Chương 84 - Xem mắt
Lúc Phác Bảo Đông gọi điện thoại đến, cũng không nghĩ tới Thái Anh sẽ đồng ý đi xem mắt. Đối với người em nhỏ hơn mười mấy tuổi này, Phác Bảo Đông dung túng giống như đối với đứa con gái mà mình không có được: "Không phải xem mắt, em gặp cậu fa một chút thôi, không phải anh bức bách em, chính là... em độc thân thật sự quá lâu rồi...."
Nếu như nàng không đồng ý, Phác Bảo Đông chuẩn bị sẽ lấy ông nội và bà nội ra, chỉ là ngoài dự liệu của anh cả, ở bên kia điện thoại Thái Anh trầm mặc một lát, đồng ý.
Ở nhà hàng.
Thái Anh đang dùng cơm cùng một anh chàng đối diện.
Người đối diện là Phác Bảo Đông giới thiệu, Phó giáo sư tiến sĩ khoa toán, ngoài ba mươi. Nho nhã lễ độ, cách ăn nói không tầm thường. Nhưng mà Thái Anh bắt đầu thất thần, cảm giác tẻ nhạt đơn điệu âm thầm tập kích đến trong lòng của nàng.
Nhà hàng là nhà hàng tốt, tọa lạc ở bên bờ sông, từ trên cao nhìn xuống, có thể nhìn thấy rõ ràng một cảnh sông vô hạn, nếu như có tuyết rơi, bông tuyết bay lả tả xuống mặt sông lăn tăn, phản chiếu lên ánh đèn như sao sáng hai bên bờ sông, hình ảnh đồ sộ mà mỹ lệ đến khó có thể tưởng tượng được.
Thái Anh nhớ tới, cũng chính vào một đêm có tuyết rơi như vậy, Lệ Sa cùng nàng xuống xe nhìn cảnh tuyết rơi trên sông, về đến nhà Lệ Sa liền nói với nàng cô bé thích con gái.
Giảng viên toán học đối diện vẫn còn đang chân thành mà nói: "Nghiên cứu hoạt động thật sự là một nhánh quan trọng của ứng dụng toán học, nhưng mà hầu hết các trường Đại học ngày nay đều có rất nhiều vấn đề trong việc đào tạo sinh viên chuyên ngành này, tháng trước ta đã viết một tác phẩm, nhấn mạnh phân tích đề tài này, ví dụ như...."
Thái Anh uống một ngụm rượu đỏ, trên mặt là cái mỉm cười tiêu chuẩn của người dẫn chương trình, tám cái răng, không nhiều không ít, thân thiết dịu dàng, nhưng tâm tư không biết đã chạy đến nơi nào. Nàng đùa nghịch lọn tóc một chút, chạm đến đôi bông tai Tiffany làm bằng ngọc trai của nàng, xúc cảm hơi lạnh.
Giấc mộng kia ảnh hưởng đến Thái Anh rất lớn.
Vài ngày sau, nàng cũng không thể tha thứ cho chính mình, cũng không thể bình thường mà đối mặt với Lệ Sa. May mắn là Lệ Sa bận rộn chuẩn bị thi đấu và bài học, hẳn là không cảm nhận thấy sự khác thường của nàng.
Nàng trách chính mình cũng trách Lý Huệ Lợi, nhất định là do ngày đó trò chuyện quá nhiều về chủ đề cùng giới, nàng mới có thể mơ tới Tôn Á Duy, may mắn là ở trong mơ không có hành động quá mức ác liệt. Thái Anh xác định suy nghĩ, nàng giúp Lệ Sa tắm rửa, cho nên mới mơ thấy cô bé không mặc quần áo. Còn có vài ngày trước Lệ Sa làm nũng, làm cho nàng hôn cô bé.
Ừm, cho nên mới mơ tới. Nhất định là như vậy.
Nghĩ như vậy trong lòng liền dễ chịu hơn nhiều.
Bất quá, không phải bình thường mơ xong thì hôm sau liền quên mất sao? Nhưng mà nàng không có, đặc biệt là sau đó còn nhớ rất rõ ràng, xúc cảm, thanh âm, hình ảnh...
Thái Anh mãnh liệt ngừng hình ảnh trong đầu ra, cầm ly rượu đỏ lên, nghĩ lại, cầm lấy ly nước, uống một ngụm lớn, tận lực làm cho mình tập trung tinh thần.
