Chương 213+214
Chương 213: Suy nghĩ cố chấp
Phác Thái Anh mặc chiếc váy dài màu xanh, cắt may vừa vặn, từ bờ vai lưu loát đẹp dọc xuống vòng eo con kiến, cơ thể vốn đã đẹp đẽ càng thêm phần tôn lên từng đường nét.
Màu xanh là một loại màu sắc rất kì diệu, đậm một chút nhạt một chút sẽ có cảm giác khác nhau. Chiếc váy dài này của Phác Thái Anh không hề khác những thiết kế xuất hiện liên tục khác, nhưng chỉ có một loại màu xanh, giống như hồ, như biển, nhưng bầu trời được thổi bay mây mù, phía trên núi cao.
Nó to lớn, hùng vĩ, lại bao dung tất cả giống như dòng nước ấm áp.
Cho dù là khán giả ngồi xem trực tiếp, hay là bạn bè truyền thông chụp ảnh tại hiện trường, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Phác Thái Anh, Phác Thái Anh chính là có một loại năng lực có thể thu hút tất cả ánh mắt của mọi người trong giây lát, vẻ đẹp của cô ấy, khí chất của cô ấy, đẹp đẽ độc nhất vô nhị, không một ai trên đời có thể sánh bằng.
Nhưng ánh mắt của mọi người lại vô thức nhìn sang người phụ nữ trẻ tuổi bên cạnh cô ấy.
Lạp Lệ Sa không hề nghi ngờ cũng là con cưng của trời, 22 tuổi giành được danh hiệu Ảnh hậu, không nhắc tới vô số lần được đề cử trong danh sách Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất lúc trước và sau này, người đứng đầu hữu danh hữu thực trong những diễn viên thế hệ mới, cũng là người có khả năng kế nghiệp Phác Thái Anh nhất. Vì tính cách lạnh lùng, luôn cho người ta cảm giác xa cách từ chối người ngoài từ ngàn dặm xa xôi, thậm chí có người còn cảm thấy cô ngạo mạn. Tuy trẻ tuổi, nhưng khí chất không hề yếu ớt.
Hai người này, một người là cây cột chống đỡ nhiều năm cho làng điện ảnh, một người là hậu nhân ưu tú khí thế mạnh mẽ, trên một ý nghĩa nào đó đại diện cho trao đổi và kế thừa, cho nên không ít người hình dung hai người thực sự đứng chung sân khấu thì sẽ thế nào?
Là gió đông đè bẹp gió tây? Hai là gió tây đè bẹp gió đông?
Hay là hai người mười phân vẹn mười, đều đẹp đẽ, không phân cao thấp?
Đều không phải.
Cùng với hai bóng hình dìu dắt nhau càng ngày càng gần, loại cảm giác kia trong lòng mọi người càng ngày càng mãnh liệt, trái tim cũng đập nhanh theo đó.
Nếu nói Phác Thái Anh như dòng nước dịu dàng bao dung, tưới nhuần vạn vật lại không tranh đoạt.
Thì Lạp Lệ Sa chính là mũi kiếm rút ra khỏi bao, chiếc kiếm sắc bén mang lại cảnh giác lạnh lẽo, nhưng cô đứng bên Phác Thái Anh, lại hài hòa vô cùng, vừa lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, lại sắc sảo thu vén.
Cầm kiếm, là để bảo vệ người trong lòng. Rút kiếm, cất kiếm cũng là như vậy.
Hai người trời sinh đăng đối.
Không có thuốc súng, không có hành động rõ ràng, Lạp Lệ Sa bảo vệ Phác Thái Anh đi từ đầu bên kia của thảm đỏ tới. Cô chỉ cam tâm tình nguyện cúi chiếc cổ cao quý của mình trước mặt cô ấy, làm thần dân duy nhất trong vương quốc của cô ấy.
Bình luận trên màn hình:
... A a a đột nhiên tôi có một loại cảm giác vô cùng kích động, cũng không biết bản thân đang kích động cái gì!
... Tôi cũng thế! Dù không có văn hóa, nhưng cả mẹ kiếp cũng không thể thốt ra được
... Tôi mặc kệ, hai người đó đã vậy rồi, chiếc thuyền tôi đẩy nhất định là thật!
... Tôi ngẩng đầu ngồi dậy từ quan tài.
... Nếu Tiểu Phi chưa chết, liệu có phải nhiều năm sau vẫn là một Tiểu Phi dũng cảm, còn Thẩm Mộ Thanh cũng giải phóng màu sắc từ bản sắc của mình, bọn họ đang nắm tay đi trên thảm đỏ này
... Bình luận trên nhắc tới Tiểu Phi có phải là ma quỷ không đấy? Đột nhiên rớt nước mắt
... Thật sự có chút giống, mọi người không phát hiện Phác Thái Anh thay đổi rất nhiều sao? Khí chất vô cùng dịu dàng, thật sự giống như Thẩm Mộ Thanh bước ra từ trong phim vậy
... Chín bỏ làm mười thì Thẩm Hàn của tôi HE rồi, ha ha ha
Ánh đèn flash vang lên dày đặc hơn bất cứ khi nào, ánh mắt phóng viên hai bên thảm bỏ điên cuồng hơn bất cứ lúc nào, chỉ ước gì bản thân có thể mọc nhiều thêm mấy cánh tay, không mang nhiều thêm vài chiếc máy.
Đôi mắt Phác Thái Anh đã gần nhòe đi, căn bản không nhìn rõ những người xung quanh, chỉ dựa vào kinh nghiệm phong phú của bản thân để chế ngự, lộ ra nụ cười nhã nhặn khéo léo. Cô ấy nghiêng đầu nhỏ tiếng nói với Lạp Lệ Sa: "Có đau mắt không?"
Đèn flash: Tách tách tách tách tách!
Bình luận trên màn hình: A a a a a!
Lạp Lệ Sa: "..."
Vốn dĩ không đau, hiện tại bị chụp tới có chút đau.
Nhân cơ hội lúc đổi tư thế, Lạp Lệ Sa nở một nụ cười bất đắc dĩ với cô ấy.
Khóe môi Phác Thái Anh cong lên.
Bình luận điên rồi.
... Liếc mắt đưa tình! Trêu đùa tình tứ! Mắt qua mày lại! Lập tức lên giường!
... Mẹ của con ơi, tôi đẩy đúng thuyền thần tiên rồi!
... Có ai đọc khẩu hình miệng không! Nhanh tới đây đi! Chân tay ngứa ngáy!
... Đọc khẩu hình miệng cấp mười tới đây, Phác Hoàng nói là: Vợ ơi chơm chơm. Ánh mắt của Lạp Lệ Sa tôi cũng đọc được: Chơm chơm
... Ha ha ha ha ha ha ha ha ha sớm muộn gì tôi cũng chết cười với những bình luận này mất
Đã dừng một lúc lâu, trong ánh đèn flash dày đặc đuổi theo của đám phóng viên, hai người cùng nhau đi tới sân khấu được bố trí ngay giữa thảm đỏ.
Sân khấu được lắp đặt có chút cao, Lạp Lệ Sa với quần áo gọn gàng, đôi chân thẳng tắp, lên sân khấu trước, sau đó quay người kéo Phác Thái Anh lên trên, đợi Phác Thái Anh đứng vững, tự nhiên cong lưng xuống, lấy tay chỉnh lại vạt váy dài cho cô ấy.
Cô đứng lên, Phác Thái Anh chỉ vào tóc mai của cô, Lạp Lệ Sa giơ tay vén những sợi tóc dài rơi xuống ra sau tai.
Suy cho cùng là nơi công cộng, Phác Thái Anh kiềm chế lại, không rắc cơm chó quá mức, nếu ở nhà cô ấy sẽ đích thân vén tóc cho Lạp Lệ Sa.
Nhưng như vậy đã đủ khiến khán giả xem trực tiếp điên cuồng.
... Tôi dùng khinh nghiệm yêu đương 10 năm của tôi đảm bảo, hai người tuyệt đối đang yêu nhau! Nếu không không thể ăn ý như vậy!
... Tôi thấy buổi trực tiếp này đang thử thách trái tim của tôi, vừa đi thảm đỏ mà tôi sắp không xong rồi, lát nữa tới phần trao giải chỉ sợ trên đời này lại mất đi tôi
... Không phải muốn lấy mạng tôi sao? Lấy đi!
Trên sâu khấu, người dẫn chương trình nhìn sang hai cặp mắt đồng thời nhìn về phía mình, một cặp đen láy sáng rõ, giống như viên ngọc đen thượng hạng, một cặp khác đồng tử khá nhạt, gần như màu hổ phách đông kết, rõ ràng khác biệt rất lớn, nhưng khiến cô nàng giật mình vì nhìn ra mấy phần tương tự.
