Chương 17: Ý nghĩa của cầu vồng
Khoảnh khắc Phác Thái Anh bị người ta hất rượu, Lạp Lệ Sa gần như theo bản năng bước ra ngoài, thời gian cất bước cũng đủ cô suy xét tình hình có thích hợp hay không. Liếc qua khóe mắt, cô thoáng thấy Lạp Thương Bắc đang tiến về phía trước, cuối cùng cô vẫn là ngừng khoảnh khắc xúc động, yên lặng mà đứng yên tại chỗ.
Cô mỉm cười nắm lấy bàn tay nhô ra của Phác Thái Anh, nhẹ nhàng kéo vào trong ngực mình, Phác Thái Anh đối với cô trước sau không đề phòng, không bố trí phòng vệ mà ngã vào trong lòng ngực cô, xúc cảm mềm mại từ cánh tay truyền đến. Tai nàng tức khắc nóng lên, Lạp Lệ Sa dán bên tai nàng nhẹ giọng nói:
"Có bỏ được bước cờ này đều đi ra ngoài hay không, mũi tên đã bắn không thể quay đầu lại, tôi đã sớm nói qua rồi, mặc kệ thế nào đều phải bảo vệ tốt bản thân trước, không chỉ riêng em, cả Lam Doanh và Hải Dụ cũng vậy."
Sẽ luôn bởi vì lời nói của cô mà xuất hiện gợn sóng, dưới vẻ mặt lạnh lùng lãnh đạm, vĩnh viễn cất giấu dao động người khác không thể nhìn trộm, ngay cả Lạp Lệ Sa cũng chưa từng phát hiện mất mát và vui sướng, thường xuyên đang luân phiên.
Chính như giờ phút này, những lời này không có gì không ổn, lại khiến nàng mất mát.
Nàng từ tư thế nửa dựa sát vào nhau đứng thẳng đậy, cùng Lạp Lệ Sa kéo ra khoảng cách, không cho biểu hiện giả dối thân mật này nhiễu loạn chính mình, "Chị đi xã giao trước đi, em trên người bẩn rồi, thay quần áo xong sẽ quay lại."
Nàng thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng cảnh tượng vừa rồi cứ lặp đi lặp lại trong đầu Lạp Lệ Sa, mỗi khi nghĩ đến cái này, cô liền tức giận vô cùng, luôn cảm thấy không ra khẩu khí này, thật có lỗi với Phác Thái Anh.
Nhưng đại ca có thể nhịn được sao? Nếu đại ca ra tay, như vậy cũng coi như giáo huấn đôi cẩu nam nữ kia, căn bản không cần chính mình ra tay, cô chỉ cảm thấy không tự mình giáo huấn, thì không hết giận được.
Cuối cùng vẫn quyết định nhịn xuống, mấy năm nay sự tình nén giận còn ít sao?
Lạp Lệ Sa hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tốt trạng thái, nói: "Vậy tôi đi ra ngoài trước, đợi lát nữa em mang ly rượu tới, Vân Thư muốn uống cầu vồng."
Trong mắt Phác Thái Anh hiện lên một tia kinh ngạc: "Rượu cầu vồng?"
"Ừm hửm, rượu cầu vồng này của em đã hot đến trên mạng, cô ấy vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, đã sớm nghĩ đến, hôm nay nói cái gì phải uống cho bằng được."
"Lệ Sa." Phác Thái Anh nhẹ gọi, ánh mắt hàm chứa ôn nhu như nước.
"Hả?" Lạp Lệ Sa nghi hoặc mà nhìn nàng, Phác Thái Anh chỉ nhẹ gật đầu, cười nhạt: "Không có việc gì."
Lạp Lệ Sa cảm thấy nàng muốn nói lại thôi, "Thật không có việc gì?"
"Thật không có việc gì, chị đi đi."
Thấy nàng kiên trì im miệng không đề cập tới, Lạp Lệ Sa đành phải thôi, cô từ trước đến nay không thích làm khó người khác, cho dù là Phác Thái Anh. Lúc trước khi an bài kế hoạch người đến bên cạnh đại ca, cô liền hỏi qua ý nguyện của Phác Thái Anh, không nghĩ đến đáp án là: Chỉ cần chị yêu cầu, em đến chỗ ai đều có thể.
