Phiên ngoại 10. Sau khi kết hôn: Tình yêu kéo dài
"Chị không đồng ý." Trong căn phòng an tĩnh, giọng của Phác Thái Anh cất lên, mạnh mẽ dứt khoát.
Từ khi các cô chính thức xác nhận mối quan hệ, đã lâu lắm rồi Phác Thái Anh không nghiêm túc và lạnh lùng như vậy. Điều này khiến Lạp Lệ Sa nhìn cô ấy có một chút xa lạ. Rất nhanh sau đó, cô liền điều chỉnh lại, nhẹ nhàng nói: "Được, được, vậy thì không thêm."
Phác Thái Anh cũng cảm thấy không được tự nhiên, cô ấy thu lại sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc từng chút một, hạ giọng hỏi: "Vì sao bỗng nhiên em lại có ý nghĩ như vậy?"
Trong đầu cô ấy hiện lên một ý niệm, nhưng lý trí mách bảo rằng Lạp Lệ Sa không phải là người như thế, nhưng trong chuyện tình cảm, cô ấy không thể kiểm soát được chính mình.
Lạp Lệ Sa không vội trả lời, mà nhìn sâu vào mắt cô ấy, nhẹ nhàng hỏi: "Bây giờ chị đang nghĩ gì?"
"Chị..."
Phác Thái Anh còn chưa kịp suy nghĩ xem có thể giấu giếm được không, Lạp Lệ Sa đã lên tiếng cắt ngang: "Không phải nói sẽ thẳng thắn đối đãi, không có giấu giếm sao? Chỉ vì một đứa con chưa rõ ràng mà ảnh hưởng đến sự ăn ý giữa chúng ta sao ạ?"
Cô chu môi, như treo một bình dầu trên mặt, rõ ràng thể hiện sự buồn phiền.
Phác Thái Anh nâng mặt cô lên, hôn nhẹ một cái lên môi, rồi kéo cô ngồi xuống ghế sô pha trong phòng, nói: "Vừa rồi trong đầu chị có một ý niệm rất âm u. Em có phải nghĩ rằng Ninh Ninh là con của chị chị, nên em muốn có một đứa con ruột của mình không?"
Lạp Lệ Sa không chút nghĩ ngợi, đáp ngay: "Không phải."
Phác Thái Anh gật đầu: "Chị tin tưởng em." Rồi cô ấy dừng lại một chút, nói thêm: "Chị xin lỗi."
Lạp Lệ Sa có chút không thoải mái, cũng bị cảm xúc chi phối, cần chút thời gian để tiêu hóa những suy nghĩ này.
"Chúng ta tắm rửa trước, rồi nói chuyện này sau nha chị."
Hai người lần lượt đi tắm, Lạp Lệ Sa trước, Phác Thái Anh sau. Khi Phác Thái Anh ra khỏi phòng tắm, Lạp Lệ Sa đã ngồi ở đầu giường chơi điện thoại, vẻ mặt thư thái hơn. Khi cô ngẩng đầu lên nhìn Phác Thái Anh, nở một nụ cười khác với nụ cười ngọt ngào những ngày qua.
Phác Thái Anh ngồi lên giường, ôm Lạp Lệ Sa vào lòng, cúi đầu hôn cô.
Lạp Lệ Sa vòng tay qua cổ cô ấy, đáp lại bằng nụ hôn dịu dàng.
Nụ hôn kết thúc, Lạp Lệ Sa tựa vào lòng Phác Thái Anh, nhẹ nhàng thở gấp, hỏi cô ấy: "Bây giờ chị cảm thấy thế nào? Chỉ dùng một từ thôi, từ nào xuất hiện nhiều nhất ở nhà chúng ta?"
"Hạnh phúc."
"Em cũng thế," Lạp Lệ Sa nói. "Em muốn kéo dài từng giây từng phút hạnh phúc này, cho đến tận cùng của thời gian."
Phác Thái Anh dường như hiểu ra, ôn nhu nói: "Vậy nên em mới muốn có thêm một đứa con?"
"Vâng."
Có người nói rằng con cái là kết tinh của tình yêu. Khi Ninh Ninh sinh ra, Lạp Lệ Sa không có mặt, dù luôn coi Ninh Ninh như con ruột. Chỉ đến hôm nay, cô mới thực sự hiểu ý nghĩa của những lời đó. Một đứa con không chỉ là sự kéo dài của sinh mệnh, mà còn là sự kéo dài của tình yêu giữa hai người.
Trời sinh không ưa thích trẻ con, nhưng Lạp Lệ Sa lại là người yêu gia đình nhiệt thành, và Phác Thái Anh cũng vậy. Lý thuyết nửa vòng tròn không chỉ thể hiện duyên phận định trước của họ mà còn vì tính cách của họ đã có sự tương đồng và bổ sung cho nhau, như trời sinh phải trở thành một đôi hoàn hảo.