Người dẫn chương trình tỉnh táo lại, cảm ơn hai người đã tới tham dự theo thói quen, tiến hành phỏng vấn.
Người dẫn chương trình: "Xin hỏi trang phục hôm nay của Ảnh hậu Phác và Lệ Sa là đã bàn bạc trước sao?"
Phác Thái Anh bật cười: "Trùng hợp, trước đó chúng tôi không biết đối phương mặc gì."
Sân khấu chỉ chuẩn bị một chiếc micro dành cho minh tinh, Phác Thái Anh nói xong, không đưa micro cho Lạp Lệ Sa, mà là cầm micro đưa tới bên môi cô, Lạp Lệ Sa tự nhiên cúi thấp đầu, một chữ đáng giá ngàn vàng: "Đúng vậy."
Người dẫn chương trình cười nói: "Vậy cũng thật sự là trùng hợp nhỉ, tôi còn cho rằng hai người mặc đồ tình nhân nữa."
Phác Thái Anh cúi đầu nhìn Lạp Lệ Sa, lại nhìn bản thân, nói: "Một đen trắng, một màu xanh, giống đồ tình nhân chỗ nào vậy?"
Vẻ mặt của người dẫn chương trình có chút khựng lại, đang nghĩ xem nên làm thế nào để dàn xếp, Phác Thái Anh lại cong môi cười lên: "Không bằng bạn nói hai chúng tôi giống tình nhân, cho nên mặc gì cũng giống đồ tình nhân."
Người dẫn chương trình: "!!!"
Những lời này cô nàng không có cách nào tiếp lời.
Rốt cuộc Phác Thái Anh có ý gì?
Dù sao người dẫn chương trình cũng được học hành chuyên nghiệp, ngay lập tức tìm được một con đường sống trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc: "Dù sao hai người cũng từng diễn vai tình nhân đúng không, ha ha."
Phác Thái Anh mang theo ánh mắt sâu xa nhìn người dẫn chương trình một cái, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt, nói: "Đúng thế, tôi chính là có ý này."
Người dẫn chương trình thở phào, mồ hôi sắp túa ra rồi.
Cảm giác bản thân bước một chân vào con đường bê đê là sao thế nhỉ?
Bình luận trên màn hình:
... Ha ha ha ha ha MC khổ quá
... Giám đốc Phác: Để tôi bước chân khỏi giới bê đê! MC: Không, chị không được!
... Giám đốc Phác công quá
... Tôi chính là có ý này = Đừng nói bậy, tôi không có ý này
Phỏng vấn thảm đỏ căn bản đều là Phác Thái Anh trả lời, Lạp Lệ Sa thỉnh thoảng đáp một tiếng, cũng rất đơn giản ngắn gọn, mỗi câu nói bình quân không vượt quá ba từ, từ đầu tới cuối cô không nhận lấy micro của Phác Thái Anh, cả quá trình để cho Phác Thái Anh cầm.
Có thể để Phác Thái Anh cầm micro giúp, không phải là tiền bối thì là diễn viên lão làng, Lạp Lệ Sa còn chưa đủ tư cách. Nhưng hai người không ai có cảm giác không thích hợp với hành động này, cứ thuận lý thành chương như vậy mà kết thúc phỏng vấn.
Nửa sau thảm đỏ, sự chú ý mà hai người nhận được còn nhiều hơn rất nhiều so với những người đi phía trước.
Hoắc Ngữ Kha ở cuối thảm đỏ chờ rất lâu, ban đầu chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ, còn có phóng viên điên cuồng ở hai bên. Mỗi lần Phác Thái Anh lộ mặt đều có cảnh tượng này, đừng nói tới bên cạnh có Lạp Lệ Sa, cho dù là một tiểu minh tinh ở hang cùng ngõ hẻm cũng có thể được hưởng ké hào quang.
Phác Thái Anh.
Hoắc Ngữ Kha lẩm nhẩm ba chữ này, trái tim dần dần nóng lên, càng ngày càng kiên định với suy nghĩ lúc trước – cô ta nhất định muốn trèo lên Phác Thái Anh, lọt vào mắt cô ấy, trở thành người bên gối của cô ấy, giống như Lạp Lệ Sa đã từng.
Hai người chầm chậm tới gần, ánh mắt Hoắc Ngữ Kha khóa chặt lấy Phác Thái Anh, dùng ánh mắt chọn kim chủ để nhìn Phác Thái Anh, có tiền có sắc có quyền có thế, ngay cả thân hình cũng thượng đẳng. Những người như bọn họ dựa vào việc bán mình để trèo cao, kim chủ là nam hay nữ vốn không quan trọng, là nữ còn có thể tùy tiện hơn một chút, sẽ không có thai ngoài ý muốn, tại sao cô ta không may mắn được như Lạp Lệ Sa, lần đầu tiên có thể gặp được Phác Thái Anh?
Ngập suy nghĩ của cô ta đều đặt lên người Phác Thái Anh, suy nghĩ chăm chú, căn bản không để ý tới hai người Phác Lạp tay trong tay đi tới, nếu chú ý, cô ta cũng sẽ nghĩ: Làm màu ngoài hiện trường mà thôi.
Ánh mắt Lạp Lệ Sa nhìn thấy Hoắc Ngữ Kha, chỉ lướt qua một cái, liền bỏ qua giống như một người không liên quan.
Phác Thái Anh khi gần đi tới cuối đường mới nhìn thấy Hoắc Ngữ Kha, ánh mắt dừng lại trên mặt cô ta hai giây.
Những nữ diễn viên có thể có tên tuổi dáng vẻ đương nhiên không tệ, bình tĩnh mà nghĩ, vẻ ngoài của Hoắc Ngữ Kha cũng không kém Lạp Lệ Sa là bao, chiếc váy dài màu vàng được diện lên rất vừa vặn, xinh đẹp tự nhiên.
Hoắc Ngữ Kha là hoa mẫu đơn cao quý, Lạp Lệ Sa là sen tuyết trên núi cao, không tiện so sánh, cũng không thể so sánh.
Hoắc Ngữ Kha tiếp nhận ánh mắt của Phác Thái Anh, đè vui vẻ xuống, tự nhiên tiếp nhận đánh giá của cô ấy. Gần đây cô ta cũng mới biết kim chủ của Lạp Lệ Sa là Phác Thái Anh, thời gian gấp rút, cũng không rõ sở thích của Phác Thái Anh, nhưng đại khái là kiểu người như Lạp Lệ Sa, có lẽ không sai.
Giả vờ lạnh lùng cao ngạo.
Hoắc Ngữ Kha không quá mức ân cần tiến lên phía trước, mà là đợi Phác Thái Anh đi gần tới trước mặt, mới không nhanh không chậm tiến lên một bước, cung kính nhưng không quá nịnh nọt, nói: "Chào Ảnh hậu Phác."
Ngừng giây lát, lại nhìn sang Lạp Lệ Sa bên cạnh: "Lệ Sa."
Lạp Lệ Sa khẽ gật đầu.
Cô và Hoắc Ngữ Kha chỉ có thù, không có tình cảm, lười phải giả vờ thân thiện.
Phác Thái Anh ngẩn ra, nghiêng đầu, lộ ra sắc mặt hoang mang: "Em là?"
Hoắc Ngữ Kha giống như bị vả một cái tại hiện trường, mặt mày nóng hừng hực, nhưng cô ta có thể nhìn mặt mà bắt hình dong với Lưu Á Dụ nhiều năm như vậy, cũng không phải chưa từng bị tát thật, nhanh chóng trấn tĩnh lại, làm như không có chuyện gì tự giới thiệu bản thân: "Em họ Hoắc, Hoắc Ngữ Kha."
Cô ta không nghi ngờ Phác Thái Anh cố ý, hai người trước giờ không thù không oán, tại sao Phác Thái Anh phải khiến cô ta mất mặt? Hơn nữa, với địa vị của Phác Thái Anh, hà tất phải tính toán với cô ta.
Phác Thái Anh: "... Ờ."
Hoắc Ngữ Kha nói: "Phác Thái Anh, em là fan của cô, vẫn luôn lấy cô làm mục tiêu để phấn đấu, chỉ là hiện tại vẫn kém rất xa, cả đời này có thể có được một phần mười thành tựu của cô là em đã mãn nguyện rồi ạ."
Phác Thái Anh không hề để tâm, qua loa nói: "Cố lên."
Hoắc Ngữ Kha còn muốn nói gì đó, Phác Thái Anh đã nhìn về con đường phía trước một cái.
Hoắc Ngữ Kha nghe nhạc hiệu đoán chương trình, lập tức nhường đường: "Chúng ta vào trong thôi ạ, sắp bắt đầu rồi."
Phác Thái Anh uể oải ừ một tiếng bằng giọng mũi.
