Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 139: Đều là nghiệt duyên

Hiệu suất xử lí công việc của tổ trọng án rất cao, chỉ vài giờ đồng hồ ngắn ngủi, bọn họ đã chỉnh lí toàn bộ hồ sơ vụ án và những hồ sơ liên quan mà Phác Thái Anh yêu cầu. Bởi vì Lạp Lệ Sa đã không còn là cảnh sát, cho nên không được phép vào trong với nàng, chỉ có thể ngồi trong xe đợi nàng. Phác Thái Anh dùng thời gian ngắn nhất để đọc hồ sơ, ý đồ tìm ra một chút manh mối.

Từng tổ viên đều tinh thần hăng hái, Phác Thái Anh chỉ là người viện trợ bên ngoài, hành động của bọn họ không chỉ huy được nàng, Phác Thái Anh cung cấp phỏng đoán và mạch suy nghĩ của mình, bọn họ cũng có phương hướng điều tra của riêng mình. Lúc này đa số tổ viên đã ra ngoài làm nhiệm vụ, chỉ còn lại vài người lưu lại trong văn phòng, cảnh sát Trữ là một trong số đó.

"Cảnh sát Trữ, anh xem." Tốc độ đọc hồ sơ của Phác Thái Anh rất nhanh, làm cho người khác có cảm giác nhanh như gió lướt, nàng cũng không phải là trời sinh đã đọc nhanh, không có công năng dị biệt, mà là do một thời gian dài học tập áp lực cùng cách sống mà dần dần bồi dưỡng ra năng lực này.

Lúc mới đọc lần thứ nhất, cảnh sát Trữ cảm thấy hơi mê hoặc, mãi cho đến khi đọc lại lần thứ hai, hắn lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

"Đều là những cô gái bị tổn thương tình cảm, hơn nữa, đến nay vẫn chưa quay về." Cảnh sát Trữ cau mày nói.

"Không chỉ như vậy." Phác Thái Anh nói.

Không chỉ như vậy, Phác Thái Anh lấy ra ba phần hồ sơ khác, ba vụ án này, có chỗ giống nhau với vụ án Cổ Vũ mất tích. Ba cô gái mất tích trước đây đều có xuất thân bình thường, nhưng trước khi mất tích đều từng bị tổn thương tình cảm, hoặc là nói, trước đó không lâu họ và bạn trai xảy ra chuyện không vui vẻ. Một năm nay có đến cả trăm vụ án mất tích lớn nhỏ, đương nhiên không chỉ có ba vụ này là không tìm thấy nạn nhân. Án mất tích được mệnh danh là những vụ án dây dưa giằng co nhất, bởi vì độ khó điều tra lớn nhất, không ít những cô gái mất tích phải tốn từ ba đến năm năm mới tìm được, cho nên chuyện này chẳng có gì là lạ.

Nhưng ba cô gái này có chỗ đặc biệt, bọn họ đã cho Phác Thái Anh một lí do tại sao Cổ Vũ lại bị bắt cóc.

"Phác giáo sư, cô là nói, bao gồm cả vụ án của Cổ Vũ, những vụ án mất tích này, hung thủ đều là một người?"

"Cũng chỉ là suy đoán thôi." Trước khi có chứng cứ, tất cả giả thiết chỉ là suy đoán. "Nhưng nếu như đúng là do một người gây ra, như vậy cũng cho thấy, hắn càng ngày càng mất kiên nhẫn."

Khoảng cách từ vụ án thứ nhất đến vụ án thứ hai là bốn tháng, vụ thứ hai cách vụ thứ ba là hai tháng, mà vụ thứ ba cách vụ của Cổ Vũ, chỉ có nửa tháng.

Cảnh sát Trữ hung hăng vỗ lên bàn một cái, nước trong cái ly đặt trên bàn suýt nữa bị tràn ra ngoài. "Đáng giận! Thật sự quá ghê tởm! Nếu đúng là như vậy, vậy thì ba cô gái này bây giờ ra sao rồi, rốt cuộc hắn đã làm gì bọn họ rồi!"

Trong lòng Phác Thái Anh cũng siết chặt, nhưng cố gắng biểu hiện mình bình tĩnh, lúc này, nàng không cần khiến cảnh sát Trữ thêm phiền não nữa.

Đến nay, Cổ Vũ đã mất tích 71 giờ, nếu như suy đoán của nàng là chính xác, như vậy không bao lâu nữa, người bị hại tiếp theo sẽ xuất hiện, thế nhưng điều này cũng có nghĩa, tỉ lệ Cổ Vũ còn sống chỉ có một phần.

Một đêm này vẫn như thường ngày, Phác Thái Anh đợi Lạp Lệ Sa ngủ rồi mới đứng dậy đến thư phòng. Nàng nhất định phải dùng thời gian ngắn nhất để truy tìm càng nhiều manh mối, nhất định phải tìm ra bọn bắt cóc trước khi xuất hiện người bị hại tiếp theo.

