Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Vòng Chung Kết

"Tiên sinh anh muốn đi? Hướng này." Lạp Lệ Sa kéo Phác Thái Anh bên cạnh nhích lại gần mình, nhường một lối đi.

Nam nhân lại không đi, tiếp tục dây dưa với Phác Thái Anh. Lạp Lệ Sa từ lúc bắt đầu đến giờ đã tức đến xông lên não. Cô biết bên trong hành lang này có cameras, vì vậy mới kiềm chế không ra tay. Lần này thấy nam nhân chẳng những không đi, còn muốn duỗi tay đến, không chút do dự, nắm lấy cổ tay nam nhân, nhẹ nhàng giữ lấy, kéo xuống, nam nhân liền cảm thấy một trận đau đớn, sau đó tay liền không nghe sai khiến.

"Cô cư nhiên dám đánh tôi!" Nam nhân hét lớn. Lúc này hắn dùng tay trái nâng tay phải, cảm giác tay phải như không còn là của mình.

"Là anh tự chuốc lấy!" Lạp Lệ Sa kéo Phác Thái Anh đi, không để ý đến nam nhân kia vẫn còn đang chửi rủa.

Trở lại phòng, Phác Thái Anh nhìn sắc mặt Lạp Lệ Sa vẫn khó coi, cười nói: "Không tệ nha, biết kiềm chế."

Lạp Lệ Sa buồn bực đạp một cái vào ghế dựa, ngồi lên giường: "Em là minh tinh, chị làm việc đương nhiên sẽ nghĩ đến em." Nếu không phải vì sợ ảnh hưởng đến Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa đã sớm đá cho tên kia nằm sấp, nơi nào còn để hắn kiêu ngạo?

"Để chị ủy khuất rồi." Phác Thái Anh biết cách hống người. Ngồi lên đùi của cô, duỗi tay vòng lấy cổ cô. "Cảm ơn chị thay em suy nghĩ."

Dụ hoặc như vậy.... Lạp Lệ Sa nuốt một ngụm nước miếng. "Thái Anh, giữa chị và em, không cần nói cảm ơn."

Mặt Phác Thái Anh nổi lên mị sắc, cười cúi đầu hôn Lạp Lệ Sa. "Không cần cảm ơn, nhưng khen thưởng vẫn có."

Tay Lạp Lệ Sa bắt đầu không thành thật. Nghĩ đem người trước mặt ôm chặt, lại bị Phác Thái Anh tránh thoát. "Này này, em chỉ nói khen thưởng...." Lạp Lệ Sa bất mãn.

"Một vừa hai phải là tốt nhất." Phác Thái Anh lấy ipad từ trong túi ra, xem Weibo của mình. Mấy ngày nay nàng tập thói quen xem Weibo. Dù không phải luôn vào xem, nhưng mỗi ngày trở về đều phải xem một chút.

"Tăng bao nhiêu fans?" Lạp Lệ Sa thò đầu qua xem.

"Rất chậm!" Phác Thái Anh nhấc ipad cho cô xem. Thời điểm vừa mới đăng ký. Rất nhanh đã được một vạn fans. Hiện tại mỗi ngày chỉ tăng mấy chục, hoàn toàn khác so với thời điểm ban đầu.

"Em đừng gấp, chờ khi em có chút hot cùng tỷ lệ lộ diện, fans tự nhiên sẽ tăng lên." Lạp Lệ Sa sợ Phác Thái Anh buồn, nhanh chóng cổ vũ nàng.

Phác Thái Anh một chút cũng không buồn. Nàng xuất thân thế gia, từ nhỏ được phụ thân dốc lòng dạy dỗ. Phụng chỉ vào cung, lại chịu ân sủng. Nàng hầu như chưa từng thất bại, cho nên nàng so với Lạp Lệ Sa càng sợ chính mình gặp phải thất bại mà suy sụp. Thời điểm nàng quyết định bước chân vào giới giải trí đã chuẩn bị tâm lý thật tốt. Nàng nghĩ đến việc bản thân không được hoan nghênh, nghĩ đến việc bản thân sẽ luôn ở trạng thái bão hòa, lại nghĩ đến mình sẽ bị fans chỉ trích. Nàng nghĩ rất nhiều, cũng đem những khó khăn đó tính toán tốt nhất. Hiện tại so với dự đoán lúc trước của nàng đã tốt hơn rất nhiều.

