Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Sảnh chờ

Thành phố B.

Lôi Nguyệt nhìn thấy Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa, cũng đi tới xin lỗi. "Tôi không ngờ rằng chúng ta tuyên truyền sẽ mang tới phiền toái như vậy cho hai vị." Lúc trước vẫn luôn dùng minh tinh để tuyên truyền, do sợ độ phổ biến không đủ mạnh, sợ người khác không thấy Phác Thái Anh. Bị làm phiền tới độ phải chuyển nhà cũng là lần đầu tiên Lôi Nguyệt nhìn thấy.

Phác Thái Anh cầm khối bút trên tay chơi, đây là Lạp Lệ Sa vừa mới mua cho nàng, để cho nàng tùy ý vẽ chơi. "Lôi tổng, tôi muốn một nơi ở yên tĩnh. Không muốn mỗi khi ra ngoài đều bị mọi người xung quanh vây lại xem."

Lôi Nguyệt suy xét một lúc, ngước mắt nhìn thẳng Phác Thái Anh, ánh sáng mặt trời chiếu vào phòng làm việc rộng rãi, làm cho nữ nhân đối diện càng xinh đẹp hơn. Vừa xinh đẹp lại trầm tĩnh ưu nhã làm cho người ta nhìn thấy thoải mái. Mặc dù hiện tại nàng cầm chơi cây bút trong tay trông có chút ngây thơ nhưng lại không hề ảnh hưởng tới khí chất của nàng.

"Phác tiểu thư, mặc dù thời gian chúng ta quen nhau chưa bao lâu, nhưng thời gian hợp tác thì xác thực không ngắn. Tôi đã xem em là bằng hữu. Là bằng hữu với nhau, tôi muốn hỏi em một vấn đề, tại sao lại nhất định không chịu bước giới giải trí? Bao nhiêu người sứt đầu mẻ trán muốn gia nhập vòng luẩn quẩn này. Nơi này là một cái sân khấu danh lợi to lớn. Cơ hồ có thể cho em tất cả những gì em muốn."

"Tôi muốn chính là một trăm triệu. Nơi này có thể cho tôi sao?" Phác Thái Anh lập tức nói.

Lôi Nguyệt không hề nghĩ tới Phác Thái Anh trực tiếp nói ra mục tiêu của bản thân là tiền, hơn nữa còn nói ra số lượng cụ thể. Không phải hẳn là nên nói chuyện lý tưởng và vân vân trước sao? Đây là không giấu bài để ra bài luôn hả!

"Phác tiểu thư hẳn là cần tiền gấp đi? Ký hợp đồng trước của chúng ta cũng không thấy em có tính toán như vậy, nếu không tôi tin tưởng em cũng sẽ không cùng tôi ký." Lôi nguyệt cũng là tay thương trường già đời, rất nhanh nhìn ra Phác Thái Anh cách đây không lâu mới cần tới một trăm triệu.

Phác Thái Anh cũng không ngoài ý muốn việc bị nhìn thấu. Ngược lại, nàng thật thưởng thức Lôi Nguyệt. Có việc nói trực tiếp trước mặt hơn là ở sau lưng tính kế. Nàng thích cùng người thông minh nói chuyện, cho dù là người xấu. Người quá ngu ngốc làm nàng hoàn toàn không đoán được tiếp theo đối phương sẽ làm gì, điều này làm cho nàng cảm thấy thống khổ.

"Không sai. Nếu Lôi tổng coi tôi là bằng hữu, tôi cũng nguyện ý xem Lôi tổng làm bằng hữu. Nói thật, tôi muốn tự mình kiếm được một trăm triệu, thời gian càng ngắn càng tốt." Phác Thái Anh định đem cái vấn đề khó khăn này ném cho Lôi tổng. Là một thương nhân, nàng tin tưởng Lôi Nguyệt sẽ có biện pháp. Về phần bản thân có thể tiếp nhận hay không, nàng muốn nhìn xem cái biện pháp kia là gì rồi lại nói.

Lôi Nguyệt lại cười đánh giá Phác Thái Anh, "Giống Phác tiểu thư xinh đẹp lại nội liễm, đương nhiên là có rất nhiều biện pháp có thể kiếm được số tiền kia. Bất quá Phác tiểu thư nếu nói là do bản thân kiếm được, như vậy ta cảm thấy làm minh tinh là biện pháp không tệ. Quan trọng nhất là, Phác tiểu thư là người có đầy đủ yếu tố của một minh tinh, chỉ cần em nguyện ý bước vào vòng luẩn quẩn này."

"Cái vòng này rất phức tạp, tôi một khi tiến vào sẽ gặp nhiều phiền toái, đúng không?" Đây là lý do Phác Thái Anh không muốn gia nhập giới giải trí. Nàng thầm nghĩ muốn đơn giản một chút.