Ước chừng khoảng hai giờ sáng, Phác Thái Anh nghe từ phòng ngủ truyền đến một tiếng kêu thê lương thảm thiết, bút máy trong tay rơi xuống bàn, nàng lập tức đứng dậy đi vào phòng ngủ. Chỉ thấy Lạp Lệ Sa ôm đầu, toàn thân không ngừng run rẩy, trong miệng không ngừng lẩm bẩm mấy câu gì đó. Phác Thái Anh biết rõ, chuyện gì nên đến cũng sẽ đến, từ sau lần đến Trường Hoa, nàng đã biết. Tâm ma có thể đánh bại tất cả mọi thứ, bao gồm cả sinh mệnh, một chiếc nhẫn nho nhỏ làm sao có thể ngăn cản được.

"Lệ Sa, đừng sợ, chỉ là ác mộng thôi." Nàng nhẹ nhàng ôm lấy cô, cảm nhận cô đang run rẩy, đau lòng đến cực điểm.

"Không phải tôi cố ý, không phải, tôi không có, tôi không có!" Nàng đẩy mạnh Phác Thái Anh ra, Phác Thái Anh nhất thời không đứng vững, lảo đảo một chút.

Chỉ thấy Lạp Lệ Sa vén chăn lên, không để ý gì mà chạy ra ngoài. Phác Thái Anh gắt gao ôm cô từ phía sau, mặc kệ cô cào lên cánh tay mình, cho dù nó có chảy máu.

Không biết qua bao lâu, Lạp Lệ Sa mới từ từ tỉnh táo lại. Cô ngồi dưới đất, giống như khúc gỗ khô, không có chút sức sống.

"Tôi gϊếŧ người...." Lạp Lệ Sa cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, sau đó trợn to hai mắt nhìn về phía Phác Thái Anh bên cạnh: "Thái Anh, có phải em gϊếŧ người rồi không?"

"Lệ Sa ngốc, ở đây chỉ có hai chúng ta, không phải em với chị đều tốt sao, em gϊếŧ người ở đâu chứ?"

Lạp Lệ Sa liều mạng lắc đầu, nhìn qua hết sức thống khổ: "Em không biết, em cảm thấy đầu của mình đau quá, thậm chí em không biết vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết em đã làm gì, em cảm thấy thân thể mình hoàn toàn không chịu sự khống chế của em, vì sao lại như vậy..... Thái Anh, trong đầu em đột nhiên hiện lên rất nhiều hình ảnh, em cảm thấy rất lạ lẫm, thế nhưng, cũng rất quen thuộc...."

Phác Thái Anh đỡ cô đứng dậy, hai người nằm lên giường, nàng duỗi tay ra, để cho cô gối đầu lên, giúp cô chỉnh sửa góc chăn cho tốt, kiên nhẫn dụ dỗ: "Lệ Sa của chị nha, đến mộng du với hiện thực mà cũng không phân rõ. Nhắm mắt lại, chị ở ngay đây, không phải sợ. Mộng chỉ là giả, còn chị mới là thật."

Một đêm này tuy phát sinh nhiều chuyện, nhưng Lạp Lệ Sa sau đó ngủ rất an ổn, không xuất hiện thêm ác mộng nữa, nhưng Phác Thái Anh lại cả một đêm không ngủ. Nàng đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi, sợ hãi thời gian nàng có thể cùng cô gắt gao ôm nhau như vậy không còn nhiều nữa, cô gái đã từng kéo nàng khỏi lồиg giam tối tăm và lạnh lẽo để nàng cất cánh bay cao, có thể sẽ mất đi nụ cười.

Nếu như có thể mãi mãi không nhớ lại, thì tốt biết bao.

Hôm sau, Lạp Lệ Sa vẫn như ngày thường, ăn xong bữa sáng rồi đi làm, giống như hoàn toàn không có chút ấn tượng gì với chuyện xảy ra vào đêm qua.

Rất nhiều chuyện, không đến ngày xảy ra, thì tuyệt đối sẽ không bị người ta nghĩ đến. Giống như lúc Lạp Nhất Hải chủ động đến gặp Phác Thái Anh, giống như giờ phút này Phác Thái Anh xuất hiện trước cửa lớn Lạp gia.

Mẹ Lạp rất thích Phác Thái Anh, từ lần đầu tiên gặp nàng ở bệnh viện thì đã yêu thích mà không cần lí do, cho dù Lạp Lệ Sa suýt vì nàng mà rời khỏi Lạp gia, bà vẫn không có cách nào thật sự chán ghét nàng, có lẽ, đây gọi là duyên phận.

"Hôm nay cháu đến đây, là muốn chứng thực một chuyện với chú và dì."

