Chương 105: Ta chỉ cần nàng bình an trở về
An bài xong chuyện guồng quay tơ thủy lực, Lạp Lệ Sa tiến đến bái phỏng Nghiêm Khiêm, quả nhiên Nghiêm Khiêm đã sớm đợi nàng. Lúc thấy nàng tới liền nở nụ cười, phân phó người thượng trà.
"Nghiêm quản gia, nếu ta đã tới đây, vậy xin vào thẳng vấn đề. Ngài đối ta có ân, cho nên Lệ Sa một khi có đồ tốt, tất nhiên là cùng Nghiêm gia chia sẻ. Lần này nhờ ngài hỗ trợ mời Đàm sư phó, mới có thể kiến tạo guồng quay tơ, ta nghĩ đối với Nghiêm gia, guồng quay tơ này cũng rất cần thiết." Dứt lời, nàng lấy ra bản vẽ đưa cho Nghiêm Khiêm.
Nghiêm Khiêm có chút kinh ngạc, cúi đầu nhìn một lúc lâu, trên mặt biểu tình càng ngày càng thán phục, sau đó hắn bỗng nhiên ngẩng đầu: "Thật sự khả thi?"
Lạp Lệ Sa gật đầu: "Đã thí nghiệm qua, thành công."
Nghiêm Khiêm nhìn lại bản vẽ, cười hỏi nàng: "Cô nghĩ muốn cái gì?"
Lạp Lệ Sa cúi đầu cười khẽ, nhấp một ngụm trà: "Ta vốn tưởng rằng mình đã đủ trực tiếp, không nghĩ tới Nghiêm quản gia càng trực tiếp hơn."
Nghiêm Khiêm nhìn nàng nói: "Nhìn người mà hợp tác, ta cảm thấy giữa cô và ta cũng không cần vòng vo làm gì, đi thẳng vấn đề, cuối cùng liền như cô nói, đôi bên cùng có lợi."
Lạp Lệ Sa hít vào một hơi: "Ta đây cũng không khách khí, ta thỉnh cầu rất đơn giản, Nghiêm gia chiếm cứ bến tàu trấn Thanh Dương, ta nghĩ về sau hàng hóa đi đường thủy phải nhờ các ngài hỗ trợ, tạo thuận lợi cho đoạn đường vận chuyển."
Lạp Lệ Sa nói xong Nghiêm Khiêm hơi trầm ngâm một lát, sảng khoái nói: "Có thể, nhưng tạo điều kiện cho cô đến trình độ nào, ta cần phải xin chỉ thị lão gia."
Lạp Lệ Sa gật đầu: "Tự nhiên. Guồng quay tơ bằng sức nước kia, ta đã mời Đàm sư phó khởi công, đến lúc đó Nghiêm quản gia có thể đến xem hiệu quả như thế nào."
"Được, một lời đã định." Nghiêm Khiêm nghĩ trong lòng liền ngăn không được kích động. Phải biết rằng nếu chuyện này thành công, sẽ giảm bớt rất nhiều chi phí đầu tư nhân lực cùng thời gian, hiệu quả và lợi ích tăng cao, đây có thể nói là sự cải tiến xoay chuyển cả ngành thương nghiệp dệt may.
Nếu Nghiêm gia có thể giành trước một bước, tại Đường triều có thể đạt đến thành tựu không kẻ nào dám khinh thường, cho Lạp Lệ Sa một chút thuận lợi khi vận hàng đường thủy cũng không có gì đáng nói.
Xử lý tốt chuyện này, Lạp Lệ Sa liền có thời gian chăm sóc tằm xuân đến khi chúng kết kén, mặt khác xuống tay tìm kiếm xưởng, chờ đến guồng quay tơ thủy lực chế tác xong, cũng nên thu hoạch lứa tằm xuân đầu tiên này rồi, sau đó đem tơ xe thành sợi đưa ra thị trường sớm nhất.
Dưới tay Nghiêm gia chủ yếu là xưởng gia công, làm buôn bán tơ lụa, cho nên lô hàng đầu tiên có thể trực tiếp cung cấp Nghiêm gia, dư lại nàng chính mình thuê người dệt thành con lụa, thông qua vận tải đường thủy chuyển đến địa phương khác, như thế bớt việc tiết kiệm thời gian.
Hết thảy đều như Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh đoán trước, phát triển thật sự thuận lợi. Thực mau nhóm tằm đầu tiên kết kén, Lạp Lệ Sa nhắc nhở người nuôi tằm kịp thời quan sát tuần tra, chuẩn bị cho tằm lên giàn, liền như vậy mấy ngày lứa tằm do các nông hộ nuôi đều lần lượt kết kén.