Hai người Phác Lạp đi trước, lúc sánh vai lướt qua, Hoắc Ngữ Kha liếc thấy ý cười thấp thoáng trên khóe môi Lạp Lệ Sa, không hề thấy cảm giác thất bại, trong mắt lướt qua một tia sửng sốt.
Lẽ nào hai người còn dây dưa?
Quay lại rồi?
An Linh nói không sai chút nào, Hoắc Ngữ Kha chính là mềm nắn rắn buông, vừa nghĩ tới khả năng Lạp Lệ Sa lại có Phác Thái Anh chống lưng, cô ta liền nghi hoặc bất an, tâm hoảng ý loạn. Hoắc Ngữ Kha tự mình dọa mình, hai người phía trước đã đi xa, cô ta mới nhanh chân đuổi theo, lại làm công tác tư tưởng cho bản thân: Cho dù Phác Thái Anh vẫn ở cạnh Lạp Lệ Sa, vậy cũng không có nghĩa là mình không có cơ hội.
Cô ta không tin Phác Thái Anh chỉ có một nhân tình là Lạp Lệ Sa, Lưu Á Dụ ngoài cô ta ra còn bao nuôi những mấy người, bản thân cô ta chỉ là người được yêu chiều nhất mà thôi, và còn dây dưa qua đường với vô số người.
Hoắc Ngữ Kha âm thầm nắm chặt nắm đấm, nghĩ: Cùng lắm mình và Lạp Lệ Sa cùng hầu hạ Phác Thái Anh, bàn đến tranh sủng, cô ta không chắc đã thắng được mình.
Nếu Phác Thái Anh biết suy nghĩ này của cô ta, chỉ sợ không cần cân nhắc, liền muốn bảo Quan Hạm đưa cô ta đi thật xa, rời khỏi phạm vi tầm mắt của cô ấy, càng xa càng tốt.
Hai người Phác Lạp ở bên ngoài tương đối lâu, lúc vào hội trường lễ trao giải đã sắp bắt đầu, lần lượt chào hỏi với những người gặp trên đường, đi thẳng tới chỗ ngồi của mình.
Khi ngồi xuống, Lạp Lệ Sa mượn lưng ghế che giấu, chống lưng cho Phác Thái Anh, dùng âm lượng chỉ hai người mới có thể nghe thấy quan tâm hỏi: "Mệt không?"
Phác Thái Anh khẽ cười một tiếng, trêu đùa cô: "Nhìn dáng vẻ em căng thẳng như vậy, ai không biết còn tưởng chị đang mang thai con của em."
Lạp Lệ Sa: "..."
Ánh mắt Phác Thái Anh lướt qua vành tai phiếm đỏ của cô, tiếp tục nhỏ tiếng nói: "Nếu không phải hai chúng ta không sinh con được, chị đã mang thai đứa thứ mười bảy mười tám cho em rồi."
Lạp Lệ Sa ngẩng mắt lên, mở to mắt: "!!!"
Cô đang cố gắng nhịn cười.
Phác Thái Anh nói: "Cười một cái."
Lạp Lệ Sa lập tức vỡ đê: "Phì."
Lạp Lệ Sa che môi ho một tiếng, kịp thời nuốt tiếng cười lại.
Phác Thái Anh trách móc: "Tư tưởng thần tượng của em cũng nặng quá nhỉ."
Lạp Lệ Sa nhỏ tiếng khuyên bảo, nói: "Đừng nghịch." Trong ánh mắt có sự nuông chiều bất đắc dĩ.
Phác Thái Anh ngoan ngoãn nói: "Được, không ồn ào."
Lạp Lệ Sa cũng không được phép hành động quá mức thân mật.
Phác Thái Anh vui vẻ, một người phiêu thì thôi, nếu cô không trông chừng cô ấy, cũng cùng phiêu với cô ấy, vậy lễ trao giải hôm nay không còn là lễ trao giải, mạnh dạn biến thành hiện trường come out.
Nghe xem lúc phỏng vấn trên thảm đỏ cô ấy đã nói những gì, ngày mai chắc chắn lại là một đống tiết tấu.
Come out cũng không phải không được, Lạp Lệ Sa lúc nào cũng có thể, nhưng Phác Thái Anh từng chính miệng nói với cô, hiện tại chưa tới thời cơ. Hiện tại cô đang gió xuân đắc ý, hạnh phúc tới bay bổng, muốn xuống cũng không xuống được.
Trước khi tới, An Linh đặc biệt gọi điện thoại bàn giao với Lạp Lệ Sa, dặn cô nhất định phải để ý tới Phác Thái Anh, đừng để cô ấy tự tung tự tác. Giọng điệu đó, giống hiệt như quản lý nhà trẻ.
Tới hiện trường hôm nay không phải là Ảnh hậu Phác, mà là Phác Bảo Bảo ba tuổi. Phác Bảo Bảo nhận được một hộp kho báu, muốn khoe khoang với những bạn nhỏ khác trong nhà trẻ.
Hàn Ngọc Bình đang cùng mọi người ôn lại chuyện cũ, tới muộn một chút.
Lạp Lệ Sa nhìn Hàn Ngọc Bình đi tới, chào hỏi: "Chào đạo diễn Hàn."
Phác Thái Anh ngẩng mí mắt lên: "Chú."
Hai người kết hôn tới nay đã được nửa năm, đã quen gọi "bố", đột nhiên đổi về xưng hô ở bên ngoài, Hàn Ngọc Bình có chút không quen, móc lỗ tai, ông cởi một nút trên áo tây ra, ngồi xuống bên tay trái Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh nói vào tai ông: "Bố."
Hàn Ngọc Bình thư thái, lộ ra nụ cười.
Hàn Ngọc Bình hỏi cô ấy: "Gần đây làm gì thế?"
Phác Thái Anh mím môi, xấu hổ cười nói: "Bên nhau như hình với bóng."
"..." Ánh mắt Hàn Ngọc Bình liếc sang Lạp Lệ Sa, rõ ràng đang nói: Con cũng không quản lý con bé sao!
Lạp Lệ Sa đau mà vui vẻ, cho Phác Thái Anh một ánh mắt "kịp thời dừng lại".
Phác Thái Anh thu lại biểu cảm, nghiêm túc nói: "Bận kiếm tiền nuôi gia đình."
Hàn Ngọc Bình nói: "Vậy lúc trước bố mời con quay phim, sao con không tới? Chê tiền cát-xê thấp à?" Ông biết Phác Thái Anh làm ăn thuận lợi, cũng liên quan tới phim ảnh, nhưng bản thân lại không nhận phim.
Phác Thái Anh nói: "Không, trước đây con quay nhiều phim quá rồi, muốn nghỉ ngơi một thời gian."
Hàn Ngọc Bình biểu thị đã hiểu, đồng thời nhắc nhở: "Đừng dừng lại quá lâu, sẽ không thích ứng được với sinh hoạt ở đoàn làm phim, cũng hòm hòm rồi thì nhận phim quay đi, thả lỏng một chút, làm tác phẩm nhỏ thôi cũng được, bình thường cũng đừng hoang phí, nạp điện nhiều một chút."
Phác Thái Anh gật đầu: "Biết rồi mà."
Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh phát hiện, không quay đầu, đưa tay sang vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô.
Phác Thái Anh không định nói sự thật cho Hàn Ngọc Bình, cô ấy cũng không thật sự xác định sẽ ngừng đóng phim lúc này, nhiều một chuyện chẳng thà ít một chuyện. Huống hồ lúc trước hàng tồn mà cô ấy lưu lại, cho dù Phác Thái Anh không quay phim mấy năm, cũng liên lục có phim để lên sóng, chuyện sau đó để sau đó rồi tính.
Ba vị của đoàn làm phim "Bản Sắc" ngồi cạnh nhau, bởi vì có Hàn Ngọc Bình và Phác Thái Anh, nên vị trí của Lạp Lệ Sa cũng gần sâu khấu hơn lần trước, ngồi ở hàng thứ hai.
Hoắc Ngữ Kha ngồi ở hàng thứ tư, cách một hàng, chỉ có thể nhìn thấy gáy của Lạp Lệ Sa.
Có lẽ oán khí trong ánh mắt cô ta có mấy phần chân thực, Lạp Lệ Sa quay đầu nhàn nhạt nhìn một cái, phát hiện là cô ta, ánh mắt không dừng lại, liền quay về.
Phác Thái Anh nhích lại gần nhỏ tiếng hỏi cô: "Sao thế?"
Lạp Lệ Sa lắc đầu: "Không có gì."
Phác Thái Anh và cô nhỏ tiếng nói chuyện, người vào chỗ ngày càng đông, sợ bị người khác nghe thấy không thích hợp, chỉ nói tới những chủ đề bình thường.
Đương nhiên Hoắc Ngữ Kha không nghe được, chỉ có thể nhìn thấy hai người dường như thân mật, tóc kề bên tóc, không nhìn ra được chút hiện tượng đoạn tuyệt quan hệ nào. Góc nghiêng của Phác Thái Anh dịu dàng, rõ ràng là yêu thương vô cùng.
