Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9+10

Chương 9: Cấm kị

Ngược thời gian về nửa tiếng đồng hồ trước.

Phác Thái Anh đẩy cửa đi vào, cô ấy là bà chủ lớn của Phòng làm việc, đương nhiên không cần tuân theo các loại quy tắc thông báo.

An Linh đang nghe điện thoại, nhìn thấy cô ấy đi vào khẽ gật đầu, tỏ ý bảo cô ấy đợi một chút. Phác Thái Anh bèn ngồi xuống sô-pha chờ đợi, cùng lúc đó Quan Hạm ở một bên nói với trợ lí của An Linh: "Rót cốc nước ấm."

Trợ lí đến máy lọc nước rót nước, cô nàng đứng đối diện với Phác Thái Anh, phát giác ánh mắt sắc bén của đối phương nhìn chằm chằm lên người mình, cực kì bất an.

Cô nàng chỉ là một trợ lí nhỏ bé thôi mà!

Mỗi lần cô nàng giúp Phác Thái Anh rót nước đều sẽ bị nhìn chằm chằm như thế, có lúc trợ lí Quan cũng sẽ nhìn theo, lẽ nào sợ cô nàng hạ độc sao?

Trong lòng trợ lí hoảng loạn nghĩ, nhưng trên mặt cung kính như không có chuyện gì, đặt cốc nước lên bàn trà trước mặt Phác Thái Anh.

Khóe mắt của Phác Thái Anh cong lên, lịch thiệp cười: "Cảm ơn."

Trợ lí của An Linh không thường gặp cô ấy, năng lực đề kháng còn chưa mạnh mẽ, nhất thời trên mặt có chút nóng lên, mang theo chút ngại ngùng bối rối nhỏ tiếng nói: "Không cần cảm ơn ạ."

Một bên tai An Linh dính lấy điện thoại, thỉnh thoảng liếc qua: "..."

Lại để cô ấy đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt!

Cô phiền muộn hất tay bảo trợ lí ra ngoài, bớt để cô ấy diễn cảnh sói xám tròng ghẹo thỏ trắng gì đó trước mặt cô.

"Có chuyện muốn nói với em." An Linh xử lí xong công việc trong điện thoại, ngồi xuống chiếc sô-pha đơn bên cạnh Phác Thái Anh, hắng giọng, bày ra tư thế bàn luận đại sự.

Thái độ của Phác Thái Anh vô cùng tôn kính: "Chị nói đi."

Cô ấy và An Linh là quan hệ đối tác hợp tác. Sáu năm trước, Phác Thái Anh bước đầu đứng vững chân trong giới giải trí, sau khi kết thúc kiện cáo, Bá Nhạc - đạo diễn Hàn Ngọc Bình đưa cô ấy vào giới điện ảnh, kiến nghị cô ấy nên tìm một người quản lí, một mình cô ấy đơn độc làm việc vừa tốn sức vừa phân tâm, liền giới thiệu An Linh cho cô ấy, một người lúc bấy giờ mới tách khỏi công ty truyền thông giải trí nào đó,.

An Linh là người quản lí vàng trong làng giải trí, vì một số chuyện náo loạn không mấy vui vẻ với công ty cũ, liền sinh ra cảm giác mệt mỏi với ngành nghề này, vẫn đang nghỉ ngơi dưỡng sức. Sau khi gặp mặt Phác Thái Anh, đương nhiên không có chuyện vừa gặp đã như thân, hai người thẳng thắn chân thành bàn điều kiện như những người làm ăn, hai bên có thể tiếp nhận, thế là hợp tác.

An Linh phụ trách đàm phán tài nguyên cho Phác Thái Anh, Phác Thái Anh phụ trách quay phim kiếm tiền, chia lợi nhuận cho An Linh. Sau đó Phòng làm việc bắt đầu kí với nghệ sĩ mới, An Linh trở thành chủ quản phòng Quản lí nghệ sĩ, phụ trách trù tính tình hình chung, đứng phía sau giúp Phác Thái Anh tiết kiệm không ít sức lực.

"Hợp đồng đại diện của em và B&H sắp đáo hạn rồi, bên Pháp có ý muốn kí tiếp hợp đồng với em, sắp tới phải kí tiếp hợp đồng nên cần em đến Pari một chuyến, tiện quay video quảng bá phim mới, bọn họ muốn đăng lên website chính thức, nhưng vẫn chưa quyết định ngày tháng cụ thể." An Linh lật đống tài liệu trong tay, đưa cho cô ấy đọc từng mục theo thứ tự.

Phác Thái Anh nhướng mày: "Điều khoản hợp đồng vẫn giống trước đây sao? Em nhớ báo cáo tài chính năm ngoái của bọn họ đẹp lắm mà? Năm nay BrandZ công bố lọt top 10 thương hiệu có doanh thu cao nhất toàn cầu, còn đứng thứ năm hay thứ sáu cơ mà?"