Một đường tới nay đều là dựa theo Lạp Lệ Sa chỉ đạo phương pháp nuôi tằm, tỷ lệ kết kén chất lượng cao đã tăng hai phần, kén tằm trước đây mỗi bạc bất quá mười hai cân, hiện nay xử lý tốt liền tăng lên mười bốn cân, càng làm cho người nuôi tằm hoan thiên hỉ địa.
Lạp Lệ Sa có hai hình thức thu tơ tằm, một là trực tiếp thu kén tằm, hai là trực tiếp thu tơ tằm, loại thứ nhất tuy giá cả thấp rất nhiều, nhưng sẽ giúp nông hộ giảm bớt rủi ro, bởi vì tơ tằm cần tự mình ươm. Nếu xử lý không tốt sẽ làm hao tổn phẩm chất tơ, bởi vậy người không có bao nhiêu kinh nghiệm đều sẽ trực tiếp bán kén tằm, thu vào tuy thấp một ít nhưng tiết kiệm sức lực và thời gian, hơn nữa tuyệt đối tốt hơn nhiều so với việc làm ruộng cực khổ.
Kỳ thật Phác Thái Anh có chút không hiểu, kén tằm gia công tốn thời gian, các nàng thu mua lượng lớn kén tằm như vậy, đều phải tốn hao thời gian nhân lực để ươm tơ, ngược lại không nhanh bằng trực tiếp thu tơ.
Lạp Lệ Sa nhìn nàng nói: "Vậy Thái Anh giúp ta tính một chút, thu kén tằm về chính chúng ta ươm ra một cân tơ, cùng trực tiếp mua tơ giá cả chênh lệch thế nào?"
Phác Thái Anh suy nghĩ một chút, thuê người ươm tơ tiền công một ngày khoảng 60 văn tiền, một người ươm được một lượng tơ, một cân kén tằm giá 200 văn tiền, như vậy tính toán, thu kén tằm ươm tơ, một cân tơ thành phẩm giá trên dưới 2000 văn, mà trực tiếp mua một cân tơ giá khoảng hơn 1900 văn.
Trong lòng tính toán xong, Phác Thái Anh ra dấu nói: Thu một cân tơ có thể rẻ hơn mười đến hai mươi văn tiền.
Lạp Lệ Sa gật gật đầu, khen nói: "Thái Anh giỏi quá, đích xác muốn quý mười đến hai mươi văn này, nhưng nàng biết không, tuy rằng tốn thêm mười tới hai mươi văn, nhưng mua về số lượng kén tằm cực lớn, chúng ta cần thuê rất nhiều người ươm tơ, những người này một ngày sẽ kiếm được 60 văn tiền. Có nông hộ nguyện ý bán kén tằm để giảm rủi ro, chúng ta thu về có thể giúp cho những người nghèo ven trấn Thanh Dương đang không việc làm có thêm thu nhập, 60 văn cũng đủ để họ ăn qua một ngày, còn chúng ta lời ít hơn hai mươi văn tiền, cũng không đáng kể."
Phác Thái Anh nghe xong sửng sốt, sau đó giơ lên cười liên tục gật đầu, ánh mắt nhìn Lạp Lệ Sa đều lấp lánh tinh quang. Thê tử của nàng dù trong hoàn cảnh nào cũng đều mang một tấm lòng bác ái, hỏi nàng làm sao có thể không tự hào đây.
Lạp Lệ Sa bị nàng nhìn đến ngượng ngùng, che khuất đôi mắt nàng: "Được rồi, không cần nhìn ta như vậy, chúng ta đi xem vườn dâu đã sửa sang thế nào."
Bởi vì muốn gia công ươm tơ, cùng với vận chuyển hàng hóa, Lạp Lệ Sa cho người xây thêm xưởng ươm tơ cùng kho hàng ở bên cạnh vườn dâu, trước mắt đã sắp hoàn công. Hàng hóa là tài sản của các nàng, tuyệt đối không thể để thất thoát, cho nên Lạp Lệ Sa rất coi trọng chuyện này, La Võ gần nhất cơ hồ cả ngày đều trông coi tại vườn.
Sau khi xây xong kho hàng cùng công xưởng, Lạp Lệ Sa cơ hồ đã đem toàn bộ của hồi môn Phác Thái Anh tiêu vào đó, liền dư lại không đến một trăm quan.
