Chương 114: Người trong lòng
Thành phố không có hệ thống sưởi, chỉ có thể dựa vào máy điều hòa hoặc dựa vào người khác để sưởi ấm.
Chân tay lạnh cóng dần dần ấm lên, Phác Thái Anh được bao quanh bởi chiếc khăn quàng cổ và đôi găng tay của Lạp Lệ Sa. Nàng cầm ly nước ấm trong tay, ngoan ngoãn ngồi trên sô pha trong phòng khách, thỉnh thoảng lại uống một ngụm nước ấm.
Lạp Lệ Sa bưng hai bát mì nóng hổi từ trong bếp ra, nhìn về phía Phác Thái Anh.
Không đợi cô gọi, Phác Thái Anh đã nghe thấy mùi trứng luộc rồi chủ động bước đến, rửa tay và dùng bữa.
Tốc độ ăn của nàng khá nhanh, nhưng tư thế vẫn rất trang nhã.
Lạp Lệ Sa ngước nhìn nàng, hỏi:"Em chưa ăn tối à?"
Phác Thái Anh nói: "Em chỉ ăn một vài quả cà chua bi."
Đối với người trong giới giải trí, dù cho có gầy thành bọ ngựa thì vẫn phải ăn kiêng, không bao giờ để dạ dày mình căng ra.
Ăn được vài đũa, Phác Thái Anh chậm rãi nhai nuốt xuống, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn thoáng qua chỗ ngồi của Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa rũ mắt, không nhìn nàng, chỉ nhìn mì trong bát, không biết đang nghĩ gì.
Phác Thái Anh đảo mắt nhìn quanh, đột nhiên thấy trên mu bàn tay Lạp Lệ Sa lại có thêm một vài vết nứt nhỏ.
Lòng nàng bỗng nhói đau.
Tại sao vẫn giống như trước?
Lúc nào cũng ngược đãi bản thân, không quan tâm đến thân thể của mình.
Nhưng bây giờ nàng không có tư cách chỉ trích cô. Phác Thái Anh nhìn chằm chằm vết nứt nhỏ trên tay cô, nghiến răng nghiến lợi ăn mì.
Lạp Lệ Sa sẽ không để rác trong phòng bếp qua đêm. Sau bữa ăn, Phác Thái Anh giành việc rửa bát, sau đó vội vàng đi đổ rác ở dưới sảnh.
Lạp Lệ Sa trầm ngâm nhìn nàng, sau đó đưa cho nàng thẻ thang máy và chìa khóa cửa.
Phác Thái Anh cũng không khách khí, nàng nhận lấy rồi ôm vào trong lòng, xuống lầu vứt rác, sau đó đến siêu thị trước cửa tiểu khu để mua hai tuýp kem dưỡng da tay.
Về đến nhà, nàng không có ý định trả lại chìa khóa.
Lạp Lệ Sa gãi gãi trán, đưa tay phải ra, đang định hỏi thì Phác Thái Anh đã đặt kem dưỡng da tay vào lòng bàn tay cô.
"Tay em hơi lạnh vào mùa đông nên em đã mua một tuýp. Trung tâm thương mại có chương trình khuyến mãi, mua một tặng một nên nhân tiện đưa cho chị một tuýp." Phác Thái Anh giải thích.
Lạp Lệ Sa thu tay phải lại và lại đưa tay trái ra, nói mục đích rõ ràng: "Chìa khóa."
Phác Thái Anh: "..."
Công cuộc đánh trống lảng thất bại, nàng chậm rãi trả chìa khóa lại cho Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa lấy lại chìa khóa, nhìn xuống kem dưỡng tay, thấp giọng giải thích: "Tôi không có chìa dự phòng."
Cô chỉ có một chiếc này thôi. Nếu nàng muốn, cô có thể đến cửa hàng chìa khóa để làm một bản sao.
Dù cả hai mới chỉ biết nhau chưa đầy hai ngày.