Lạp Lệ Sa bắt đầu suy nghĩ này vài tháng trước, cảm thấy rằng Phác Thái Anh chưa hẳn không có cùng ý tưởng. Khi nói về việc này, Phác Thái Anh im lặng hồi lâu sau câu hỏi về việc có từng nghĩ đến sinh thêm con, rồi nhẹ nhàng nói: "Em có nhớ chị từng kể về cách mà chị gái chị qua đời không?"
Hậu sản trầm cảm, cắt cổ tay tự sát.
Lạp Lệ Sa thông minh như vậy, nhưng lúc trước không nghĩ đến điều này. Nghe Phác Thái Anh nói, sắc mặt khẽ biến, liền ôm chặt cô ấy vào lòng, giọng nói thấu ra nồng đậm tự trách: "Em xin lỗi, em không nên nhắc đến chuyện này."
Phác Thái Anh mặt chôn trong cổ cô, nhỏ giọng nói: "Chị không muốn mạo hiểm lần nữa, dù là em hay là chị. Cho nên... không muốn có con nữa, được không?"
Lạp Lệ Sa cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô ấy, ôn nhu đáp: "Được."
Phác Thái Anh ồm ồm một tiếng trong lòng cô, dừng lại một lát, cất giấu sợi sợi bất an hỏi: "Em có thấy tiếc nuối không?"
"Không tiếc ạ." Lạp Lệ Sa cười nói, "Có chị là đủ rồi."
"Thật không?"
"Không tin, chị thử sờ tim em xem, xem có phải chữ chữ đều từ tâm phát ra không."
"Em định lại tự lồng tiếng, phù phù phù phù phù?"
"Oa, lại bị chị nhìn thấu rồi!"
Lạp Lệ Sa làm vẻ khoa trương, giọng quái đản chọc cho Phác Thái Anh khóe môi cong lên, nhưng cô ấy vẫn không ngẩng mặt lên, nhỏ giọng nói: "Ngủ đi, chị có chút buồn ngủ."
Lạp Lệ Sa tắt đèn.
Trong bóng tối, Phác Thái Anh lông mày không rõ ràng mà nhíu lại, tựa hồ lâm vào khó xử nào đó trong suy nghĩ.
Hiển nhiên thấy không rõ biểu lộ của nhau, nhưng đầu ngón tay ấm áp của Lạp Lệ Sa lại chính xác vô cùng chạm tới giữa lông mày của Phác Thái Anh, nhẹ nhàng vuốt ve để làm phẳng đi vết nhăn nhỏ, thở dài nói: "Sớm biết như vậy, em đã không nói với chị chuyện này."
Phác Thái Anh mấp máy môi, không nói gì.
Lạp Lệ Sa nghiêng đầu, nhìn gương mặt của Phác Thái Anh, nói: "Em chưa bao giờ nói dối chị. Chị hãy nhớ rằng, chúng ta mới là người sẽ làm bạn cả đời. Dù là có con, trong lòng em, nó cũng không quan trọng bằng chị. Không có con không phải là tiếc nuối, chị không vui mới là tiếc nuối cả đời của em. Huống hồ, chúng ta đã có Ninh Ninh rồi, cô bé cũng là sự kéo dài hạnh phúc của chúng ta."
Thật lâu, Phác Thái Anh nhẹ gật đầu.
"Đi ngủ nhé?"
"Ngủ ngon." Phác Thái Anh tựa vào lòng Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa vuốt ve mái tóc dài tán loạn trên gối của cô ấy, trán chạm trán, cả hai cùng nhau đi vào giấc ngủ.
Phác Thái Anh phải mất gấp mấy lần thời gian của Lạp Lệ Sa mới khó khăn chìm vào giấc ngủ.
Những lời của Lạp Lệ Sa tối nay không thể nghi ngờ đã nhấc lên sóng to gió lớn trong lòng cô ấy, nhưng tâm hồ của cô ấy vốn cũng không phải là yên tĩnh, Lạp Lệ Sa chỉ là lửa cháy thêm dầu mà thôi.
Giống như Lạp Lệ Sa đoán, Phác Thái Anh đã sớm nghĩ đến việc sinh thêm một đứa bé hơn cô nhiều. Nếu như không nghĩ, mọi chuyện dễ nói hơn. Chỉ là cô ấy không phải không muốn, mà là không dám. Cô ấy sợ tái hiện thảm trạng của chị gái cô ấy, dù xác suất là cực kỳ nhỏ.
Cho nên cô ấy liên tục đẩy ý niệm này xuống, và khi Lạp Lệ Sa chưa bao giờ nhắc tới, cô ấy liền thuận lý thành chương mà cho rằng Lạp Lệ Sa không muốn, yên tâm thoải mái mà bỏ ý niệm này đi.
Cô ấy tin tưởng Lạp Lệ Sa không có tiếc nuối, chỉ là cô ấy sợ chính mình trong tương lai khi hồi tưởng lại buổi tối hôm nay, sẽ có tiếc nuối. Đến lúc đó, thời gian lại khó quay đầu.
Nhân sinh vốn không thể nào thập toàn thập mỹ, vô luận chọn con đường nào, phía trước đều không thể biết.