"Thứ năm, tăng hai bậc so với lúc trước." An Linh nói, "Cho nên tôi đã bàn bạc lại điều kiện cho em."

Phác Thái Anh lộ ra nụ cười nhàn nhạt, tỏ ý bảo cô tiếp tục.

An Linh tiếp tục đọc.

Phác Thái Anh ngoài làm tổ ở đoàn làm phim mỗi khi quay phim, phần lớn thời gian đều chụp ảnh tạp chí, quay quảng cáo cho nhãn hàng đại diện, tham dự hoạt động thương nghiệp, tham gia các bữa tiệc tư nhân, An Linh chủ yếu giao cho cô ấy những công việc đại loại như vậy.

Những năm đầu Phác Thái Anh mới ra mắt, tuy độ nổi tiếng cao, nhưng tài nguyên đều chảy máu ngược, bởi vì không ai muốn mua một sản phẩm mà nghệ sĩ đại diện có vết nhơ.

Đợi cô ấy tiến quân vào giới điện ảnh, bộ phim văn nghệ đầu tiên "Mung Lung" giành được giải Ảnh hậu Kim Quế, bị đồn đại thành cô ấy có quan hệ bất chính với đạo diễn Hàn Ngọc Bình, người đã kết hôn, ngay cả hội đồng đánh giá cũng phải nể mặt Hàn Ngọc Bình mà trao giải thưởng này cho cô ấy. Còn có lời đồn phóng đại hơn chính là toàn bộ hội đồng đánh giá đều bị cô ấy dùng xá© ŧᏂịŧ chinh phục, bị gọi là "Chuyện đen tối nhất từ trước đến nay của giải thưởng Kim Quế". Càng khiến người ta nực cười là, dù cho dư luận cho rằng hội đồng đánh giá bị mua chuộc, nhưng người bị chỉ trích từ đầu đến cuối chỉ có một mình Phác Thái Anh.

Sau khi giành giải Kim Quế không bao lâu, "Mung Lung" được gửi đến tranh tài ở Liên hoan phim quốc tế Venice, Phác Thái Anh cũng được đề cử giải thưởng Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất. Tất cả phương tiện truyền thông và quần chúng lúc trước sôi nổi bàn tán cười nhạo bỗng trong một đêm liền lũ lượt mắc chứng mất trí nhớ, hoặc ngậm miệng không nói, hoặc tâng bốc vinh quang của nền điện ảnh Trung Quốc. Cuối cùng "Mung Lung" trắng tay ra về, truyền thông lại lần nữa biểu diễn tiết mục biến kiểm Tứ Xuyên, xuyên tạc trên quy mô lớn.

Sau đó Phác Thái Anh dùng khí thế như chẻ tre nghiền nát càn quét mọi lễ trao giải trong nước, giành giải thứ hai, thứ ba, thứ tư... cúp vàng chói lọi chất đầy một tủ. 24 tuổi, Phác Thái Anh bước lên sân khấu Liên hoan phim quốc tế Cannes nhận giải, trở thành Ảnh hậu Cannes trẻ tuổi nhất trong lịch sử nền điện ảnh Trung Quốc.

Tin tức truyền về trong nước, cả nước sục sôi.

Toàn bộ phương tiện giải trí trong nước phát điên, khí thế tại sân bay ngày cô ấy về nước chật ních đến giọt nước không lọt, Phác Thái Anh được vệ sĩ bảo vệ gắt gao, xua đuổi đám truyền thông giái trí như kẻ thù, miệng kín như bưng, vội vã rời đi.

Cho dù Phác Thái Anh không đưa ra bình luận, nhưng phương tiện truyền thông trong nước vẫn tự tiện ca ngợi tán thưởng thành tựu của cô ấy như hát hay, hơn nữa còn liệt kê ra những tiến bộ vượt bậc của cô ấy trong thời gian hai năm ngắn ngủi, không tiếc dành những từ ngữ hoa mĩ, tình cảm chân thực đến mức giống như Phác Thái Anh là nữ thần Muse chiếm vị trí cao nhất trong tim bọn họ, mà không phải những bài báo nhận định đây là người phụ nữ lẳиɠ ɭơ mới chỉ phát hành mấy hôm trước.

Mãi đến nửa năm sau, cô ấy mới tiếp nhận bài phỏng vấn độc quyền của hãng truyền thông quyền lực chính quy nào đó, phóng viên hỏi những nghi vấn của dư luận trong mấy năm qua có ảnh hưởng đến cô ấy không. Phác Thái Anh giữ nụ cười duyên dáng tự nhiên trả lời: "Không có ảnh hưởng gì, tôi là diễn viên, chỉ muốn nghiêm túc làm tốt công việc chức trách của mình." Sau một lúc im lặng, cô ấy lại khẽ bổ sung một câu: "Người sai là bọn họ, không phải tôi."

