Chương 50: Không nghĩ tới á, thật sự không nghĩ tới
Trần Tố Linh thật sự cảm thấy bất ngờ.
Cô ta đã từng cho rằng sẽ không ai có thể đả động trái tim của Lạp Lệ Sa, tuy rằng cô ta vẫn kiên trì thích cô, theo đuổi cô.
Mà hiện tại, cô ta kiên trì, quật cường, không muốn thừa nhận hết thảy đều sụp đổ dưới lời thổ lộ cõi lòng đầy chắc chắn cùng trấn tĩnh của Lạp Lệ Sa.
"Phác Thái Anh cô ta đến tột cùng có chỗ nào tốt?"
Trần Tố Linh nhịn không được hỏi ra miệng.
Sự khó chịu là không cam lòng tích tụ càng nhiều ngấm ngầm quấy nhiễu trong lòng, khiến cô ta bất giác đem bản thân cùng Phác Thái Anh ra so sánh, xem bản thân đến tột cùng là ở điểm nào không bằng Phác Thái Anh.
Lạp Lệ Sa nghe vậy, ôn hòa mà cười cười.
"Không có gì để so sánh, chính là tình yêu đã đúc kết nên điều 'tốt nhất' trong mắt chúng ta, chứ không phải bởi vì gặp được 'tốt nhất' mới sinh ra tình yêu."
"Tôi yêu em ấy, cho nên tất cả mọi thứ thuộc về em ấy tôi đều cảm thấy tốt nhất, đáng yêu nhất trên thế gian này, cô hiểu không?"
Có lẽ ở trong mắt người khác, Phác Thái Anh không phải là người bạn đời tốt nhất trên thế giới, nhưng điều này cũng chả liên quan gì đến cô cả.
Bởi vì, cho dù Phác Thái Anh có là một người tầm thường đi chăng nữa, thì ngay từ khi trái tim cô bắt đầu rung động, nàng đã là sự tồn tại số một trên thế gian này đối với cô rồi.
"......"
Trần Tố Linh im lặng không nói chuyện.
Cô ta đã không biết nên nói cái gì.
Lạp Lệ Sa lý trí, ôn nhu lại tỉnh táo, cô vĩnh viễn đều rõ chính mình đang làm cái gì, không cần bất luận kẻ nào nhắc nhở.
Cô có thể không yêu bất luận kẻ nào, nhưng khi cô đã yêu một người, tình yêu mà cô dành cho người kia sẽ là bất khả xâm phạm, không thể bị ngoại vật ăn mòn, tràn ngập cảm giác an toàn khiến người khác đố kỵ.
Trong khoảnh khắc này, Trần Tố Linh đối với nữ nhân chiếm hữu tình yêu của cô chỉ cảm thấy ghen ghét cùng hâm mộ.
"Chị hiểu ý của em" Trần Tố Linh cười đến thực miễn cưỡng, "Chị không có gì để nói, chỉ có thể chúc phúc Lạp tổng được như ý nguyện."
"Cảm ơn." Lạp Lệ Sa khiêm tốn đáp lễ.
Cô cùng Phác Thái Anh...... Miễn cưỡng xem là được như ý nguyện đi.
"Không khách khí." Trần Tố Linh nghiến răng nghiến lợi.
Cùng người mình thích không thể ở bên nhau thì thôi đi, đằng này còn bị giữ khoảng cách, khách khách khí khí, ngay cả bạn bè cũng không phải.
Cô ta cũng quá thất bại!
Lạp Lệ Sa điềm tĩnh mà đem tóc dài vén ra sau tai, ngược lại mở miệng nói: "Thái Anh cùng công ty của cô còn một cuộc phỏng vấn, hy vọng Trần tổng không làm khó em ấy."
Trần Tố Linh nhìn chằm chằm cô: "Em cảm thấy chị sẽ làm như vậy?"
Lạp Lệ Sa mỉm cười cười nói: "Việc này thì tôi cũng không rõ ràng, tôi chỉ biết trong lúc em ấy công tác, cô đã nhìn chằm chằm em ấy mà không có bất kì lý do chính đáng nào cả, khiến em ấy bối rối, chuyện này cũng không thỏa đáng."