Bất quá Phác Thái Anh cũng không đau lòng, bởi vì sự thật chứng minh Lạp Lệ Sa đưa ra hai sáng kiến đều phi thường hữu dụng. Ươm tơ tiến hành khí thế hừng hực, bởi vì là chuyến đầu tiên, Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh cơ hồ thay phiên trông coi cả ngày, hướng dẫn những người làm công kia xử lý tơ thật tốt.
Mà Lạp Lệ Sa cũng dùng không ít chiến lược, nếu thợ ươm tơ đảm bảo đủ sản lượng cùng chất lượng nghiệm thu, sẽ được thưởng thêm bạc. Nếu hư hao quá nhiều, giá tiền công sẽ bị hạ thấp, kể từ đó chất lượng ngày càng tăng lên, những người phụ nữ ươm tơ nữ nhiệt tình mười phần, vượt xa Phác Thái Anh nguyên bản dự tính.
Nửa tháng này là thời điểm bận rộn nhất, Lạp Lệ Sa thu mua tơ đều phải tự tay kiểm định chất lượng, guồng quay tơ bên kia, công xưởng ươm tơ đều cần nàng cùng Phác Thái Anh giám sát, thế cho nên phá lệ bận rộn mệt nhọc.
Vì thế ở đầu tháng ba, Lạp Lệ Sa tuyển dụng thêm hai quản sự có kinh nghiệm, chuyên môn phụ trách giám sát hai quy trình này. Bọn họ đều trên bốn mươi tuổi, Lạp Lệ Sa trả tiền công không thấp, mục đích chính là giúp nàng bồi dưỡng hai người trẻ tuổi có năng lực, về sau kinh doanh phát triển, dĩ nhiên cần thêm quản sự có tài lại đủ tin cậy.
La Võ trưởng thành thực mau, tuy rằng còn không thể hoàn toàn đạt tới yêu cầu của Lạp Lệ Sa, nhưng vườn dâu bên kia Lạp Lệ Sa đã không cần quá mức nhọc lòng, việc nhỏ La Võ hoàn toàn có thể giải quyết, xảy ra vấn đề hắn cũng có thể kịp thời phản hồi lại đây, sau một lúc bận rộn hết thảy đều xử lý xong, xem như đâu vào đấy.
Hai người thả lỏng lại ở nhà nghỉ ngơi một ngày, tháng ba hoa đào đều nở rộ, hoa cỏ trong nhà cũng phát triển rất tốt, ngồi ở trong sân ngắm cảnh phá lệ thích ý.
Trên giàn leo trong sân, Phác Thái Anh đào trở về hai cây kim ngân, hiện nay đã phun ra lá mới, lại qua một tháng hàng rào sẽ mọc đầy cây kim ngân, mà hai cây tường vi hiện giờ cũng dài ra cành lá, rũ xuống bên ngoài hàng rào.
"Hoa đỗ quyên đều nở, hoa lan cũng không sai biệt lắm, trong nhà hoa lan không biết năm nay có thể nở kịp không."
Phác Thái Anh pha trà cho nàng, ra dấu nói: Qua mấy ngày trở về nhìn xem, vừa vặn có thể tìm một chút nấm.
Lạp Lệ Sa con ngươi sáng ngời: "Là đi hái nấm hương?"
Phác Thái Anh gật đầu, nghĩ nghĩ nói: Tìm một ít về, ta làm xôi nếp nấm hương cho nàng ăn.
Đây là món Lạp Lệ Sa thích nhất, có cơ hội Phác Thái Anh vẫn muốn cho nàng nếm thử, năm nay cuộc sống khá lên, nhưng Lạp Lệ Sa ngược lại so dĩ vãng càng vất vả, lao tâm lao lực. Nhìn nhìn cách đó một đàn gà ríu rít, trứng gà trong nhà đã ăn không nổi, cầm đi bán không ít. Gà tạm thời không thiếu, có thể nấu canh gà bồi bổ thân thể cho Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa cũng không nghĩ tới Phác Thái Anh đang muốn đối đàn gà động thủ, chỉ là bỗng nhiên nghe được trong nhà tiếng gà kêu quang quác, dồn dập mà vang dội, liền nói câu: "Hôm nay lại có gà đẻ trứng?"
Phác Thái Anh gật đầu: Trong nhà trứng tích cóp không ít, ngày mai ta cầm đi bán, trữ lâu rồi đều sắp hỏng.
Trứng gà là thực phẩm bổ dưỡng có thể tiếp thu đối với người bình dân, ba văn tiền một quả bán rất nhanh, cho nên không lo lắng về sức tiêu thụ.