"Vâng ..." Phác Thái Anh cúi đầu, nhìn về phía cửa sổ kiểu Pháp một lúc lâu, hai mắt sáng ngời, reo lên:"Ôi, tuyết lại rơi rồi, em không có mang theo ô...."
Giọng điệu có vẻ tiếc nuối, nhưng ánh mắt lại trong veo, dường như rất vui mừng.
Lạp Lệ Sa nhìn tuyết rơi, sau đó lại nhìn Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh nói: "Xin lỗi, em để quên ô của chị ở nhà bạn rồi, hôm khác em sẽ mang đến trả lại cho chị."
Lại có thêm một lý do để đến.
Dù là người trì độn đến mấy thì cũng có thể biết được nàng đang cố ý tiếp cận.
Lạp Lệ Sa im lặng một lúc, bất đắc dĩ mở miệng: "Em ngủ trong phòng dành cho khách đi."
Phác Thái Anh nghe xong, mắt càng thêm sáng ngời.
Bị ánh mắt này của nàng làm cho tim đập rộn ràng, Lạp Lệ Sa đành duỗi tay, che mắt nàng lại.
Khi Lạp Lệ Sa thực hiện loại hành động này, Phác Thái Anh thường ngẩng đầu lên và hôn vào lòng bàn tay của Lạp Lệ Sa.
Lúc này phản xạ của nàng cũng là ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua nhưng không hôn mà chỉ hơi cúi đầu, dùng trán mình cụng nhẹ vào lòng bàn tay lạnh lẽo của cô.
Lạp Lệ Sa rụt tay về, rũ mi nhìn vào mắt nàng, ánh mắt càng lúc càng sâu.
Nàng cũng nhìn Lạp Lệ Sa, ánh mắt kích động, như chiếc móc câu câu lấy lòng cô, khiến đáy lòng gợn sóng.
Không khí xung quanh dần nóng lên, lòng bàn tay vừa được nàng chạm vào cũng nóng ran.
Sức nóng lan truyền, dần dần dâng đến tim cô.
Tầm mắt Lạp Lệ Sa trượt xuống, rơi vào đôi môi đỏ mọng của nàng. Nhìn chằm chằm vài giây, giọng cô liền trở nên nhẹ nhàng: "Vậy thì ... ngủ ngon ..."
Phác Thái Anh nhếch khóe môi: "Ngủ ngon ... tặng cho chị nụ hôn chúc ngủ ngon này!"
Nói xong, nàng kiễng chân lên, nhanh chóng đặt lên má Lạp Lệ Sa một nụ hôn rồi chạy về phòng ngủ dành cho khách.
Chạy vào phòng ngủ, nàng lăn mình vào trong chăn bông như một chiếc bánh mì nướng, vuốt ve khóe môi, lăn từ đầu giường đến cuối giường, không ngừng cười trộm.
Những cái ôm, những nụ hôn ... các nàng thậm chí từng làm nhiều điều thân mật hơn thế này, nhưng nàng vẫn sẽ cảm thấy rung động trước nụ hôn chúc ngủ ngon đơn giản và đầy tính nghi thức này.
Lạp Lệ Sa đứng bên cửa sổ kiểu Pháp, vươn tay vuốt ve phần gò má vừa bị hôn, mơ hồ nhớ về cảm giác mềm mại nào đó.
Cô nhìn về hướng phòng ngủ dành cho khách, hai tai giật giật, khóe môi gợi lên một nụ cười.
*
"Bác sĩ Lạp, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng."
"Lạp lão sư, buổi sáng tốt lành."
"Được."
Buổi sáng, sau khi đến văn phòng, Lạp Lệ Sa vừa ngồi xuống thì đàn em trong khoa liền duỗi tay mượn đồ của cô.
"Sư tỷ, cho em mượn kem dưỡng tay với."
"Cậu có bao giờ trả lại chưa?" Lần nào hắn cũng nói là mượn.