Tài nguyên của Phác Thái Anh là do cô ấy dùng vinh quang của một bộ phim lại một bộ phim, từng giải thưởng lại từng giải thưởng để đổi lại, từ trong nước tới quốc tế, tên tuổi và hình ảnh của cô ấy được treo đầy bên ngoài những toàn nhà lớn ngay khu vực trung tâm, trong tủ kính pha lê được khảm ngọc trai lấp lánh trên toàn thế giới, không ai không biết, không ai không rõ.

An Linh nói xong, liền đưa tập tài liệu vào tay Quan Hạm, Quan Hạm phụ trách ghi nhớ lịch trình của Phác Thái Anh.

Nói đến đại diện nhãn hàng, Phác Thái Anh nhớ đến một chuyện, cô ấy xì một tiếng, khẽ nhíu mày: "Danh nghĩa thương hiệu đá quý của Sa Sa, chị xem có phải có thể nâng cao hơn nữa?"

An Linh mở to mắt nhìn cô ấy dùng ánh mắt sửng sốt "nhất định là em đang đùa tôi" nhìn cô ấy.

Phác Thái Anh giả vờ không hiểu, chớp mắt nói: "Không thể sao?"

An Ninh nín nhịn, cuối cùng không nhịn được lửa giận, đè giọng nói: "Em biết trước giờ R&D không tìm người đại diện ở Trung Quốc không? Em biết lúc trước đã tốn biết bao nhiêu công sức để tranh tài nguyên cho cô ấy không? Em biết bây giờ tư cách của cô ấy đã là người đại diện cho cả khu vực Trung Quốc rồi không? Bây giờ cô ấy đã là độc nhất vô nhị rồi, còn muốn nâng đến đâu? Em muốn cho cô ấy làm người đại diện toàn cầu sao? Em nghĩ ai cũng như em hả Ảnh hậu Phác?"

An Linh châm biếm một phen, tức cười: "Hoặc là em điên, hoặc là tôi điên, em chọn một."

"Em điên rồi, em điên rồi." Phác Thái Anh lúng túng xoa mũi, lấy lòng cười nói, "Em chỉ hỏi chút thôi, không nói nhất định phải nâng cấp cho em ấy."

An Linh: "Hừ."

Phác Thái Anh ôi một tiếng, lại cười cười, giọng điệu thương lượng: "Toàn cầu có lẽ không được, vậy chị xem người đại diện khu vực châu Á có hi vọng không?"

An Linh tức đến phồng má trợn mắt, quay đầu bỏ đi.

Phác Thái Anh nhanh tay lẹ mắt kéo cô lại: "Em chỉ hỏi thôi, em chỉ hỏi thôi."

An Linh lại ngồi xuống, giễu cợt: "Được rồi, tôi còn không rõ em sao, ngày ngày mưu mô đòi lợi ích cho cô ấy từ tôi."

Phác Thái Anh giả vờ giả vịt thở dài: "Người ta đi theo em, em cũng không thể không cho em ấy chút gì đó."

"Em còn dám nói không cho gì? Nhìn người quản lí rách nát của cô ấy đi, ngoài để cô ấy ra ngoài tiếp rượu cười đùa, diễn một vai nhỏ tới không ai biết mặt, có tác dụng cái rắm gì, phim ảnh của cô ấy, đại diện thương hiệu của cô ấy, quảng cáo của cô ấy, tạp chí của cô ấy, nào có cái nào không phải em cho?" An Linh cười lạnh. Cô lăn lộn trong giới giải trí lâu như thế, nắm rõ quy tắc ngầm như lòng bàn tay, Phác Thái Anh có thể coi là tấm gương cho giới kim chủ.

Phác Thái Anh khẽ cười chỉnh sửa cho cô: "Là chị cho, vất vả cho quản lí An rồi, mệt không? Em mát-xa vai cho chị nhé?"

An Linh quát: "Bớt nịnh bợ tôi đi, phiền phức." Nhưng khóe môi vẫn yên lặng cong lên.

Khóe mắt Phác Thái Anh khẽ cong, nhích đến gần hơn một chút, nhân lúc sắt đang còn nóng, nói: "Quản lí An, cho nên chuyện Sa Sa làm người đại diện khu vực châu Á..."

Lạp Lệ Sa vừa giành được Ảnh hậu, cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội bàn bạc điều kiện, đương nhiên chủ yếu là vì An Linh thần thông quảng đại, thành tựu chung của cô và Phác Thái Anh những năm qua đều khiến luồng quan hệ của đôi bên mở rộng hơn trước rất nhiều.

An Linh liếc cô ấy một cái, lại liếc cô ấy một cái, ý vị sâu xa.

Phác Thái Anh nhìn thẳng vào mắt cô, trong lòng vô duyên vô cớ có chút sợ hãi.

