Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 95: Cửa sổ sát đất

Đôi môi lạnh lẽo áp lên người, thân thể bị cô ôm chặt, Phác Thái Anh bèn nhắm mắt lại theo bản năng.

Người bên cạnh thấp giọng nỉ non:"Tôi không có làm chuyện xấu....."

  Phác Thái Anh do dự một lúc khi hơi thở ấm áp của cô phả vào tai. Nàng trút đi nỗi sợ hãi trong lòng, vươn tay ra ôm lấy Lạp Lệ Sa.

Không phải là sự trách móc hay ánh nhìn lạnh lùng như nàng nghĩ, mà là một lời giải thích cùng một cái ôm.

Hai người ôm lấy nhau, thân thể dán chặt vào nhau.

Không ai mở miệng nói chuyện, chỉ lặng lẽ cảm nhận nhiệt độ cơ thể và nhịp tim của nhau.

Một lúc lâu sau, Phác Thái Anh phá vỡ sự im lặng, nhẹ nhàng hỏi Lạp Lệ Sa: "Lan Bân là ai vậy?"

Lạp Lệ Sa buông tay ra, nhìn vào chân mày của nàng, cô xoa nhẹ nốt ruồi lệ ở đuôi mắt nàng, không lựa chọn che giấu mà thẳng thắn nói:"Là bố ruột của Lan Chu, ông ta nhập viện vì ung thư ruột kết."

Phác Thái Anh suy nghĩ một lúc, đoán ra một số vấn đề:"Tại sao chị lại điều tra mối quan hệ giữa Lan Chu và ông ấy........Ông ấy có thù cũ với chị có đúng không?"

Lạp Lệ Sa gật đầu: "Ông ta thuộc nhóm buôn người đã bắt cóc em gái tôi vào năm đó."

  Phác Thái Anh siết chặt góc áo của Lạp Lệ Sa: "Ông ấy còn sống không?"

Nàng mơ hồ nhớ ra trong nguyên tác, người đầu tiên mà Lạp Lệ Sa xuống tay là một người bệnh.

"Chết rồi." Lạp Lệ Sa vén tóc mai của nàng lên, giọng điệu có chút nhẹ nhàng:"Ung thư thời kỳ cuối, đã di căn toàn thân, không thể cứu được nữa."

Một vài người trong số bọn chúng chết quá nhẹ nhàng, chúng không chết trong tay cô.

Thật đáng tiếc.

Nhưng cô đã hứa với Phác Thái Anh từ nay về sau sẽ không làm chuyện xấu nữa.

  Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa, mấp máy môi, muốn nói lại thôi, ánh mắt dần trở nên phức tạp.

Lạp Lệ Sa cảm nhận được ánh mắt của nàng liền cảm thấy buồn phiền, cô vươn tay miết lấy cằm nàng:"Em đang lo lắng chuyện gì vậy?"

Cái chạm lạnh như băng khiến nàng nổi da gà. Phác Thái Anh quay mặt đi, thoát khỏi tầm tay của cô.

"Em muốn hỏi tôi có động tay động chân với ông ta không à?" Lạp Lệ Sa xoay mặt nàng lại, bắt nàng phải nhìn vào mình. Cô nhẹ nhàng chạm vào môi nàng, hỏi như không hỏi:" Tại sao em luôn nghĩ tôi là loại người xấu xa như vậy......"

Giọng điệu của cô vẫn dịu dàng, nhưng ánh mắt càng ngày càng lạnh.

  Phác Thái Anh đặt tay mình lên giữ chặt mu bàn tay cô. Nàng rũ mi mắt, yên lặng suy nghĩ điều gì đó.

Lạp Lệ Sa bình tĩnh lại, cúi đầu nhìn nàng, đếm lông mi của nàng, như đang chờ đợi nàng phán xét.

"Trước đây chị dốc hết tâm tư của mình vì chuyện này có đúng không?" Phác Thái Anh cố gắng kết nối các mối quan hệ nhân quả.

Lạp Lệ Sa ừ một tiếng.

Cô đã xem qua rất nhiều thông tin và tìm hiểu về nhiều cách để xúc tác cái chết, sau đó, cô nhận ra rằng việc đẩy nhanh cái chết là một sự giải thoát cho Lan Bân.

