
An Hữu Trân thấy thế, bỗng nhiên muốn hỏi nàng một câu hôm nay có phải rất vất vả hay không.
Nhưng thấy nàng ăn cơm ăn đến nghiêm túc như thế, lại không đành lòng quấy rầy.
Cuối cùng, cô cái gì cũng không hỏi ra miệng, chỉ là đem đồ ăn nàng thích đẩy đẩy đến trước mặt nàng: "Ăn nhiều một chút."
...
Màn đêm bao phủ cả tòa thành thị.
Trương Nguyên Ánh đứng ở trước cửa kính khách sạn, thoải mái mà duỗi người, trong lúc nhất thời mệt mỏi vô cùng.
"Ăn uống no đủ, nên trở về tắm rửa ngủ."
An Hữu Trân đứng ở bên cạnh nàng, ôn thanh nói: "Hôm nay đóng phim rất mệt sao?"
Trương Nguyên Ánh choàng khăn quàng cổ lên, giấu một nửa khuôn mặt của mình vào đó: "Mệt, còn đặc biệt lạnh, ở trên nền tuyết nằm hai giờ, lạnh muốn chết luôn."
"Bất quá, hiệu quả quay cũng rất vừa ý, điều này cũng rất có cảm giác rất thành tựu."
An Hữu Trân nghiêng đầu, cô nhìn thấy những vì sao đêm nay trong mắt nàng, sáng long lanh, tràn ngập tinh thần phấn chấn hướng về phía trước.
— em ấy thật sự rất thích trở thành diễn viên.
An Hữu Trân quay đầu cùng nàng nhìn về phía không trung ngoài cửa sổ, mang theo ý cười, thanh âm mềm nhẹ vô cùng, như tiếng suối chảy róc rách trên núi: "Đáng giá thì tốt."
Mặc kệ làm cái gì, kết quả như thế nào, chỉ cần bản thân cảm thấy đáng giá thì tốt rồi.
"Đi thôi."
An Hữu Trân bước chân đi trước.
Trương Nguyên Ánh sửng sốt một chút, quay đầu hỏi: "Đi? Đi đâu?"
"Cùng chị đi lấy hành lý, sau đó trở về phòng của em."
An Hữu Trân dừng lại bước chân, xoay người nhìn nàng, đôi mắt ẩn ở sau thấu kính thế nhưng mạc danh lộ ra vài phần nhu nhược đáng thương.
"Nguyên Ánh, em hẳn là sẽ không để bà Trương ăn ngủ đầu đường, đúng không?"
Trương Nguyên Ánh: "......"
Thiếu chút nữa quên bản thân đã kết hôn.
...
Đóng cửa phòng.
Trương Nguyên Ánh dựa vào trên cửa, lẳng lặng mà nhìn bóng dáng An Hữu Trân đang tham quan phòng.
Hai tên tiểu nhân trong lòng nàng bắt đầu chơi bập bênh.
Một cái đại biểu cho "Đêm nay nghỉ ngơi thật tốt", một cái đại biểu cho "Nghỉ ngơi cái rắm, làm chuyện người trưởng thành nên làm", mỗi đứa chiếm một bên, một hồi ngươi ở trên, một hồi ta ở trên, lắc lư không ngừng.
An Hữu Trân đem vali hành lý đặt ở một bên, nhìn quanh phòng.
Trương Nguyên Ánh sống trong căn phòng tốt nhất trong khách sạn này.
Phòng rất lớn, tầm nhìn mở rộng, phong cảnh tuyệt đẹp, đồ vật đầy đủ mọi thứ, xung quanh yên lặng, rất thích hợp nghỉ ngơi.
Ăn, mặc, ở, đi lại, thật ra không có ủy khuất đại tiểu thư của chúng ta.
Sau khi xem xong, An Hữu Trân xoay người, kết quả vừa quay đầu lại thì thấy Trương Nguyên Ánh đứng ở cửa phát ngốc.
Trương Nguyên Ánh cầu bập bênh trong lòng nàng nóng đến sắp bốc lửa.
Nàng vẫn là không biết nên chọn như thế nào.
Đã lâu rồi nàng không được sống cuộc sống người trưởng thành, nàng có một chút tưởng nhớ. Hơn nữa, nàng cùng An Hữu Trân còn có thoả thuận một tuần một lần.
Chỉ là hôm nay nàng đóng phim rất mệt, cũng rất muốn nghỉ ngơi sớm một chút......
"Nguyên Ánh, em suy nghĩ cái gì?" An Hữu Trân đột nhiên mở miệng hỏi.
Trương Nguyên Ánh ngẩng đầu nhìn về phía cô, thẳng thắn mà đáp: "Em suy nghĩ đêm nay có nên hội thảo không á."
An Hữu Trân sau khi nghe xong, không nhịn được cười khẽ.
Cô ôn ôn nhu nhu mà nói: "Đi tắm rửa đi."
Trương Nguyên Ánh lập tức hiểu ra..
Đêm nay chú định là một đêm của người trưởng thành.