Lạp Lệ Sa lấy tuýp kem dưỡng tay mới tinh từ túi áo blouse trắng ra, do dự một giây rồi lại bỏ lại vào túi, mở ngăn kéo ra và ném tuýp cũ cho đàn em.
Đàn em nhận lấy, cười ha ha:"Khi nào nhận lương thì em sẽ mua cho chị một tuýp mới."
Lạp Lệ Sa không trả lời, cô bật máy tính để kiểm tra những bệnh nhân vừa nhập viện tối qua.
Vào ngày đầu tiên trở lại lâm sàng, cô đã mua cho mình một tuýp kem dưỡng tay.
Cô không biết mình có ý nghĩ này từ khi nào.
Đồng nghiệp trực ca đêm mang khẩu trang bước ra ngoài: "Em già rồi, chịu không nổi, thật sự chịu không nổi nữa rồi."
Y tá đưa cho cô ấy một túi sủi cảo chiên: "Nếu một ngày nào đó tôi đổi nghề thì chắc chắn lý do là làm ca đêm đấy."
Y tá trực đêm vất vả hơn bác sĩ rất nhiều. Chín trong mười y tá đổi nghề đều là do họ không thể chịu đựng được việc trực ca đêm thêm nữa.
Một bác sĩ vừa được luân chuyển từ khoa phẫu thuật l*иg ngực vừa ăn sáng, vừa rung đùi đắc ý: "Tôi rất hài lòng với cuộc sống của mình khi đến khoa ung bướu. Luôn tan làm đúng giờ, ban đêm cũng không thường xuyên vất vả như vậy."
Y tá trưởng bước vào, chống nạnh nói:"Đáng lẽ ra nên ném các người đến khoa cấp cứu trong một tháng để khi các người trở lại vẫn có thể nhận biết được khoa chúng ta vẫn còn ổn đấy." Cô ấy lại chỉ về phía vị bác sĩ đang đắp mặt nạ:"Tiểu Tiền, sao em lại đắp mặt nạ rồi?"
"Cũng không thể trách tôi được. Khi phụ nữ bắt đầu lớn tuổi thì tự nhiên biết được nhiều cách chăm sóc da. Tôi không phải là bác sĩ Lạp, tôi không muốn lơ là vẻ đẹp tự nhiên của mình giống chị ấy."
Lạp Lệ Sa nghe vậy liền nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Khi có tuổi thì sẽ luôn muốn chăm sóc da à.............
"Đủ rồi đấy, cô mới 26 tuổi, còn tôi đã 27 rồi, tôi có nói gì chưa?" Y tá trực ban trêu chọc.
Vị bác sĩ đang đắp mặt nạ than khóc:" Không giống gì cả. Chị đã kết hôn rồi, cũng có chồng lo đồ ăn sáng cho mình, còn tôi thì vẫn chưa kết hôn, thức đêm nhiều sẽ rất xấu xí, không thể tìm được đối tượng............"
Y tá trưởng liền xỉa vào đầu cô ấy:" Được rồi, đừng than nữa, hôm nào tôi sẽ giới thiệu cho cô đối tượng hẹn hò!"
Buổi tối có các hoạt động học thuật do khoa tài trợ nên cô phải tăng ca. Lạp Lệ Sa lo lắng tối hôm qua Phác Thái Anh vì muốn nhìn thấy cô nên đã ngốc nghếch ngồi trước cổng tiểu khu để đợi cô về. Vì thế cô cầm di động lên, muốn nhắn tin cho nàng.
Nhưng cô không biết nhắn như thế nào.
Không biết tối nay nàng có đến nữa hay không.
Lạp Lệ Sa suy nghĩ một chút rồi chụp ảnh lịch trình hội nghị học thuật trên bàn, đăng lên story rồi để chế độ cho một mình Phác Thái Anh thấy.
【Hội nghị học thuật, từ 6 giờ chiều đến 10 giờ tối. 】
Phác Thái Anh nhìn thấy tin này khi đang ngồi trong quán cà phê, nàng khẽ thở dài.