***
Hoàn cảnh lạ lẫm, Phác Thái Anh vốn ngủ không ngon, nhưng nhờ nghe hơi thở quen thuộc của Lạp Lệ Sa, giấc ngủ của cô ấy tốt thần kỳ. Sáng hôm sau, cô ấy tỉnh dậy muộn nhất.
Cô ấy bị đánh thức bởi tiếng bước chân ngoài cửa, không chỉ của một người. Sau đó là giọng của Lạp Lệ Sa, cố gắng hạ thấp giọng: "Tất cả chạy đến đây làm gì?"
Văn Thù Nhàn với tiếng cười đặc trưng: "Hắc hắc hắc, hắc hắc hắc hắc." Rồi nói, "Các cậu tối hôm qua làm gì không thể cho ai biết sao? Sao Giám đốc Phác đến giờ vẫn chưa dậy?"
"Chị lớn tuổi, tinh thần bất lực, nên ngủ nhiều hơn một lát."
Cửa phòng mở ra, Phác Thái Anh trong bộ áo ngủ đứng ở cửa ra vào, thân hình cao gầy, vẻ mặt bình thản. Văn Thù Nhàn lập tức đổi sang bộ mặt nịnh nọt: "Giám đốc Phác buổi sáng tốt lành."
Phác Thái Anh gật đầu: "Buổi sáng tốt lành."
Văn Thù Nhàn: "Bữa sáng chuẩn bị xong rồi, bố già kính yêu tự xuống bếp, có muốn ăn gì không?"
"Chị đi rửa mặt trước, chờ một chút." Phác Thái Anh quay vào trong, cửa phòng mở ra, Lạp Lệ Sa đi theo sau, quay đầu lại nhẹ nhàng trừng Văn Thù Nhàn một cái.
Văn Thù Nhàn cười câu cổ Thôi Giai Nhân qua, nói: "Hâm mộ thật đấy."
Thôi Giai Nhân bỏ tay ra khỏi tay Văn Thù Nhàn, liếc mắt nói: "Cái này là lý do tối hôm qua cậu kéo tôi lên giường sao?"
Văn Thù Nhàn kêu oan: "Cái gì mà tôi kéo? Tôi say đến rối tinh rối mù, căn bản không nhớ gì hết!"
"Ai mà biết cậu say thật hay giả? Dù sao tôi cũng say rồi, còn không phải tuỳ cậu nói gì thì nói?"
"Cậu có nói đạo lý không vậy?"
"Kết hôn rồi thì cần gì đạo lý?"
"Móa! Kết hôn rồi không cần đạo lý sao? Cái ngụy biện gì đây?"
"Thôi thị gia huấn!"
"Tôi thấy cậu là ngứa da, có giỏi thì đấu một mình!"
"Được, nhào vô!"
Lạp Lệ Sa tự tay giúp Phác Thái Anh mặc quần áo, nhìn thấy khóe môi cô ấy ngậm một chút cười, biết cô ấy sáng sớm tâm trạng tốt hơn, cười nói: "Hai người bọn họ mỗi lần rời giường đều tỏ ra rối tung lên, còn chạy đến tìm em và bố già cáo trạng, mỗi người đều nói đối phương có mưu đồ. Bố già nói hai người bọn họ dính vào nhau rồi, phân ra cũng không thoát khỏi liên quan, đành phải để cùng nhau ngủ..."
Phác Thái Anh nghe cô kể lại chuyện thú vị lúc rời giường, liền hỏi: "Em dậy từ lúc nào vậy?"
"Hơn sáu giờ ạ."
Phác Thái Anh xem đồng hồ, đã sắp tám giờ.
"Vậy tại sao chị lại dậy muộn như vậy?"
"Khả năng là vì nằm mơ rồi." Lạp Lệ Sa cúi đầu cài cúc áo cho cô ấy.
"Nằm mơ sao?"
"Khi em dậy, thấy chị nhắm mắt và đang cười, trông rất vui vẻ."
"Thật sao?" Phác Thái Anh không nhớ rõ lắm.
"Đúng vậy, em còn muốn hỏi chị mơ đẹp gì đấy, nhưng nhìn dáng vẻ chị chắc đã quên rồi." Lạp Lệ Sa cười, nhẹ hất cằm, cài lại cúc áo cho cô ấy, rồi mặc thêm một chiếc áo khoác mỏng.
Trong biệt thự có sưởi ấm, chỉ là Phác Thái Anh mặc áo sơ mi mỏng, hơi lạnh nên cần che thêm một chút.
Người yêu cẩn thận chu đáo, Phác Thái Anh nhìn thấy trong mắt, nhưng cũng không chọc thủng cô.
"Thật là đẹp mắt." Lạp Lệ Sa kéo tay cô ấy, đánh giá trang phục từ trên xuống dưới, mấy năm như một ngày mà khen ngợi cô ấy, rồi trao một nụ hôn nồng nàn.
Ánh mắt của cô làm Phác Thái Anh kiên định tin tưởng, dù đến ngày cô ấy đã già, mặt mũi nhăn nheo, Lạp Lệ Sa vẫn sẽ yêu thương như giờ phút này, luôn luôn nhiệt tình và chân thành.