Cam tâm tình nguyện trả giá mới có lợi cho bất kỳ việc cái gì, đây là nguyên tắc dùng người của Lạp Lệ Sa, cho nên Lam Doanh và Hải Dụ cam nguyện vì cô bán mạng, không cầu bất kỳ báo đáp nào.
Nhưng so với các cô ấy, Phác Thái Anh còn hơn cả cam tâm tình nguyện, nàng vui vẻ chịu đựng.
Lạp Lệ Sa đi rồi, Phác Thái Anh bất lực mà dựa vào cửa phòng vệ sinh, mặt nghiêng nhìn chính mình trong gương, mái tóc ẩm ướt vẫn còn óng ả, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi rượu.
Nàng nắm một lọn tóc và vò nát chúng giữa các đầu ngón tay. Nàng vốn muốn hỏi Lạp Lệ Sa có biết ý nghĩa của cầu vồng hay không, ngẫm lại lại cảm thấy đáp án với cô mà nói không có bất kỳ ý nghĩa cái gì. Nếu cô hiểu tự nhiên có thể cảm ứng, nếu vô cảm, nói cái gì cũng đều vô dụng.
Hà tất hỏi để làm gì.
Quán bar Rose sở dĩ mê người, không riêng gì quán bar kinh doanh lý niệm, rất nhiều người đều là nghe danh mà đến, chỉ vì muốn chiêm ngưỡng vẻ đẹp của bà chủ Hồng tỷ.
Nàng tựa như một người đến từ quốc gia thần bí, vô pháp dùng bút pháp cùng ngôn ngữ nói ra điểm tốt của nàng, nhìn như cao cao tại thượng, mờ ảo như khói, nhưng về sau thật sự tiếp xúc với nàng, sẽ phát hiện nàng thiện ý và ôn nhu.
Đối với Lạp Thương Bắc đó là như thế, anh không khống chế được chính mình nữa. Lần đầu tiên ra mặt thay cho một nữ nhân. Anh an bài trợ lý hỏi thăm Đỗ gia gần đây đang làm kinh doanh cái gì, mặc kệ đang làm cái gì, cũng ngăn lại mọi sự hợp tác.
Đối với tập đoàn tài chính như Lạp gia, việc hạ bệ một công ty có tiền này cũng đơn giản như bóp chết một con kiến. Anh muốn người xâm phạm đến Phác Thái Anh phải trả giá.
Anh trước nay đều là người sẽ không bị cảm xúc chi phối, lại liên tiếp phá lệ vì Phác Thái Anh, đáng sợ chính là, anh lại cảm thấy cam tâm tình nguyện.
Cùng nói với nàng là hoa hồng, không bằng nói là anh túc, lệnh người muốn ngừng mà không được. Nhưng anh túc lại không có cao quý đại khí như hoa hồng, Lạp Thương Bắc vẫn thích gọi nàng là Hoa Hồng, tên này mỗi một lần gọi liền trầm luân một lần.
Tuy rằng ra tay đi giáo huấn công tử Đỗ gia, nhưng tâm tình vẫn khó chịu. Lạp Thương Bắc uống rượu, vô tình liếc nhìn hai người trong khu giải trí.
"Nhị muội?" Anh đứng lên, tập trung nhìn vào nữ nhân bên cạnh kia đúng là Vân Thư người mà Lạp gia đau khổ muốn xã giao.
Thật đúng là dốc sức, có điều trời ban cơ hội cho chính mình. Lạp Thương Bắc lộ ra một nụ cười thâm trầm, uống sạch rượu trong ly, đi đến phía hai người kia.
Cách bài trí của Rose rất độc đáo, ngoại trừ sân nhảy, khu biểu diễn công cộng, còn có khu giải khí, bên trong đặt bàn bida và board game cho khách hàng tiêu khiển. Trước khi Lạp Lệ Sa, Vân Thư đang chán đến chết mà chơi bóng, lâu rồi không có tới quán bar thả lỏng, cầu kỹ có chút mới lạ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến cú thụt gậy của cô ấy.