Chỉ là, Lạp Lệ Sa nghĩ nghĩ, đột nhiên mở miệng hỏi Phác Thái Anh: "Nàng ăn qua trứng bắc thảo chưa?"
Phác Thái Anh sửng sốt lắc đầu: Cái gì kêu "Trứng bắc thảo"?
Lạp Lệ Sa suy nghĩ một chút, lúc này Đường triều hẳn là còn chưa có trứng bắc thảo, trong lòng tức khắc có chút hưng phấn, nàng đều quên mất, vừa rồi không phải Phác Thái Anh vô tình nhắc tới trứng gà quá nhiều, nàng cũng chưa nghĩ đến cách làm này.
Vì thế nàng hứng thú bừng bừng giải thích cho Phác Thái Anh: "Trứng bắc thảo chính là dùng bột vôi cùng phân tro bọc lấy trứng gà, chờ đến thời gian nhất định, lòng trắng trứng cô đặc lại biến thành mềm dẻo, hương vị đặc biệt ngon, khác hoàn toàn với trứng gà, hơn nữa giữ được rất lâu."
Phác Thái Anh có chút mờ mịt, Lạp Lệ Sa cười nói: "Chờ ta làm ra tới cho nàng xem, ta đi trước mua vôi bột."
Nói làm liền làm, Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa sốt sắng đi ra chợ, không khỏi bật cười. Nàng đột nhiên nghĩ, kỳ thật Lạp Lệ Sa đi mở tửu lầu cũng không tệ, nàng ấy biết làm rất nhiều món ăn mới đặc sắc, còn có những thức ăn vặt kỳ lạ thơm ngon kia. Nghĩ đến đây, nàng đều nhấp miệng nở nụ cười, sau đó nhớ đến Lạp Lệ Sa cần phân tro, nhìn nhìn bên ngoài, nàng khẽ lắc đầu, nàng ấy muốn làm gì mình cũng chỉ có thể hỗ trợ.
Phác Thái Anh tìm rơm rạ về, chuẩn bị đốt phân tro cấp thê tử của nàng làm trứng bắc thảo.
Lúc Lạp Lệ Sa trở về, liền nhìn thấy Phác Thái Anh đang sàng tro, tức khắc bật cười: "Thật là ngoan."
Phác Thái Anh liếc mắt nhìn nàng, hừ nhẹ một tiếng tiếp tục bận rộn. Lạp Lệ Sa cúi đầu hôn nàng một ngụm, thấy tiểu cô nương đỏ mặt oán trách lúc này mới đi vào phòng bếp.
Làm trứng muối cần phải chọn trứng gà đã rời ổ một đoạn thời gian, hơn nữa không thể có khe hở, bằng không sẽ hư.
Bột vôi thêm nước lạnh trộn đều, lại để vào phân tro. Để trứng ngon hơn, Lạp Lệ Sa bỏ thêm muối cùng hương liệu vào đó, sau khi tạo thành hỗn hợp sền sệt, nàng đem trứng gà bọc kỹ lưỡng, lại quấn lên một tầng gỗ vụn, đặt ở nơi râm mát.
"Để khoảng mười ngày là có thể ăn, làm rau trộn trứng bắc thảo là thích hợp nhất, ăn rất ngon đấy."
Phác Thái Anh tò mò mâm mê quả trứng, gật gật đầu.
Hai ngày sau, guồng quay tơ thủy lực chính thức đưa vào vận hành, Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh đi hiện trường nhìn, một khắc bánh xe nước kia chuyển động, hai người cơ hồ ngừng lại hô hấp, nhìn tơ tằm chạy lên khung cửi, được xe lanh kéo sợi bởi 32 con suốt, tơ theo cán cong được kéo duỗi, cuồn cuộn không ngừng quấn quanh lên, phi thường thuận lợi.
Sản lượng tằm xuân gấp đôi tằm thu, nhưng chỉ trong mấy ngày liền giải quyết xong.
Để bán được số lượng tơ lụa nhiều thế này, Lạp Lệ Sa phải tự mình đến phủ Tô Châu để bàn bạc cùng các thương nhân bên đó. Chung thúc là người đề cử, qua bên kia sẽ ký kết hiệp ước. Bởi vậy, lần này Lạp Lệ Sa theo thuyền buôn đến Tô Châu.
