Chương 80: Cô ôm lấy ánh dương của bản thân
Bầu không khí lắng đọng trong vài giây.
Phác Thái Anh chưa bao giờ ngẩng đầu, ánh mắt nàng chỉ rơi vào đôi tay đang nắm lấy nhau của cả hai, hỏi:" Muốn rửa mặt không? Em đi lấy nước cho chị."
Lạp Lệ Sa nói:" Không cần."
Sợ nàng sẽ đột ngột đứng dậy rồi bỏ tay ra. Cô nắm lấy tay nàng chặt hơn, khến kim tiêm trong người rỉ máu.
Phác Thái Anh căng thẳng, nhanh chóng dùng tay còn lại mở ngón tay cô ra, khiến cô thả lỏng:" Chị làm gì vậy?"
Cuối cùng nàng cũng ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt đầy xót xa, ngấn lệ.
Lạp Lệ Sa bị mắng, nhưng cũng không giận, mà chỉ cười nhẹ.
"Mông Mông." Cô khẽ gọi, mang theo chút hoài niệm và an ủi.
Phác Thái Anh nhìn gương mặt tái nhợt của cô, cuối cùng cũng không thể cầm lòng, để mặc nước mắt rơi rớt.
"Chị đáng ghét thật đấy." Nàng không kìm được tiếng nức nở, cúi thấp người xuống, nhào vào lòng Lạp Lệ Sa, tủi thân như một đứa trẻ.
Trái tim của Lạp Lệ Sa bỗng trở nên mềm mại và đau đớn.
"Tôi xin lỗi." Cô ôm chặt nàng, đau đớn xin lỗi.
Phác Thái Anh nức nở trong vòng tay cô.
"Chị có biết em đã lo lắng, sợ hãi như thế nào, và đã đợi chị bao lâu không?" Nàng trách móc với tiếng khóc nức nở, như muốn khóc cho dáng vẻ giả vờ tươi cười trước mặt Dung Trĩ và Lạp Dao suốt những ngày qua, cố tỏ ra kiên cường.
Cõi lòng Lạp Lệ Sa ướt át. Cô cố nén cơn đau tại cơ lưng lại, cúi người xuống, hôn lên môi nàng và dỗ dành:" Xin lỗi, Mông Mông, tôi sai rồi, đừng khóc."
Giọng nói của cô dần trở nên khàn khàn, tiếng nức nở của Phác Thái Anh cũng thôi không còn nữa.
Nàng chậm rãi ngồi dậy, mắt và mũi đỏ ửng, nhìn vào Lạp Lệ Sa, hùng hổ nói:" Sau này chị không được phép lấy mạng sống của mình ra để đánh cược nữa, em không cho phép."
Đây là lần đầu tiên Lạp Lệ Sa nhìn thấy nàng dữ tợn như vậy.
Rất đáng yêu.
Cô cong môi, hứa hẹn:" Ừ, sẽ không."
Đôi mắt trong như nước.
Phác Thái Anh cắn môi, vừa muốn khóc vừa muốn cười, vừa muốn mắng cô nhưng lại không nỡ. Cuối cùng, nàng chỉ hít hít mũi, dứt khoát bò vào lòng cô, áp lên bụng cô, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của người thật sự mang đến cho bản thân cảm giác an toàn nhất.
"Còn đau không?" Nàng khẽ hỏi.
Lạp Lệ Sa dỗ dành:" Không đau."
"Em thì sao? Đầu bị sao thế? Có đau không?"
Cô nhìn thấy những vết sẹo mà nàng đã giấu trong mái tóc của mình.
Phác Thái Anh rầu rĩ nói:" Em vô tình bị ngã."
"Cũng không đau như lúc thấy cả người chị đầy máu." Âm thanh của nàng vẫn còn sót lại chút giọng mũi.
Trái tim Lạp Lệ Sa mềm như đầu ngón tay.
Cô mơn trớn tóc nàng, tiếp tục xin lỗi: "Xin lỗi, sẽ không có lần sau nữa."
Phác Thái Anh không nói gì. Một lúc sau, nàng lại lôi lại chuyện cũ:" Mỗi khi chị nhận sai, thái độ đều rất tốt."
Lạp Lệ Sa h khó hiểu:" Ừm?"
Phác Thái Anh nói:" Em đã nghe bản ghi âm hoàn chỉnh rồi."
Động tác vuốt ve tóc nàng của Lạp Lệ Sa dừng lại. Phác Thái Anh đứng thẳng người, nhìn chằm chằm vào cô, như thể muốn nhìn thấu tâm hồn cô và hỏi: "Tại sao chị lại không giải thích với em?"
"Tại sao không tìm đến em?"
Rõ ràng đã hứa với nàng rằng cô sẽ không kiêu ngạo như vậy.
Nụ cười trong mắt Lạp Lệ Sa nhạt đi, và một chút u ám xa lạ cũng phản chiếu trong mắt Phác Thái Anh.
Cô nói: " Mông Mông, nếu những lời cô ta nói cũng có một phần là thật, tôi thật sự không phải là một người có đạo đức tốt thì sao?"
"Nếu cho tôi chọn lại, tôi vẫn sẽ lựa chọn làm như thế."
"Tôi không muốn làm cô ta tốt hơn, cẩn trọng từng bước để mơ tưởng lấy em thì sao?"
Cô đã hoàn toàn trao thân cho Phác Thái Anh, cùng với sự hèn hạ và tăm tối mà chưa một ai từng nhìn thấy.
Hàng mi Phác Thái Anh run rẩy, không trả lời ngay.
Lạp Lệ Sa chăm chú nhìn nàng, nói từng câu từng chữ:" Tôi cũng muốn biết, liệu em có thể chấp nhận tất cả thuộc về tôi, và thiên vị tôi hay không?"
"Giống như tôi yêu em vậy, cho dù em có là loại người gì, tôi vẫn sẽ luôn yêu em."
Cổ họng Phác Thái Anh khô khốc.
Nàng ngập ngừng:" Vậy, kết quả đã khiến chị thất vọng rồi sao?"
Lạp Lệ Sa lắc đầu.
Cô lặp lại một lần nữa:" Cho dù em có là loại người gì, tôi vẫn sẽ luôn yêu em."
Phác Thái Anh cảm động.
Đồ điên.
Nhưng biết phải làm sao bây giờ, dường như nàng đã yêu ả điên này đến hết thuốc chữa rồi.
Nàng bật khóc, vươn tay ra ôm lấy cô và nói:" Lạp Lệ Sa, em cũng yêu chị."
"Yêu chị như mong ước em yêu chị mà chị vẫn hay mơ về."
Hàng nghìn từ ngữ đều được tóm gọn trong câu nói này.
Lạp Lệ Sa cảm thấy, dường như một chỗ trống nào đó trong cơ thể mình đang dần nóng như thiêu đốt, rồi lại tan chảy.
Giống như vết thương nhiều năm không lành cuối cùng cũng nảy ra lớp thịt mới, cũng giống như tảng băng đen ngòm nhiều năm, cuối cùng cũng được phơi bày ra ánh sáng.
Cô ôm lấy nàng, như đang ôm lấy ánh dương của bản thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com