Lạp Lệ Sa trở về, hai người liền đấu với nhau.
"Đấu với cậu, mình quả thực chính là đang bị khi dễ." Lạp Lệ Sa bẩn thỉu nói.
Đây không phải lĩnh vực cô thích cho nên không giỏi lắm, nhưng cô thật ra đối với cưỡi ngựa, bắn súng, golf, kiếm thuật lại rất có hứng thú, đối với bida chỉ có thể bằng vào giác ngộ và thông minh thiên phú miễn cưỡng chạm vào bi.
Vân Thư cầm gậy cúi người đối với quả bi màu sắc, đẩy về phía trước, cầu không nghiêng không lệch mà vào lỗ trong góc.
"Cậu có thể thử xem, bida có tác dụng rèn luyện trí óc rất tốt, một lấy thượng gậy golf cũng chỉ có tiến cầu không, thằng không, trong lòng không có vật ngoài, có trợ giúp bồi dưỡng kiên nhẫn cùng tính nết."
Lạp Lệ Sa nhướng mày: "Mình thấy là do cậu chưa gặp được đối thủ, đợi lát nữa để Hồng Tâm tới bồi cậu chơi."
"Cô ấy rất lợi hại sao?" Vân Thư có chút hưng phấn.
Lạp Lệ Sa lộ ra nụ cười đắc ý, "Không thể dùng lợi hại để hình dung, cậu tự mình trải nghiệm." Lại nói tiếp lại là mãn nhãn kiêu ngạo, Vân Thư như suy tư gì mà nhìn cô, "Cậu nói như vậy, mình ngược lại thật sự muốn trải nghiệm thử, tay cầu nữ chuyên nghiệp và nghiệp dư mình gặp cũng không ít, cũng không có xuất hiện qua người làm mình thuyết phục."
Lạp Lệ Sa cười mà không nói, Phác Thái Anh các phương diện mới có thể cho cô ấy kiến thức qua, xúc xắc, bida, pha chế rượu, Sanda học lên nhẹ nhàng tự nhiên, còn biết suy một ra ba. Mấy năm nay cô "Dưỡng" Phác Thái Anh, giấu tài, nàng lợi dụng thời gian nhàn hạ nạp điện cho chính mình, học rất nhiều thứ.
Không biết có bao nhiêu, Lạp Lệ Sa không thể hiểu hết, chỉ cảm thấy nàng có khả năng vô hạn.
"Lão Lạp, có cá lớn đến." Vân Thư mắt nhìn thẳng, liền cảm giác được có người tiếp cận, hơn nữa ngửi ra đó là người Lạp gia.
"Mình biết anh ta ở đây, tiếp tục đi." Lạp Lệ Sa bất động thanh sắc, tiếp tục dấn thân vào trong bida, đem quyền chủ động nhường cho Lạp Thương Bắc.
"Nhị muội thật có hứng thú, lại gặp ở chỗ này." Lạp Thương Bắc chủ động mở miệng, chỉ là anh giả ý không nhận ra Vân Thư, chờ Lạp Lệ Sa mở màn dẫn tiến.
Lạp Lệ Sa xoay người, làm bộ ngẫu nhiên gặp được bất ngờ, "Ơ, đại ca cũng ở đây à, vừa mới đều vội vàng xem biểu diễn, không chú ý đến anh."
"Anh cũng không chú ý đến em, vị này chính là..."
Vân Thư chống gậy golf, còn chưa chờ Lạp Lệ Sa giới thiệu, chính mình trước đã mở miệng: "Đây không phải đại thiếu gia gia tộc Lạp thị sao? Thật là hân hạnh."
Ánh mắt Lạp Lệ Sa mỉm cười, "Đại ca gặp qua vô số người, sẽ không nhận không ra vị này chính là Phó giám đốc tập đoàn Minh Đức Vân tổng Vân Thư chứ?"
"À ~ hóa ra là Vân tổng, tôi thật là có mắt không thấy thái sơn, đáng chết đáng chết." Lạp Thương Bắc giả bộ bừng tỉnh đại ngộ, vội vươn tay, hai người bắt tay theo phép lịch sự.