An Linh như cười như không hỏi: "Em để tâm với cô ấy như thế, thật sự chỉ coi cô ấy là nhân tình được em bao nuôi thôi sao?"

An Linh sớm đã nghi ngờ, tất cả lịch trình của Phác Thái Anh đều do cô sắp xếp, thời gian riêng tư nhiều như thế, không phải về thăm nhà thì chính là vì cô nhân tình nhỏ Lạp Lệ Sa. Mở miệng Sa Sa, đóng miệng Sa Sa, nghe mà khiến lỗ tai cô sắp nổi mẩn, kim chủ nhà nào đối xử với chim Hoàng Yến như thế, theo cô thấy, rõ ràng là tình cảm sâu đậm.

"Đúng thế." Phác Thái Anh không hề để tâm nhún vai.

An Linh càng không để tâm hơn cô ấy, xòe tay, "Đại diện khu vực châu Á thì thôi vậy, dù sao cũng chỉ là nhân tình nhỏ bé mà thôi, không cần tài nguyên cao cấp như thế."

Khóe miệng Phác Thái Anh co rút lại.

An Linh nhướng mày, dù bận rộn nhưng vẫn ung dung khoanh tay nhìn cô ấy.

Ý cười hờ hững trên mặt Phác Thái Anh dần dần thu lại, nhìn người quản lí An Linh của cô ấy, nghiêm túc thốt ra từng câu từng chữ: "Em ấy là người em thích."

An Linh sáng tỏ, đồng thời lại có cảm giác nhẹ nhõm: "Tôi biết mà..."

"Quản lí An." Phác Thái Anh ngắt lời cô, cô ấy nói xong câu đó liền hồi phục sắc mặt không đứng đắn nghiêm túc, đôi chân dài miên man trang nhã gác lên nhau, một tay chống lên thành sô pha, uể oải đỡ lấy trán, nhàn nhạt ngáp một cái, chế giễu, "Có phải chị muốn nghe được câu này từ miệng em?"

An Linh: "..."

Quả thực là vậy, nhưng biểu hiện này của Phác Thái Anh khiến An Linh hoài nghi bản thân khích thích cô ấy là đúng hay sai.

"Chị đã nghe rõ rồi đấy." Phác Thái Anh nâng khóe môi, nhưng ý cười không đến được khóe mắt, "Cho nên chúng ta có thể cho qua vấn đề này rồi chứ?" Ngừng một lúc, cô ấy rũ mí mắt, mệt mỏi bổ sung, "Đại diện thương hiệu của Sa Sa, hi vọng chị tiếp tục giành lấy giúp em ấy."

An Linh đột nhiên dâng lên một tia hối hận.

Đầu óc cô nhanh chóng chuyển hóa, nhân lúc khí thế trên người Phác Thái Anh càng ngày càng xuống thấp, cuối cùng lóe lên một tia sáng, đúng rồi.

"Kịch bản!" An Linh nói, "Gần đây có rất nhiều kịch bản tìm tới em, em có muốn xem không?"

"Có thể loại nào mà em chưa diễn không?" Nhắc đến kịch bản, Phác Thái Anh liền dần dần lấy lại tình thần, tùy tiện hỏi.

Phác Thái Anh nổi tiếng năng suất cao, cho nên mấy năm nay diễn hằng hà sa số các thể loại phim. Đầu óc An Linh lướt qua một lượt, mở miệng nói: "Có. Nhưng..."

"Nhưng cái gì?"

An Linh đi về bàn làm việc, cong lưng lấy ra một xấp A4 đã in sẵn từ trong ngăn kéo tủ, "Em có thể tự xem."

Phác Thái Anh nhìn cô thần thần bí bí, nổi lên một tia hiếu kì, lật ra trang đầu tiên của kịch bản.

Phác Thái Anh đọc xong thiết lập và các mối quan hệ của nhân vật ở trang đầu tiên, trực tiếp cười thành tiếng, cảm thán nói: "Em thật sự chưa từng diễn thể loại này."

Đề tài đồng tính thì thôi bỏ qua, đây còn là tình yêu cô trò cấm kị.

...

Chú thích:

1. Biến kiểm Tứ Xuyên: Là một kỹ thuật trong kịch Tứ Xuyên. Điểm nhấn trong màn biểu diễn là màn thay đổi mặt nạ của diễn viên. Mặt nạ thường có 7 màu cơ bản: Màu đen và màu đỏ thường dùng cho nhân vật anh hùng; màu bạc và màu vàng kim thường dùng cho thần tiên; màu trắng và màu vàng thường dùng cho nhân vật hung ác, màu xanh thường dùng cho yêu ma quỷ quái.

2. Quan hệ đối tác hợp tác: Làm mình nhớ tới "Quan hệ đối tác hợp tác chiến lược toàn diện" của Việt Nam và Trung Quốc – quan hệ ngoại giao cao nhất giữa hai quốc gia.