Cô muốn treo mạng sống của hắn, mang đến cho hắn một tia hi vọng ít ỏi để hắn chết không nhắm mắt, đây mới chính là loại trả thù tốt nhất.

Phác Thái Anh đột nhiên vươn tay ra, ôm lấy eo Lạp Lệ Sa.

Như muốn trao cho cô một cái ôm muộn màng.

"Nếu thời điểm đó chị chịu nói ra cùng với em thì có lẽ chị đã cảm thấy dễ chịu trong lòng hơn rồi. Sau này khi gặp phải chuyện gì, chị đừng chịu đựng một mình nữa mà hãy thử chia sẻ cùng em một lần có được không?" Nàng nhẹ nhàng an ủi Lạp Lệ Sa.

Sự lạnh lẽo trong mắt Lạp Lệ Sa dần dần tan biến, cô cũng ôm lấy Phác Thái Anh, chần chừ một chút rồi vỗ nhẹ lên vai nàng, không nói gì.

  Phác Thái Anh nhạy bén hỏi:"Chị đã làm gì Lan Bân rồi?"

Với tính cách của Lạp Lệ Sa, nếu biết kẻ thù ở ngay trước mặt thì cô sẽ không từ thủ đoạn nào để trả thù.

Lạp Lệ Sa bình tĩnh nói:"Không làm gì cả, tôi chỉ nói cho hắn biết con gái hắn vẫn còn sống, tôi sẽ đưa con gái đến gặp hắn, để hắn cố gắng gượng thêm một chút, mãi cho đến hôm nay mới trút hơi thở cuối cùng........Thái Anh, chuyện này không trái pháp luật......."

Cô cố tình biện hộ cho mình.

  Phác Thái Anh khẽ thở dài:"Em cũng sẽ không xem chị như người lấy ơn báo oán. Còn Lan Chu thì sao? Tiếp theo chị sẽ làm gì Lan Chu? Chị cũng muốn trả đũa chị ấy đúng không?"

Lạp Lệ Sa không trả lời câu hỏi này.

Kế hoạch tiếp theo của cô quả thực là trả thù Lan Chu.

  Phác Thái Anh đẩy Lạp Lệ Sa ra:"Nếu chị không trả lời thì là ngầm đồng ý có đúng không?"

Lạp Lệ Sa nhướng mi nhìn nàng, vẫn là im lặng, ánh mắt dần dần trở nên ảm đạm.

  Phác Thái Anh nhẹ nhàng thuyết phục:"Lan Chu thật sự không biết về chuyện này. Chị ấy không phải là người xấu, cũng là người bị gia đình ruồng bỏ, chị không cần trả thù chị ấy chỉ vì tội lỗi của gia đình chị ấy. Chỉ bởi vì họ có quan hệ huyết thống nên chị mới muốn trả thù chị ấy sao?"

Cuối cùng Lạp Lệ Sa cũng chịu lên tiếng, vẻ mặt cô trở nên u ám, trong mắt như có một tầng băng mỏng, giọng nói có phần chua chát:"Tại sao lúc nào em cũng đứng về phía cô ta? Lần trước em cũng nói tốt cho cô ta trước mặt tôi. Em đối xử với cô ta rất đặc biệt."

Là vì em không muốn hai người thù hằn lẫn nhau!

  Phác Thái Anh vội vàng mở miệng muốn giải thích nhưng Lạp Lệ Sa lại đột nhiên áp sát, hôn lên môi nàng, chặn lời nói của nàng lại.

Lời nói bị nụ hôn thô bạo chặn lại, Phác Thái Anh muốn thoát ra, nhưng khi vừa giơ tay lên thì đã bị Lạp Lệ Sa dùng sức siết chặt. Bàn tay trượt từ cổ tay xuống, cô dùng năm ngón tay chen vào kẽ hở giữa tay nàng, buộc mười ngón tay nắm chặt vào nhau, áp lên cửa sổ thủy tinh.

Bị cô ép đến mức đau đớn, Phác Thái Anh giãy giụa, cắn mạnh vào môi Lạp Lệ Sa.