"Gặp được Vân tổng một lần cũng thật không dễ dàng, vẫn là nhị muội mị lực lớn, mời được cô, chúng tôi à, đều vắt hết óc, cũng không biết nên làm cái gì." Lạp Thương Bắc ý ở biểu đạt Lạp gia lao lực trăm cay ngàn đắng mời, cô ấy đều cự tuyệt, làm sao nhị tiểu thư vừa mời liền tới.
Vân Thư thu hồi ý cười, "Mấy ngày liền tới xử lý các loại sự việc khó giải quyết, hôm nay chính là muốn thả lỏng một chút thôi, đại thiếu gia không cần nghĩ nhiều."
Vân Thư trong bông có kim, nhìn như khách sáo, kỳ thật ám chỉ nếu không phải Lạp gia thọc cái sọt, cô ấy vì gì phải mệt đến nỗi như vậy đâu.
Hai người cứ như vậy ngươi một lời ta một câu ngấm ngầm hai người nói chuyện với nhau, Lạp Lệ Sa đơn giản ngồi xuống bên cạnh, nhìn Lạp Thương Bắc diễn. Nếu nói tam thúc cáo già xảo quyệt, Lạp Thương Bắc kia mới đầu 30 liền thấy rõ đạo lý đối nhân xử thế, ở thương trường thành thạo coi như lợi hại, nhưng anh sử dụng được ở trên người những người khác, đối Vân Thư sẽ không có bất kỳ tác dụng gì.
Lạp Lệ Sa nhìn anh ngo ngoe rục rịch mà biểu hiện, nghĩ đến ly canh quản cọc kia, anh cũng muốn chia, nhưng lại không thể nóng lòng cầu thành. Rốt cuộc lão nhân là người có bệnh đa nghi rất nặng, nếu vị lợi tâm quá cường, cuối cùng chỉ biết hai bàn tay trắng.
Cô tạm thời rời khỏi cuộc chiến bida, Lạp Thương Bắc muốn chơi hai ván với Vân Thư, làm quen với cô, rốt cuộc về sau nghiệp vụ lui tới, Vân Thư là mấu chốt của Minh Đức.
Lạp Lệ Sa rất có hứng thú mà nhìn Vân Thư cố mà tiếp thu Lạp Thương Bắc xã giao, ánh mắt chính mình lại không tự chủ được mà đi tìm cái người quen thuộc kia.
Đều nói rằng nếu tôi nhớ em, chẳng sợ cách xa nhau mấy vạn dặm, cũng có thể từ bầu trời thấy rõ cái bóng của em. Cô còn chưa cẩn thận tìm kiếm, liền thấy Phác Thái Anh bưng rượu đi tới đây.
Nàng đã thay một bộ quần áo khác, chiếc áo cổ lọ màu trơn không gây khó chịu khi mặc ra ngoài nhưng lại làm nổi bật khuôn ngực hoàn hảo và vòng eo thon gọn của nàng. Chiếc váy dài vừa vặn với người nàng, tựa như duyên trời tác hợp, đôi bốt ngắn cao gót vừa phải, phác họa ra dáng người mê người của nàng, tóc dài hơi xoăn phiêu dật trên vai, khi đi đường làn váy tự nhiên đong đưa, tẫn hiện ưu nhã mê người.
Lạp Lệ Sa nhìn nàng mất hồn, âm thanh ồn ào bên tai dần dần biến mất, đoàn người chung quanh cũng bị che chắn, trước mắt chỉ có dáng người Phác Thái Anh động lòng người.
Khi Phác Thái Anh bước lên bậc thang cuối cùng, khi tiến vào khu giải trí, ánh mắt liền đối thượng Lạp Lệ Sa. Một tia nhiệt tình lóe lên trong lòng dấy lên ngàn bọt sóng, nụ cười và sự quyến rũ ẩn chứa trong lông mày của Lạp Lệ Sa, luôn có thể dễ dàng thu hút đến nàng.
Nhưng tình thế không cho phép nàng để loại cảm giác rung động này kéo dài quá lâu, nàng bưng rượu rất hào phóng mà đi đến bên cạnh Lạp Thương Bắc, "Người đi cùng nhị tiểu thư và đại thiếu gia nhất định là khách quý, ly rượu cầu vồng này đưa ngài nếm thử." Dứt lời nàng bưng rượu, đưa đến trước mắt Vân Thư.