Trần Tố Linh: "......"
Cô ta dời đi tầm mắt, vừa chột dạ lại cảm thấy buồn cười.
"Chị không có ý gì khác, chỉ là muốn nhìn một chút người có thể cùng em kết hôn đến tột cùng là loại người gì, bất quá chị xác thật cũng không nghĩ tới, loại việc nhỏ này cô ta cũng sẽ cáo trạng với em."
"Trần tổng hiểu lầm, đây không phải cáo trạng, chỉ là khi nói chuyện công tác thuận miệng nhắc tới," Lạp Lệ Sa mỉm cười, ôn nhu nói, "Thái Anh nhà tôi không phải đứa nhỏ thích cáo trạng."
Cô thà rằng Phác Thái Anh là một người bạn nhỏ thích cáo trạng, thời điểm ở bên ngoài bị khi dễ trở về lại nói cho cô nghe.
Cô vẫn luôn hy vọng nàng nhớ kỹ, trừ bỏ ba mẹ, trừ bỏ bản thân, còn có cô, là vợ của nàng, cũng có thể là nơi để nàng dựa vào.
Trần Tố Linh: "......"
Thật là đủ rồi, cô ta hẹn cô ra tới là vì ăn cẩu lương sao?!
"Lạp tổng, chị không phải người không hiểu lý lẽ."
Trần Tố Linh cầm lấy tách cà phê.
"Bất quá chị đã quyết định sẽ tự mình phỏng vấn cô ta."
Cô ta muốn cùng bà Lạp này tâm sự một chút, nhìn xem đây đến tột cùng là loại người gì mà lại có thể trộm trái tim Lạp Lệ Sa!
Lạp Lệ Sa: "......"
Hy vọng cô ta là người hiểu lý lẽ.
...
Phác Thái Anh tham gia khoá diễn xuất xong, cùng Lương Tuyết Phỉ ăn ăn uống uống, ngoạn ngoạn nhạc nhạc.
Thời gian nghỉ ngơi quý giá, nàng sẽ dùng nó để nghỉ ngơi và thư giãn!
Cầm đồ ăn nhẹ, các nàng ngồi trên băng ghế gỗ hẻo lánh trên sườn núi, thoải mái nhìn phong cảnh Phụng thành.
Nơi này là căn cứ bí mật của họ khi họ còn học tiểu học, mỗi cuối tuần sau khi hoàn thành bài tập về nhà, họ sẽ lén lút đến đây, cũng không chạy loạn, chỉ là thành thành thật thật ngồi trên ghế chơi chút trò chơi nhỏ.
Sau khi lớn lên bởi vì công việc, sinh hoạt bận rộn, số lần hai người đến đây cũng dần dần ít đi, hôm nay cũng là khó được đến đây một chuyến.
Lương Tuyết Phỉ đã đổi công việc mới, môi trường công ty mới cũng không tệ lắm, vạn sự hài lòng.
Lương Tuyết Phỉ còn không quên quan tâm một chút công việc của Phác Thái Anh: "Thế nào, gần đây rất vất vả đúng không?"
Phác Thái Anh gật đầu, dùng xiên tre chọc chọc một viên khoai mềm mại cùng thịt viên vẫn còn bốc khói: "Lịch trình nhiều, còn đυ.ng phải người theo đuổi Lạp Lệ Sa."
"Hả? Thiệt hay giả?"
"Thật sự, sếp của《 người nghe 》 Trần Tố Linh, là người theo đuổi vợ của tớ, quả là tuyệt vời."
"Trời, oan gia ngõ hẹp à đây là...... Vậy cô ta không có làm gì cậu chứ?"
"Không có."
"À."
"Chỉ là ở thời điểm tớ chụp ảnh điên cuồng nhìn chằm chằm tớ, hơn nữa còn quyết định tự mình phỏng vấn tớ."
"???"
Nghe được tội danh của Trần Tố Linh, ấn tượng của Lương Tuyết Phỉ đối với vị sếp này tụt xuống một đường thẳng.