+++++++++

Chương 10: Sa Sa của em

"Kịch bản này là của Sài Tử Thu gửi tới, chỉ là bản thảo sơ khai, còn phải chỉnh sửa." An Linh ở một bên nói. Sài Tử Thu cũng coi như biên kịch vàng trong làng kịch bản, quanh năm quanh quẩn trong nhà, cuộc sống có chút cô độc, nhưng rất có tài hoa.

"Sắp xếp đạo diễn chưa?" Phác Thái Anh không vội nhìn xuống dưới. Ban nãy cô ấy đã để ý, ngoài bìa cuốn kịch bản này vẫn còn trống, ngay cả tên cũng chưa đặt, khả năng lớn là vừa mới thai nghén.

An Linh khụ một tiếng: "Chưa."

"Nhà đầu tư? Nhà sản xuất?"

"Đều chưa xác định."

Ngón tay Phác Thái Anh đè lên trang giấy của cuốn kịch bản, khẽ giọng nói: "Vậy mà chị đưa em?"

Diễn viên cấp bậc như Phác Thái Anh, đã không cần chạy đến phim trường thử vai, hoặc là tìm cơ hội đóng phim, chỉ cần cô ấy muốn, tự nhiên sẽ có hàng chồng kịch bản đưa tới trước mặt cô ấy, hơn nữa đều là biên kịch và đạo diễn hàng đầu trong nước, những người đó đều sẽ trực tiếp liên lạc với cô ấy. Nhưng cô ấy nếu nhận phim, sẽ chỉ nhận những hạng mục đã hoàn thành tương đối.

Quá trình sản xuất một bộ phim, theo thông lệ, trước hết phải có kịch bản, sau đó có nhà sản xuất nhận quay bộ phim này, nhà sản xuất sẽ mời đạo diễn cùng những người khác, cùng nhau lựa chọn diễn viên, cử người giám sát, tiền bạc đầy đủ, bắt đầu quay phim. Đương nhiên, cũng có bộ phim không làm theo thông lệ này, nhưng rất ít.

Nếu nói cả quá trình này có mười bước, bây giờ mới chỉ đi được một bước. Giới giải trí thật ra không thiếu kịch bản hay, chỉ là thiếu cơ hội, có bao nhiêu người có thể quay được một bộ phim, có bao nhiêu cuốn kịch bản hay bị vùi sâu dưới đáy hòm, không ai hỏi han. Những năm này, Phác Thái Anh quay cả vai chính lẫn vai phụ cho hơn mấy chục bộ phim, cũng không khiến một kịch bản hay bị xuống cấp.

An Linh im lặng một lúc, nói: "Không phải em hỏi thể loại chưa diễn bao giờ sao, tôi liền nghĩ ra kịch bản này."

Thực ra là vì cô muốn di rời lực chú ý của Phác Thái Anh, lúc này đã đạt được mục đích, An Linh đưa tay qua, muốn lấy lại tập kịch bản kia: "Tôi đổi cho em cuốn khác, dù sao phim đồng tính cũng không thể lên sóng ở Trung Quốc Đại Lục, em cũng đừng nhận."

Phác Thái Anh giơ tay tỏ ý không cần: "Đưa cũng đưa rồi, em xem thôi cũng không có gì quan trọng." Cô ấy đột nhiên nhìn sang An Linh cười một cái, "Không thể lên sóng thì không thể lên sóng, tốt xấu gì cũng giữ lại cơ hội giành giải cho những nữ diễn viên khác."

An Linh cũng cười.

Phương diện khác không nói, cô chính là thích dáng vẻ tùy tiện nói toạc ra từ trong ra ngoài khi nhắc tới diễn xuất của Phác Thái Anh.

"Được rồi, đừng chém gió thành bão nữa, nói như thể chắc chắn em sẽ giành giải ấy." Thân là người quản lí, thỉnh thoảng cô sẽ khuyên nhủ một câu mang tính tượng trưng rằng nghệ sĩ của mình nên khiêm tốn một chút, cho dù khóe miệng cô đã ngoác tới mang tai, cũng chẳng hề để tâm.

Phác Thái Anh ngồi thẳng dậy, chớp chớp đôi lông mi dài, đồng tử sáng lên như chìm trong hai dòng nước thu, nước chảy đa tình. Cô ấy làm bộ nghiêm túc hỏi: "Vậy quản lí An, chị cảm thấy bây giờ trong nước còn có ai có thể thắng em sao?"

An Linh cân nhắc một lúc, đùa dai: "Sa Sa của em?"

Phác Thái Anh không nhịn được cười một tiếng, lấy bàn tay che mặt rồi thở dài, triệt để không nói chuyện nữa.

Nếu Lạp Lệ Sa thật sự có thể thắng cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ vui mừng đến ngất đi mất.