Trong phòng im ắng. Lệ Sa xoa nhẹ mi tâm, để bút xuống, không thể viết chữ quá lâu, tay vẫn sẽ đau.
Phòng khách còn mở đèn, trước cửa lầu một cũng mở đèn.
"Chị muốn đi ra ngoài sao?" Lệ Sa hỏi nàng. Thái Anh sấy tóc xong, áo sơ mi đóng thùng, áo khoác. Ăn mặc rất đơn giản, trang điểm cũng rất nhạt, không có gì khác bình thường, chính là đổi màu sắc son môi.
"Ừm..." Thái Anh từ trong gương nhìn cô bé một cái, dừng một chút, mới lên tiếng: "Xem mắt."
Lệ Sa lặng yên đứng đó, ngón tay véo véo vào trong lòng bàn tay.
"Ở nhà một mình được không? Có lẽ chị sẽ không về quá muộn đâu."
"...Được." Lệ Sa ngước mắt nhìn Thái Anh, dù cho ăn mặc đơn giản, mái tóc của nàng phủ xuống bờ vai, sóng mắt lưu chuyển, rung động lòng người.
Cô không có tư cách để nói cái gì cả, vài ngày trước tùy hứng làm nũng đã làm cho Thái Anh không được tự nhiên rồi, cô có thể cảm giác được người kia lúng túng.
"Mang cái bông tai kia đi." Bỗng nhiên Lệ Sa nói.
"Cái nào?"
"Đôi bông tai Tiffany trân châu kia kìa, lấp lánh, nhìn rất đẹp."
Thái Anh nhìn đôi bông tai đó, cầm lên, vén tóc qua, nghiêng đầu soi gương đeo lên một bên. Hơi nghiêng mặt, đánh giá, cảm thấy không tệ, lại đeo một bên khác lên.
Bông tai là một sợi dây vàng nối với một viên trân châu, phục cổ ưu nhã, dưới ánh đèn lấp lánh mềm mại.
Ánh mắt Lệ Sa nhìn từ vành tai tuyết trắng của nàng, xẹt qua khóe miệng chứa ý cười. Chậm rãi cụp mắt xuống, trong lòng đắng chát, không nói nên lời.
"Em trở về phòng học bài." Lệ Sa xoay người đi vài bước.
Thái Anh ở phía sau gọi cô lại: "Sa Sa?"
Lệ Sa quay đầu lại, nhìn thấy đáy mắt nàng lóe lên một tia sáng cực kỳ nhanh: "Em... ở nhà một mình có được không?" Giống như vốn không phải là muốn nói như vậy, chỉ là tạm thời đổi thành những lời này.
Lệ Sa cười nhẹ: "...Không phải mới vừa nói rồi sao, em có thể."
"Đúng rồi..." Thái Anh dừng một chút, nàng dường như đang do dự cái gì đó, ánh mắt cũng không tiếp xúc lâu dài với Lệ Sa, lướt nhẹ qua thân thể của cô bé, lại xoay đi: "...Nội y thích hợp không?"
Lệ Sa giật mình, tại sao bỗng nhiên lại nói đến đề tài này?
"Ừm, nếu như không thích hợp, sau này chị sẽ mua thêm vài cái thích hợp cho em." Thái Anh vẫn là không nhìn cô.
Lệ Sa cúi đầu có chút ngượng ngùng mà "dạ" một tiếng.
Bỗng nhiên yên tĩnh, trong phòng lắng đọng một bầu không khí nói không rõ.
"Vậy... chị đi đây." Thái Anh vuốt vuốt mái tóc, đi xuống lầu. Lệ Sa đi theo bước chân của nàng, đi tới đầu cầu thang. Nhìn theo nàng tiếp tục bước đi, nghe tiếng cửa trước lầu một khe khẽ đóng lại, chỉ một lát sau, đã nghe thấy tiếng xe chuyển động.
Tối đến, Lệ Sa cũng đứng ở đầu cầu thang, phía dưới lầu một yên lặng, Thái Anh vẫn chưa trở về. Lệ Sa ngồi xuống ở đầu cầu thang, ánh đèn vẫn sáng, bầu trời bên ngoài là tối tăm.
Có lẽ bên ngoài có ánh trăng, có lẽ không.
Rất nhiều đêm khi còn bé, Lệ Sa cũng là vừa làm bài tập vừa chờ đợi Thái Anh tan tầm về nhà, hình như đã trở thành một thói quen.