"Nhưng lại kiếm được rất nhiều tiền, không phải sao?" Lôi Nguyệt thấy được Phác Thái Anh đã động tâm, tự nhiên càng phải ra sức mà khuyên."Làm ngôi sao vạn người chú ý không tốt sao?"

Phác Thái Anh không trả lời câu hỏi này. Nàng cần tiền, đây là nhu cầu lớn nhất của nàng trước mắt. Tuy rằng Nguyên Hương và Như Quyên không nhất định phải hủy hợp đồng, nhưng nàng hiểu hai người này, một khi trong lòng có người, tất nhiên sẽ không cố gắng như trước nữa. Lão bản công ty không phải kẻ ngốc, người không trung thực xử lý thế nào cũng không lường được. Đến lúc đó hai người có thể sẽ rơi vào cảnh tượng tương đối bi thảm. Trong tay nếu có đủ tiền để hủy hợp đồng, một khi có chuyện gì xảy ra, các nàng cũng sẽ không rơi vào thế bị động. Không đánh không chuẩn bị gậy, đây là thói quen từ kiếp trước dưỡng thành của nàng.

"Lôi tổng, ngài cũng không phải người trong giới giải trí, nếu tôi đồng ý, ngài có biện pháp nào giúp tôi tiến vào vòng luẩn quẩn này?" Nàng sẽ không tham gia những chương trình tuyển chọn thí sinh như thế kia. Một người bình thường xuất thân không chính quy, muốn làm minh tinh, nói dễ vậy sao? Phác Thái Anh sẽ không cho rằng bằng khuôn mặt của mình có thể dễ dàng tiến vào giới giải trí.

"Phác tiểu thư, em đợi một lát nữa, tự nhiên sẽ có người liên hệ với em." Lôi Nguyệt phát hiện Phác Thái Anh đến bây giờ vẫn chưa phát hiện điểm mị lực của mình ở đâu. Nàng đẹp, nhưng giới giải trí chưa bao giờ thiếu mỹ nữ. Nét độc đáo nhất của nàng là khí chất. Cái khí chất cổ điển này, nếu ở giới giải trí bây giờ sẽ được xem là người duy nhất. Bao nhiêu người quảng cáo tâng bốc bản thân là "Cổ phong mỹ nhân", đem ảnh chụp Phác Thái Anh lấy ra là hoàn toàn không đủ xem. Càng không nói đến sau khi xuất hiện.

"Bất quá trước đó, tôi có một cơ hội xuất hiện trên TV. Công ty chúng ta tài trợ cho một gameshow du lịch. Tôi muốn em thử tham gia một tập, làm khách mời của chương trình." Lôi Nguyệt cuối cùng cũng nói ra mục đích làm nàng phí sức thuyết phục, nàng muốn Phác Thái Anh tham gia gameshow một lần. Nàng biết rõ nếu Phác Thái Anh xuất hiện sẽ thu được lượng lớn người xem. Những cái ảnh chụp kia cũng không thể so được.

Phác Thái Anh hơi trầm ngâm, "Tôi suy nghĩ một chút."

Lôi Nguyệt gật đầu. Từ bàn làm việc của mình lấy ra một chuỗi chìa khóa. "Đây là biệt thự của tôi ở ngoại thành. Tôi đã sắp xếp tất cả nhưng cũng không ở đó. Bên trong mọi thứ đều đủ cả. Vốn lần trước tôi muốn mời hai người đi nghỉ ở đó một chút, còn cố ý tìm người quét dọn, kết quả hai người đã đi rồi. Lần này các ngươi hẳn là còn chưa có nơi ở đi, tạm thời ở chỗ của tôi đi, nơi đó rất thanh tịnh. Ở đây còn có một cái chìa khóa xe, xe đang ở dưới tầng hầm. Trợ lý Lạp chắc hẳn là biết lái xe đi?"

Người vẫn ngồi tưởng như ẩn hình Lạp Lệ Sa lúc này cuối cùng cũng có cơ hội xuất hiện. Cô vẫn duy trì tố chất cơ bản của một vệ sĩ, thói quen đứng, không có ngồi. Cho dù cùng Phác Thái Anh ẩn cư ở một tiểu thôn, hàng ngày cô vẫn rèn luyện thân thể, giữ vững trạng thái cơ thể. Cô đứng dậy tiếp nhận cái chìa khóa, nói cảm ơn, quay đầu lại nhìn Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh cũng đã đứng dậy, nhận lấy địa chỉ biệt thự Lôi Nguyệt vừa đưa cho, hướng Lôi Nguyệt gật đầu cảm ơn, đi theo Lạp Lệ Sa ra ngoài.