Cô ta dần dần bất an.
Đây không phải làm màu tại hiện tường, lẽ nào người kia lừa cô ta?
Trái tim của Hoắc Ngữ Kha điên cuồng, thò tay vào trong túi, sờ được khung viền điện thoại lạnh lẽo, nắm chặt.
Cô ta muốn hỏi người kia.
Ống kính trực tiếp lướt qua.
Hai người Phác Lạp ngừng trao đổi, đồng thời ngẩng đầu nhìn lên, một quyến rũ cười khẽ, một nhàn nhạt tập trung, một nóng một lạnh, phong cách rất rõ ràng.
... Đòi mạng tôi rồi, bất động rồi.
... Ban tổ chức quá hiểu lòng người rồi, mỗi lần đều cho ống kính đôi, bộp bộp bộp mưa kẹp đường! Ai không thể? Tôi có thể!
... Nếu chị có thể, vậy em cũng có thể!
... Hiện tại tôi đang ngồi trên ghế trước màn hình máy tính, ngọ nguậy như con sâu, CP của tôi ngọt quá.
... Chà, ai không vậy chứ
Ống kính trực tiếp di chuyển đến những minh tinh khác, Phác Lạp tiếp tục nhỏ tiếng trò chuyện, ống kính đột nhiên "vù" một tiếng lại quay lại! Hai người bị bắt tại trận, ai nấy đều ngây ra.
Bình luận trên màn hình:
... Ha ha ha ha ha hai con thỏ đáng yêu quá, giống như bạn nhỏ bị giáo viên bắt thóp lúc đi học, muốn bóp
... Đạo diễn ghi hình biết chơi đấy! Thêm chân gà! Thêm 10 cái!
... Mẹ sắp mềm nhũn rồi, mau hôn đi hai con thỏ ngoan của mẹ, chụt!
... Ơ kìa đánh Phác Hoàng còn làm nũng chớp mắt! Phác ba tuổi! A chết tôi rồi!
Ống kính lại rời đi, sau khi xác nhận nó không tiếp tục quay lại đột ngột, Lạp Lệ Sa đã nồng nặc mùi giấm, ánh mắt có chút buồn bã nói: "Ai bảo chị chớp mắt?" Bị khán giả cả nước nhìn thấy rồi!
Phác Thái Anh nói: "Chị sai rồi."
Cô ấy mở mắt thật to, đại khái nếu Lạp Lệ Sa không lên tiếng, cô ấy sẽ làm tư thế mở mắt như vậy.
Lạp Lệ Sa giỏi cảnh tỉnh, vốn dĩ chuyện này chỉ nhỏ như cái móng tay, Phác Thái Anh còn dung túng cô như vậy, Lạp Lệ Sa lập tức nói: "Em cũng sai, là em gây sự vô cớ."
Phác Thái Anh nói: "Em không sai, là chị không để ý."
Cô ấy vẫn duy trì trạng thái mở to hai mắt, Lạp Lệ Sa sợ nhãn cầu của cô ấy khó chịu, vội nói: "Chớp mắt đi".
Phác Thái Anh chớp mắt hai cái, đồng tử sáng chói.
Trái tim Lạp Lệ Sa đội nhiên lệch một nhịp, vành tai trắng bóc cũng đỏ lên.
Hai người đã ở bên nhau lâu như vậy, vẫn vì một động tác nhỏ của đối phương mà đỏ mặt tim đập nhanh, rung động không ngừng.
Khóe môi Lạp Lệ Sa cong lên, nói: "Về rồi nói."
Phác Thái Anh dịu dàng nói: "Được."
Lạp Lệ Sa kiềm chế kích động muốn ôm cô ấy, lấy lui làm tiến nắm tay Phác Thái Anh, Phác Thái Anh ra sức nắm lại tay cô.
Ánh đèn trong hội trường rộng lớn tối đi, che giấu động tác mười ngón tay đan nhau của hai người.
Lễ trao giải chính thức bắt đầu.
Đây là lần thứ ba Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh cùng tham dự chung một lễ trao giải.
Lạp Lệ Sa cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay của người phụ nữ ấy, nhìn ánh đèn tập trung ở giữa sân khấu, từng giải thưởng được trao đi, người giành giải nhận lấy cúp từ tay khách mời, ngập tràn vui vẻ, hoặc kích động hoặc bình tĩnh phát biểu cảm nghĩ giành giải.
Nữ diễn viên giành giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất đi lên, người trao giải là một nhà biểu diễn nghệ thuật đức cao vọng trọng.
Tất cả hội trường trở nên yên tĩnh.
Trong mắt Lạp Lệ Sa, nữ diễn viên kia chầm chậm biến thành bản thân, còn khách mời trao giải biến thành dáng vẻ của Phác Thái Anh. Phác Thái Anh cầm chiếc cúp vàng chói lọi trao vào tay cô, ánh mắt trong veo lại dịu dàng nhìn cô: "Chị tự hào vì em."
Lạp Lệ Sa trịnh trọng nhận cúp bằng hai tay, đè kích động xuống, hòa hoãn một lúc lâu, nói nói: "Cảm ơn, em..."
Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất phát biểu xong liền xuống sân khấu, cảnh tượng ảo tưởng cũng hóa thành bong bóng.
Ánh mắt của Lạp Lệ Sa lại trở về trạng thái tỉnh táo, thở dài một tiếng không thấy vết tích, ngón tay đan cùng ngón tay Phác Thái Anh vô thức nắm chặt lại.
Phải cố gắng hơn nữa mới được.
Hi vọng trước khi Phác Thái Anh hoàn toàn dừng việc đóng phim, có thể để chị ấy trao giải cho mình một lần.
Lạp Lệ Sa từ lâu đã âm thầm nảy sinh tình cảm với Phác Thái Anh, sau đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lạp Lệ Sa không tiếp tục ôm theo hi vọng với mối tình này, đúng lúc cô được đề cử trong danh sách Người mới xuất sắc nhất trong lễ trao giải Kim Môi, trong một khoảng cách vô cùng xa xôi, lần đầu tiên cô thấy được Phác Thái Anh sau mấy tháng không gặp.
Lúc đó Phác Thái Anh vừa bắt đầu chuyển trọng tâm sự nghiệp ra nước ngoài, tần suất lộ diện trong nước vẫn rất thường xuyên, ít nhất những lễ trao giải có trọng lượng trong làng điện ảnh Hoa Ngữ cô ấy đều tham gia. Giải Kim Môi năm đó, cô ấy là khách mời trao giải, trao giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Người đoạt giải là một diễn viên trẻ tuổi, trẻ tuổi hơn so với đa số những người được trao giải, hai mươi bảy tuổi, cũng không kém Phác Thái Anh khi đó là bao, nhưng Phác Thái Anh đã có thể trao giải cho người đó.
Người ấy là fan của Phác Thái Anh.
Vị Ảnh hậu mới ấy vô cùng kích động, nước mắt ào ạt, cô ấy đứng trên sân khấu, không ngừng bày tỏ sự yêu thích và kính trọng của bản thân với Phác Thái Anh, Phác Thái Anh cười khẽ lắng nghe, từ đầu tới cuối không hề ngắt lời cô ấy.
Cuối cùng còn chủ động cho đối phương một cái ôm.
Lạp Lệ Sa vừa giành được giải Người mới xuất sắc nhất, chiếc cúp lạnh lẽo, ngồi dưới sân khấu, làm khán giả tham dự trong ánh đèn tăm tối.
Lúc đó cô nghĩ:
Nếu cô có thể trở thành Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, Phác Thái Anh có thể trao giải cho cô, có phải cô cũng có thể đứng trước mặt cô ấy, đường đường chính chính nói câu "Em thích chị" từ tận sâu đáy lòng mình ra miệng hay không.
Cho dù chỉ một cơ hội đó, cho dù là dùng thân phận fan hâm mộ, cũng coi như viết lên một dấu câu viên mãn cho mối quan hệ của hai người. Cô không cam lòng, người đầu tiên cô thích, nhưng ngay cả tỏ tình cũng không thể.
Về sau điều này dường như trở thành suy nghĩ cố chấp của cô.
Cho nên lễ trao giải Kim Quế lần đó, cô mới không màng tới giới hạn giữa hai người, chủ động hỏi han cùng âm thầm biểu thị muốn đối phương về nước, Phác Thái Anh đồng ý, nhưng đột xuất thay đổi, cố ý vắng mặt tại lễ trao giải của cô.
Cho dù ngày hôm nay, Lạp Lệ Sa đã trở thành bạn đời của Phác Thái Anh, không cần sân khấu lễ trao giải làm trung gian. Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, cô vẫn muốn thực hiện nguyện vọng này.