Môi bị nàng cắn đến phát đau. Lạp Lệ Sa nhắm mắt lại, che giấu cảm xúc trong mắt, nhưng vẫn không chịu buông ra, cô ghì chặt lấy nàng, không chút thương tiếc mà hôn lên môi nàng.

Mũi Phác Thái Anh bỗng dưng chua xót, hốc mắt nàng đỏ hoe khi bị cô đối xử thô bạo như vậy.

Lạp Lệ Sa rất mẫn cảm với cảm xúc của nàng. Cô đột nhiên ngừng hôn, mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của nàng rồi từ từ ngẩng đầu lên. Cô đành bất lực hôn nhẹ lên trán nàng, sau đó ôm chặt nàng vào lòng, im lặng không nói gì, nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm giải thích:"Thực xin lỗi, tôi không muốn làm tổn thương em, tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương em......."

Mặt trời lặn phía ngoài cửa sổ, những đám mây ẩn mình trong ánh hoàng hôn.

Ráng chiều chiếu qua khung cửa sổ, phủ lên người cả hai một tầng ánh sáng yếu ớt.

  Phác Thái Anh tựa vào lòng Lạp Lệ Sa, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, nhẹ nhàng thở dốc.

Nàng biết Lạp Lệ Sa rất sợ nàng khóc.

Mà việc khóc lại là kỹ năng cơ bản nhất của diễn viên.

Nàng có thể dễ dàng đỏ hốc mắt, sau đó nhìn vẻ mặt Lạp Lệ Sa dần trở nên ôn hòa hơn. Nàng muốn an ủi cô, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Lạp Lệ Sa ôm lấy nàng, hôn lên tóc nàng, hỏi: "Thái Anh, tôi quan trọng hơn, hay vẫn là cô ta quan trọng hơn?"

  Phác Thái Anh không hiểu tại sao cô lại hỏi những lời như vậy, nhưng vẫn nghiêm túc đáp: "Đương nhiên là chị rồi."

Trên thế giới này, trong lòng nàng chưa bao giờ có ai khác, lúc nào cũng chỉ có duy nhất một người là Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa im lặng một lúc, ngập ngừng hỏi: "Nếu tôi muốn gϊếŧ chết cô ta, em sẽ giúp tôi hay là giúp cô ta?"

  Phác Thái Anh bị câu hỏi bâng quơ này của cô dọa.

Nhưng nàng chỉ sợ trong nửa phút, sau đó buộc bản thân mình bình tĩnh lại để trả lời câu hỏi của cô.

Nàng không dám nói bừa, vì nàng sợ nếu không cẩn thận sẽ chọc thủng dây thần kinh nhạy cảm, mỏng manh của Lạp Lệ Sa, khiến cô làm ra loại hành động bức chết người khác.

"Nói chuyện." Lạp Lệ Sa trượt tay vào quần nàng, sờ vào một mảnh ẩm ướt mềm mại.

Cảm giác lạnh lẽo ập đến, đầu ngón tay như mang theo luồng điện khiến mặt Phác Thái Anh nóng lên:"Chị........chị đừng làm ở chỗ này....."

Cửa sổ bằng kính trong suốt từ trần đến sàn nhà, có thể nhìn rõ thế giới bên ngoài.

"Bên ngoài không thấy được bên trong, em đừng sợ." Lạp Lệ Sa an ủi nàng bằng giọng nói ấm áp, nụ hôn và lời nói đồng thời rơi xuống bên tai, đầu ngón tay di chuyển, cởi từng chiếc cúc áo của nàng ra:"Giúp tôi, hay là giúp cô ta?"

"Loại câu hỏi giả thiết này... Em....em không thể trả lời được..." Hơi thở Phác Thái Anh dần trở nên rối loạn, lưng nàng dán chặt vào ô cửa kính lạnh lẽo.

Lạp Lệ Sa xoay người nàng lại.

Nàng bám vào khung cửa sổ, ngước mắt nhìn bầu trời bên ngoài, trời quang mây tạnh, hoàng hôn đứt quãng từng nhịp; Nàng nhìn xuống phía dưới toà nhà, tất cả chúng sinh đều giống như kiến.

Hoàng hôn tràn vào phòng, chiếu lên làn da một mảnh mật sắc.