Lôi Nguyệt ngồi về bàn làm việc của mình, gọi cho người phụ trách của bộ phận tuyên truyền, nói hắn lập tức liên hệ tổ tiết mục của gameshow, an bài Phác Thái Anh làm khách mời.

"Nhất định phải nhanh." Lôi Nguyệt cường điệu lời nói.

"Tại sao phải gấp như vậy?" Người phụ trách không rõ.

"Chúng ta đào được một khối bảo. Nàng rất nhanh liền bận rộn không có thời gian." Ở thương trường dốc sức nhiều năm, Lôi Nguyệt tin tưởng ánh mắt của mình. Phác Thái Anh chỉ cần chịu tiến vào giới giải trí, tiền đồ nhất định không thể đong đếm. Nghĩ nghĩ, chị gửi cho Đoạn Vị Bình một cái WeChat.

Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa đi xuống hầm tìm được xe, Lạp Lệ Sa hỏi hỏi: "Quyết định của em là gì?"

Phác Thái Anh cười vỗ vỗ bả vai của cô, "Chị ngay cả chìa khóa đều đã nhận rồi, hiện tại tới hỏi quyết định của em, không phải quá muộn rồi ư?"

Lạp Lệ Sa chọn mi, "Chị có thể trả lại cho chị ta mà?" Tuy là nói như vậy, cô cũng không có tính toán trả lại. Những cái khác chưa nói, chỉ riêng biệt thự là đã hấp dẫn cô. Cô cùng Phác Thái Anh giống nhau, không quen bị người khác chú ý. Thậm chí bởi vì thói quen nghề nghiệp, cô so với Phác Thái Anh càng thêm không muốn bị người khác nhìn chằm chằm. Có một cái biệt thự, hoặc là một gian nhà trọ, cô cũng không để ý. Cô cần là không gian riêng tư, không bị người khác quấy rầy.

Hai người theo địa chỉ lái xe tìm tới biệt thự. Cái tiểu khu này đều là biệt thự liền kề. Bốn phía quả nhiên rất yên tĩnh. Người đến ở lại biệt thự không nhiều, trang thiết bị mặc dù tốt, nhân viên phục vụ rất nhiệt tình, nhưng tổng thể lại mang tới cảm giác có chút hoang vu. Lạp Lệ Sa giờ đây đã hiểu Lôi Nguyệt tại sao mua biệt thự tại đây mà lại không tới ở. Đầu tiên khoảng cách ở đây tới nội thành khá xa, thứ hai nơi này muốn tìm người cùng trò chuyện rất khó khăn. Bất quá trước mắt những điều này đối với hai người đều không thành vấn đề.

Hai người mở cửa, đem hành lý chất thành đống trước cửa. Lạp Lệ Sa lôi kéo Phác Thái Anh đi tham quan lầu trên lầu dưới. Đây là một căn biệt thự ba tầng. Tầng một là phòng khách, phòng ăn, thư phòng, phòng bếp. Tầng hai là bốn gian phòng ngủ. Tầng ba có một rạp chiếu phim mini, còn có một phòng làm việc. Thoạt nhìn Lôi Nguyệt tính toán sẽ ở trong phòng làm việc thiết kế quần áo.

Lạp Lệ Sa nhân dịp kiểm tra tiện thể kiểm tra xem ở đâu lắp camera. Dù sao đề phòng vẫn hơn. Đi một vòng từ trên xuống dưới, trừ cửa, ngoài cửa sổ, những nơi cần thiết lắp đặt camera, trong nhà cũng chỉ có phòng làm việc tầng ba lắp camera. Những nơi khác Lạp Lệ Sa đều không tìm được.

Lúc này đã là buổi trưa, hai người đều cảm thấy bụng đói cồn cào. Đến phòng bếp nhìn, quả nhiên tất cả đều mới. Nồi chén muôi bồn rửa bát đều đầy đủ hết, chỉ là rất nhiều còn chưa xé mác. Về phần nguyên liệu nấu ăn, một chút cũng không có, trong tủ lạnh cũng là trống không. Hai người hai mặt nhìn nhau một lát, cùng nhau nở nụ cười. Vốn là cũng không tính toán sẽ ở nơi này, các cô đương nhiên không mua đồ ăn đã tới đây rồi. Lạp Lệ Sa mở điện thoại tìm những điểm bán đồ ăn quanh đây. Kết quả đều không thấy một nơi nào xuất hiện.

"Thật đói." Phác Thái Anh nằm trên đùi Lạp Lệ Sa, tội nghiệp mà ngẩng đầu nhìn cô.

Lạp Lệ Sa vừa cúi đầu nhìn, trái tim lập tức đập nhanh vài nhịp. Nương nương của tôi ơi, em không thể làm cái trò bán manh đáng xấu hổ này a! Trái tim của chị cũng không chịu nổi đâu!

