Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 75: Đây là một loại thuần phục khác sao?

"Anh Anh!" Dung Trĩ kinh hoàng vào lúc nửa đêm, sợ đến mức hồn vía lên mây, vội bật đèn lên, hỏi:" Cậu sao vậy?!"

Phác Thái Anh ngơ ngẩn nhìn về phía cô ấy, như vừa bị gọi tỉnh lại. Nàng nhanh chóng rũ mi mắt, sau đó cúi đầu, khẽ đáp:" Tôi không sao, ngủ không yên nên ngã thôi."

Nàng đứng dậy, ngồi lại giường như không có gì xảy ra, nhưng Dung Trĩ lại bị vết máu không ngừng trượt xuống trán nàng dọa sợ:" "Đừng cử động, tôi đi tìm hộp sơ cứu cho cậu. Làm sao có thể không sao được, đầu cậu chảy máu rồi kìa!"

Cô ấy lộn nhào xuống giường, điên cuồng lục tung tủ thuốc để lấy bông gạc và cồn.

Lúc này, Phác Thái Anh mới chậm rãi cảm nhận được đau đớn.

Nàng vô thức đưa tay lên, muốn chạm vào vết thương, nhưng Dung Trĩ đã quay lại và hét lên:" Cậu đừng có chạm lung tung!"

Cô ấy lấy hết đồ đạc ra, bước nhanh về phía giường, kéo tay nàng xuống, dùng tăm bông nhúng cồn lau vết máu trên trán cho nàng.

Phác Thái Anh run rẩy theo phản xạ có điều kiện, cuối cùng cũng cảm nhận được nỗi đau thực sự.

Linh hồn đã trở về với thực tại.

Đôi tay đang lau của Dung Trĩ cũng run lên: " Cậu bị thương nặng quá."

Cô ấy nhìn thấy chân tóc của Phác Thái Anh không biết bị thứ gì rạch một đường dài hơn một centimet, có thể nhìn thấy da thịt và máu đang rỉ ra.

Cô ấy không thể cầm máu, cũng sợ rằng vết thương của Phác Thái Anh sẽ bị nhiễm trùng nhiều hơn nếu thao tác không đúng. Trong lúc điên cuồng dùng gạc ấn vào nàng, cô ấy đã đưa ra quyết định dứt khoát: " Chúng ta đến bệnh viện thôi."

"Cậu có mang theo thẻ bảo hiểm y tế và chứng minh thư không?" Cô ấy vươn tay chạm vào điện thoại, nhấp vào phần mềm gọi xe.

Phác Thái Anh không có ý định gây thêm rắc rối cho cô ấy. Khóe mắt nàng vẫn còn vương một chút nước chưa kịp lau, nhưng lại cố gượng cười để an ủi cô ấy :"Không sao đâu, chỉ cần khử trùng một chút là được rồi, nửa đêm làm sao mà tìm bác sĩ được?"

Dung Trĩ cứng rắn:" Không được, cậu mau đứng lên đi, chúng ta phải đi cấp cứu."

Cô ấy áy náy đến mức sắp khóc: "Tôi vừa nói rồi, tôi sẽ ngủ trên giường xếp nhưng cậu lại không chịu."

Nếu cô ấy kiên trì thêm một chút nữa, điều này đã không xảy ra.

Không đợi được phần mềm taxi liên tục tìm kiếm các phương tiện gần đó, cô ấy trực tiếp gọi điện cho một tài xế taxi quen thuộc ở gần đây, năn nỉ họ hỗ trợ đưa đi. Phác Thái Anh không thể thuyết phục được cô ấy, nên đành phải nghe theo.

Hơn nửa đêm, cả hai vội vàng thay quần áo rồi tức tốc đến khoa cấp cứu bệnh viện gần nhất để kiểm tra.

Ngay khi nhìn thấy vết thương, bác sĩ đã nói: " Chỉ cần tiêm phòng uốn ván và khâu hai mũi thôi."

Dung Trĩ nặng nề:" Chúng tôi đến đây vì lo rằng vết thương quá sâu."

Bác sĩ gật đầu, vừa gõ hồ sơ bệnh án trên máy tính, vừa nhìn Phác Thái Anh và nói:" Vậy chút nữa hai người đến gặp điều dưỡng rồi yêu cầu cô ấy cạo tóc ngay miệng vết thương đi."

Dung Trĩ bỗng dưng bất an:" Phải cạo tóc sao?"

Này... sẽ cạo thành dạng gì đây?

Cô ấy lo lắng: " Liệu sau này phần tóc trên da đầu này có mọc lại nữa không?"