Phác Thái Anh chưa từng gặp ai giống Lạp Lệ Sa, cũng sẽ không yêu ai khác như đã yêu cô. Lạp Lệ Sa tốt đến mức khiến Phác Thái Anh cảm thấy cuộc đời ngắn ngủi, mong muốn có kiếp sau, để có thể bên cô mãi mãi.
Phác Thái Anh bỗng dưng có một ý niệm trong đầu như cỏ dại sinh trưởng mãnh liệt: cô ấy muốn một đứa con gái giống Lạp Lệ Sa.
Và cô ấy chợt nhớ ra, đêm qua cô ấy đã mơ thấy một giấc mơ đẹp như thế nào.
Cô ấy mơ thấy một gia đình bốn người, một cô bé giống Phác Gia Ninh, một cô bé giống Lạp Lệ Sa, với giọng nói đầy trẻ con mà gọi "Mẹ" và "Mommy", rồi muốn ôm ôm.
Phác Thái Anh suýt nữa lệ nóng doanh tròng.
Lạp Lệ Sa nhìn thấy vẻ mặt khác thường của cô ấy, lo lắng không che giấu chút nào mà hiện lên trên mặt: "Chị làm sao vậy?"
Phác Thái Anh lắc đầu, giữ lại cảm xúc dâng lên từ đáy mắt: "Không có gì."
Lạp Lệ Sa nhíu mày: "Chị chắc chứ?"
Phác Thái Anh nói: "Chị chỉ đang nghĩ về một chuyện. Chờ chị suy nghĩ kỹ càng xong sẽ nói với em."
Lạp Lệ Sa thỏa hiệp: "Được ạ. Nhưng chị không được vụng trộm khóc."
Phác Thái Anh nở nụ cười: "Chị đâu có khóc? Chị chỉ cảm động thôi."
Lạp Lệ Sa nhạy bén nhận ra điều khác thường, híp mắt hỏi: "Cảm động?"
Phác Thái Anh sợ nói thêm sẽ lộ tẩy, liền chuyển chủ đề: "Chị đói bụng rồi, muốn ăn sáng." Không quên nhấn mạnh, "Phó Du Quân nấu ăn, em có phụ làm gì không?"
"Sữa nóng được không ạ?" Lạp Lệ Sa ân cần thuận theo ý cô ấy, không truy hỏi nữa.
"Vậy thì chị muốn uống thêm hai ly."
"Sữa tươi uống nhiều quá ngực sẽ lớn hơn phải không?"
"Em đoán xem?"
"Ha ha ha, Em đoán là có."
"Đó không phải là phúc khí của em sao?"
Hai người trưởng thành đùa cợt nhau, vừa đi đến cửa phòng, Lạp Lệ Sa mở cửa, nắm tay Phác Thái Anh cùng nhau bước ra ngoài.
Ba mặt bờ sông biệt thự có ánh sáng tuyệt đẹp, từ cửa sổ sát đất nhìn ra là một cảnh sông bao la, nước gợn nhộn nhạo, sóng nước lấp loáng. Trước bàn ăn, ánh sáng buổi sáng làm giá trị nhan sắc của mấy người đẹp tăng lên mấy phần.
Văn Thù Nhàn cắn một miếng sandwich nhiều tầng, hạnh phúc hiện rõ trên mặt, còn kém chút nữa là bay lên trời, nhìn thấy hai người đi ra, vội vàng hô mơ hồ: "Mau tới ăn đi, tay nghề của bố già thật quá tuyệt!"
Có hai chỗ ngồi đã được bày sẵn đồ ăn và sữa tươi, Lạp Lệ Sa dẫn Phác Thái Anh ngồi xuống, nhìn tới nhìn lui, thiếu đi một người, hỏi: "Quan Hạm đâu?"
Phó Du Quân chậm rãi uống sữa tươi.
Văn Thù Nhàn giơ tay xin phát biểu: "Để tôi kể, tôi dậy thì chị ấy đã không thấy tăm hơi."
Phó Du Quân đặt ly thủy tinh xuống, trên miệng còn vương một vòng sữa trắng, có chút oán niệm nói: "Đi làm rồi. Giám đốc Phác, nhân viên của chị đều chuyên nghiệp như vậy sao?"
Giám đốc Phác liếc cô nàng một cái, đạm nói: "Tùy người thôi. Chẳng phải còn có em đây sao?"
Nhân viên Phó Du Quân: "..."
Văn Thù Nhàn đập bàn cười hô hố.
Cười xong, Văn Thù Nhàn giơ ngón tay cái lên: "Giám đốc Phác không hổ là người phụ nữ quyền lực nhất."
Phác Thái Anh khiêm tốn nói: "Quá lời rồi."
Ăn xong điểm tâm, trừ Thôi Giai Nhân, ba người khác đều lần lượt rời đi.