Lệ Sa ôm lấy đầu gối, tựa đầu trên đầu gối, mái tóc đen nhánh như thác nước, tóc dài vừa vặn che lấy bờ vai nhỏ bé và yếu ớt.
Cô chỉ có thể đưa mắt nhìn theo người kia đi ra ngoài, chờ đợi người kia trở về, có lẽ một ngày nào đó người kia có thể nhìn thấy cô, cũng có lẽ không thể.
Rốt cuộc Thái Anh chịu không nổi giảng viên đối diện thao thao bất tuyệt, tìm cớ rời đi, đối phương hỏi số điện thoại của nàng, cũng bị nàng từ chối.
Vừa ra khỏi nhà hàng, vừa vào trong xe, nàng liền nhớ không rõ bộ dáng của người giảng viên kia như thế nào, chỉ nhớ hương vị Sashimi vừa rồi coi như tạm được.
Thái Anh tự giễu cười cười, xong rồi, đại khái là nàng phải cô độc sống hết quãng đời còn lại rồi.
Nàng ngồi trong xe một lát, lật mở ngăn xe, có một hộp kẹo Lệ Sa để trong xe, đóng kín cẩn thận, nàng lột một viên ra, ngậm vào trong miệng.
Kẹo trái cây. Hương cam.
Lúc này Thái Anh mới lái xe về nhà. Đêm đông thời tiết luôn cực kì rét lạnh, đèn đường tản ra thứ ánh sáng mệt mỏi lười biếng. Nhìn ra ngoài đều là các bảng hiệu quảng cáo, màn hình trên cao kia đang quảng cáo kem dưỡng da.
Tâm niệm Thái Anh khẽ động đậy, lái xe quay lại bãi đỗ xe khu mua sắm. Nàng mặc loại áo khoác quân đội dài màu xanh, chân dài bước trên giày cao gót tiến vào khu mua sắm, đi tới cửa hàng nội y.
Lệ Sa vừa đến tuổi mặc nội y, chọn thuần bông vải, màu trắng, ôm người, có thể hơi lớn một chút.
Nàng lấy cho mình một bộ có phong cách thường dùng.
Lúc chuẩn bị tính tiền, nàng lại bị một bộ khác cuốn lấy ánh mắt. Màu trắng, trước ngực là những viền tơ như ẩn như hiện, không có khóa, không có dây đeo vai, chỉ có hai sợi dây mỏng manh để buộc sau cổ và sau lưng.
Vô cùng thiếu nữ, vô cùng thanh thuần gợi cảm, lại vạn phần mê người.
Thái Anh cắn môi chăm chú nhìn cả buổi.
Ngay cả nhân viên sales cũng đi tới cười hỏi: "Cái này đối với cô có thể là hơi nhỏ, cũng tương đối ngây thơ, cùng nhãn hiệu cũng có những sản phẩm khác tương đối thích hợp với cô..."
"Không không không, tôi chỉ là... xem một chút." Đôi má Thái Anh rất nhanh hiện lên một điểm ửng đỏ khả nghi, nàng giống như bàn tay bị phỏng mà thả bộ nội y này xuống, tính tiền rời đi.
Sau khi lên xe, dứt khoát mở cửa sổ xe xuống, hóng một chút gió lạnh.
Di chứng, tuyệt đối là di chứng từ cảnh trong mơ ngày đó. Nàng thở ra một hơi. Gần đây nàng làm sao vậy?
"Tâm lý trống rỗng." Lý Huệ Lợi nhất định sẽ nói như vậy.
"Sinh lý và tâm lý đều cùng trống rỗng." Phác Bảo Nam sẽ nói như vậy.
"Ba mươi tuổi đối với mỗi một người phụ nữ đều là chuyện lớn, Tiểu Anh, hoàn cảnh xã hội và sinh lý mang đến áp lực, rất bình thường." Chị dâu Vũ Đồng sẽ nói với nàng như vậy.
Qua ba mươi sẽ tốt lên một chút đi?
Thái Anh vuốt vuốt thái dương, có lẽ qua mấy ngày nữa sẽ tốt thôi.
Cuối cùng nàng lái xe về đến nhà.
Một nơi ấm áp.
Nàng cầm lấy túi mua hàng đã được đóng gói, đi đến cầu thang. Nơi đầu cầu thang có một thân ảnh quen thuộc đang ngồi, đầu của cô bé vùi giữa đầu gối, tóc đen ngẫu nhiên tán xuống.