Phác Thái Anh biết được tin này có chút luyến tiếc, trong nhà không thể thiếu người trông coi, hơn nữa Lạp Lệ Sa cũng không muốn mang theo nàng đi phủ Tô Châu, cho nên nàng tạm thời phải cùng Lạp Lệ Sa tách ra.
Lần đi này rất vội vàng, hơn nữa thủy lộ một đường phiêu diêu, tư vị rất không thoải mái. Qua bên kia Lạp Lệ Sa còn phải thương lượng cùng những người đó, nàng sợ mang theo Phác Thái Anh sẽ làm nàng ấy mệt nhọc.
Sau khi Lạp Lệ Sa nói rõ chuyện này với Phác Thái Anh, tiểu cô nương gật đầu, nhưng cũng không quá yên tâm mà dặn dò: Nàng nhất định phải chiếu cố tốt bản thân.
Lạp Lệ Sa nở nụ cười: "Không có việc gì, phủ Tô Châu không xa, ta ký kết xong lập tức trở về. Lúc đó trứng muối liền có thể ăn, nàng nhất định phải ngoan ngoãn ở nhà, ta đã dặn La Võ, nàng sẽ thay ta đến giám sát vườn dâu, nơi đó có người canh gác sẽ an toàn rất nhiều, bằng không ta không yên tâm, ân?"
Nghe nàng lải nhải một hồi dặn dò, Phác Thái Anh nhịn không được nở nụ cười, liên tục gật đầu: Đã biết. Nàng một người ở bên ngoài, mới phải cẩn thận.
Lạp Lệ Sa sáng sớm hôm sau liền phải theo thuyền buôn rời đi, ban đêm Phác Thái Anh ôm nàng vẫn luôn rầu rĩ không vui, cũng ngủ không yên.
Từ lúc các nàng tương ngộ liền không tách ra, hiện tại Lạp Lệ Sa muốn đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, nàng ấy sẽ phải tao ngộ những gì, nàng cũng không biết. Chuyến này đi nhanh nhất cũng mất sáu bảy ngày mới có thể trở về, nàng càng lo lắng Lạp Lệ Sa một người ở bên ngoài gặp phải chuyện không tốt, tuy rằng biết Lạp Lệ Sa rất lợi hại, nàng vẫn nhịn không được miên man suy nghĩ.
Lạp Lệ Sa tự nhiên có thể cảm giác được nàng không ngủ, thấp giọng nói: "Nàng làm sao còn chưa ngủ?"
Phác Thái Anh ngưỡng đầu ở trong bóng đêm nhìn hình dáng mơ hồ của nàng, lại ôm chặt nàng, đem đầu chôn trong lòng ngực nàng, động tác không muốn rời xa không thể buông tay, Lạp Lệ Sa cảm giác được rõ ràng.
Nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng: "Không sao đâu, ta rất nhanh trở về, nè, ta xem Tô Châu có thứ gì tốt, mang chút trở về cho Thái Anh nhà ta, chịu không?"
Phác Thái Anh lắc đầu, viết lên lòng bàn tay nàng: Không cần, ta chỉ cần nàng bình an trở về.
Lạp Lệ Sa trong lòng mềm đến lợi hại, hôn hôn cái trán của nàng: "Ta hứa."
Hôn hôn tiểu cô nương mềm mụp trong lòng, Lạp Lệ Sa nghiêng đầu nhìn nàng: "Còn không ngủ được sao?"
Phác Thái Anh đích xác không buồn ngủ, gật gật đầu.
Lạp Lệ Sa nghe vậy, thấp thấp nói: "Kia...... Chúng ta...... Có thể chứ?"
Giọng nói nhẹ nhàng rơi xuống, Lạp Lệ Sa lật qua thân hư đè ở trên người Phác Thái Anh, ý vị thực rõ ràng.
Phác Thái Anh gương mặt nóng bỏng, ánh mắt dao động không dám nhìn nàng, cuối cùng vẫn duỗi tay ôm cổ Lạp Lệ Sa.
Trong không khí nhiệt ý dần dần đốt lên, trong bóng đêm, Lạp Lệ Sa luồn những ngón tay vào mái tóc Phác Thái Anh, cắn môi nhẫn nại, thẳng đến cuối cùng áp lực không được.
Bởi vì Lạp Lệ Sa sắp đi xa nhà, Phác Thái Anh sợ mệt nàng, tới một lần liền ngoan ngoãn bị Lạp Lệ Sa lăn lộn đến hoàn toàn, giữa mơ mơ màng màng nơi nào mà không buồn ngủ, rốt cuộc chìm vào giấc mộng đẹp.
----------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com