Hôm nay là chủ nhật, sau khi về đến nhà không thấy Phác Gia Ninh, Phác Thái Anh đi lên lầu vào phòng sách. Không có gì bất ngờ, cô ấy đã tìm thấy Phác Gia Ninh ở đó. Phác Gia Ninh ngồi ở ghế sau bàn viết, trước mặt là một quyển sách dày đặc tác phẩm vĩ đại, đang tập trung tinh thần mà đọc, không nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra rất nhỏ.
Phác Thái Anh đứng ở cửa ra vào, lặng lẽ nhìn bạn nhỏ.
Phác Gia Ninh sau Tết đã chín tuổi, cô bé có gien di truyền tốt, cao hơn các bạn cùng tuổi một ít, đã vượt qua 1m4 giống như mẹ ruột, không giống Phác Thái Anh phải trải qua thời kỳ bụ bẫm.
Cô bé ngồi ngay ngắn sau bàn, đôi mi thanh tú, mắt dài mà không tỉ mỉ, khóe mắt tự nhiên hơi nhếch lên. Đôi mắt sáng lúng liếng đào hoa nhãn, dù tuổi còn nhỏ đã có đủ hình thức ban đầu, nhìn người lúc nào cũng mang theo vẻ thâm tình. Có thể đoán rằng khi lớn lên sẽ là một mỹ nhân tuyệt sắc.
Phác Thái Anh nhìn chăm chú quá lâu, cô gái nhỏ ngẩng đầu, vuốt nhẹ tóc sang một bên, hơi kinh ngạc nói: "Mẹ?"
Thường ở bên cạnh trẻ nhỏ, những thay đổi từng chút một thường khó nhận ra. Đôi khi, quay đầu nhìn lại, bậc phụ huynh mới nhận ra đứa con bé nhỏ trong lòng mình đã lớn lên từ lúc nào.
"Mẹ làm sao vậy ạ?" Phác Gia Ninh đứng lên, mái tóc dài đen óng ả rối tung sau lưng, khí chất vượt trội bạn cùng lứa tuổi, hầu như có thể gọi là ngọc lập cao vút.
Không biết từ khi nào, cô bé không còn như trước, thấy Phác Thái Anh là nhào vào lòng, mà đứng ở khoảng cách vài bước, hỏi cô ấy: Làm sao vậy?
Thân thiết như trước, giữa lông mày ôn tình như trước, chỉ là cuối cùng cũng... từ từ trưởng thành.
"Không có gì, chỉ là... ghé thăm xem con có ở trong phòng sách không." Phác Thái Anh nói, nhấn xuống trong lòng chút thương cảm, đi đến trước bàn của cô bé, cúi đầu nhìn cuốn sách cô bé đang đọc, tự nhiên mà hỏi thăm, "Có vấn đề gì không con?"
Phác Gia Ninh nói: "Có ạ." Cô bé lấy ra bên cạnh một trang giấy, trên đó viết không ít chữ, đều là những vấn đề cô bé gặp phải.
Vài năm luyện thư pháp không phải vô ích, cô bé học cái gì cũng nhanh, dù có Phác Thái Anh viết chữ "nền tảng" không đẹp, chữ viết bằng bút máy của cô bé vẫn rất rõ ràng. Đầu bút lông sắc bén, vận dụng ngòi bút nước chảy mây trôi, đúng là một chiêu rất hay khi viết bằng bút máy.
Phác Thái Anh đang thương cảm lập tức biến thành phức tạp.
... Hy vọng chữ của Dì Phương đừng luyện tốt nhanh như vậy.
Phác Thái Anh cùng cô bé nghiên cứu, thảo luận hết vấn đề, rồi ôm cô bé đứng lên ngồi trên chân cô ấy.
Phác Gia Ninh không khó chịu, mà ngoan ngoãn vùi vào trong lòng cô ấy.
Ninh Ninh thích uống sữa tươi nên bên người luôn tỏa ra một cỗ mùi sữa. Phác Thái Anh ngửi ngửi con gái tản mát ra mùi sữa, ôn nhu nói: "Trên lầu đọc sách có phiền không? Hay Mẹ làm thêm cho con một phòng sách dưới lầu nữa nhé?"
Phác Gia Ninh lắc đầu: "Không ạ, con thích xem sách của mẹ và mommy đã đọc qua."
Phác Thái Anh trầm ngâm một phen, nói: "Sách ở đây sớm muộn gì con cũng đọc hết. Hơn nữa, mẹ có thể mua cho con những cuốn giống hệt và để ở dưới lầu."
Phác Gia Ninh yên lặng nhìn cô ấy một lúc, rồi nói: "Toàn bộ sách giống thì con không cần đâu ạ, có một ít sách con rất thích, con sẽ ghi tên sách đưa mẹ, mẹ mua cho con là được."
Phác Thái Anh ừ một tiếng, thần sắc có chút không tự nhiên. Cô ấy như có cảm giác bị cô con gái lông còn chưa mọc đủ này nhìn thấu.
