Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28: Sóng gió gợn sóng

Khoảnh khắc Lạp Lệ Sa xoay người, không khí chung quanh dường như lạnh đến nỗi đóng băng, chợt nổi lên một trận khí lạnh. Cô cũng không quay đầu lại đi về phía nhà vệ sinh, cảm xúc ứ đọng dưới đáy lòng từng chút từng chút bành trướng, cần bình tĩnh một lát.

Phác Thái Anh nhìn bóng dáng cô từng chút từng chút đi xa, biết cô thật sự không vui.

"Hồng Tâm, sao em lại như vậy, chống đối nhị tiểu thư làm gì." Hải Dụ thừa dịp Lạp Thương Bắc còn chưa về, trách cứ nàng.

"Em chống đối chị ấy chỗ nào." Phác Thái Anh thất thần, lòng theo Lạp Lệ Sa bay đi, nàng không cần cẩn thận chưa từng để Lạp Lệ Sa thao tâm, tức giận.

Hôm nay, là nàng lỡ lời sao......

"Em còn không phải chống đối, em điều hòa thì điều hòa tại sao có thể nói cô ấy diễn giải người ta quá mức, âm dương quái khí chứ?"
"Em đó là nói đạo lý."

Hải Dụ đỡ trán, bất đắc dĩ nói: "Em nói đạo lý với chủ, em kiêng dè thân phận của mình một chút được không?" Cô ấy lo lắng muốn chết, Phác Thái Anh bình thường tuy rằng ít nói, chưa từng thật sự chống đối nhị tiểu thư.

"Em chưa từng quên thân phận của mình, cũng chưa từng quên chị ấy là chủ." Phác Thái Anh thản nhiên phun ra những lời này, nghe không liên quan đến đau đớn, nhưng lại khiến trong lòng nàng rầu rĩ đau đớn, nàng chưa bao giờ muốn cùng Lạp Lệ Sa chỉ là quan hệ như vậy.

Ngoại trừ ân đức, không có gì khác ngoài kim chủ và quan hệ thuê mướn sao?

Buồn cười chính là, nàng cũng không hy vọng là bạn bè thậm chí là bạn thân, nàng muốn..... quá xa để trở thành sự thật và vĩnh viễn không thể đạt được.

Hải Dụ không nhìn thấy tình cảm sâu đậm ẩn giấu dưới đôi mắt bình tĩnh của nàng, cũng không thể cảm nhận được chân tình của nàng từ một câu nói bình thản không có gì lạ. Cô ấy chỉ biết, ba người mặc kệ là ai, cũng không thể "ngỗ nghịch" với nhị tiểu thư.

Nhiều năm như vậy, các nàng tôn Lạp Lệ Sa làm trời, Lạp Lệ Sa nói cái gì thì chính là cái đó, quyết không dám nói nửa chữ không. Là cô cho hai bàn tay trắng của bọn họ có được hiện tại, là cô giải cứu bọn họ ra từ ti tiện và bị người giẫm đạp xỉ nhục.

Nói cha mẹ tái sinh cũng không quá, làm sao có thể chống đối thậm chí là phản bội.

Hải Dụ và Lam Doanh kiên định tín niệm của mình, cuộc đời này chỉ trung thành với nhị tiểu thư, nguyện xông pha khói lửa, nhưng chỉ có Phác Thái Anh, tâm tư không lộ ra ngoài, cảm xúc không bộc lộ trong lời nói, khó có thể suy đoán.

Hải Dụ biết Phác Thái Anh là bởi vì khi còn bé từng chịu khổ, đối với người khác đạm bạc trong trẻo nhưng trong lòng nàng rất nóng, chỉ là không thích biểu đạt ra mà thôi.

Phác Thái Anh không tiếp lời Hải Dụ, chỉ trầm mặc. Hải Dụ muốn nàng đi dỗ dành Lạp Lệ Sa, lại cảm thấy có chút là lạ, các nàng đi dỗ dành nhị tiểu thư cái này gọi là chuyện gì.

Nhưng nếu không giải thích nhận sai, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng..... Hải Dụ không khỏi lo lắng, Phác Thái Anh đến bây giờ đã hai lần không phải hờ hững thì là chống đối nhị tiểu thư, thật không phải chuyện tốt.

Hồng Tâm cũng thật sự là tâm lớn, sao lúc này còn có thể ngồi yên, bình tĩnh giống như người vô sự, cô ấy ngược lại là lo lắng suông.