"Sa Sa, sao em lại ngồi ở đây?"
Lệ Sa ngẩng đầu lên, đôi má bị đè ép có chút đỏ lên. Cô dụi mắt: "Chị về rồi?"
"Về rồi, em ở đây chờ chị sao?"
Lệ Sa cúi đầu che giấu suy nghĩ đang muốn đứng lên: "Không có, vừa rồi em nhàm chán liền đi ra..." Vừa mới di chuyển, chân đã tê rần, thiếu chút nữa là không có đứng vững.
Một tay Thái Anh vươn ra kịp thời giữ chặt lấy cô, Lệ Sa ngã vào trong ngực của người kia.
Trong lòng Thái Anh có cảm giác lành lạnh của khí trời còn có hương nước hoa nhàn nhạt, nàng mang giày cao gót, Lệ Sa chỉ đứng cao hơn bờ vai của nàng một chút, được vững vàng ôm vào lòng.
Trái tim Lệ Sa bỗng dưng hụt đi vài nhịp, cũng không dám động đậy. Cũng không biết có phải là ảo giác của cô hay không, Thái Anh dường như cũng cứng đờ.
Kim đồng hồ hình như cũng ngừng lại mấy giây. Sau đó mới chậm rãi chuyển động.
Thái Anh làm như không có việc gì mà vỗ vỗ vai của Lệ Sa, buông cô ra: "Chị có thứ muốn cho em."
Người kia cầm lấy túi đồ đưa cho cô.
Lệ Sa giữ bình tĩnh, cầm lấy cái túi nhìn qua, "Cảm, cảm ơn." Cô nuốt một ngụm nước bọt, theo người kia vào phòng khách: "Xem mắt... Thế nào rồi?"
"Nhàm chán." Thái Anh duỗi tay.
Lệ Sa âm thầm thở ra một hơi: "Chị sẽ gặp lại người đó sao?"
"Sẽ không." Thái Anh tuyệt đối khẳng định.
Lệ Sa mấp máy môi, cảm thấy mình vui vẻ cũng có chút xót xa, ít nhất lần này không cần lo lắng nữa... Nhưng mà sẽ còn có những người tiếp theo.
"Ngày mai thi đấu hay là ngày kia?"
"Ngày kia, sau đó liền sẽ thi cuối kỳ."
Thời gian rất gấp gáp, nếu như trận chung kết lần này giành được thành tích tốt, có thể sẽ được vào tập huấn trong đội tuyển quốc gia, sau đó có thể tham gia thi đấu Olympic hoá học quốc tế.
Lệ Sa rất tự tin đối với việc có thể tiến vào đội tuyển quốc gia. Nhưng mà tay của cô vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, sợ sẽ làm ảnh hưởng đến trạng thái dự thi.
Lần đầu tiên Lệ Sa có chút khẩn trương đối với cuộc thi. Chiếc cổ thiếu nữ thon dài trắng nõn, đường nét chiếc cằm mềm mại ôn nhu, bởi vì sầu lo, Thái Anh nhẹ nhàng cắn môi.
Đôi môi hồng hào, đầy đặn như cánh hoa.
Nàng dời ánh mắt đi, nhỏ giọng nói: "Không cần lo lắng, nhất định có thể... Phải tin tưởng bản thân..."
Lời cổ vũ này quả thực bình thản giống như nước lọc, nội tâm Thái Anh thầm mắng chính mình có còn là học sinh khối văn không? Vậy mà được coi là người dẫn chương trình sao? Xem vốn từ ngữ của nàng kìa...
Nhưng mà Lệ Sa giống như là được cổ vũ đến hơi hơi híp mắt lại cười rộ lên, gật gật đầu: "Dạ!"
Thái Anh ngắm nhìn má lúm đồng tiền của cô bé, thở dài một hơi.
Bóng đêm mơ hồ, Thái Anh trằn trọc khó ngủ.
Dứt khoát ngồi dậy, trên tủ đầu giường có thứ gì đó mà Lý Huệ Lợi đã đưa cho nàng.
Bước chân nàng dần đình trệ, không có kéo ngăn tủ ra.
Khoác áo, đến lầu ba, vào căn phòng lưu giữa sở thích chụp ảnh của nàng. Tạp chí, máy chụp ảnh, các bức ảnh đang rửa đều có.
Nàng ở trong đó cả một đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com