Một lúc sau, có lẽ cô ấy tìm lại được lí trí của mình, mỉm cười mở lời: "Sa Sa, em ấy..."

Đột nhiên An Linh quát lên một tiếng: "Im miệng!"

Tiếng quát này trực tiếp khiến Phác Thái Anh chấn động đến mông lung, sau đó sợ hãi nuốt nước bọt.

Quan Hạm đứng xem: "Phì!"

Phác Thái Anh quay đầu liếc Quan Hạm một cái, Quan Hạm vội vàng giả vờ nhìn bốn phía ngắm phong cảnh.

Sau khi ngăn chặn được Phác Thái Anh giống như phát cuồng khi mở đầu bằng một câu ân ái "Sa Sa", tâm trạng An Linh vô cùng tươi đẹp, cười nói: "Còn có kịch bản khác, tôi thấy không tệ nên đã in ra cho em, lát nữa tôi đưa cho Quan Hạm, bảo em ấy mang đến nhà cho em. Lát nữa em phải về nhà đúng không?"

"Ừ."

An Linh khẽ hất cằm, chỉ lên bàn làm việc của mình, ra hiệu với Quan Hạm: "Tất cả trong ngăn kéo thứ hai bên trái, em ôm hết ra đây."

Quan Hạm: "Vâng."

Quan Hạm trả lời xong nhưng quay đầu dùng ánh mắt xin chỉ thị của Phác Thái Anh, Phác Thái Anh gật đầu, cô mới nhấc chân bước qua đó, ánh mắt nghiêm túc, động tác nhanh nhẹn tìm được kịch bản mà An Linh nói tới, dùng hai tay ôm tới, tạm thời đặt ở một bên tay vịn sô-pha.

Phác Thái Anh tiện tay đem cuốn kịch bản về đề tài đồng tính không có tên trong tay đặt lên trên cùng.

An Linh nhìn Quan Hạm thêm một cái.

Vị trợ lí này tuy là được Phòng làm việc tuyển dụng, nhưng chưa bao lâu liền bị Phác Thái Anh cướp đi. An Linh không hiểu Quan Hạm là người thế nào, cả ngày làm mặt lạnh lùng, tạo ra một sự so sánh mới mẻ với Phác Thái Anh, nhìn tình hình hiện tại, có lẽ đã phát triển thành thân tín của Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh có thân tín cho riêng mình cũng không có gì không tốt, chỉ là cảm xúc trong lòng quản lí An có chút phức tạp, bàn về kẻ trước người sau, quan hệ gần gũi xa cách, dù thế nào cũng phải để cô xếp hàng đầu, tại sao lại bị con nhóc này chiếm mất vị trí rồi?

An Linh thầm ghen ăn tức ở.

Quan Hạm tập trung tinh thần, diễn tốt vai diễn không khí của bản thân.

Phác Thái Anh đã ngồi trong văn phòng một khoảng thời gian khá dài, chuyện chính nói xong rồi, liền chống hai tay lên sô-pha, đứng thẳng thân người, làm dáng vẻ muốn tạm biệt, cười nhạt nói: "Vậy em đi..."

An Linh chần chừ một lúc, gọi cô ấy: "Có chuyện không biết có nên nói với em hay không."

"Chị nói đi."

"Có liên quan đến Sa Sa." Đầu óc An Linh chưa chuyển biến kịp, xưng hô theo cách gọi trước đó của cô ấy.

Phác Thái Anh giả bộ bất cẩn nghiêm túc chỉnh sửa: "Lạp Lệ Sa."

"..." An Linh nói, "Lạp Lệ Sa."

Phác Thái Anh lại ngồi xuống, biểu cảm nghiêm túc: "Em ấy làm sao?"

An Linh mím môi nói: "Cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là thái độ lúc nhận giải của em ấy hai ngày trước rất không tốt, bị người ta bôi nhọ trên mạng."

Việc bị bôi nhọ với Phác Thái Anh là chuyện thường thấy, đối với An Linh cũng không phải là chuyện gì to tát, hơn nữa Phác Thái Anh từng dặn dò không cần thanh minh giúp cô ấy, lãng phí tài nguyên nhân lực, không bằng dùng vào việc có ý nghĩa hơn. Trước nay phòng Quan hệ công chúng luôn phải nắm bắt thời gian chuẩn xác lại trở thành phòng ban nhàn nhã nhất, hữu danh vô thực, sau đó Phòng làm việc kí với những nghệ sĩ khác, dần dần phòng Quan hệ công chúng mới trở lại vận hành bình thường.

Phác Thái Anh đưa tay ra, Quan Hạm nhanh chóng lấy điện thoại mở giao diện Weibo đưa tới.