Trên thực tế, việc Phác Gia Ninh chiếm dụng phòng sách trên lầu hai đã nghiêm trọng ảnh hưởng đến thời gian riêng tư của Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa, làm xáo trộn giờ giấc sinh hoạt vợ vợ của họ. Hơn nữa, vì không còn phòng sách nào khác để sử dụng, nên sự xuất hiện bất ngờ của cô con gái nhỏ xuất quỷ nhập thần này thường xuyên làm gián đoạn những khoảnh khắc của hai người. Nếu Lạp Lệ Sa là một người đàn ông, có lẽ cô đã bắt đầu cảm thấy oán hận trong lòng, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến hạnh phúc tuổi già của cô.
Phác Gia Ninh phảng phất thấy sự lúng túng nên chủ động hỏi cô ấy để hóa giải: "Mommy đâu rồi mẹ?"
"Dưới lầu đó." Phác Thái Anh đáp.
"Vậy con đi tìm mommy nha."
Phác Gia Ninh nhảy khỏi đùi Phác Thái Anh rồi nhanh chóng biến mất khỏi phòng sách.
Phác Thái Anh yên lặng che mặt, bình phục lại tâm tình của cô ấy.
Sau khi bình tĩnh lại, cô ấy cũng rời khỏi phòng sách. Vừa đến thang lầu, cô ấy đã nghe thấy tiếng cười khanh khách vang lên từ phòng khách.
Lạp Lệ Sa đang đùa giỡn cùng con gái, nay cô bé cũng đã cao đến bả vai cô. Phác Gia Ninh hai tay nhanh nhẹn kết ấn, ngón tay như cánh bướm bay lên xuống, huyên thuyên niệm những câu mà Phác Thái Anh không hiểu, hình như là chiêu thức từ một bộ phim hoạt hình đang thịnh hành gần đây.
Cô bé hét lớn một tiếng: "Đi!"
Lạp Lệ Sa giả vờ bị đánh trúng, loạng choạng lui về phía sau vài bước, ngã lên ghế sô pha, nghiêng đầu nôn ra một ngụm "máu", mắt đột nhiên thu lại, nói: "Là ngươi..."
Đường đường là ảnh hậu phái thực lực diễn xuất vậy mà chỉ dùng để đùa vui với con gái, thật là có tiền đồ.
Phác Gia Ninh đôi mắt sáng rực: "Là ta!"
Cô gái nhỏ nhào tới phía trước chuẩn bị bồi thêm mấy nhát dao, nhưng Lạp Lệ Sa bất ngờ ôm chặt lấy cô bé, hai người trên ghế sô pha bắt đầu triển khai một trận đánh giáp lá cà, vừa cười vừa đùa.
Phác Thái Anh từ từ bước xuống cầu thang.
Khi cùng bạn nhỏ chơi đùa, Lạp Lệ Sa thực sự làm tốt hơn cô ấy nhiều.
Hai người đang đùa giỡn thì ngẩng đầu lên, một người gọi "Mẹ", một người gọi "Bà xã", cả hai đều tươi cười đến xán lạn.
Phác Thái Anh nội tâm tràn đầy sự dịu dàng vô hạn: "Giữa trưa hai mẹ con muốn ăn gì nào?"
"Con muốn ăn Quế hoa bột củ sen!"
"Ngoài món điểm tâm ngọt, còn gì nữa không?"
"Vậy tôm lột vỏ xào, đậu hũ bát bảo, thịt kho Đông Pha ạ" Phác Gia Ninh thuộc lòng, vừa nói vừa nuốt nước miếng.
Hàng năm, cả gia đình họ ít nhất sẽ đi du lịch một lần, trong nước lẫn nước ngoài đều đã trải qua. Năm nay, họ đã đến khu vực Chiết Giang, kết quả là bạn nhỏ Ninh Ninh đã mê mẩn với ẩm thực Hàng Châu. Sau khi trở về thì cô bé cứ nhớ mãi không quên, luôn nhắc đến hương vị ở đó. Phác Thái Anh cố ý nghiên cứu sách dạy nấu ăn, và tập làm món ăn đó khá nhiều lần, cuối cùng cũng đạt được hương vị chính tông.
Phác Gia Ninh vừa ăn món thịt kho tàu Đông Pha mềm mịn và ngọt thơm, vừa ca ngợi Phác Thái Anh không ngớt, cuối cùng nói: "Mẹ ơi, sau này mẹ không diễn xuất nữa thì có thể chuyển nghề làm đầu bếp đấy ạ."
Lạp Lệ Sa ở bên cạnh cười nói: "Mẹ con còn giỏi nhiều thứ lắm."
Phác Gia Ninh tò mò hỏi: "Ví dụ như gì ạ?"
Lạp Lệ Sa thần thần bí bí nói: "Còn có thể khẩu kỹ."
Phác Gia Ninh ngây thơ hỏi: "Khẩu kỹ là gì ạ? Là học chim hót sao?"
Phác Thái Anh: "..."
Lạp Lệ Sa cười đáp: "Là học chó sủa."
Phác Thái Anh nghiến răng, tại bàn ăn học vài tiếng chó sủa. Phác Gia Ninh cười ha ha: "Nếu vậy thì khẩu kỹ con cũng biết, grừ grừ gâu, gâu gâu grừ grừ."
Lạp Lệ Sa: "Gâu."