Khi nào cô mới có thể thôi bận rộn như vậy?
Cô bận đến mức khiến nàng không thể mời cô đi chơi.
Thật ra, nếu xét từ tính cách, kinh nghiệm và tình cảm của cô đối với bản thân nàng thì có đến 90% xác suất giống với người đó.
Đặc biệt là loại cảm giác này, không cần suy nghĩ và suy luận quá nhiều, chỉ cần dựa vào cảm giác để ngầm nhớ lại việc sớm chiều ở chung, liền có thể phát hiện người trước mặt chính là người trong lòng mình.
Nhưng nàng vẫn muốn xác nhận lại một chút.
Bằng không, mỗi khi nghĩ đến Lạp Lệ Sa ở thế giới ảo liều mạng tìm kiếm rồi chờ đợi nàng trong vô vọng, lòng nàng sẽ quặn thắt lại, đau đớn như muốn chết đi.
Phác Thái Anh không có nhiều tham vọng, cũng không thích nhìn lại quá khứ.
Ngay cả khi Lạp Lệ Sa không thể nhớ ra nàng, chỉ cần Lạp Lệ Sa này và Lạp Lệ Sa kia là cùng một người thì nàng đã cảm thấy mãn nguyện rồi.
Sau bao nhiêu thăng trầm, cuối cùng nàng cũng cảm thấy bản thân may mắn khi có thể gặp lại cô giữa biển người bao la.
Rốt cuộc, chuyện đã xảy ra cũng đã xảy ra rồi, nên cứ ở đây mà than trời trách đất cũng không có ích gì.
Nếu phát sinh vấn đề thì cứ mạnh dạn giải quyết chúng.
Cuộc sống này chẳng phải đều là những câu hỏi chồng chéo sao?
Ngay cả khi rắc rối này được giải quyết, không có gì đảm bảo rằng tương lai sẽ thuận buồm xuôi gió.
Có lẽ những trải nghiệm trong bệnh viện đã khiến nàng hiểu rằng có một cơ thể khỏe mạnh là điều tốt nhất với những người trên thế gian này.
Tất cả những gì nàng mong cầu chỉ đơn giản là gia đình và người yêu mình luôn bình an vô sự.
Chỉ cần cùng nhau khỏe mạnh thì tương lai vẫn còn một khoảng thời gian dài. Nàng có thể khiến Lạp Lệ Sa yêu mình một lần nữa, các nàng có thể chậm rãi giải quyết vấn đề này cả đời.
Phác Thái Anh ngồi trong quán cà phê, cầm lấy giấy bút rồi phác họa lại cảnh tượng lần đầu tiên hai người gặp gỡ nhau.
Sinh nhật của Lạp Lệ Sa là vào ngày 21 tháng 11.
Vào ngày sinh nhật ở thế giới ảo, nàng bôn ba bên ngoài để chống chọi dư luận, còn Lạp Lệ Sa thì đóng chặt cửa phòng, chạm khắc gỗ hết ngày này qua ngày khác.
Nàng muốn vẽ lại tất cả những gì đã xảy ra trong thế giới đó như một món quà sinh nhật bù đắp cho Lạp Lệ Sa.
*
Trong những ngày nghỉ phép này, Phác Thái Anh ở nhà vài ngày, sau đó bay đến Thượng Hải, chờ cơ hội tiếp cận Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa không thể hiểu được tại sao bản thân mình lại viết ra cái tên ' Phác Thái Anh' nên lúc nào cũng canh cánh trong lòng, vì vậy cô đã để cho Phác Thái Anh tiếp cận mình.
Cho đến khi Phác Thái Anh mang một vài mảnh gỗ và một bộ công cụ đến trước cửa rồi yêu cầu cô chạm khắc gỗ.
"Chị có thể khắc bất cứ thứ gì, hươu con, mèo con hoặc chó con, chị thích cái gì thì cứ khắc cái đó đi." Phác Thái Anh nói.