Cô ấy không khỏi bắt đầu lo lắng: "Cô ta sẽ không làm khó cậu chứ?"
"Hẳn là không đến mức đó," Phác Thái Anh nói, "Ba tớ cũng không phải ăn chay, nhà tớ sớm đã bước qua cửa ải khó khăn, lại bắt đầu khí phách hăng hái mà giương buồm xuất phát được không?"
Nói xong, nàng còn kiêu ngạo mà ngửa đầu ưỡn ngực.
Lương Tuyết Phỉ đè lại bả vai nàng, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Nhãi con à, ăn chay hay ăn mặn đều không quan trọng, chủ yếu là tớ lo lắng tình yêu sẽ làm con người ta mất trí, nếu là cái Trần gì đó lão tổng biết cậu cùng Lạp tổng không có tình cảm còn có thể kết hôn, vậy không phải ghen ghét đến tức điên à?"
"Làm không tốt cô ta còn sẽ đem chuyện này ra hấp thụ ánh sáng, đừng quên cô ta cũng là truyền thông, tin tức ấy mà phơi ra ngoài, lượt xem cũng không nhỏ đâu!"
Phác Thái Anh cắn xiên tre, trầm mặc.
Lời này rất có đạo lý.
Nàng đối với Trần Tố Linh hiểu biết không sâu, cũng không biết đối phương có thể làm ra chuyện gì.
Dù sao mặc kệ thế nào, nàng không thể để Trần Tố Linh bắt lấy nhược điểm của các nàng.
Chỉ là mới biết nàng cùng Lạp Lệ Sa kết hôn, Trần Tố Linh đã nhìn chằm chằm nàng thành như vậy, nếu mà biết rằng các nàng là giả, vậy Trần Tố Linh còn không phải nhìn chằm chằm chết các nàng sao, đối với Lạp Lệ Sa như hổ rình mồi sao?
Nhìn chằm chằm nàng thì thôi, nhưng nếu nhìn chằm chằm Lạp Lệ Sa còn không phải là tăng thêm phiền toái cho Lạp Lệ Sa sao?
Nàng không hy vọng bất luận kẻ nào gây phiền toái cho Lạp Lệ Sa, một chút cũng không được!
Lương Tuyết Phỉ nhìn biểu tình của nàng, hỏi: "Anh Anh, cậu nghĩ kỹ phải đối phó như thế nào rồi?"
"Không sai," Phác Thái Anh đem xiên tre để vào trong chén, "Còn không phải là diễn sao? Vợ vợ tụi chị đây chính là chuyên nghiệp!"
......
Phác Thái Anh cùng 《 người nghe 》 phỏng vấn vào buổi chiều thứ tư, Trần Tố Linh tự mình phỏng vấn.
Phỏng vấn nhắc tới vấn đề gì Dung Nhã đã xem qua trước, rất quy củ, không có gì vấn đề lớn.
Dung Nhã cảm thấy có vấn đề chính là Phác Thái Anh cùng Trần Tố Linh.
Hai người kia hiện tại đang không thể hiểu được mà nhìn đối phương, trên mặt treo ý cười giả trân thiệt sự, trong bông có kim.
Phác Thái Anh khi trước mở miệng: "Trần tổng, lại gặp mặt, có thể được cô phỏng vấn là vinh hạnh của tôi."
Trần Tố Linh khách khí nói: "Có thể phỏng vấn bà Lạp đây cũng là vinh hạnh của tôi."
Phác Thái Anh nhướng mày.
Lần trước còn kêu nàng Phác tiểu thư, lần này lại sửa miệng kêu bà Lạp?
Trần Tố Linh kỳ thật không muốn thừa nhận cái xưng hô "bà Lạp" này đặt ở trên người Phác Thái Anh.
Nhưng chính là theo lời Lạp Lệ Sa nói, đây là sự thật mà cô ta kiên trì cũng không thể thay đổi được.
Hơn nữa Lạp Lệ Sa thích Phác Thái Anh như vậy, cô ta không thừa nhận lại có ích lợi gì......