Thoáng chốc, tiếng "Gâu" vang lên bốn phía, cả nhà bỗng trở thành một bầy chó.
Lạp Lệ Sa cười đến mức suýt tắt thở.
Buổi tối, Phác Thái Anh liền cho Lạp Lệ Sa thấy rõ cái gì gọi là "khẩu kỹ" chân chính, khiến Lạp Lệ Sa suýt chút nữa không thở nổi.
Hiện tại, cô không dám tùy tiện đùa giỡn nữa. Trường học đã mở các khóa học sinh lý, và vì hôn nhân đồng giới đã hợp pháp, nội dung khóa học còn bổ sung thêm nhiều thông tin khác. Phác Gia Ninh thông minh đến mức nhảy liền hai lớp, đầu nhỏ không biết đã hiểu được bao nhiêu.
Cẩn thận vẫn hơn.
Thật may mắn là cô bé sau khi nhảy lớp, dù so với các học sinh lớn hơn hai tuổi nhưng vẫn không có bất kỳ biểu hiện gì khác thường, vẫn xem họ như những người chị gái còn cô bé là em gái nhỏ.
Một tháng sau, lễ trao giải Phi Thiên được tổ chức đúng thời hạn.
Lạp Lệ Sa vốn là ngôi sao điện ảnh, thường không tham dự các lễ trao giải của giới truyền hình. Tuy nhiên, ai cũng biết tình cảm giữa cô và bạn cùng phòng, lần này không chỉ có Phó Du Quân và Văn Thù Nhàn cùng được đề cử cho nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, mà cả Thôi Giai Nhân cũng được đề cử cho vai nữ phụ xuất sắc nhất. Ban tổ chức đã gửi thư mời đến Lạp Lệ Sa, nếu từ chối thì thật bất kính, nên cô đã diện một bộ lễ phục dạ hội màu xanh đậm để tham dự.
Phác Thái Anh, với địa vị cao quý của cô ấy, cảm thấy không thích hợp để tham dự lễ trao giải, nên cô ấy ở nhà mở TV cùng con gái xem trực tiếp.
Lễ trao giải năm nay quy tụ nhiều ngôi sao nổi tiếng, phần lớn là từ giới truyền hình, một số ít từ giới điện ảnh, còn có nhiều người từ giới truyền hình chuyển sang điện ảnh nhưng chưa hoàn toàn thành công. Ngoại trừ những lão nghệ sĩ gạo cội tham dự nhiều năm, Lạp Lệ Sa được xem là một trong những "Tam Kim" ảnh hậu của điện ảnh Hoa Ngữ, nổi bật hẳn giữa đám đông.
Chỗ ngồi của Lạp Lệ Sa được ban tổ chức sắp xếp ở hàng đầu, không phải vị trí trung tâm nhưng gần đó. Cô biểu hiện rất đúng mực, nói năng nhã nhặn, cùng với khí chất cao quý đã được trau dồi nhiều năm, từng cử chỉ giơ tay nhấc chân hay một cái nhăn mày, một nụ cười phát ra của cô đều toát lên vẻ quyến rũ trưởng thành.
Phác Thái Anh ngồi xem, lòng tràn đầy cảm xúc.
Bất ngờ, Phác Gia Ninh "Ồ" lên một tiếng, chỉ vào người đàn ông đang nghiêng đầu nói chuyện với Lạp Lệ Sa, hỏi: "Ông bác kia là ai vậy mẹ?"
Phác Thái Anh thuận miệng đáp: "Là chủ tịch."
Sau đó, cô ấy mới nhận ra sự hài hước trong câu hỏi của cô bé thì bật cười.
Phác Thái Anh thầm nghĩ: Cái gì mà ông bác, chủ tịch ban giám khảo năm nay mới vừa năm mươi tuổi, hơn nữa còn là diễn viên nên thoạt nhìn trẻ hơn so với người bình thường, ông ấy bề ngoài nhiều nhất chỉ khoảng bốn mươi tuổi, đâu thể gọi là ông bác? Gọi là chú thì còn tạm được.
Phác Thái Anh cũng không muốn quan tâm đến sự khác biệt khi Phác Gia Ninh gọi người có tóc trắng phơ là chị gái còn người khoảng bốn mươi tuổi là ông bác, dù sao ở bên ngoài cô bé nói chuyện với mọi người đều cực kỳ ngọt.
Phác Gia Ninh nói: "Chủ tịch đang nói chuyện với mommy, mommy có phải rất lợi hại không ạ?"
Phác Thái Anh xoa đầu con gái: "Đương nhiên là lợi hại, mommy con là nữ diễn viên tài năng nhất."
Phác Gia Ninh nghiêng nghiêng đầu hỏi: "Vậy là mẹ lợi hại hơn, hay là mommy lợi hại hơn ạ?"
Phác Thái Anh nói: "Con là người lợi hại nhất."
Phác Gia Ninh bật cười: "Ha ha ha ha."
Tâm tính trẻ con của bạn nhỏ phát tác, Phác Gia Ninh úp sấp trong lòng cô ấy rồi lăn qua lăn lại làm nũng.