Bác sĩ thấy nhiều không trách:" Không cạo thì làm sao mà khâu được? Chỉ là tóc thôi."

Anh ta trấn an:" Không sao đâu, bạn của cô có cơ địa rất tốt. Nếu cạo tóc đi cũng sẽ mọc lại, nhưng rất có thể miệng vết thương thì không. Sau này, tóc sẽ mọc lại và dài ra và che miệng vết thương đi ngay thôi."

Dung Trĩ do dự, muốn xác nhận thêm, Phác Thái Anh bỗng dưng nói:"Được rồi."

Nàng lắc đầu với Dung Trĩ, tỏ ý rằng mọi chuyện đều ổn.

Bác sĩ bình tĩnh nhìn nàng và hỏi: "Vậy cô có muốn gây tê không? Tổng cộng chỉ có hai mũi khâu, gây tê sẽ mất thêm một mũi nữa."

Ý tứ trong giọng nói của anh ta không thể không rõ ràng hơn.

Da đầu Dung Trĩ lập tức tê dại.

Cô ấy sợ hãi nhìn Phác Thái Anh, nhưng Phác Thái Anh rất bình thản:" Vậy thì đừng gây tê."

Dung Trĩ ngạc nhiên:" Anh Anh..."

Phác Thái Anh mím môi, bình tĩnh nói:" Không sao đâu, cũng sẽ nhanh thôi, không phải nói gây tê không tiện sao?"

Dường như nàng vẫn còn tâm trạng đùa giỡn để xoa dịu bầu không khí: " Tôi sợ rằng mình vốn dĩ không ngốc, nhưng khi gây tê sẽ trở nên ngốc nghếch."

Dung Trĩ không thể nào cười nổi.

Thuốc sát trùng cay nồng, phòng khám lạnh băng, toàn bộ quá trình khâu vừa chậm vừa dài. Dung Trĩ đứng bên giường bệnh của Phác Thái Anh, không dám nhìn kỹ toàn bộ quá trình. Phác Thái Anh nằm trên giường bệnh, nắm lấy lan can sắt bên cạnh, cảm nhận từng đường kim mũi chỉ xuyên qua da, đâm vào, nhưng không nói một lời.

Bị kích thích bởi cơn đau xuyên qua da thịt, nàng như sống lại, sau đó hoàn toàn bình tĩnh.

Không còn sức để cười, cũng chẳng muốn khóc, chỉ còn lại nỗi đau và sự mỏi mệt nông sâu.

Dung Trĩ đã lo lắng thay nàng.

Cô ấy ra khỏi khoa cấp cứu, đứng trước cổng để đợi xe buýt cùng Phác Thái Anh, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hỏi ra:" Rốt cuộc hai người làm sao vậy?"

Cô ấy không định hỏi về chuyện riêng tư của Phác Thái Anh, nhưng trạng thái của Phác Thái Anh quá bất thường, khiến người khác không yên tâm.

Quen biết nhau nhiều năm như vậy, cô ấy chỉ nhìn thấy Phác Thái Anh trong tình trạng thế này vào lúc Minh Nghiên kết hôn, nhưng thậm chí còn không tệ đến thế.

Thêm một mũi tiêm cũng được mà. Nếu không có thuốc tê, cô ấy nghi ngờ rằng Phác Thái Anh đang tự ngược đãi bản thân.

Vành mắt Phác Thái Anh đỏ ửng vì kích động, sắc mặt nàng tái nhợt, đôi môi hằn đầy dấu răng do chính nàng cắn vì đau. Ngoài hốc hác ra, trông nàng chẳng khác gì người bình thường cho lắm.

Nàng đứng dưới ánh ban mai, nhìn bầu trời dần hé mở bong bóng cá, những con người bình thường không một ánh hào quang đang cầm chổi, lên xe buýt chạy vội ra chợ, sốt sắng và kiên định bắt đầu công việc bận rộn của ngày mới, rồi bỗng sinh ra loại cảm giác bất lực và yêu thích, ngưỡng mộ khôn tả.

Nàng mở miệng:" Chị ấy đã chạm vào giới hạn của tôi."

"Chị ấy" là ai, không cần nói cũng biết.

Dung Trĩ ngạc nhiên, cau mày:" Chị ấy ngoại tình?"

Phác Thái Anh nói:" Không phải."

"Vậy.. vậy.." Dung Trĩ đoán không ra, cũng không dám đoán mò.

Phác Thái Anh vô thức nắm chặt ngón tay và tiết lộ một phần sự thật: "Đối tượng kết hôn của Minh Nghiên là diễn viên mà chị ấy đã thuê để quyến rũ cậu ấy."