+++++++++
Chương 214: "Phim tài liệu về hôn lễ Phác Lạp"
Cảm giác đè nén truyền từ ngón tay tới, Phác Thái Anh thu lại tầm mắt đang nhìn về giữa sân khấu của mình lại, cúi mặt nhìn lên mười ngón tay đang đan lấy nhau của hai người, cô ấy híp mắt lại, nhìn sang góc nghiêng của Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa như thể đang mất hồn, Phác Thái Anh nhìn hai ba giây nhưng cô không hề phát hiện.
Phác Thái Anh thu ánh mắt về, vẻ mặt như có suy nghĩ.
Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất vừa xuống sân khấu kia có quan hệ với Lạp Lệ Sa sao?
Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất về chỗ ngồi, người dẫn chương trình nhìn sang hạng mục giải thưởng tiếp theo, Lạp Lệ Sa cũng thoát khỏi cảm xúc của bản thân, lại ngồi thẳng lên, nhìn sang Phác Thái Anh bên cạnh một cái theo thói quen.
Khác với năm ngoái hai người một ngồi hàng trước một ngồi hàng sau, cố tình tìm kiếm hình bóng của đối phương sẽ rất kì quái.
Lực chú ý của Phác Thái Anh đều đặt lên người Lạp Lệ Sa, sau khi cảm nhận được ánh nhìn của cô, liền nghiêng đầu nhìn sang, nhìn vào mắt cô rồi cười lên.
Hoắc Ngữ Kha thu hết cảnh tượng này vào trong mắt.
Hai tay cô ta đổ mồ hôi ướt nhẹp, hàm răng cắn chặt lấy nhau, lỗ tai ù ù, ngay cả người dẫn chương trình trên sân khấu nói gì cũng không có tâm trí lắng nghe, cô ta hoảng loạn bất an, cả đầu óc ngoài sự tức giận "ông ta lừa mình", thì chính là sự gấp gáp "phải làm sao đây".
Cứ thấp thỏm lo âu ngồi cả nửa buổi tối như vậy, cô ta an ủi bản thân: Chuyện này không nghiêm trọng như thế, không chừng sẽ không sao? Chẳng qua mình chỉ là một chuyện có cũng được không có cũng được, căn bản không ảnh hưởng tới Lạp Lệ Sa. Hơn nữa còn có Lưu Á Dụ, mình ra sức cống hiến hết mình, hiện tại vẫn được yêu chiều, chỉ cần mình chịu hi sinh một chút, Lưu Á Dụ sẽ bảo vệ mình.
Đúng thế, là như vậy, mình đang lo lắng những chuyện không đâu.
Hoắc Ngữ Kha nghĩ thông rồi, lại lộ ra nụ cười.
"Thời khắc nhận được sự chú ý của mọi người cuối cùng cũng đã tới rồi." Nữ MC cúi đầu nhìn kịch bản trong tay, sắc mặt hưng phấn, nói, "Sau đây là phần công bố giải thưởng Nữ chính xuất sắc nhất của Kim Hòe năm nay."
Màn hình bắt đầu phát hình ảnh nữ diễn viên được đề cử cùng tác phẩm được đề cử lần này.
Không biết có phải là ảo giác của mọi người hay không, ánh đèn giữa sân khấu đã sáng hơn ban nãy một chút.
Khán giả hiện trường và khán giả trực tiếp đều mỏi mắt mong chờ.
Bình luận trên màn hình bắt đầu chiếu đấu.
... Phác Hoàng! Phác Hoàng! Phác Hoàng! Thiên hạ đệ nhất Phác Hoàng! Tuyệt thế vô song Phác Hoàng!
... Lạp Lệ Sa! Lạp Lệ Sa! Lạp Lệ Sa!
... Song Hoàng! Song Hoàng! Song Hoàng!
Song Hoàng từng có tiền lệ, trong lễ trao giải Kim Môi mấy năm trước, xuất hiện song ảnh hậu, cho nên sau khi lễ trao giải Kim Hòe năm nay công bố danh sách đề cử, Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa của "Bản Sắc" đều được đề cử, cư dân mạng liền mỏi mắt mong chờ Kim Hòe có thể tái hiện Song Hoàng năm đó.
Ngay cả Lạp Lệ Sa cũng ôm theo một phần hi vọng như vậy.
Bất ngờ thắng được Phác Thái Anh, đừng nói căn bản là việc không có khả năng, trong tình huống biết rõ kĩ năng diễn xuất của bản thân còn kém xa Phác Thái Anh, cô có thể chiến thắng trong cuộc cạnh tranh này, chỉ khiến cô nghi ngờ tính công bằng của giải thưởng.
Nghiêm túc mà nói "Bản Sắc" không phải là bộ phim song nữ chủ, Phác Thái Anh đứng trước, Lạp Lệ Sa đứng sau, có khác biệt so với bộ phim xuất hiện Song Hoàng kia. Nhưng nếu Lạp Lệ Sa được đề cử ở hạng mục nữ chính, chứng tỏ hội đồng bình chọn đều công nhận thân phận nữ chính của cô. Cộng thêm đây là bộ phim đầu tiên có đề tài đồng tính được công chiếu trên toàn quốc, ý nghĩa của nó rất quan trọng.
Lạp Lệ Sa không nhịn được mà nghĩ: Có lẽ thật sự có thể cùng giành giải với Phác Thái Anh chăng?
Vậy cũng coi như là đứng chung sân khấu nhận giải, gián tiếp hoàn thành nguyện vọng của cô.
Lạp Lệ Sa hít sâu một hơi, nín thở, nhìn về phía khách mời trao giải trên sân khấu.
Phong bì màu vàng đã được mở ra.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn lên tờ giấy mỏng manh ấy.
"Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của lễ trao giải năm nay là..."
Ngón tay của Lạp Lệ Sa nắm chặt thành quyền.
Trái tim đập lên giống như trống.
Thịch. Thịch. Thịch.
Gần như cảm giác được đau đớn thực chất, ấn đường cô nhăn lại.
Trên mặt khách mời trao giải vén lên nụ cười, cử động đôi môi, đọc ra từng chữ: "Phác, Thái, Anh!"
Ông làm một động tác mời, nhả chữ rõ ràng: "Xin mời lên sâu khấu!"
Tiếng vỗ tay ào ào.
Một chùm đèn chói mắt chiếu lên người Phác Thái Anh, Phác Thái Anh gật đầu, không nhanh không chậm đứng lên.
Không dừng nghỉ, không có cái tên thứ hai.
Cát bụi đã lặng yên.
Ánh mắt Lạp Lệ Sa tối đi, ngồi ở vị trí, có chút buồn bã không thể kiềm chế.
Phác Thái Anh quay người đang muốn ôm lấy Lạp Lệ Sa ở bên cạnh, nhưng phát hiện đối phương căn bản không đứng dậy, cúi mặt không biết đang nghĩ gì. Vẻ mắt cô có chút ngây ngẩn. Nhưng ở nơi công cộng, Phác Thái Anh không thể hỏi cô lúc này, cô ấy đè lo lắng xuống, hai tay nhấc váy, nhỏ tiếng nhắc nhở, nói: "Cô Lạp."
Lạp Lệ Sa ngồi bên tay phải Phác Thái Anh, bắt buộc phải đi qua cô mới có thể ra ngoài.
Lạp Lệ Sa như tỉnh khỏi cơn mơ, đồng tử khẽ co lại, cô nhanh chóng ý thức được ban nãy bản thân bỏ lỡ điều gì, ánh mắt cô lộ ra vẻ xin lỗi, Phác Thái Anh khẽ lắc đầu với cô không để người khác phát hiện.
Lạp Lệ Sa nhường đường cho cô ấy, Phác Thái Anh nghiêng người ra ngoài, thong thả lên sân khấu.
Fan only của từng người Phác Lạp cùng người qua đường chỉ có thiện cảm với một phía cãi nhau trên bình luận.
... Lạp Lệ Sa đang làm gì thế? Phác Thái Anh đã làm động tác muốn ôm cô ta rồi, cô ta lại ngồi tại chỗ bất động? Điên rồi à, ngay cả xã giao không cũng thèm làm sao?
... Người ta không trúng giải, không cho phép buồn bã chút sao?
... Buồn bã thì có thể không màng tới phép lịch sự tối thiểu à? Người ta có thân phận gì? Cô ta có thân phận gì?
... Thân phận gì? Không phải đều là người sao? Phác Thái Anh còn không tính toán, các người còn xoi mói hơn cả người trong cuộc
... Mày không phải là Phác Thái Anh, sao mày biết cô ấy không tính toán? Trước mặt công chúng không để ý tới thể diện của tiền bối, chỉ lo nghĩ chút chuyện riêng, bất lịch sự, tôi thấy bài viết tiết lộ chuyện của cô ta nói không sai, Lạp Lệ Sa vừa giả dối vừa làm màu vừa đạo đức giả
... Thuyền này sao có thể đẩy được nữa đây? Thạch tín bôi lên lưỡi dao, giả trân quá xá!