Lạp Lệ Sa liếc nhìn mảnh gỗ, lạnh lùng nói:"Tôi sẽ không làm như thế."
Yêu cầu khó giải thích này có chút khó khăn, Phác Thái Anh cũng cảm thấy không ổn, nhưng nàng thật sự muốn kiểm tra Lạp Lệ Sa.
"Hay là chúng ta cùng nhau nghiên cứu cách chạm khắc gỗ nhé? Chúng ta sẽ đăng ký học cùng một lớp học sở thích." Nàng đưa ra gợi ý.
"Nhưng đây không phải là sở thích của tôi." Lạp Lệ Sa trực tiếp từ chối.
Phác Thái Anh lo lắng đến mức vò đầu bứt tai: "Chắc chắn trong tương lai chị sẽ thích việc này thôi!"
Ngày nào Lạp Lệ Sa cũng chạm khắc gỗ, khắc động vật nhỏ, thuyền và chân dung trong suốt nửa tháng ở thế giới ảo. Cô cũng đặt ra mục tiêu chạm khắc một gia đình bốn người gồm bản thân, Phác Thái Anh, Nguyễn Sanh và Nguyễn Anh.
"Nếu sau này có hứng thú thì lại nói tiếp." Lạp Lệ Sa nhận lấy tấm gỗ, nhưng không bắt tay vào việc chạm khắc ngay.
Phác Thái Anh nhìn cô, có chút mất mát, nhưng không nói gì.
Vài ngày sau, Phác Thái Anh kết thúc kỳ nghỉ phép, lại tiếp tục lịch trình bận rộn của mình, bay về Bắc Kinh, tạm thời đặt Lạp Lệ Sa sang một bên.
Lạp Lệ Sa tạm thời không thích nghi việc không nhìn thấy Phác Thái Anh quấy rầy mình nữa.
Cô cầm lấy gỗ và dụng cụ mà Phác Thái Anh đưa cho rồi nhìn chằm chằm chúng một lúc.
Còn không phải là do cô chưa từng học qua chạm khắc động vật à?
Cô sẽ không thực hiện bất kỳ lời hứa nào một cách tùy tiện.
Tự nhiên lại xấu tính như vậy, không quan tâm đến cô nhiều ngày liền............
Lạp Lệ Sa - người đã bị bỏ rơi trong nhiều ngày, nhặt con dao hình vòng cung lên rồi tìm video hướng dẫn nhập môn chạm khắc trên Internet, yên lặng chạm khắc gỗ.
Càng khắc nhiều thì cô lại càng cảm thấy thuận tay.
Sau khi xem video, cô gần như có thể chạm khắc hoàn hảo một vật nhỏ.
Cô nghĩ, có lẽ đây là thiên phú của mình.
Chiếc lá, thỏ con, hồ lô, nai con ...
Một đám gỗ nhỏ dần thành hình, Lạp Lệ Sa tô màu cho chúng, muốn chụp ảnh cho Phác Thái Anh xem nhưng lại muốn giữ lại chút mặt mũi cho bản thân.
Cô lại tiếp tục đăng tải tin mà chỉ có Phác Thái Anh mới nhìn thấy được, giả vờ như đây chỉ là một chia sẻ bình thường.
【Không cần thầy dạy cũng biết. 】
【[Hình chiếc lá], [Hình thỏ con], [Hình nai con]. 】
Phác Thái Anh lướt xem tin của cô, nhìn nó rất nhiều lầm.
Nàng thật sự rất vui, nhưng sau đó lại phát ra tiếng cười lạnh.
Không cần thầy dạy cũng biết?
Ôi.
Câu nói 'không cần thầy dạy cũng biết' đâu phải chỉ như thế này. Kỹ năng dỗ dành, kỹ thuật hôn, còn có loại chuyện thân mật trên giường.........cái nào mà không phải do nàng luyện tập với cô từng chút từng chút một?
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com