Lạp Lệ Sa ôm Phác Thái Anh từ phía sau, nhỏ giọng đe dọa nàng:"Về sau em đừng bao giờ nhắc đến cô ta nữa, tôi không thích cô ta."

Ánh sáng có chút chói mắt, Phác Thái Anh nhắm nửa mắt lại, cắn môi dưới, cười tủm tỉm:"Thì ra.......trước kia....chị luôn ghen với chị ấy........"

Âm thầm ghen tuông.

Nhưng nàng chưa bao giờ phát hiện ra mùi dấm nồng nặc này.

Sau khi bị nàng vạch trần tâm tư, Lạp Lệ Sa mặt không chút thay đổi. Cô lướt đôi môi hôn từ vai đến cổ nàng, sau đó bẻ cằm nàng lại, hôn lấy môi nàng, che kín lời nói của nàng.

  Phác Thái Anh không thể cười được nữa.

Nàng lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh chiều tà ngả về phía tây, dư quang yếu ớt hòa cùng đôi môi ẩm ướt, phát ra những tiếng rên khẽ. Mây tụ trong ánh hoàng hôn, mặt trời lặn nhường chỗ cho ánh trăng, khiến đóa hoa sâu kín nhất trong nàng không ngừng tuôn ra dịch hoa ướt đẫm.

*

Sau khi tắm rửa xong, Phác Thái Anh bước ra khỏi phòng tắm, gương mặt vẫn hồng như cũ.

Nàng mặc váy ngủ, cúi xuống nhặt đống tài liệu ngổn ngang trên sàn, thở dài nói: "Bác sĩ Lạp, đừng để thù hận làm mờ mắt."

Lạp Lệ Sa không đáp, lau sạch dấu vết trên sô pha và sàn nhà.

Cô gỡ hết bọc ghế sô pha ra, định ném chúng vào máy giặt.

  Phác Thái Anh cũng lặng lẽ nhặt chiếc áo sơ mi đang phủ lên thú bông để ném vào máy giặt.

Thú bông có một đôi mắt rất đáng yêu, vì nàng cảm thấy quá xấu hổ nên đã dùng áo của mình che mắt nó lại.

Lạp Lệ Sa ném vỏ bọc sô pha vào máy giặt. Phác Thái Anh bưng chậu nước, mang găng tay vào, tự tay giặt đồ lót của mình.

"Không phải chúng ta đang có một cuộc sống rất tốt sao? Vừa bình dị lại vừa yên ổn. Hay là do chị không thật sự thích việc ở bên nhau?"

"Không phải là không thích:" Lạp Lệ Sa bước đến bên cạnh nàng:"Để tôi làm giúp em."

  Phác Thái Anh đỏ mặt từ chối: "Là đồ lót của em, không cần chị giúp." Nàng chỉ vào áo sơ mi và áo khoác của hai người, "Chị giặt cái này đi."

Lạp Lệ Sa ngoan ngoãn giặt áo khoác của cả hai.

  Phác Thái Anh tiếp tục lải nhải dài dòng:"Chị có biết việc giặt quần áo, nấu cơm, đi siêu thị, đi làm, yêu đương, thỉnh thoảng cãi nhau......bình đạm ở cùng nhau cả đời, loại sinh hoạt này thật sự cầu cả đời còn không được. Cho dù đây chỉ là một giấc mộng, chỉ là cảnh trong mơ thôi, em cũng cảm thấy thật sự tốt đẹp......."

Lạp Lệ Sa im lặng lắng nghe, không nói lời nào.

Cơ thể bị cô lăn lộn đến mệt mỏi rã rời. Phác Thái Anh đợi đến khi tiêu hóa xong thức ăn liền lên giường ngủ sớm.

Nhân lúc nàng ngủ say, Lạp Lệ Sa lấy điện thoại di động của nàng và báo cáo thẩm định bỏ vào túi tài liệu rồi lái xe ra ngoài.

Mưa phùn giăng kín trời đêm.

Mưa tạt vào kính cửa sổ ô tô, dần dần làm mờ tầm nhìn.

Lạp Lệ Sa bật cần gạt nước và lái xe trên đường.

Trên màn hình điện thoại của Phác Thái Anh hiện ra tin nhắn của Lan Chu.

【Tiểu Phác, chị đến nơi rồi, khi nào thì em đến thế?】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com