Phác Thái Anh mặc kệ, trước tâng bốc Trần Tố Linh đã: "Tôi tin tưởng tu dưỡng chuyên nghiệp của Trần tổng sẽ khiến cuộc phỏng vấn này vui sướиɠ lại thuận lợi, đúng không?"
Trần Tố Linh khẽ động khóe môi.
Lời này nói ra, nếu trong quá trình phỏng vấn cô ta làm khó dễ, thì có vẻ cô ta rất nghiệp dư.
Nhưng cô ta còn không đến mức ấu trĩ đến mức lấy công tác nói giỡn.
"Đúng vậy, bà Lạp có thể tin tưởng tôi."
Phác Thái Anh an tâm.
Tình cảm cá nhân là tình cảm cá nhân, công việc là công việc, đều là người trưởng thành rồi, nàng không hy vọng hai người khiến cho cuộc phỏng vấn này kéo dài không cần thiết.
May mắn, Trần Tố Linh vẫn là người lý trí.
Tiếp theo nàng liền nghe thấy Trần Tố Linh nói: "Tôi nghe nói một lát nữa bà Lạp không có lịch trình, vậy không biết có thể uống ly cà phê hay không?"
"Nếu không rảnh cũng không sao, không quan trọng."
Phác Thái Anh: "......"
Chuyện không có lịch trình đều đã bị cô ta hỏi tới, nếu là cự tuyệt, chẳng phải là có vẻ bà Lạp nàng đây quá keo kiệt sao?
Hơn nữa hai bên còn đang hợp tác, có thế nào cũng phải cho đối phương một cái mặt mũi.
"Đương nhiên có thể." Phác Thái Anh hồi đáp nói.
Dung Nhã: "......" Lúc tôi không ở đây, lại xảy ra cái gì?
...
Phỏng vấn kết thúc, quá trình rất thuận lợi.
Trần Tố Linh toàn bộ lịch trình việc công xử theo phép công, không có một chút tình cảm cá nhân nào xen vào, ngay cả biểu tình cũng không thay đổi, nói chuyện cũng thực sắc bén, lời nói thực tế, không nói vô nghĩa.
Phác Thái Anh cách nói năng hào phóng, ứng đối bình tĩnh, không rơi hạ phong.
Hai người kính nể tu dưỡng chuyên nghiệp của nhau, nhưng sẽ không bởi vậy mà có hảo cảm đối với đối phương, nên thế nào vẫn là thế nấy, khi cùng đi quán cà phê cũng vẫn duy trì khoảng cách xa cách.
Quán cà phê, Phác Thái Anh cùng Trần Tố Linh ngồi đối diện.
Trên bàn đặt hai ly cà phê nóng, một chút cũng chưa động.
Không khí lặng im một lát, Trần Tố Linh trước mở miệng: "Nói thật, tôi rất hâm mộ cô."
Phác Thái Anh hai chân bắt chéo, hai tay khoanh trước ngực, thái độ không nóng không lạnh: "Ồ?"
"Cô dễ dàng như vậy là có thể bắt được trái tim em ấy, trở thành vợ của em ấy, mà tôi thích em ấy lâu như vậy, em ấy lại còn cùng tôi bảo trì khoảng cách."
"Bà Lạp cô đây thật là làm người hâm mộ đến ghen ghét aizz....."
Trần Tố Linh than dài một tiếng, cười khổ không thôi.
Phác Thái Anh nâng mi không nói.
Dễ dàng? Không, một chút đều không dễ dàng.
Lạp Lệ Sa người này quá tỉnh táo, tỉnh táo đến mức sẽ không ở cuộc giao dịch này giao phó cõi lòng của mình.
Bất quá nàng không phủ nhận chính mình xác thật khiến người khác hâm mộ, bởi vì Lạp Lệ Sa thật sự rất tốt, tốt đến mức người khác hy vọng Lạp gia sẽ bán Lạp Lệ Sa với số lượng lớn, mỗi người mua một chiếc Lạp Lệ Sa về nhà.