Vân Thư thèm rượu rượu này rất lâu rồi, ở trên mạng rượu cầu vồng bị suy diễn ra rất nhiều ý nghĩa, tốt xấu tạo ra rất nhiều đề tài, nhưng lại không được mấy người có thể nếm đến. Đây là loại rượu phiên bản giới hạn, không bán ra ngoài, càng không có ở trên thực đơn, có làm hay không toàn xem tâm tình của Phác Thái Anh.
Cô ấy vui sướng mà tiếp nhận: "Hôm nay được vận may gì đây, thế mà có thể uống được cầu vồng trong truyền thuyết."
"Loại rượu này tôi cũng chưa uống qua, Hoa Hồng, cô thật không công bằng." Lạp Thương Bắc cố ý cường điệu ly rượu tôn quý và hiếm có này, Phác Thái Anh đạm đạm cười, "Khách quý của khách quý, là thượng khách, tự nhiên phải chiêu đãi tốt trước."
"Xem ra tôi đây là dính hào quang của đại thiếu gia." Vân Thư tiếp nhận rượu, màu sắc trong sáng, làm bóng đêm trở nên ngũ thải ban lan, màu sắc ánh sáng từ ly rượu này xem qua liền khiến người ta chảy nước dãi ba thước, nàng thậm chí luyến tiếc dùng tài hùng biện, nhập khẩu bảy loại khẩu vị không phải mỗi người đều có thể nếm ra được, cố tình Vân Thư có thể.
Bảy màu bên cạnh tự nhiên mà phân tầng, tản mát ra loại cam quýt cùng hương vị trái cây nhiệt đới. Nhẹ nhấp một ngụm, xuất hiện một ít bọt khí, ở trong dư vị còn có thể phẩm ra vị chua. Vân Thư yêu thích không buông tay, "Đúng là rượu ngon, vị thượng không phải cồn kích thích, mà là mùi hương say mê, tôi rốt cuộc cũng biết vì cái gì nhiều người chung tình với cô như vậy."
Vân Thư đối với tất cả đều bắt bẻ, cô ấy ở Minh Đức cũng là có tiếng cao ngạo, người bình thường khó vào mắt cô ấy, nhưng hôm nay từ ánh mắt cùng lời nói của cô ấy, tràn đầy đều là tán thưởng Phác Thái Anh.
"Quá khen." Phác Thái Anh mặt mày hơi nhướng, trầm tĩnh tự nhiên, trạng thái nàng trước sau như một, cho dù một ngọn núi sập xuống trước mắt, đều có thể đồ sộ bất động.
Nàng đem khăn tay chuẩn bị xong đưa tới trước mặt Lạp Thương Bắc, "Cái này trả lại anh, đã giặt qua rồi."
Lạp Thương Bắc kinh ngạc tiếp nhận, chiếc khăn tay màu xanh nhạt lại sạch sẽ như mới, "Nhanh như vậy?"
"Tôi dùng máy sấy sấy qua rồi, cảm ơn anh." Phác Thái Anh bình tĩnh đến đau lòng, rõ ràng không có nói bất kỳ cái gì khiêu khích người, cũng không có làm bất kỳ chuyện gì liêu nhân, vì cái gì chính là sẽ làm Lạp Thương Bắc tâm sinh khát vọng cùng ham muốn chinh phục.
Anh có chút buồn bực: "Cô vội vã như vậy liền cùng tôi phân rõ giới hạn?"
"Tôi không thích nợ ai." Phác Thái Anh trầm giọng nói, rõ ràng bình đạm như nước, cũng không chứa cảm tình, lại lệnh người tim đập thình thịch.
Lạp Lệ Sa ở bên cạnh, đang cúi đầu lấy điếu thuốc từ trong hộp thuốc, cô tránh đi loại trường hợp liếc mắt đưa tình này, lúc muốn dùng bật lửa châm thuốc, cô thử mấy lần đều không châm được.
Cô bực bội vứt điếu thuốc xuống đất, vừa ngước mắt lên đã bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Phác Thái Anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com