Lạp Lệ Sa khó khăn nuốt nước miếng. Bây giờ cô chỉ muốn ăn người trước mắt, rốt cuộc phải làm sao?

"Ra ngoài một chút, chúng ta về nội thành ăn cơm." Lạp Lệ Sa không nói hai lời, kéo Phác Thái Anh ra ngoài lên xe. Chờ thêm một chút nữa cô không dám cam đoan sẽ phát sinh chuyện gì.

Bận việc cho tới trưa Đoạn Vị Bình thừa dịp ăn cơm trưa rảnh rỗi liếc mắt nhìn điện thoại một cái. Thấy Lôi Nguyệt có nhắn, nói chị đã làm Phác Thái Anh tiến vào giới giải trí phát triển. Anh ta lập tức nhắn tin cho người bạn kia, đem sự kiện này nói cho hắn biết. Rất nhanh, bằng hữu của anh ta gọi điện tới hỏi chuyện, anh ta đem tình huống cơ bản nói ra, còn về cụ thể thì anh ta không biết. Dù sao thì cũng cường điệu, muốn mời người thì nhanh chóng hạ thủ, chậm thì không có cơ hội.

Ngồi trong một khách sạn, Phác Thái Anh ưu nhã mà ăn cháo. Lạp Lệ Sa chống tay lên cằm nhìn người trước mắt. "Em la hét đói bụng, kết quả tới đây cũng chỉ uống cháo. Không ăn cho no, em cẩn thận một lát lại đói bụng."

Phác Thái Anh khó được mà không có mở miệng. Gắp một cái sủi cảo tôm từ từ ăn. Lạp Lệ Sa cảm thấy kỳ quái, hôm nay làm sao nàng ngoan như vậy? "Thái Anh, em có tâm sự?"

"Lệ Sa, nếu em gia nhập giới giải trí, chị sẽ không trách em chứ?" Phác Thái Anh do dự một chút cuối cùng cũng hỏi ra miệng.

"Tại sao lại trách em? Chị nói rồi, cho dù em muốn làm gì, chị sẽ đều theo em, giúp đỡ em." Lạp Lệ Sa không nghĩ rằng nàng lại đang phiền não điều này.

Phác Thái Anh hơi nhíu mày. "Chị xem những người trên TV kia, bọn họ dường như không có bất kỳ chuyện riêng tư gì để nói. Một khi em bước vào nơi này, tất nhiên cũng sẽ như vậy. Em có việc muốn làm, bất kỳ giá nào cũng cam tâm tình nguyện mà làm tới cùng. Nhưng là chị....." Nàng nâng tay lên, phác họa dung mạo Lạp Lệ Sa.

"Chị sẽ ở bên cạnh em." Lạp Lệ Sa không cảm thấy bản thân phải chịu tổn thất, cô chỉ đau lòng việc Phác Thái Anh sắp phải đối mặt với áp lực cùng khổ cực.

"Em biết chị sẽ ở bên cạnh em. Nhưng mà... Như vậy chị cũng chỉ có thể bồi em ở dưới ánh đèn. Nếu như đưa quan hệ của chúng ta ra ánh sáng, chị và em đều sẽ phải nhận hàng ngàn lời chỉ trích. Điều này là không công bằng với với chị." Phác Thái Anh không muốn liên lụy Lạp Lệ Sa. Nhưng nàng cũng không thể rời khỏi Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa cầm lấy tay Phác Thái Anh đặt trước ngực "Họa phúc cùng hưởng, cùng sinh cùng tử. Thái Anh, những việc chúng ta đã từng trải qua người thường đều khó có thể tưởng tượng được. Bao nhiêu gian nan khó khăn chúng ta cũng đã vượt qua, những thứ này có tính là gì đâu? Nhiều người chỉ trích cũng tốt, vạn người kính ngưỡng cũng được, đều có chị ở bên cạnh em, che chở em, phụng bồi em. Lạp Lệ Sa chị cả đời, chỉ vì Phác Thái Anh mà sống. Chết cũng không rời."

Phác Thái Anh nở nụ cười ấm áp, giống như nắng ấm mùa đông, sưởi ấm lòng của hai người "Em không muốn nói tới sống chết gì hết, em còn muốn cả đời thật dài thật lâu sống ở bên chị."

Lạp Lệ Sa thấy không khí vừa vặn, dĩ nhiên không thể bỏ qua. Cô ở trên mặt Phác Thái Anh hôn nhẹ một cái. Sau đó chỉ vào gò má mình và nói: "Chị cũng muốn."

Phác Thái Anh cười bất đắc dĩ, vừa nghiêng mặt qua hôn một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com