Phác Thái Anh lướt một lượt hot search từ trên xuống dưới, lướt qua bình luận trên đầu, liền đem điện thoại trả về tay Quan Hạm, lạnh lùng nói: "Những kẻ này thật là làm xằng làm bậy, lại dám có ý định lên người Sa Sa, chỗ sáng đấu không lại liền nấp trong tối.

EQ bình quân của cư dân mạng chỉ là đứa trẻ bảy tuổi, xã hội tin tức phát triển như hiện tại là thời cơ tốt nhất để xúi giục một nhóm người. Chỉ cần mời thủy quân, dẫn dắt tiết tấu, đám cư dân mạng sẽ đuổi theo phía sau, còn tự cho là bảo vệ công bằng chính nghĩa. Loại tiêu đề này, vừa nhìn là biết có người mua tin tức bôi nhọ Lạp Lệ Sa. Bao gồm tất cả những tin tức xào xáo bợ đỡ "Tiểu Phác Thái Anh" ngập trời lúc trước, cũng là hành động của những người này.

An Linh thấy đôi mắt lọc hình ảnh dày ba trượng kì quái của cô ấy cũng không thấy lạ: "Cũng không thể nói vậy, tình hình của cô ấy quả thật không tốt, thực sự là đem khuyết điểm của cô ấy tặng đến trước mặt người khác, người ta không bôi nhọ cô ấy mới không thông suốt được. Người nổi tiếng thị phi cũng nhiều ấy mà."

"Là ai mua hot search bôi nhọ?" Phác Thái Anh hỏi.

An Linh sớm đã điều tra ra người phát tán tin đồn từ công ty tiếp thị dịch vụ, có vài cái tên đến từ vị trí của tiểu hoa đán.

Cơ bản Phác Thái Anh không biết những người đó, cô ấy vừa nghe tai này liền lọt qua tai kia, nghe xong liền quên, những người này còn chưa đủ tư cách để cô ấy nhớ tên.

"Chị giúp em ấy giải quyết một chút." Phác Thái Anh không phí lời, giơ cổ tay nhìn đồng hồ, "Bây giờ là 10 rưỡi, trước 12 giờ trưa, em muốn những hot search kia biến mất triệt để. Diễn đàn, nhóm tám chuyện, dẫn dắt theo tiết tấu tích cực để lật ngược dư luận. Còn có..."

Phác Thái Anh đang suy nghĩ, nguy hiểm híp mắt lại: "Mấy kẻ kém cỏi đối đầu với em ấy, chị đi xử lí một chút, nếu còn dám giở trò sau lưng, nếu xảy ra chuyện gì em sẽ khiến bọn họ gánh toàn bộ trách nhiệm."

An Linh gật đầu: "Biết rồi."

Không cần đợi đến 12 giờ, An Linh lập tức có thể xóa sổ hot search. Ai bảo cô xử lí loại chuyện này quá thành thục, nếu không Lạp Lệ Sa ra mắt lâu như thế, lại đang trong đà thăng tiến rầm rộ như thế, chặn đường không biết bao nhiêu người, đủ gom được một sọt kẻ địch trong sáng ngoài tối, có thể không có chút tin tức trái chiều nào sao? Chỉ cần một ngụm nước bọt của từng kẻ muốn bôi nhọ cũng có thể dìm chết Lạp Lệ Sa. Còn không phải là vì Phác Thái Anh dặn dò An Linh ở phía sau chà mông, đem toàn bộ dìm từ trong trứng nước hay sao.

Cảm giác lạnh lẽo ở khóe mắt Phác Thái Anh lui đi, sắc mặt dần ấm áp nói: "Lần sau nếu còn có chuyện này, không cần xin ý kiến em, chị trực tiếp giải quyết."

An Linh: "Còn không phải vì tôi thấy gần đây em lạnh nhạt với cô ấy sao?" Cô còn cho rằng Phác Thái Anh không định bảo vệ Lạp Lệ Sa nữa.

Ánh mắt Phác Thái Anh lướt qua tia cảm xúc phức tạp, quay mặt nhìn chậu chầu bà vàng ở góc tường, trầm ngâm nói: "Em lạnh nhạt với em ấy là chuyện của em, em không bảo chị không quan tâm em ấy, chị cứ đối xử với em ấy như với em là được."

An Linh nói trong lòng, tôi đối xử với em ấy sắp tận tâm hơn em rồi.

An Linh thở dài một tiếng: "Vậy còn em?"

Phác Thái Anh quay mặt lại nhìn cô, cố ý cười thoải mái: "Em làm sao?"

"Người ta hất nước bẩn lên người em thì sao? Nếu em muốn..." An Linh ngừng lại, không muốn dùng từ "tẩy trắng", bởi vì Phác Thái Anh trước nay chưa từng bẩn, kẻ bẩn thỉu là những người kia, cô nghiêm túc nhìn sâu vào đôi mắt Phác Thái Anh, "Nếu em muốn làm sáng tỏ, tôi có thể giúp em làm sáng tỏ từng chuyện từng chuyện một, bắt đầu từ lúc em 18 tuổi, chẳng qua tốn chút công sức thời gian, cho dù có khó hơn tôi cũng làm được, em tin tôi đi."