Nàng lâm vào trầm tư, chờ đến khi hoàn hồn mới phát hiện Lạp Lệ Sa trốn một bên nghe điện thoại. Nhưng điện thoại kia lại là của nàng.

Lạp Lệ Sa cúp điện thoại, đi về phía nàng nói: "Đoạn Vị Bình nói có quảng cáo tìm em chụp."

"Quảng cáo?" Phác Thái Anh hơi nhướng mày, "Quảng cáo gì?"

"Chính là những trang sức hôm nay em dùng. Nghe nói là nhãn hiệu quốc nội. Bọn họ muốn mời em đến chụp quảng cáo. Không nói rõ, bất quá Đoạn Vị Bình nói, nhãn hiệu muốn xem thử hiệu quả, nếu tốt, liền mời em làm người phát ngôn."

Hai người hiểu được nhất định là Đoạn Vị Bình ở giữa giật dây. Lần này thù lao của Phác Thái Anh đặc biệt ít, cơ hồ là hợp tác hữu nghị. Đoạn Vị Bình băn khoăn, vừa vặn có quan hệ tốt với phó tổng của nhãn hiệu này, liền nói một câu, thuận tiện đem hai tấm vừa chụp hôm nay ra. Phó tổng nhìn thấy cũng động tâm, quyết định chụp thử.

Ba ngày kế tiếp, Phác Thái Anh không chỉ hoàn thành việc quay chụp bên Đoạn Vị Bình còn thành công ký hợp đồng với hãng trang sức "Hàm Yên Thúy". Đương nhiên, Đoạn Vị Bình ở giữa trợ lực rất nhiều. Cho nên trước khi đi, Phác Thái Anh mời Đoạn Vị Bình một bữa. Trên bàn Phác Thái Anh nói cười yến yến, nói chuyện hàm súc hài hước, điều này khiến Đoạn Vị Bình thập phần kinh ngạc. Trong ấn tượng của hắn, Phác Thái Anh không phải người hay nói.

"Thái Anh, cô luôn khiến người khác bất ngờ." Mấy ngày ở chung, hai người đã trở thành bạn. Đoạn Vị Bình cũng thay đổi xưng hô.

Đối với việc nhiều người kêu tên Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa rất khó chịu. Nguyên nhân là vì rõ ràng chỉ có một mình cô có thể kêu.

"Này cũng giống như ảnh chụp của anh, luôn khiến tôi nhìn không giống mình." Phác Thái Anh nâng ly, ưu nhã uống.

"Tôi chờ mong lần hợp tác tiếp theo của chúng ta." Đoạn Vị Bình nâng ly rượu lên.

Lạp Lệ Sa cũng nâng ly, cùng hai người chạm nhẹ ly, đem ly rượu vang đỏ uống cạn một hơi. Phác Thái Anh ghé mắt nhìn cô, khóe miệng hơi gợi lên. Lạp Lệ Sa ghen luôn khiến nàng muốn khi dễ một chút.

Rời khỏi D thị, hai người trực tiếp đi đến H thị. "Tiến Bước Xuất Đạo" bước vào giai đoạn chung kết. Phác Thái Anh đã đáp ứng Nguyên Hương cùng Như Quyên sẽ đến cổ vũ hai người.

Ngày hôm sau khi hai người đến H thị chính là ngày vòng chung kết bắt đầu. Hai người được Nguyên Hương cùng Như Quyên chuẩn bị vé vào cửa nên có thể ở trường quay xem cuộc thi.

Nguyên Hương cùng Như Quyên ở hậu trường khẩn trương chuẩn bị tiết mục cuối cùng. Lần này là tiết mục tập thể. Còn lại mười người. Rút thăm chia làm hai đội, mỗi đội biểu diễn một ca khúc kèm vũ đạo, dựa trên sự chấm điểm của ban truyền thông mà phân thắng bại. Cuối cùng đội thua sẽ tiếp tục thi tiếp, sau đó loại ra ba người, cuối cùng giữ lại bảy người tạo thành một nhóm.