Fan CP biểu thị:
... Lạp Thỏ, mẹ thất vọng về con quá! Tránh hiềm nghi quá đáng rồi! Không thấy đạo diễn Hàn và Phác Thái Anh ôm rồi sao? Con ôm một cái thì có gì to tát! Vẫn còn non dại quá, lần sau không được như vậy nữa nhé
... Các mẹ mẹ Phác, sầu riêng, bàn phím, điều khiển tivi đã chuẩn bị đầy đủ , lát về liền để thỏ thỏ quỳ xuống, đừng tức giận, hòa khí sinh tài.
Phác Thái Anh bước lên sâu khấu nhận giải, khách mời trao giải trao giải thưởng cho cô ấy, nói một loạt những lời khích lệ.
Phác Thái Anh ôm lấy chiếc cúp vàng chói, có chút mất tập trung, bị diễn xuất tuyệt vời của cô ấy che đi, ánh mắt lướt qua toàn hội trường không để lại vết tích, không dừng lại trên người Lạp Lệ Sa.
Người dẫn chương trình thở dài: "Bốn năm liên tiếp rồi."
Phác Thái Anh: "Ừm?"
Người dẫn chương trình giải thích: "Đã bốn năm liên tiếp cô giành được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất rồi, năm ngoái còn nói với cô từ khi giải thưởng Kim Hòe được tổ chức, vô tiền khoáng hậu, chỉ sợ sau này khó có người có thể vượt qua, năm nay cô lại phá vỡ kỉ lục do chính mình nắm giữ."
Phác Thái Anh gật đầu cười khẽ, lịch sự nói: "Cảm ơn."
Người dẫn chương trình: "..."
Không nên biểu thị khiêm tốn chút sao? Tuy cô ấy cũng không cần thiết phải khiêm tốn.
Nếu là trước đây Phác Thái Anh sẽ nói mấy câu xã giao, nhưng cô ấy lo lắng Lạp Lệ Sa, có thể bớt câu nào thì bớt câu ấy.
Người dẫn chương trình tìm chủ đề: "Sao thế? Năm sau Ảnh hậu Phác còn có tự tin tiếp tục phá kỉ lục không?"
Phác Thái Anh cười cười, nói: "Năm sau tính sau đi."
Người dẫn chương trình phát hiện cô ấy muốn tốc chiến tốc thắng, biết ý không tiếp tục vòng vo, nhường sân khấu cho cô ấy.
Phác Thái Anh đi tới giữa sân khấu nơi tập trung mọi ánh đèn, điều chỉnh micro cao lên một chút, nâng chiếc cúp trong tay lên nói câu đầu tiên: "Cảm ơn người yêu của tôi."
Lạp Lệ Sa mỉm cười.
Bình luận trên màn hình:
... Đạo diễn, tôi cảm thấy lúc này có thể quay Lạp Lệ Sa một chút, anh thấy sao?
... A a a trừ 10 cái chân gà của đạo diễn
Cho dù khán giả hò hét thế nào, ống kính từ đầu tới cuối vẫn dừng trên người Phác Thái Anh, không hề thay đổi.
Phác Thái Anh nói xong những lời gần giống như năm ngoái, tiếp tục nói: "Cảm ơn bạn diễn của tôi, Lạp Lệ Sa."
Cô ấy dừng lại giây lát, đột nhiên tươi cười, nụ cười này chói mắt hơn bất kì nụ cười chói mắt nào trong buổi tối hôm nay của cô ấy.
Màn hình phát sóng trực tiếp:
... Mẹ kiếp, mẹ kiếp! A a a a a a
... Có phải lần đầu tiên gọi tên Lạp Lệ Sa ở nơi công cộng không!
.... Nội tâm Phác Hoàng: Tên vợ đúng là dễ nghe quá đi hi hi hi
Phác Thái Anh chủ động nhắc tới, cuối cùng đạo diễn hình quay tới mặt Lạp Lệ Sa, vẻ mặt của Lạp Lệ Sa có chút khó phân biệt, khóe môi cong lên, cười thì cười, nhưng trong nụ cười lộ ra một tia căng thẳng khó phát giác.
Ngón tay của Lạp Lệ Sa vô thức nắm chặt lấy túi xách, nghĩ: Không phải chị ấy muốn công khai chứ?
Phác Thái Anh nói: "Quá trình hợp tác với em ấy rất vui vẻ, em ấy là một diễn viên vô cùng ưu tú, thành công của bộ phim này không chỉ thuộc về một mình tôi, nó còn thuộc về Lạp Lệ Sa, thuộc về đạo diễn Hàn, thuộc về từng vị diễn viên cùng nhân viên phía sau hậu trường."
Bình luận trên màn hình:
... Rất vui vẻ
... Ha ha ha ha ha ha
... Nói đi cũng phải nói lại, Phác Hoàng là công không nghi ngờ gì chứ? Trong video hậu trường đều là Lạp tiểu thụ bị hôn thành dáng vẻ kia
... Lạp công!
... Phác công!
... Đánh nhau đê!
Phác Thái Anh khom lưng xuống sân khấu.
Lạp Lệ Sa bù đắp cái ôm kia.
Hai người cùng ngồi vào chỗ, Phác Thái Anh giống như tiện tay đặt cúp vào trong lòng Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa ngẩn ra, cúi đầu quan sát hai giây, không phải dáng vẻ rất để tâm, lại ngẩng mắt lên, tập trung lực chú ý lên sân khấu.
Phác Thái Anh quan sát động tác của cô, dần dần nhíu mày lại.
Em ấy không cần chiếc cúp này? Hay là còn có ẩn tình gì khác?
Lễ trao giải hạ màn trong sự mất hồn của Phác Thái Anh, cô ấy vỗ tay xong, đứng dậy khỏi ghế. Lạp Lệ Sa đợi người phía trước rời đi, mới quay lại nắm lấy tay Phác Thái Anh, hai người cùng nhau đi về phía cửa.
Phóng viên phỏng vấn sau hậu trường nhìn thấy hai người sánh vai ra ngoài, đồng loạt nhào tới, bị vệ sĩ của Phác Thái Anh chặn lại, cuối cùng vẫn tách ra phỏng vấn, nhưng khoảng cách rất gần, Phác Thái Anh dựng lỗ tai lên, có thể nghe được câu trả lời của Lạp Lệ Sa ở bên kia.
"Hôm nay dường như Lệ Sa không quá phấn khởi?"
"Không có đâu, anh nhìn chỗ nào mà ra thế?" Lạp Lệ Sa cười nói.
Phóng viên từng bước ép lại: "Là vì không giành giải nên cảm thấy buồn bã sao?"
"Tôi sẽ tiếp tục cố gắng."
...
"Ừm? Ban nãy anh đặt câu hỏi gì?" Phác Thái Anh nhìn vị phóng viên mặt mày vui vẻ trước mặt, xin lỗi nói, "Phiền anh nhắc lại câu hỏi lần nữa, được không?"
Phóng viên lặp lại một lần.
Phác Thái Anh trả lời.
Không tới một phút, cô ấy lại nhờ phóng viên lặp lại câu hỏi.
Các vị phóng viên: "..."
Vì để tránh phóng viên, hai người tách nhau ra về nhà. Giống hệt như năm ngoái, quay về nhà nhỏ, nhưng không phải là căn nhà mà Lạp Lệ Sa đã ở mấy năm, mà là một căn nhà mới được bài trí hoàn toàn theo thẩm mĩ của Lạp Lệ Sa.
Nhà ở hướng bắc cửa ở hướng nam, sáng sủa rộng rãi, từ cửa sổ chạm sàn trong phòng khách có thể nhìn được ánh đèn bên mặt hồ.
Phác Thái Anh ấn mật mã mở cửa, Lạp Lệ Sa nhận lấy chiếc cúp khắc lá hòe trong tay cô ấy, ngừng lại một giây, mới đặt lên kệ, treo áo khoác Phác Thái Anh đã cởi ra.
Phác Thái Anh ngẩng đầu rũ tóc, đưa tay ra ôm lấy vòng eo thon của Lạp Lệ Sa, dẫn cô tới sô-pha, sau đó vùi mặt vào lòng cô, sống lưng vốn dĩ thẳng tắp đột nhiên nhũn xuống, hai tay vòng lấy eo của Lạp Lệ Sa.
"Đám phóng viên kia phiền phức quá, vòng bao nhiêu vòng mới cắt được đuôi." Người phụ nữ ấy lẩm nhẩm oán thán.
Lạp Lệ Sa bật cười, vỗ nhẹ lên đầu cô ấy.