Dung Trĩ nghẹn họng:" À, à, cái này..."

ĐM! Cô ấy mắng chửi thô tục trong lòng.

Phác Thái Anh không buồn cũng chẳng vui, như thể đã vượt qua.

Dung Trĩ lo lắng:" Vậy... vậy bây giờ hai người..."

Phác Thái Anh lắc đầu, nhìn vào khoảng không trước mặt:" Tôi không biết, tôi chỉ muốn yên lặng một chút, dừng lại một chút."

Dung Trĩ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Cô ấy im lặng vài giây, sau đó do dự, cầm lòng chẳng đặng nói ra:" Chị ấy vẫn chưa giải thích với cậu sao?"

Cô ấy vẫn luôn cảm thấy dường như Lạp Lệ Sa không phải là người sẽ làm loại chuyện bẩn thỉu như vậy. Chuyện thương trường rất khó nói, nhưng về mặt tình cảm, cô đối xử với Phác Thái Anh không tệ chút nào. Ai cũng có thể thấy được cô lắng lo đến nhường nào.

Nếu thật sự yêu một người, sao có thể làm ra những điều như vậy được.

Phác Thái Anh khách quan:" Tôi không cho chị ấy thời gian để giải thích."

Tất nhiên, dường như cô cũng không thực sự muốn giải thích.

Cô đã trực tiếp thừa nhận.

Dung Trĩ không biết nên hỏi gì thêm nữa.

Cô ấy định giúp cả hai giải vây, nhưng lại không biết toàn bộ câu chuyện, cũng không tiện lên tiếng. Trong mọi trường hợp, cô ấy luôn đứng về phía Phác Thái Anh. Không chân thành và lừa dối thực sự là những điều cấm kỵ trong một mối quan hệ, cô ấy cũng sợ Phác Thái Anh sẽ bị tổn thương nhiều hơn.

"Vậy thì đừng nghĩ đến chuyện này nữa, bọn mình xin nghỉ hai ngày đi." Cô ấy đỡ lấy Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh đáp:" Ừm."

Dung Trĩ tỏ vẻ nhẹ nhàng, thở dài:" Ôi, vốn dĩ hôm nay tôi muốn đi dạo cùng cậu, nhưng xem ra hiện tại chúng ta nên về ngủ trước, sau đó tiếp tục ngồi trong nhà vậy. Để tôi xem có cách nào mượn bếp để hầm món gì đó bồi bổ cho cậu không đã, cậu chảy máu nhiều lắm đấy."

Phác Thái Anh cười nhẹ, nhận lấy lòng tốt của cô ấy.

Cả hai bắt taxi về chung cư Đàn Duyệt, gần như nửa mê nửa tỉnh cùng nhau ngủ hết cả một buổi sáng, sau đó mới thức giấc, ăn chút gì đó để lót bụng rồi bận việc riêng của mình.

Buổi tối, Dung Trĩ phải ra ngoài xã giao, Phác Thái Anh ngồi đọc tài liệu một mình trên bàn làm việc.

Điện thoại bỗng dưng rung lên hai lần, tim nàng thoáng đập, vươn tay vuốt xem và nhìn thấy tin nhắn WeChat của Lạp Dao hiện ra trên màn hình:" Thực xin lỗi, chị dâu."

"Em xin lỗi."

Chỉ vỏn vẹn tám chữ ngắn gọn, không có nhiều từ ngữ cho lắm.

Phác Thái Anh thất thần nhìn, cảm xúc lẫn lộn, cũng chẳng biết là đang buồn, hay đang cảm thấy hờ hững hơn.

Thái độ thừa nhận lỗi lầm của họ hoàn toàn giống nhau.

Kiệm lời như vàng.

Nàng không trả lời tin nhắn này, chỉ khóa màn hình.

Nhưng lòng nàng không thể yên được nữa. Nàng dằn lòng, tiếp tục đọc tài liệu. Ngay cả khi không đọc được chữ nào vào đầu, nàng vẫn nhất quyết ngồi trước máy tính đến tận khuya.

Sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, nhưng vẫn giả vờ rằng vẫn ổn. Dung Trĩ không thể chịu được nàng như thế này nữa.

Cô ấy biết Phác Thái Anh là người như thế nào, cũng biết nàng thích Lạp Lệ Sa đến nhường nào và đang phải chịu sự tra tấn tâm lý gì. Cô ấy không thể không khuyên nhủ nàng sau khi tắt đèn lên giường:" Không phải tôi đang cố nói tốt cho Lạp Lệ Sa, mà là, khi nghĩ đi nghĩ lại, Lạp Lệ Sa không nên can thiệp vào mối quan hệ của cậu, câu cá bất hợp pháp như vậy, nhưng Minh Nghiên cũng không hoàn toàn vô tội. Nếu cô ta đủ kiên định, sao Lạp Lệ Sa có thể thành công được?"