Không khéo chính là lần này Nguyên Hương cùng Như Quyên bị chia làm hai đội. Bởi vì thời gian vô cùng gấp gáp, nên hai người mỗi ngày đều cùng đội viên của mình luyện tập tiết mục, cơ bản không có thời gian chạm mặt. Chỉ là mỗi ngày trước khi ngủ, sẽ vào WeChat của Cung Lung Hoa tâm sự.

Vị trí của Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa không tệ, là hàng ghế phía sau ban giám khảo. Hai người nhìn xung quanh đều thấy fans giơ bảng đèn, nhịn không được tìm kiếm bảng đèn của Nguyên Hương cùng Như Quyên. Lạp Lệ Sa là người đầu tiên phát hiện bảng đèn hồng nhạt của Như Quyên. Tiếp theo là bảng đèn màu đỏ của Nguyên Hương.

"Hai màu này không khác nhau lắm." Lạp Lệ Sa kề bên tai Phác Thái Anh nói nhỏ.

Hôm nay Phác Thái Anh mặc một cái áo khoác rộng có mũ, tóc dài xõa trên vai, trên đầu mang một cái mũ bóng chày, trang điểm theo phong cách hiện đại. Đối với bộ áo liền quần của mình, Phác Thái Anh nhìn thật lâu mới bằng lòng rời nhà. Nàng thật sự hoài nghi có phải Lạp Lệ Sa muốn đem nàng giấu đi không cho người khác thấy không?

"Như Quyên thích màu hồng nhạt, Nguyên Hương thích màu đỏ. Kiếp trước hai đứa đã thích như vậy, này cũng không ngoài ý muốn. Có điều chị có nhìn thấy khoảng cách giữa hai bảng đèn của hai đứa rất gần không, giống như hòa thành một mảng." Phác Thái Anh quan sát cẩn thận hơn nói.

Lạp Lệ Sa nhìn trong chốc lát, che miệng vừa cười vừa nói: "Có phải quan hệ của hai đứa bị fans phát hiện không?"

Phác Thái Anh liếc nàng một cái: "Chuyện này sao có thể tùy tiện nói được?"

"Dù sao cũng phải có nguyên nhân chứ." Lạp Lệ Sa không tin đây là trùng hợp.

Phác Thái Anh định lấy di động ra tra tin bát quái liền nhớ điện thoại đã bị tịch thu ở cửa vào. "Buổi tối về lên nhóm hỏi xem."

Lạp Lệ Sa phát hiện Phác Thái Anh hiện tại ngày càng quan tâm tin bát quái. Có thể thấy được nương nương thật sự quyết tâm tạo thành tựu trong giới giải trí. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Đây là phong cách hành sự kiếp trước của Phác Thái Anh, chỉ cần lấy nửa phần ra cũng có gây bão ở giới giải trí.

Cuộc thi rốt cuộc bắt đầu. Đầu tiên là ban giám khảo lên sân khấu, một đám nữ sinh ở phía sau hai người cao giọng hét lớn, dọa hai người sợ đến mức vội vàng quay đầu nhìn. Lúc này mới chú ý đến đám fans đang giơ bảng đèn mà lúc nãy chưa thấy qua.

"Giám khảo cũng có fans sao?" Lạp Lệ Sa đối với việc theo đuổi idol hoàn toàn không biết.

"Giám khảo đều là minh tinh, fans so với Nguyên Hương bọn họ còn nhiều hơn."Phác Thái Anh nhìn về phía nữ nhân đang bĩu môi ở giữa dàn giám khảo. "Người kia là ngôi sao ca nhạc nổi tiếng, tên Trình Lâm Hi. Chị xem những fans bên đó đều là của cô ấy." Phác Thái Anh vì quan tâm Nguyên Hương cùng Như Quyên nên đã cố ý lên mạng tìm thông tin về người này. Tuổi Trình Lâm Hi không tính là nhỏ, trong giới âm nhạc mười mấy năm, ca khúc được biết đến nhiều vô số. Từ phân lượng của giám khảo cũng có thể thấy tiết mục này rất đáng tin cậy.