Lạp Nhất Hải cùng mẹ Lạp liếc nhìn nhau một cái, ngầm hiểu ý của nhau: "Phác tiểu thư, tuy vụ án của cháu gái Cổ Phú vẫn chưa được phá, nhưng cháu đã giúp tôi một đại ân, hôm nay cháu có thể đến, tôi rất vui vẻ, không bằng cũng gọi Lệ Sa về, chúng ta cùng nhau dùng một bữa cơm, tôi cũng dùng nó để biểu thị lòng biết ơn của mình với tiểu thư."

Phác Thái Anh cũng không để ý ông cố tình dời đề tài, ánh mắt kiên định: "Chú, cháu muốn biết rõ, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Rốt cuộc thì Lạp Nhất Hải cũng không có cách nào giả bộ mỉm cười được nữa, ông biết rõ, chuyện gì nên đến rồi sẽ đến, một người như Phác Thái Anh, không có được đáp án nàng muốn, sẽ không dễ dàng rời khỏi đây.

"Phác giáo sư." Ông đổi cách xưng hô, "Chuyện cũ đã qua rồi, mà chuyện đã qua, lúc này lại nhắc đến, đã không còn chút ý nghĩa nào. Chỉ làm người còn sống thêm bi thương."

"Không giấu gì hai vị trưởng bối, tinh thần của Lệ Sa bây giờ không tốt, rất không tốt." Nói đến chỗ này, trong lòng nàng lại nhói đau.

Thần sắc của mẹ Lạp lập tức trở nên u buồn mà ngưng trọng, nhưng cũng không biết nên mở miệng thế nào, cuối cùng chỉ lắc đầu rồi nhìn Lạp Nhất Hải.

"Đoạn chuyện cũ năm đó, cháu cũng có chỗ hiểu rõ, mặc dù không hoàn toàn nhìn thấu, nhưng cũng biết nó đã mang đến đả kích lớn thế nào với chú và dì. Có lẽ sự thật không hề tốt đẹp, cháu cũng không phải người máu lạnh, không có ý muốn hai vị trưởng bối nếm qua thống khổ khi thuật lại chuyện cũ. Cháu chỉ hi vọng, chú có thể cho cháu một đáp án. Chuyện đó, cùng với Lệ Sa, cuối cùng là có liên quan hay không? Chúng ta đều là những người yêu cô ấy sâu đậm, mặc kệ là ai, cũng không muốn tổn thương cô ấy nửa phần. Nếu như ngài tin cháu, vậy hãy cho cháu một câu trả lời thật lòng, cháu sẽ cố hết sức, dù là, cho dù là làm ra chuyện vi phạm đạo đức mất đi nhân tính, cũng sẽ bảo vệ cô ấy, không để cô ấy bị tổn thương."

Nghe đến đây, mẹ Lạp đột nhiên rơi nước mắt. Bà nghĩ, nếu như Lệ Sa hoặc Thái Anh có một người là con trai thì tốt bao nhiêu. Các cô là tình yêu sâu đậm trong sinh mệnh của nhau, các cô là một phần không thể chia lìa trên cơ thể của nhau, nhưng cớ sao cả hai đều là con gái, khiến cho bà không có cách nào tiếp nhận, nhưng cũng không đành lòng chia rẽ.

Lạp Nhất Hải đứng dậy, nhấc chân đi đến trước cửa sổ sát đất, mày kiếm mắt lạnh, hai tay chắp sau lưng. Hóa ra, cũng sẽ có lúc lòng ông đau đớn mệt mỏi như vậy, ví dụ như bây giờ. Ông thậm chí không biết, đau lòng này là vì ai, là vì Lệ Sa, hay vẫn là vì Ỷ Huy, hay là vì cái vận mệnh khiến người ta muốn mắng chửi đó?

"Có."

Phác Thái Anh nhịn xuống nước mắt đang kẹt cứng nơi cổ họng, phần bi thương này quá mạnh mẽ, khiến nàng trong lúc nhất thời không có cách nào thở dốc.

"Quá khứ, không đi qua được, cũng không quay về được. Đều là nghiệt duyên." Lạp Nhất Hải nhìn cảnh vật xa xa ngoài cửa sổ, nước mắt tẩm ướt hốc mắt.

Phác Thái Anh chậm rãi đứng dậy, khom lưng cúi đầu thật sâu với mẹ Lạp và Lạp Nhất Hải. Mẹ Lạp nhìn bóng lưng rời đi của Phác Thái Anh, tiếng "cảm ơn" trùng trùng điệp điệp kia như đánh vào lòng bà, khiến cho bà lớn tiếng khóc rống lên.

Cảm ơn, nhiều năm như vậy, hai người vẫn xem Lệ Sa như con ruột, đối xử với cô ấy còn hơn con ruột.

Cảm ơn, hai người đã cho đi sự khoan dung và nhượng bộ vượt qua phạm trù tình yêu, tha thứ cho cô ấy, bảo vệ cô ấy đến bây giờ.

Cảm ơn, cuối cùng đã lựa chọn tin tưởng cháu, đem hỉ nộ ái ố của cô ấy, giao phó toàn bộ cho cháu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com