Cô lăn lộn trong giới giải trí lâu như thế, không phải chưa từng nhìn thấy những chuyện chỉ hươu nói ngựa, trắng đen đảo lộn, nhưng những ác ý trên người Phác Thái Anh, thực sự trước nay cô chưa từng thấy. Năm đó cô ấy chỉ mưới 18 tuổi, khi cô gặp cô ấy, cô ấy đã 23, không biết trong năm năm đó cô ấy đã trải qua thế nào.

Trong mắt Phác Thái Anh khẽ trào lên tia nước nhàn nhạt.

Cô ấy cười cười, nhưng lại trầm ngâm. Rất lâu, dưới ánh mắt van nài của An Linh, cuối cùng vẫn nói: "Bỏ đi."

An Linh: "Nhưng..."

Phác Thái Anh xua tay, dịu dàng ngắt lời cô: "Cảm ơn ý tốt của chị. Nhưng chuyện này rồi sẽ lại thành lí do cho đám chó ăn thịt người không nhả xương kia có cơ hội điên cuồng, em không muốn làm lợi cho chúng."

"Những tin tức bên lề chỉ là nhất thời, điện ảnh mới là thứ được lưu giữ lại. Trăm năm sau, em sẽ được viết vào sách giáo khoa, còn bọn chúng thì sao? Phác Thái Anh qua quýt cho xong hỏi ngược lại.

"Em đã được viết vào sách giáo khoa rồi, sách chuyên ngành dùng cho học viện biểu diễn." Trong lòng An Linh chua xót, miễn cưỡng nhấc khóe môi lên.

"Thật sao? Em rất vinh dự." Phác Thái Anh cười lên, quay đầu gọi, "Quan Hạm."

Quan Hạm biết ý trả lời: "Em đi tìm sách cho chị."

Phác Thái Anh cười cười, dịu dàng nói: "Quản lí An, nếu không còn chuyện gì khác, em muốn về nhà rồi."

An Linh nói: "Hết việc rồi, tôi tiễn em."

Quan Hạm ôm chồng kịch bản.

Tiễn đến cửa, Phác Thái Anh liền giơ tay: "Dừng bước, em biết đường, chị làm việc đi."

Ánh mắt An Linh nhìn theo bóng lưng cô ấy, trong con ngươi lộ ra đốm lửa nhỏ khác hẳn vẻ thư thái thường thấy, càng ngày càng nhỏ, ngón tay chống lên khung cửa dùng sức đến nỗi đầu ngón tay trắng bệch.

Năm đó Phác Thái Anh thiếu chút nữa bị đám người liên hiệp với nhau hại chết, bây giờ cô ấy rất ít khi đối diện với phương tiện truyền thông, và toàn bộ ống kính máy quay ngoài khi quay phim, rốt cuộc là không thèm để mắt tới, hay là không dám?

Quan Hạm đứng trong thang máy ôm theo một chồng kịch bản dày, liếc mắt sang Phác Thái Anh bên cạnh một cái.

Phác Thái Anh rũ mí mắt, không nhìn rõ cảm xúc của cô ấy, im lặng dị thường.

Điện thoại trong túi quần rung lên, Quan Hạm rút một tay ra tìm điện thoại, kịch bản rất nặng, làm động tác này tốn chút sức. Phác Thái Anh thấy cảnh này đương nhiên nhận lấy kịch bản trong tay cô, nhàn nhạt nói: "Em xem điện thoại trước đi."

Quan Hạm vâng một tiếng, trượt mở khóa màn hình.

Vừa nhìn một cái khiến biểu cảm của cô kì quái, lại nhìn sang Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh: "Sao thế?"

Quan Hạm nói: "Là Lệ Sa." Thần sai quỷ khiến, Quan Hạm vượt quy tắc hỏi một câu, "Chị muốn gọi điện thoại cho Lệ Sa không?" Có lẽ sẽ khiến tâm trạng của cô ấy tốt lên một chút.

Mí mắt của Phác Thái Anh run lên, mím chặt môi.

...

Chú thích:

1. Thủy quân: Là một nhóm đăng các bình luận trực tuyến trên mạng xã hội, cơ chế hoạt động như tài khoản marketing/ blogger, khác biệt là loại tài khoản này đông đảo hơn, bình luận nhằm mục đích dẫn dắt chiều hướng dư luận.

2. Tiểu hoa đán/ Tiểu sinh: Là từ chỉ tất cả nữ/ nam diễn viên còn trẻ tuổi, từ nổi tiếng đến không nổi tiếng, từ phái thần tượng cho đến phái thực lực, miễn là đi theo con đường thu hút lưu lượng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com