Trình Lâm Hi đại diện ban giám khảo nói vài câu, sau đó cuộc thi chính thức bắt đầu. Đội của Như Quyên lên sân khấu đầu tiên. Chủ đề của các nàng là hy vọng. Năm thành viên dựa vào chủ đề này lựa chọn bài hát tiếng Anh tên "My Hope". Vũ đạo nói về sự xuất hiện của hy vọng khi gặp phải khó khăn. Ca khúc êm tai, vũ đạo tuyệt đẹp khiến khán đài đều vang lên tiếng vỗ tay. Chủ đề của đội Nguyên Hương là tương lai. Ca khúc các nàng chọn cũng là một ca khúc tiếng Anh tên "Tomorrow Is Sunny". Tiết tấu ca khúc mạnh mẽ, vũ đạo của năm người tạo cảm giác máy móc khiến người khác cảm thấy bắt mắt.

Khi hai đội hoàn thành tiết mục, giám khảo bắt đầu đưa ra lời bình. Trình Hi Lâm đánh giá rất cao về thí sinh hai đội, có điều quyền lựa chọn hôm nay không thuộc về nàng. Quán quân ngày hôm nay phải nhận được 49 phiếu bầu từ bình thẩm đoàn. Các thành viên của đội chiến thắng được giữ lại, đội thua sẽ phải biểu diễn tiết mục cá nhân dài một phút sau đó từ phiếu bầu của bình thẩm đoàn mà chọn ra hai người.

Vòng bỏ phiếu đầu tiên hai người nhìn rất lo lắng. Vì Nguyên Hương cùng Như Quyên được phân thành hai đội dù là đội nào thắng thì một người sẽ an toàn, còn người kia sẽ nguy hiểm cực độ. Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh thấy thần sắc bình tĩnh của nàng, nhìn không thấy được một chút lo âu. Nhưng Lạp Lệ Sa không tin Phác Thái Anh không quan tâm đến kết quả bỏ phiếu, chỉ là nàng giỏi che giấu cảm xúc của mình, cũng sẽ không phơi bày sự yêu ghét của chính mình.

"Đừng lo, hai đứa sẽ được chọn mà." Lạp Lệ Sa giữ chặt tay Phác Thái Anh an ủi.

"Đương nhiên." Ngữ khí Phác Thái Anh thản nhiên như cũ chỉ là tay nàng đã rất lạnh.

Khán đài lặng im như tờ, chỉ có tiếng MC nói về kết quả phiếu bầu. Thần sắc của mười thí sinh trên sân khấu khác nhau. Có người ngẩng đầu nhìn trời, có người cúi đầu nhìn đất, còn có người rơi nước mắt. Nguyên Hương cùng Như Quyên vẫn ngẩng đầu nhìn về phía ban giám khảo, ít nhất trên màn hình là như vậy. Nhưng thật ra hai người đều đang nhìn nương nương nhà mình. Phác Thái Anh thái độ bình tĩnh chính là động lực cuối cùng của hai người. Chỉ cần nương nương không hoảng, các nàng liền sẽ không sợ.

Kết quả cuối cùng, đội Nguyên Hương giành thắng lợi. Bốn người trong nhóm đều hoan hô. Chỉ có Nguyên Hương, ánh mắt nhìn Như Quyên chăm chú, một lúc lâu vẫn không nói gì.

Đội của Như Quyên đều cúi đầu. Như Quyên cũng đưa mắt nhìn Nguyên Hương, ánh mắt hai người đối diện, một người lo lắng, một người vui mừng.

"Chị rốt cuộc ở lại."

"Em nên làm sao bây giờ?"

Như Quyên đi đến, duỗi tay chọc vào bụng Nguyên Hương. "Này, đừng khinh thường em được không? Em rất có thực lực nha." Như Quyên ngẩng đầu, lộ ra gương mặt tươi cười xán lạn. Thời điểm thành viên trong nhóm nàng đều mây đen vây kín, thì gương mặt tươi cười của nàng khiến mọi người kinh diễm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com