Đột nhiên Phác Thái Anh hô lên: "To gan!"
Lạp Lệ Sa giật nảy mình, chỉ thấy người phụ nữ ấy ngồi dậy, ánh mắt giận dỗi nói: "Em dám động vào đầu Thái Tuế?"
Lạp Lệ Sa nhướng mày, làm loạn toàn bộ mái tóc dài của "Thái Tuế".
"Động đấy, thì sao nào?" Cô khıêυ khí©h nói.
Phác Thái Anh vỗ tay cười to, nói: "Động thì tốt, động vang dội thêm chút."
Ngón tay của Lạp Lệ Sa di chuyển xuống dưới, véo lấy má của người phụ nữ ấy, mang theo một nụ cười khó hiểu, hỏi: "Sao bây giờ chị lại mặt dày vậy chứ? Hả?"
Phác Thái Anh nói: "Không phải em nói rồi sao?"
Lạp Lệ Sa hỏi: "Em nói cái gì?"
Phác Thái Anh nói: "Em nói: "Điều thú vị nhất khi hai người ở bên nhau cũng là điều đáng để chờ đợi nhất, chính là quá trình dần dần thay đổi vì đối phương, trở thành người thích hợp với đối phương hơn. Có lúc em nghĩ, một năm sau khi chúng ta ở bên nhau sẽ có có dáng vẻ gì, ba năm sau sẽ có dáng vẻ gì, thậm chí là mười năm sau, không phải ý nghĩa lắm sao?"
Lạp Lệ Sa nhớ bản thân nói những lời này, nhưng trí nhớ mãi mãi không rõ ràng như Phác Thái Anh.
Cô câm nín một lúc, hỏi: "Chị đọc thuộc lời của em à?"
Phác Thái Anh ờ một tiếng, nói: "Cũng đại khái."
Lạp Lệ Sa có chút cảm động, nhưng lại nói: "Không cần nhớ những thứ này, trí nhớ tốt thì nên dùng cho những chuyện quan trọng hơn."
Phác Thái Anh: "Em chính là chuyện quan trọng nhất."
Lạp Lệ Sa không nhịn được, mặt mày cong cong cười lên.
Phác Thái Anh đưa tay ra, khẽ chạm vào mũi Lạp Lệ Sa: "Thích nghe chị nói lời yêu thương tới vậy à?"
Lạp Lệ Sa gật đầu.
Phác Thái Anh nhìn vào mắt cô, nói: "Chị yêu em."
Có lẽ bản thân cô ấy không phát hiện, ánh mắt của cô ấy lúc này nồng nàn tới đâu.
Lạp Lệ Sa nhìn vào mắt cô ấy hai giây, liền ấn Phác Thái Anh xuống sô-pha rồi hôn cô ấy.
Dưới sự dẫn dắt của Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa ngày càng chủ động. Chỉ là khi Phác Thái Anh biểu hiện suy nghĩ muốn chủ động, vẫn vô cùng tự giác lui về vị trí bị động.
Giống như lúc này, Phác Thái Anh ôm cô, để cô ngồi lên đùi mình, một tay đỡ lấy gáy Lạp Lệ Sa, kéo cô về phía mình.
Hôn như vậy, Lạp Lệ Sa không kiên trì được bao lâu liền...
Cho nên Phác Thái Anh nhanh chóng buông cô ra trước khi cô phát ra những âm thanh hổn hển nhiều hơn.
Có chính sự chưa giải quyết.
Phác Thái Anh vẫn ôm cô, ngón tay vuốt ve gò má nóng bỏng của Lạp Lệ Sa, dịu dàng hỏi: "Tại sao buổi tối không vui?"
Ánh mắt Lạp Lệ Sa trốn tránh không dễ phát giác, nói: "Không có."
Ngón tay Phác Thái Anh nâng cằm cô lên.
Hai người nhìn vào mắt nhau.
Tâm tư của Lạp Lệ Sa không có nơi trốn tránh trước đôi mắt sắc sảo ấy, liền cúi đầu xuống.
Phác Thái Anh không ảo não, âm thanh càng thêm dịu dàng, nói: "Còn không nói sao? Cái miệng chu ra sắp treo được cả hũ dầu rồi."
Lạp Lệ Sa không nhịn được cười thành tiếng, nói: "Em có sao?"
Cô ấy buồn bã, không phải là tức giận.
Phác Thái Anh nói: "Vậy em ngẩng đầu cho chị xem."
Lạp Lệ Sa chủ động ngẩng đầu, đôi môi mím lại.
Phác Thái Anh ủ rũ nói: "Bây giờ chị cũng không vui."
Lạp Lệ Sa: "Tại sao?"
Phác Thái Anh: "Em không vui thì sao chị có thể vui nổi? Em biết tại sao chị không vui, nhưng chị không biết tại sao em không vui, không vui của chị còn nhiều hơn em."
Tuy nghe những lời này có chút vòng vo, nhưng Lạp Lệ Sa lập tức hiểu ra.
Nội tâm cô giao chiến.
Hay là nói ra? Nếu Phác Thái Anh biết, chắc chắn sẽ giúp cô hoàn thành nguyện vọng. Nhưng nếu thật sự nói ra, để Phác Thái Anh giúp đỡ, vậy nguyện vọng này còn có nghĩa lý gì?
Nếu không nói, Phác Thái Anh sẽ buồn bã đau lòng cùng cô, cũng không biết lý do tại sao cô không vui.
Bên nặng bên nhẹ?
Lạp Lệ Sa cắn chặt răng vào môi dưới, bờ môi bị cô cắn tới trắng bệch, rất lâu sau, cô ngẩng đôi mắt phiếm hồng, hạ quyết tâm nói: "Em nói, là vì em..."
"Đợi chút." Phác Thái Anh ngắt lời cô.
Lạp Lệ Sa ngây ra.
Phác Thái Anh: "Là bí mật của em sao?"
Lạp Lệ Sa: "Cũng coi là vậy."
Phác Thái Anh: "Nói có ảnh hưởng tới quan hệ của hai chúng ta không?"
Lạp Lệ Sa: "Không đâu."
Phác Thái Anh: "Em không muốn nói à?"
Lạp Lệ Sa chần chừ một lúc, chậm chậm gật đầu.
Phác Thái Anh thả lỏng, nói: "Vậy thì đừng nói nữa."
Lạp Lệ Sa lẩm nhẩm: "Nhưng..."
Phác Thái Anh nói: "Chị đã nói em không vui, vậy chị cũng không vui, nhưng nếu nói rồi cũng không thể nuốt lại, mỗi lần em nhớ ra đều sẽ là một lần không vui. Nếu không ảnh hưởng tới quan hệ của hai chúng ta, chị cũng không nhất định phải biết."
"Hơn nữa..." Người phụ nữ ấy nghiêng sang nhìn cô một cái, nói, "Sẽ có một ngày trong tương lai, sớm muộn gì em cũng nói, chị có cả một đời của em, chị vội cái gì?"
Lạp Lệ Sa có chút cảm động, khẩu hình miệng "Cảm" còn chưa hoàn thành, liền bị cô kịp thời thu về, đổi thành miệng ngọt: "Bảo bảo, chị thật tốt."
Phác Thái Anh nhướng mày, lười biếng nói: "Vậy em nói xem, chị tốt chỗ nào?"
Lạp Lệ Sa thích Phác Thái Anh nói lời yêu, Phác Thái Anh cũng thích nghe Lạp Lệ Sa khen cô ấy.
Lạp Lệ Sa lập tức đổ một sọt lời hay ý đẹp miễn phí, dỗ cho Phác Thái Anh tươi cười nở hoa.
Buổi tối lái xe mới, lần lượt ngồi ghế lái, Lạp Lệ Sa đi ngủ trước, Phác Thái Anh đợi cô ngủ say, khoác áo ngủ lên, lặng lẽ ra ngoài cửa phòng khách lấy cúp tới, đặt lên tủ đầu giường, mượn ánh trăng đánh giá, nhớ lại từng biểu cảm khác thường của Lạp Lệ Sa.
Em ấy không để tâm tới chiếc cúp này, em ấy để tâm chính là thứ phía sau chiếc cúp.
Chiếc cúp này có hàm lượng vàng không cao thì cho qua, Lạp Lệ Sa giành được một giải Người mới xuất sắc nhất, một giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, không nhắc tới giải Kim Môi kia, tới giải Kim Quế thì cô ấy vắng mặt, hai lần Kim Hòe cùng được đề cử, đều là cô ấy giành giải.
Phác Thái Anh hiểu Lạp Lệ Sa, hai người là người yêu, cũng là đối thủ cạnh tranh, đương nhiên cô sẽ ủ rũ vì thua cô ấy, nhưng mức độ hôm nay vượt xa phạm vi bình thường.
Tại sao chứ?