Trên TV, người chủ trì đang đọc lời dạo đầu, màn ảnh cũng không quét đến Lạp Lệ Sa. Phác Thái Anh vuốt tóc dài của Phác Gia Ninh, tâm tư hơi di chuyển, giả vờ lơ đãng nói: "Con có muốn có một em gái không?"
Phác Gia Ninh ngồi dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên thần sắc có chút nghiêm túc: "Các mẹ nghĩ sao ạ?"
Phác Thái Anh thành thật đáp: "Mẹ chưa nghĩ ra, chỉ hỏi ý kiến con trước."
Phác Gia Ninh nói: "Ý kiến của con sẽ ảnh hưởng đến quyết định của các mẹ sao?"
Phác Thái Anh gật đầu.
Phác Gia Ninh nhíu mày: "Có thể con chỉ là bạn nhỏ thôi. Hơn nữa, tử cung là của các mẹ, các mẹ có quyền quyết định, con không thể chi phối được."
Phác Thái Anh thay đổi lập luận, ấm áp khích lệ: "Con là một thành viên của gia đình này, con có thể đưa ra ý kiến?"
Phác Gia Ninh giảm bớt vẻ buồn rầu, nói: "Em gái sẽ thế nào ạ?"
"...Phải sinh bé con ra mới biết được."
"Xinh đẹp không ạ?"
"Có thể?" Cô ấy cùng Lạp Lệ Sa chắc cũng không thể sinh ra con gái khó nhìn.
"Vậy các mẹ sẽ yêu bé hơn yêu con phải không?"
"Sẽ không, hai mẹ sẽ luôn yêu thương con như hiện tại."
Phác Gia Ninh ánh mắt sáng lên: "Con muốn em gái..." Cô bé kịp thời nuốt chữ cuối cùng, Phác Thái Anh nghe như là "vui chơi?"
Phác Gia Ninh hắng giọng, nói tổng kết lại: "Con không có ý kiến đâu, các mẹ tự quyết định việc muốn hay không muốn sinh em bé đi ạ. A a a mommy lại đi ra rồi!"
Lực chú ý của cô bé một lần nữa chuyển dời đến trên TV.
Phác Thái Anh: "..."
Phác Thái Anh chọt chọt cánh tay con gái: "Nếu như không sinh em gái thì sao?"
Phác Gia Ninh nói: "Không quan tâm ạ, chính mẹ quyết định đi."
Nhà ba người, nhưng chỉ cần hai người trong số đó muốn có thêm con thì sẽ rất thoải mái, không muốn cũng không sao, không để cho cô ấy cảm thấy áp lực. Chỉ có Phác Thái Anh, chính bản thân cô ấy vẫn còn chần chừ. Phác Thái Anh không tập trung mà xem hết nửa trước của buổi lễ trao giải, vai nữ phụ hay nhất đã như ý nguyện, bị Thôi Giai Nhân bỏ vào trong túi.
Màn hình trực tiếp chuyển cảnh đến nhóm bạn ba người phòng 405, Phó Du Quân và Văn Thù Nhàn ngồi cạnh nhau, vẻ mặt tươi cười, vỗ tay hăng hái nhất. Văn Thù Nhàn hưng phấn đến mức đứng bật dậy, miệng hô to cái gì đó, âm thanh không thu được, nhưng nhìn khẩu hình có thể đoán là: "Cậu giỏi nhất!"
Thời điểm Thôi Giai Nhân cầm microphone phát biểu cảm nghĩ khi nhận giải thưởng, Văn Thù Nhàn khóc lóc quay đầu vùi mặt vào vai Phó Du Quân.
Đến phần cuối chương trình, toàn trường chờ đợi phần trao giải "Thị hậu" - nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, biên tập chương trình đã chuẩn bị một kinh ngạc lớn, khiến màn ảnh trước người xem đều sôi trào lên.
Người trao giải cho nữ diễn viên chính xuất sắc nhất là Lạp Lệ Sa.
Có cộng đồng mạng trêu ghẹo: "Cũng là cùng ở chung một phòng trong ký túc xá, vậy mà có người được đề cử, có người lại làm khách quý trao giải?"
Tổng thể vẫn là thiện ý chiếm đa số, dù sao không phải ai cũng là trời giáng Tử Vi Tinh [1]. Cần cù bù thông minh, tương lai vô hạn, điểm cuối ở đâu còn cần thời gian chứng kiến, bất luận đường dài bao nhiêu, các cô cũng sẽ cùng nhau đi qua.
Lạp Lệ Sa đứng dưới ánh đèn sân khấu, trong tay cầm thiếp vàng, nhìn đám bạn cùng phòng dưới đài đang chờ đợi, từng chữ từng chữ nói: "Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải Phi Thiên lần này là...Văn Thù Nhàn!"
-----
Có thể bạn quan tâm:
1. Tử Vi Tinh: Trong tử vi, Tử Vi Tinh là ngôi sao đứng đầu trong hệ thống sao, tượng trưng cho sự cao quý và vinh quang.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com