Nàng bình tĩnh gật đầu: "Tôi biết, hâm mộ đi, hâm mộ vô tội, bà Lạp tôi đây cho phép cô hâm mộ."
Trần Tố Linh: "......"
Vậy thì cô còn rất hào phóng đấy.
Trần Tố Linh: "Hai người bắt đầu từ khi nào?"
Phác Thái Anh bình tĩnh nói: "Năm trước."
Trần Tố linh: "Tôi là hỏi cụ thể."
Phác Thái Anh: "Hỏi cụ thể có ý nghĩa gì sao, có cụ thể hơn thì chúng tôi cũng đã kết hôn."
Trần Tố Linh: "......"
Trần Tố Linh nhìn cà phê trước mắt, đột nhiên cười cười.
Cũng đúng, lại thế nào thì các nàng cũng đã kết hôn, Lạp Lệ Sa đã đem trái tim giao cho người ta, cô ta còn có thể lại giãy giụa làm cái gì?
Cô ta lại ngẩng đầu nhìn về phía Phác Thái Anh.
Người trước mắt xác thật so người khác xinh đẹp xuất sắc, kỹ thuật diễn tuy nói không thể xưng là tốt nhất trong giới, nhưng cũng không tồi, hơn nữa tính cách so người khác thú vị — đây đều là sự thật cô ta vô pháp phủ nhận.
Có lẽ cô ta cùng Phác Thái Anh chỉ kém ở mấy điểm đó....
Không cam lòng, nhưng cũng không thể không buông xuống.
"Bà Lạp nói đúng, hai người đã kết hôn, hỏi cái gì cũng không còn ý nghĩa."
Trần Tố Linh đứng lên, cầm lấy túi xách chính mình
"Lệ Sa rất tốt, hy vọng cô có thể quý trọng em ấy, đừng làm em ấy khổ sở."
"Nếu cô không có biện pháp đối xử tốt với em ấy, cũng đừng dùng hôn nhân trói buộc em ấy, trên thế giới có rất nhiều người nguyện ý đối xử tốt với em ấy."
"Cuối cùng, chúc hai người hạnh phúc, gặp lại."
Phác Thái Anh nhìn bóng dáng Trần Tố Linh rời đi, giơ tay chống cằm.
Nàng không nghĩ tới Trần Tố Linh có thể hành động dứt khoát như thế, này giống như cũng không cần nàng diễn cái gì?
Không đúng! Vẫn là phải diễn, bất quá là diễn ở chương trình.
Dựa theo ý tứ của Trần Tố Linh, chỉ cần cuộc sống hôn nhân của Lạp Lệ Sa không hạnh phúc, nhóm tình địch của nàng sẽ tùy thời mà động, đem Lạp Lệ Sa từ ma trảo của nàng cứu ra ngoài, đến lúc đó còn không biết sẽ khiến Lạp Lệ Sa có thêm bao nhiêu phiền toái.
Không được, vậy nàng phải diễn thật xuất sắc mới được.
Còn không phải là thích Lạp Lệ Sa sao? Diễn kịch ai chẳng biết chứ!
......
Gió đông đã qua, tháng tư ấm áp dã đến.
Cuối tháng, Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa tham gia chương trình 《 nhật ký tình yêu sau khi kết hôn 》.
Trước khi quay, tổ chương trình theo thường lệ an bài một cuộc thăm hỏi nhỏ giữa các cặp đôi, bầu không khí nhẹ nhàng, lấy cái này làm đoạn mở màn.
Địa điểm phỏng vấn là tại nhà riêng.
Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa lựa chọn ở phòng khách tiếp nhận phỏng vấn.
Cả hai đều có kinh nghiệm phỏng vấn dày dặn, và lúc này các nàng rất bình tĩnh trước ống kính.
Đạo diễn ngồi ở ngoài màn ảnh, tạm thời đóng vai trò là người dẫn chương trình.
Phác Thái Anh nhìn cô lật xem quyển vở nhỏ trong tay, nội tâm bé nhỏ đang xoa tay hầm hè.
Nàng đã chuẩn bị tốt.