Hai người là tách ra tắm rửa.
Trương Nguyên Ánh tắm rửa xong, đánh răng xong, thu thập xong thanh thanh sảng sảng, sau đó nằm ở trên giường chờ An Hữu Trân.
Trong phòng thực an tĩnh, tiếng nước trong phòng vệ sinh ở bên tai nàng phóng đại, tựa như khúc nhạc dạo vui vẻ, một chút một chút câu lấy tiếng lòng yên lặng mấy tháng của nàng.
Tối nay nàng còn chọn một chiếc váy ngủ dễ cởi ra, bảo đảm có thể hầu hạ Bồ Tát vừa lòng!
Một lát sau, tiếng nước đột nhiên im bặt.
Trương Nguyên Ánh ngưng thần yên lặng nghe.
Cửa phòng tắm "Cùm cụp" mở ra, tiếp theo đó là một trận tiếng bước chân, từ xa đến gần, tiếp theo giường hơi hơi chùng xuống — An Hữu Trân nằm xuống.
Trương Nguyên Ánh xoay người.
Hai người cứ nằm như vậy, lặng im nhìn nhau.
Một lát sau, Trương Nguyên Ánh quyết định chủ động xuất kích.
Nàng ở trên môi An Hữu Trân hôn hai cái, gần gũi nhìn đối phương.
Nàng sinh ra thật sự xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt đào hoa kia, tựa như hàm chứa thu thủy, lúc nào cũng sáng, đầy mê hoặc mà câu lấy lòng người.
Sau khi lẳng lặng nhìn nhau như vậy, trên eo nàng nhiều hơn một cổ lực độ trói buộc.
Trên môi rơi xuống một mảnh mềm mại.
Nụ hôn này cũng không nhiệt liệt, rất ôn nhu.
Không phải vì dục vọng mà hôn, càng như là xa cách đã lâu, cuối cùng may mắn tương phùng.
Trương Nguyên Ánh không rõ bản thân vì cái gì sẽ có loại suy nghĩ này, chỉ xem đây là ảo giác.
Rất nhanh nàng đã bị chuyện khác dời đi lực chú ý.
— An Hữu Trân cũng không có làm chuyện gì nữa.
Nhìn An Hữu Trân lui lại phía sau, trên trán Trương Nguyên Ánh một cái dấu chấm hỏi lại thêm một cái dấu chấm hỏi mà nhảy ra bên ngoài: "An Hữu Trân, vậy là xong rồi?"
An Hữu Trân một bên giúp nàng đắp chăn đàng hoàng, một bên cười hỏi: "Còn phải có cái gì sao?"
Trương Nguyên Ánh nhíu mày: "Chúng ta không làm sao?"
An Hữu Trân hỏi lại: "Em đóng phim vất vả, hẳn là nên nghỉ ngơi thật tốt, vì cái gì phải làm?"
Trương Nguyên Ánh: "Vậy tại sao chị kêu em đi tắm rửa??"
An Hữu Trân: "Tắm rửa xong sẽ ngủ ngon hơn, không đúng sao?"
Trương Nguyên Ánh sửng sốt.
Vl, hiểu sai ý!!!
An Hữu Trân nhìn dáng vẻ này của nàng, trong lòng chợt hiểu tại sao nàng lại chủ động rướn người lên hôn mình.
Tức khắc cô cảm thấy buồn cười, ôm mặt Trương Nguyên Ánh "Nguyên Ánh, đóng phim vất vả thì không cần nghĩ chuyện này, nghỉ ngơi quan trọng. Vả lại ngày mai còn có công tác, phải dưỡng đủ tinh thần, hm?"
Trương Nguyên Ánh nhất thời chau mày, nghiêm nghị nói: "Em đây không phải còn thiếu chị một tuần một lần vẫn còn đang chờ sao."
Ôm gương mặt trắng nõn sạch sẽ trong lòng bàn tay, còn ninh mày, vẻ mặt nghiêm túc, An Hữu Trân đột nhiên cảm thấy nàng giống cục bột trắng, đáng yêu đến lạ.
Đầu ngón tay không tự giác vuốt ve môi nàng, tiếp theo vén tóc dài của nàng lên.
"Nhưng chị cảm thấy thời gian đêm nay không đủ."
"Sao không đủ?" Trương Nguyên Ánh nhìn cô, nói có sách mách có chứng: "Một tuần một lần, tính luôn tuần trước, đêm nay là có thể giải quyết rồi."
An Hữu Trân sau khi nghe xong, bình tĩnh mà sửa đúng nói: "Nguyên Ánh, em tính sai rồi."
Tiếp theo Trương Nguyên Ánh nhìn thấy cô dùng biểu tình vô hại nhất, ôn nhu nhất nói: "Tính từ khi em tiến tổ, mãi cho đến hôm nay mới thôi, tổng cộng em thiếu chị mười ba lần."
"Một buổi tối, trả không đủ."
Trương Nguyên Ánh: "???"
Cái này cũng có thể gom lại tính như thế ư???
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com