Hải Dụ cảm thấy mình chính là một người có mệnh lo lắng, hoàng đế không vội thái giám đã vội.......

"Nếm thử xem cái này ~" Lạp Thương Bắc thấy Lạp Lệ Sa rời đi mới trở về, anh đặt một chung tổ yến trước mặt hai người, "Phụ nữ ăn cái này hẳn là làm đẹp da."

"Bụng tôi không thoải mái, đi toilet một chuyến, chị Hải Dụ ăn đi." Nàng cố ý đợi Lạp Thương Bắc trở về mới đứng dậy, nếu không hai người thấy thế nào cũng giống như nói xong, dễ dàng khiến người ta hoài nghi.

"Sẽ không phải ban ngày ăn hải sản không tươi nên đau bụng chứ, cô mau đi." Hải Dụ phản ứng nhanh chóng, lời nói tiếp khiến cho cái cớ của Phác Thái Anh càng thêm thuận lý thành chương.

"Có lẽ." Phác Thái Anh phối hợp xoa xoa bụng, Lạp Thương Bắc vội nói: "Cô mau đi đi, sau này ăn ít hải sản một chút, dù sao lạnh cũng hại dạ dày."

Phác Thái Anh gật đầu, khẩn cấp đi về phía nhà vệ sinh, nàng cố gắng làm cho bước chân của mình chậm lại một chút, không có vẻ quá vội vàng. Lạp Lệ Sa đi vào đến bây giờ vẫn chưa đi ra, đây là tức giận bao nhiêu chứ?

Đây là một khách sạn thương vụ năm sao, không chỉ có đồ ăn xa hoa, ngay cả nhà vệ sinh cũng khí phái cao quý. Lúc Phác Thái Anh đi tới cửa thì gặp nhân viên phục vụ, đồ trong túi cô ấy lộ ra một chút, dựa vào sự nhạy cảm của phụ nữ, Phác Thái Anh đoán được đó là cái gì.

"Cô đây là?"

Nhân viên phục vụ cúi đầu trước, lấy băng vệ sinh ra, lễ phép nói: "Bên trong có một vị khách cần, đưa qua cho cô ấy."

"Vị khách nào?"

Nhân viên phục vụ trả lời: "Lạp tiểu thư."

Cô đột nhiên đến kinh nguyệt, cho nên bực bội như vậy? Kỳ kinh nguyệt của cô không phải rất chuẩn sao? Phác Thái Anh không nghĩ được nhiều như vậy, nói với nhân viên phục vụ: "Cô ấy là bạn tôi, tôi mang vào là được rồi, cám ơn."

"Vâng, thưa tiểu thư."

Trong phòng vệ sinh không có một bóng người, Phác Thái Anh trước sau đi một lần, phát hiện chỉ có một cái cửa là khóa, không đợi nàng mở miệng bên trong liền truyền đến tiếng của Lạp Lệ Sa: "Là nhân viên phục vụ sao?"

Phác Thái Anh che miệng cười trộm, cô như bây giờ giống như ngồi cầu không mang theo giấy, cực kỳ xấu hổ.

Nàng cố ý không lên tiếng, ngồi xổm xuống từ dưới cửa đưa vào, sau đó lẳng lặng chờ ở một bên.

Lạp Lệ Sa từ đầu tới bây giờ chưa từng gặp phải quẫn cảnh này, ngồi xổm trong WC chờ người mang băng vệ sinh tới, may mắn WC có chuông phục vụ, nếu không thật sự không biết phải làm sao.

Mấu chốt là, vừa mới đi vội vàng, ngay cả điện thoại di động cũng không mang theo.

Bởi vì cô chú ý chu kỳ và thời gian kỳ kinh nguyệt, mỗi lần tính toán thời gian đều rất chuẩn, có đôi khi sợ mình không nhớ rõ đặc biệt thiết lập lịch trình nhắc nhở, thậm chí bảo trợ lý nhét chuyện này vào trong hạng mục công việc quan trọng, nhưng lần này cô thất sách.

Kỳ kinh nguyệt chuẩn hơn 20 năm, hôm nay lại đến sớm! Hơn nữa cô chưa từng bị hành kinh, lần này lại đau bụng!