Từ hôm nay trở đi, vào ngày này hàng tuần, nàng chính là Tiểu Điềm Điềm, yêu vợ yêu đến không thở nổi của Lạp Lệ Sa!
Lạp Úc cùng Trần Tố Linh chờ xem kỹ thuật diễn tuyệt đỉnh của nàng đi, khoá diễn xuất của Phác Thái Anh nàng đã học trong thời gian này không phải là để trưng.
Đạo diễn đóng quyển vở nhỏ lại đặt trên tay, ra hiệu bắt đầu.
Các bộ phận cho biết mọi thứ đã ổn.
Đạo diễn mời hai người bắt đầu đối màn ảnh tự giới thiệu.
Phác Thái Anh biểu diễn trước làm mẫu cho người mới Lạp Lệ Sa.
Nàng giương môi về phía màn ảnh nhiệt tình chào hỏi: "Hello mọi người, tôi là Phác Thái Anh."
Vươn tay chỉ người bên cạnh: "Vị nữ sĩ xinh đẹp này chính là vợ của tôi, Lạp Lệ Sa."
Lạp Lệ Sa học được một ít, bắt lấy tay nàng, quay đầu ôn nhu mà hướng về phía màn ảnh nói: "Chào mọi người, tôi là người vợ xinh đẹp của Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa."
Phác Thái Anh quay đầu nhìn về phía cô, mắt lộ ra tán thưởng: Có thể, tiếp thu rất nhanh!
Lạp Lệ Sa mỉm cười gật đầu.
Hai người nhìn nhau cười, không có động tác dư thừa, không khí xung quanh bắt đầu toát ra hơi thở ngọt ngào.
Hình ảnh tình cảm đến mức làm mỗi một nhân viên công tác đều cảm ở đây đều cảm thấy bản thân dư thừa.
Đạo diễn đối với một màn này thập phần vừa lòng.
— tiếp tục tình cảm, nỗ lực ân ái, sáng tạo nhiều một chút ratings cho chúng tôi!
Sau đó, đạo diễn cắt ngang câu hỏi đầu tiên: "Tôi có thể hỏi tại sao hai người lại đồng ý tham gia chương trình tạp kỹ này không?"
"Thật ra cá nhân tôi rất tò mò đáp án của Lạp tổng, bởi vì ngài là người ngoài vòng, ngày thường công việc lại tương đối bận."
Đây là để Lạp Lệ Sa trước nói ý của mình.
Lạp Lệ Sa không chút hoang mang, năm ngón tay thon dài câu lấy năm ngón tay của Phác Thái Anh, cùng nàng mười ngón đan vào nhau, thanh âm ôn nhu đến cực điểm: "Bởi vì tôi muốn em ấy ở lại Phụng thành lâu một chút."
Đây là lời nói trong lòng của cô, là mục đích ban đầu đáp ứng quay chương trình.
Cũng vừa lúc là bởi vì quay chương trình, sắm vai một đôi vợ vợ tình cảm, cô mới dám thẳng thắn nhìn về phía Phác Thái Anh biểu lộ nỗi lòng của mình như thế.
Phác Thái Anh quay đầu nhìn về phía cô.
Nàng thấy cô nhìn mình cười, rõ ràng là đang trả lời vấn đề, rồi lại như là đang thông báo với nàng.
"Thái Anh đóng phim vừa đi chính là mấy tháng, chúng tôi phải thật lâu mới có thể gặp nhau một lần, những ngày như thế quá gian nan."
"Nhưng là nếu cùng tham gia chương trình, thới gian chúng tôi ở bên nhau sẽ càng nhiều, như vậy vừa lúc."
Ôn nhu biểu đạt xong tâm ý chính mình, Lạp Lệ Sa bình tĩnh mà quan sát phản ứng của Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh nhìn cô, trên mặt thật ra không nhìn thấy nửa điểm bài xích, nhưng trong ánh mắt...... Giống như có một chút khϊếp sợ.
Phác Thái Anh đang áp xuống kinh ngạc của bản thân
— không nghĩ tới á trời, thật sự không nghĩ tới á, diễn xuất của chị ấy vậy mà còn tốt hơn tôi!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com