Phác Thái Anh suy đi nghĩ lại, nhớ lại lúc bản thân mới về nhà, vẻ mặt của Lạp Lệ Sa khi nhận lấy chiếc cúp từ trong tay mình, trong đầu xuất hiện một suy nghĩ...
Không phải em ấy muốn mình trao giải thưởng cho em ấy chứ?
Hoặc là có thể ở dưới khán đài tận mắt nhìn em ấy giành giải? Dù sao hai năm trước, mình đã bỏ lỡ một lần, không thể chứng kiến vinh quang của em ấy.
Đáy lòng Phác Thái Anh trào lên cảm giác buồn bã nhàn nhạt không nói thành lời, cô ấy nghiêng người đối mặt với Lạp Lệ Sa đang ngủ say, một tay chống đầu, một tay khác đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve mặt, sống mũi cùng đôi môi tinh tế của cô.
Đầu ngón tay dừng trên đôi môi.
Phác Thái Anh thở dài, đưa vai ra ôm lấy Lạp Lệ Sa vào lòng, Lạp Lệ Sa tự giác điều chỉnh tư thế thoải mái, lấy cằm cọ vào cô ấy, rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Phác Thái Anh có tính toán trong lòng, giải thưởng Kim Hòe năm sau chắc chắn không tiếp tục là cô ấy nữa. Trong nước có một luật bất thành văn - Ảnh đế, Ảnh hậu của Kim Môi, Kim Quế, Kim Hòe nhiều nhất chỉ được trao giải hai năm liên tục cho cùng một người, Phác Thái Anh là diễn viên được hội đồng bình chọn thưởng thức nhưng cũng cảm thấy đau đầu, ưu tú là tốt, nhưng ưu tú quá đáng, một mình một ngựa một đường thì không quá tốt. Hội đồng bình chọn thường đau đầu muốn chọn một người ngoài Phác Thái Anh, trao giải cho ai có thể bớt mắng một chút, không thể tất cả giải thưởng nằm trọn trong túi cô ấy được đúng không?
Năm ngoái căn cứ theo thói quen không nên là Phác Thái Anh, nhưng không nói tới bộ phim đó càn quét toàn bộ khu vực châu Á – Thái Bình Dương suốt nửa đầu năm, hơn nữa được đề cử những hạng mục quan trọng ở Liên hoan phim quốc tế Berlin, vì Phác Thái Anh không đi nên còn chưa tính giải thưởng vào thành tích giành tổng cộng tám chiếc cúp Ảnh hậu cả trong và ngoài nước. Kim Hòe không trao giải cho cô ấy, chắc chắn sẽ bị nước bọt dìm chết, mức độ tin tưởng sẽ rơi xuống đáy vực.
Năm nay càng không phải nhắc, Lạp Lệ Sa xuất sắc hơn những người được đề cử, hội đồng bình chọn vốn muốn trao cho Lạp Lệ Sa, nhưng hai người đóng chung một bộ phim lại cùng được đề cử, lẽ nào trao cho Lạp Lệ Sa không trao cho Phác Thái Anh? Trừ phi công chúng bị mù mắt tập thể.
Cho nên mới xuất hiện sự việc Phác Thái Anh giành liên tiếp bốn giải Ảnh hậu một cách khác lạ tới vậy, Hội đồng bình chọn của Kim Môi suýt chút nữa cử người trói Phác Thái Anh lại, không cho phép cô ấy tiếp tục quay phim nữa.
Phác Thái Anh càn quét Kim Hòe, hai giải thưởng khác cũng không tiện nói. Nhưng Phác Thái Anh rất chờ mong "Tiêu Hồng" lên sóng trong năm sau của Lạp Lệ Sa, không chừng có thể có thể giúp cô một lần giành hai giải, còn về bản thân, nếu không có tác phẩm dự giải, liền đi hoạt động một chút, tự đề cử bản thân làm khách mời trao giải chắc cũng không vấn đề gì.
Ngừng đóng phim, chuyện này để sau rồi tính, ít nhất cũng đợi Lạp Lệ Sa giành được Ảnh hậu.
Cô ấy suy nghĩ lung tung, cũng chầm chậm chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau là chủ nhật, hai người ngủ một giấc tới 11 giờ, vận động một phen vừa hay tới giờ dậy ăn cơm, Phác Thái Anh vào bếp, Lạp Lệ Sa ở bên cạnh giúp đỡ, sau khi chuẩn bị xong nguyên liệu, liền làm món dưa chuột xào không giấm.
Phòng bếp ngập tràn tình cảm dịu dàng.
Phác Thái Anh vừa xào rau, vừa hé miệng nhận lấy đồ Lạp Lệ Sa đút cho.
Phác Thái Anh ăn mấy miếng, cười nói: "Đủ rồi, chị còn muốn ăn cơm."
Lạp Lệ Sa trêu đùa: "Ăn cơm gì chứ? Ăn em còn chưa đủ sao?"
Phác Thái Anh tắt lửa, đặt muỗng xào xuống, vừa cởi tạp dề vừa mỉm cười đi tới.
Lạp Lệ Sa ha ha ha nhấc chân chạy mất.
Phác Thái Anh nhìn bóng lưng tràn đầy sức lực của cô, vô thức nghiến răng, năng lực hồi phục của người trẻ tuổi thật tốt, đến giờ cô ấy vẫn có chút đau eo. Phác Thái Anh đỡ lưng, bật bếp lên.
Lạp Lệ Sa ôm máy tính xách tay tới bàn trà ngoài phòng khách, liên kết tới màn hình tivi, mở một đoạn video lên, không ấn phát, mà cứ để ở đó.
Không lâu sau, Phác Thái Anh nấu xong ba món ăn một món canh, Lạp Lệ Sa và cô ấy cùng bưng lên bàn.
Phác Thái Anh nhìn thấy màn hình tivi đang sáng, đặt bát canh trong tay xuống, tiện miệng hỏi: "Em đang xem gì thế?"
Lạp Lệ Sa nói: "Video ngày diễn ra hôn lễ."
Phác Thái Anh khẽ trừng mắt với cô: "Em không đợi chị."
Lạp Lệ Sa lập tức nói: "Em vẫn chưa bắt đầu, không xem trộm lấy một giây." Thật ra có tua đến đoạn của Phác Thái Anh xem trộm, mới xem hai phút, suýt chút nữa nhập tâm.
Ngày diễn ra hôn lễ có quay phim chuyên nghiệp, hơn nữa không chỉ một người.
Có người chuyên quay Phác Thái Anh, có người chuyên quay Lạp Lệ Sa, còn điều động flycam, ghi lại toàn bộ quá trình diễn ra hôn lễ, từ những hạng mục chuẩn bị trước hôn lễ tới ngày cử hành, hình ảnh sắc nét, chỉnh sửa lưu loát, còn có cả thuyết minh, gần như quay thành một bộ phim tài liệu, đăng lên Douban có thể được đánh giá trên 9.5.
Phác Thái Anh nói không làm lớn, kết quả ngoài khách mời được mời đến, lúc thật sự chuẩn bị, to tới mức kiệu hoa tám người khiêng, nhỏ tới mức từng thứ nhỏ nhặt nhất trong của hồi môn, mỗi thứ đều đẹp đẽ, sau này Lạp Lệ Sa mới biết rốt cuộc Phác Thái Anh đã tiêu hết bao nhiêu tiền, thiếu chút nữa đen hai vành mắt.
Nhưng tiền cũng đã tiêu, thành quả khiến hai người đều hài lòng, cũng coi như đáng giá.
Vì hậu kì yêu cầu cao, cho nên mấy tháng sau hai người mới nhận được video thành phẩm, lúc đó cả nhà cùng ngồi xem một lượt, ở trước nhiều người như vậy, hai người có một số chuyện không tiện nói, cũng không tiện xem lại từ đầu, chuyên tâm chọn một đoạn để xem.
Hôm nay Lạp Lệ Sa lại mở lên, định ôn lại từ đầu.
Phác Thái Anh đi tới trước tivi kiểm tra, phát hiện video thực sự chưa chạy, hài lòng quay lại: "Mau đi ăn cơm, ăn xong rồi cùng xem."
Hai người nhanh chóng giải quyết cơm trưa, ngồi xuống trước màn hình tivi.
Tay Lạp Lệ Sa ấn hờ lên phím điều khiển, đột nhiên có chút căng thẳng, nói: "Em bắt đầu nhé?"
Phác Thái Anh bất ngờ nói:"Đợi chút."
Lạp Lệ Sa nhìn sang với ánh mắt nghi hoặc.
Phác Thái Anh đứng dậy, nói: "Chị đi gọt đĩa hoa quả."
Lạp Lệ Sa tiếp lời nói: "Vậy em đi rót hai cốc nước."
Video kết hôn dài tới mấy tiếng đồng hồ.
Hai người chuẩn bị xong, liền ấn bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com