Cô vịn cửa nhà vệ sinh đi về phía bồn rửa mặt, lúc này mới phát hiện Phác Thái Anh ở đây, vui sướng trong chốc lát, lại bị cảm xúc đè xuống.

Lần này còn biết đến tìm mình?

Lạp Lệ Sa không nói tiếng nào đến rửa tay, vén tóc, thuận tiện kiểm tra lớp trang điểm có trôi hay không. Lúc mới rời đi quá tức giận, căn bản không chú ý nhiều đến vậy.

Cô hoàn toàn không nhìn Phác Thái Anh, dùng lạnh nhạt để trừng phạt nàng không biết giữ mồm giữ miệng, từ sân bay Tuyên An đến thành phố A, thật sự là tức đến no bụng.

Hai người trầm mặc một lát, Phác Thái Anh mở miệng trước: "Nhị tiểu thư~"

Cái này xưng hô vừa quen thuộc vừa xa lạ, còn có chút chính thức.

Lạp Lệ Sa tiếp tục không nói.

"Ngài đây tức giận vì bà dì đến thăm?"

"Nhờ ngài ban tặng, Hồng tỷ."

Phác Thái Anh mơ hồ mỉm cười: "Em còn có bản lĩnh này sao, còn có thể ảnh hưởng đến kỳ kinh nguyệt của ngài."

"Bản lĩnh của ngài rất lớn, mấy ngày nay tôi coi như lĩnh giáo, kẻ sĩ ba ngày không gặp lau mắt mà nhìn, nói chính là Hồng tỷ đây."

"Ngài khiêm tốn quá rồi, nhị tiểu thư, trong kỳ kinh nguyệt cảm xúc vẫn là phải vững vàng một ít, đừng bị bọn ruồi bọ quấy nhiễu."

Hai người giọng điệu quái dị, âm dương quái khí, một tiếng một từ ngài, không nhường ai, liền xem ai chịu không nổi trước.

"Ruồi bọ?" Lạp Lệ Sa nhìn nàng một cái, ý này ám chỉ ai đây? Còn không phải là Lạp Thương Bắc sao, gần đây ân cần tần suất hẹn Phác Thái Anh lại cao như vậy, không phải ruồi bọ thì là cái gì.

Tâm trạng Lạp Lệ Sa cuối cùng cũng khá hơn một chút: "Em biết là ruồi bọ là tốt rồi."

Khóe môi Phác Thái Anh lộ ra một nụ cười không rõ ràng, suy nghĩ một chút mới chậm rãi nói: "Trừ chị ra bên ngoài đều là ruồi bọ."

Những lời này Lạp Lệ Sa có thể lĩnh hội không? Tất cả những nam nữ theo đuổi mình đối với Phác Thái Anh mà nói đều là ruồi bọ, chỉ có người trong lòng nàng nhận định mới là yêu, cô có thể nghe hiểu không?

Lạp Lệ Sa ngóng nhìn Phác Thái Anh, hai người đối diện một lát, cô nhướng mày: "Em so sánh tốt xấu dùng cao cấp một chút, nào có ai lấy ruồi bọ làm so sánh..."

Quả nhiên cô chỉ đọc ý trên mặt chữ, không hiểu hàm nghĩa bên trong.

Luôn nhịn không được muốn thăm dò, vòng đi vòng lại ám chỉ, các loại phương thức dùng hết, Lạp Lệ Sa chưa từng lĩnh hội qua. Trong thế giới của cô, dường như không có thứ tình yêu này, cô có thể nhìn thấu tình cảm của người khác, nhưng cũng chỉ là môt người đứng xem.

Lạp Lệ Sa có thể thấy rõ lòng người, hiểu rõ thế sự, nhưng duy chỉ có tình yêu, giống như không hình thành nhận thức, hoàn toàn bị loại bỏ khỏi thế giới của cô, cô vĩnh viễn không đếm xỉa đến mình.

Phác Thái Anh không giải thích nữa, cho dù có cơ hội tiến thêm một bước thăm dò, nàng cũng chỉ là điểm đến thì dừng. Đáp án nàng khao khát có lẽ là ngược lại, nếu như là kết quả cực kỳ xấu, nàng thà rằng không đụng vào loại khả năng này.

Nàng không muốn ngay cả điều cân bằng và tốt đẹp ở chung hiện tại cũng mất đi.

Là nàng động phàm tâm trước, trách không được bất luận kẻ nào.