Phác Thái Anh cầm lấy chiếc vòng Bồ Đề bạch ngọc trên cổ tay, giọng nói nhẹ như muốn tan ra.

Nàng nói:" Minh Nghiên thật sự không hoàn toàn vô tội, nhưng cậu ấy nói một câu rất đúng."

"Nói gì vậy?"

"Cậu ấy nói, tội của cậu ấy không đến mức này."

Dung Trĩ im lặng.

Dường như là vậy.

Dụ đỗ và thử thách là đủ rồi, tại sao lại để họ kết hôn? Cứ đạt được mục đích rồi để Phác Thái Anh nhìn thấy rõ ràng không phải sẽ tốt hơn sao?

Cô ấy không thể nói thêm gì nữa, Phác Thái Anh cũng lắc đầu, tỏ ý không cần thuyết phục nàng.

Bản chất con người không thể chịu được thử thách. Ai lại có tư cách thử thách người khác?

Hơn nữa, Lạp Lệ Sa lừa dối nàng không chỉ trong vấn đề này, mà còn có điều tệ hơn.

Phác Thái Anh cảm thấy mình rất tỉnh táo, nhưng lại không hề tỉnh.

Rõ ràng biết rằng Lạp Lệ Sa đã giẫm vào giới hạn của bản thân, tam quan cũng không chấp nhận được những việc mà cô đã làm, nhưng nàng lại cố tình không thể hạ quyết tâm, không tài nào trở thành người lý trí và quyết đoán được.

Không biết vẫn còn đang do dự điều gì.

Nàng ghét bỏ bản thân, không thể kiểm soát được chính mình.

Những ngày tiếp theo, từ bảy giờ sáng đến mười hai giờ đêm, nàng đều ngồi ngây trước máy tính để đọc tài liệu, xem như không có chuyện gì xảy ra.

Vào một ngày cuối tháng sáu, Tôn Thanh gọi điện cho nàng, than thở rằng bố nàng đôi khi thật buồn cười.

Bà ấy nói Phác Hưng bỗng dưng trở nên siêng năng với chiếc dao cạo râu đắt tiền mà Lạp Lệ Sa đã tặng cho ông ấy vào Ngày của Cha gần đây. Ngày nào ông ấy cũng cạo râu, cạo xong lại phải lau chùi sạch sẽ rồi cất vào hộp, bà ấy muốn nhìn xem sự yêu thích nhất thời của ông sẽ kéo dài được bao nhiêu ngày.

Bà cười nói, Phác Thái Anh cũng cười hợp tác, nhưng trong mắt lại không có tia sáng nào.

Hai ngày sau, Hoàng Ưng Thu cũng gửi tin nhắn đến, nói rằng bà ấy đã nhận được vé xem nhạc kịch từ nàng, và mời cả hai đến nhà ăn tối nếu có thời gian.

Phác Thái Anh mơ hồ đồng ý.

Hai ngày sau, Phác Cần Phong cũng gọi điện mời cả hai cùng ăn tối. Cậu ta nói rằng nhà mình đã sửa sang xong, muốn cảm ơn chị Lệ Sa đã giới thiệu nhà thiết kế cho, tiện thể gặp mặt cả hai.

Lần này, Phác Thái Anh trực tiếp tìm cớ từ chối.

Nàng ngắt điện thoại, đờ đẫn ngồi đấy, không cử động một lúc lâu.

Có vẻ như mọi người đang nói với nàng về Lạp Lệ Sa, nhắc nhở nàng về sự tồn tại của Lạp Lệ Sa. Chỉ có Lạp Lệ Sa là dường như biến mất và chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của nàng nữa.

Phác Thái Anh không thể biết bản thân đang nghĩ gì, và cũng chẳng thể biết Lạp Lệ Sa đang nghĩ thế nào.

Đây có phải là một sự thuần phục khác không?

Hay là một loại chiến tranh lạnh đã hiểu rõ trong lòng.

Nàng không muốn tự hỏi nữa.

Ngoài việc không thể ngủ vào ban đêm, không thể viết luận văn và không thể đọc văn học ra, thậm chí nàng còn cảm thấy rằng những ngày này không có gì là không tốt.

Cứ như vậy đi.

Lòng nàng như nước lạnh. Nàng ở nhà Dung Trĩ tám ngày, sau đó chuyển thẳng vào ký túc xá nhân viên do nhà trường sắp xếp cho mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com