Suy nghĩ một chút, nàng vì lời nói cử chỉ hôm nay mà xin lỗi: "Hôm nay là em lỡ lời, xin lỗi."

Chuyện gì đã xảy ra với sự mất mát đột ngột? Lạp Lệ Sa không hiểu, cô vẫn hy vọng Phác Thái Anh đến giải thích, nhưng thật sự nghe được nàng nhận sai xin lỗi, lại một chút cũng không vui, thậm chí có chút đau lòng. Nàng có cái gì sai đâu, để cho nàng tự mình nắm giữ khoảng cách và chừng mực chính là mình mà, phái nàng đi tiếp cận đại ca cũng là mình bố trí cục mà.

"Không có gì, tôi đã nói chuyện giữa em và đại ca tự mình nắm chắc, tôi không quản nhiều đến thế."

"Em biết rồi." Phác Thái Anh xoay người rời khỏi phòng vệ sinh trước, khuôn mặt Lạp Lệ Sa dần dần buông lỏng, trong gương là bộ dáng xụ mặt cô, giờ khắc này tâm tình mới là chân thật nhất.

Sau bữa ăn này, Phác Thái Anh biến mất trong tầm mắt của bọn họ, không biết là cố ý tránh đi hay là cố ý mất liên lạc, điện thoại không liên lạc được với người, gửi tin nhắn cũng không trả lời.

Đương nhiên người liên lạc là Lạp Thương Bắc, khi sự tình Minh Đức không có tiến triển, anh nghĩ thời gian của Phác Thái Anh sẽ nhiều hơn. Anh đã không cách nào chuyên tâm xử lý công việc, Lạp Lệ Sa thấy anh như vậy thật sự cảm thấy buồn cười, cô khinh thường mị lực và năng lực của Phác Thái Anh, cũng đánh giá cao định lực và sức chịu đựng của Lạp Thương Bắc.

Đêm đó, tập đoàn Minh Đức gửi lời mời đàm phán tới, rốt cuộc cũng đợi được hồi âm, Lạp Thương Bắc đoán trước bên kia nhất định đã nghĩ kỹ điều kiện, không chừng mở ra danh sách thượng đẳng chờ bọn họ đi ký nhận.

Bọn họ báo cáo chuyện này cho Lạp Xương Khiếu, trước khi họp, ba người mở một cuộc họp video.

Hải Dụ đặt điện thoại di động lên giá đỡ xong, ở một bên làm biên bản cuộc họp, Lạp Lệ Sa và Lạp Thương Bắc nghiêm túc nghe theo sai bảo.

"Sự việc Minh Đức lần này náo loạn quả thật rất lớn, bọn họ và chúng ta coi trọng danh dự hơn bất cứ thứ gì, nếu như nói bồi thường tiền bạc, chỉ sợ không dễ dàng thỏa mãn bọn họ, hai đứa có ý kiến gì không?"

Lạp Thương Bắc nói: "Lấy bất biến ứng vạn biến, chúng ta xem bọn họ đưa ra điều kiện gì rồi mới xem tình hình."

"Không được, hội nghị lần này bọn họ chỉ cần đưa ra điều kiện chúng ta nhất định phải đồng ý, nếu không hậu hoạn vô cùng, nháo đến cuối cùng bị Minh Đức vạch trần, danh dự Lạp thị của chúng ta cũng bị hủy, quản cọc cũng không cần làm, biến mất ở thực thể nghiệp đi?"

Lạp Thương Bắc nhíu mày hỏi: "Vậy ông nội có hạn cuối không?"

Đầu bên kia video Lạp Xương Khiếu vuốt vuốt chòm râu, không trả lời, mà nhìn về phía Lạp Lệ Sa vẫn không nói gì, "Nhị nha đầu, con không có ý kiến sao? Ta biết chuyện chôn người ở công trình vừa ra là con tìm truyền thông trấn áp chuyện này xuống."

Lạp Thương Bắc nắm chặt tay, xóa bỏ hot seach như nhau, tại sao mình thì làm sai còn Lạp Lệ Sa thì làm đúng chứ?

Anh căn bản không biết mình đối mặt với một kẻ dịch như thế nào.

Lạp Lệ Sa cố ý để Lạp Thương Bắc làm chủ đạo, khiêm tốn dự thính, không đến vạn bất đắc dĩ cô không muốn mở miệng, Lạp Xương Khiếu gọi đến cô, cô mới mở miệng: "Minh Đức lần này nhất định sẽ công phu sư tử ngoạm, chỉ cần bọn họ một ngày không kháng cáo liền chứng minh còn muốn giải quyết riêng với chúng ta, nếu như dùng tiền có thể bù đắp cũng không tính là việc lớn, quản cọc thiếu chút tiền ấy sao? Quản cọc là sản nghiệp ông nội gầy dựng lên từ bàn tay trắng, ý nghĩa phi phàm, danh dự lớn hơn tất cả, cho nên con hy vọng..."

Lạp Lệ Sa dừng một chút.

"Cứ nói đừng ngại."

"Con hi vọng ông nội đừng lưu lại điểm mấu chốt, Minh Đức nói cái gì thì chính là cái đó, chỉ cần có thể giải quyết là được, nếu điều kiện quá đáng, con và đại ca tự nhiên sẽ xin chỉ thị của ông."

Lạp Lệ Sa đang yêu cầu "thượng phương bảo kiếm", hy vọng có thể được giao cho quyền lợi tiền trảm hậu tấu, như vậy bọn họ mới có thể buông tay nói chuyện, nếu là người của gia tộc Lạp thị, như vậy ý nghĩa của việc tới đây nên là quyết sách trực tiếp, chứ không phải còn phải trở về truyền đạt ý kiến.

Như vậy cùng gọi một giám đốc xã giao và tổng giám đốc nghiệp vụ không có gì khác nhau, Lạp Lệ Sa nghĩ càng sâu, nhìn càng xa, cùng ý tưởng của Lạp Xương Khiếu không mưu mà hợp.

Ông ấy cười vài tiếng, không nói nhiều, cũng không tỏ thái độ, chỉ nói: "Đi làm việc đi."

Bốn chữ ngắn gọn đủ để nói rõ đáp án ông ấy đưa ra là cái gì, Lạp Lệ Sa tính toán chuẩn Lạp Xương Khiếu vì mặt mũi và cơ nghiệp quản cọc nguyện ý không tiếc bất cứ giá nào, cho nên thanh thượng phương bảo kiếm này nhất định phải lấy được, nếu không đàm phán sẽ không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Cuộc họp video kết thúc đã 11 giờ rưỡi, đàm phán thương vụ của Minh Đức là 12 giờ, đã là nửa đêm, điện thoại của Phác Thái Anh vẫn không gọi được, Lạp Thương Bắc thậm chí không có lòng dạ bận tâm đến thất bại của mình trong video, chỉ cảm thấy bỗng nhiên mất liên lạc với nàng có chút hoảng hốt.

"Đại ca sao vậy? Đêm nay anh cứ như ngồi trên đống lửa ấy." Lạp Lệ Sa cảm thấy anh vẫn luôn thất thần.

"Anh đã một ngày một đêm không liên lạc được với Hoa Hồng rồi, điện thoại di động tắt máy, tin nhắn không ai trả lời, phòng cũng không có, khách sạn người ta nói sau bữa tối cô ấy đi ra ngoài thì không trở về nữa, có chút lo lắng."

Trong lòng Lạp Lệ Sa trầm xuống, "Từ tối hôm qua không liên lạc được sao?"

Lạp Thương Bắc gật đầu, "Cho dù ra ngoài chơi cũng sẽ không không về khách sạn chứ, thật là lo chết đi được."

"Cô ấy là một người trưởng thành, cũng sẽ không mất, sợ cái gì." Lạp Lệ Sa đứng lên, bình tĩnh nói: "Chúng ta xuất phát đi, đừng quên đêm nay chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn."

Cô mặc dù biểu hiện trầm tĩnh tự nhiên, nhưng tinh thần lại hoảng hốt, cô vội vàng đi tới cửa, phát hiện cửa làm sao cũng không kéo ra được.

"Nhị tiểu thư, đó... đó là cửa sau." Hải Dụ đứng ở phía sau kêu lên, gian phòng họp này là khách sạn tự mở, chỉ mở cửa trước, cửa sau là bị phong bế, nhị tiểu thư làm sao vậy...

"À, nhất thời quên mất." Lạp Lệ Sa gượng gạo nói, cầm di động bất giác mở số điện thoại của Phác Thái Anh, do dự một lúc lâu có nên gọi qua hay không.

A, tại sao cô lại cùng một đức hạnh với
Lạp Thương Bắc?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com