Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương hai mươi bảy - Khổ tâm

Cố Hiểu Mộng đứng lên, từ trong hành lý lấy ra hai bộ đồ ngủ. Nàng trở lại giường thay đồ cho Cố Ninh Ngọc, giúp cô có thể ngủ thoải mái hơn. Sau khi thay xong, đắp mền cho Cố Ninh Ngọc, Cố Hiểu Mộng lại ngồi tại giường không có ý rời đi, ngây ngốc như thế nhìn Cố Ninh Ngọc. Cố Hiểu Mộng lại cúi người hôn nhẹ lên môi Cố Ninh Ngọc, ngón tay nhẹ vuốt ve gương mặt Cố Ninh Ngọc, miệng đẩy ra một nụ cười khổ, thì thầm.

"Ngày mai, khi tỉnh dậy, chị sẽ lại như lần trước, quên hết mọi thứ. Em thật sự rất muốn giả thuyết của chị chính là sự thật, thật lòng muốn xem chị như ái nhân mà đối đãi. Mỗi một khắc ở bên chị, em đều phải cực lực khắc chế tình cảm dành cho chị, em thật sự yêu chị, yêu đến phát điên." - Cố Hiểu Mộng quay mặt đi không để nước mắt rơi lên gương mặt Cố Ninh Ngọc, nàng sợ cô sẽ tỉnh giấc, sẽ không còn say, sẽ phát hiện ra tình cảm của nàng. Cố Hiểu Mộng vội vã cầm lấy quần áo, bước nhanh vào phòng tắm, tựa lưng lên cửa, ngẩng mặt lên cắn chặt môi, mặc cho dòng lệ chảy xuống. Đây đã là lần thứ hai nàng dung túng bản thân, mặc kệ luân thường, quyết định cùng Cố Ninh Ngọc hòa thể. Nhưng đến cuối cùng, không phải nàng thì cũng là Cố Ninh Ngọc đột ngột dừng lại, đến cuối cùng cả hai cũng không thể thắng được huyết mạch Cố gia đang chảy trong người. 

Cố Ninh Ngọc không say, cô nhìn theo bóng lưng run run in trên cửa, trong lòng kịch liệt bi thương. Cô muốn chạy lại, đập cửa nói cho Cố Hiểu Mộng biết rõ mọi chuyện, nói với nàng rằng cô cũng yêu nàng, như cái cách mà nàng đã yêu cô. Chân chính cùng nàng trở thành ái nhân, cùng nhau tiếp tục cầu hoan, tiếp tục nhấn chìm nhau trong biển tình mênh mông, mặc cho mọi thế sự ngoài kia có biến đổi ra sao. Nhưng Cố Ninh Ngọc trong người còn mang theo một mối hận, cô không thể, cũng không muốn kéo Cố Hiểu Mộng vào con đường không lối thoát. Nếu như đây là số mệnh của cô, sẽ do một mình cô gánh lấy. Nếu như con đường địa ngục này là con đường cô phải đi, cô cũng sẽ không hèn nhát mà do dự. Cho nên điều cô có thể làm cho Cố Hiểu Mộng lúc này, chỉ có thể không làm cho nỗi đau sau này của nàng thêm lợi hại. 

"Hiểu Mộng, tôi xin lỗi! Sau này, nếu tôi có làm phương hại đến Thượng Phong, phương hại đến họ Cố. Em nhất định không được mềm lòng với tôi, nhất định phải xem tôi là kẻ thù mà đánh bại tôi, có biết không?" - Cố Ninh Ngọc nước mắt lăn dài ướt đẫm gối, nội tâm dằn xé, miệng không ngừng lẩm bẩm những lời đầy bi ai. 

Một đêm u ám, trời mưa kín lối, sấm chớp liên tục. Trong căn phòng đó, Cố Ninh Ngọc cùng Cố Hiểu Mộng lưng đối lưng, cả hai đều không dám quay lưng lại ôm lấy đối phương, sợ rằng người kia vẫn chưa ngủ, lại sợ lỡ như nếu xoay lại, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình, mặt đối mặt lại không thể đè nén cảm xúc trong lòng. Bất đắc dĩ chỉ có thể nhịn xuống, Cố Ninh Ngọc nắm chặt mép chăn, cố gắng nhắm mắt, hi vọng có thể ngủ được đôi chút. 

Mi mắt vừa khép lại, thanh âm nho nhỏ từ chỗ Cố Hiểu Mộng phát ra, Cố Ninh Ngọc mở mắt, tập trung lắng nghe: "Chị Ngọc, lạnh..." - Là Cố Hiểu Mộng đang gọi tên cô, nàng là vì lạnh mà gọi cô giống như lúc còn bé. Cố Ninh Ngọc ngỡ là Cố Hiểu Mộng mớ ngủ, liền xoay người lại từ phía sau đưa tay ôm lấy eo lưng Cố Hiểu Mộng kéo nhẹ về phía cô, khẽ dỗ dành: "Ngoan, không lạnh nữa, chị Ngọc ở đây!" 

Cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể nhau, môi cả hai đều bất giác cong lên nụ cười an yên, tâm tình nhọc nhằn khi nãy phút chốc tan thành nước. Cố Ninh Ngọc vô cùng thư thái hít đầy hương thơm trên người Cố Hiểu Mộng, cảm giác so với mỗi đêm đều ôm gối đầu của nàng thì chân thật hơn nhiều. Cố Hiểu Mộng cảm giác được hành động của Cố Ninh Ngọc ở sau lưng, cơ thể lại không khắc chế được mà run nhẹ. 

Cố Ninh Ngọc chỉ là tận hưởng hương thơm yêu thích. Cố Hiểu Mộng lại chỉ là tham luyến ôn nhu hoàn mỹ. Trong hơi thở không hề tồn đọng chút dục vọng nào, bình bình an an chìm vào giấc ngủ. 
___________________________________

Cố Ninh Ngọc trở mình thức dậy đã hơn bảy giờ, cô nằm đó ngắm nhìn gương mặt say ngủ của Cố Hiểu Mộng, mĩm cười đặt nhẹ lên trán nàng một nụ hôn chào buổi sáng. Cố Ninh Ngọc thật nhẹ nhàng rời khỏi giường tránh đánh thức Cố Hiểu Mộng, đợi khi đã vệ sinh cá nhân xong mới lay lay Cố Hiểu Mộng. 

"Hiểu Mộng, mau dậy thôi, nên rời giường rồi!"

Cố Hiểu Mộng nhăn mặt, lười nhác kéo chăn qua khỏi đầu, giọng ngái ngủ trả lời Cố Ninh Ngọc: "Còn sớm mà..."

"Hôm nay, có rất nhiều việc phải làm, em còn không dậy sẽ không kịp đâu." - Cố Ninh Ngọc nắm lấy mép chăn kéo kéo, không cho Cố Hiểu Mộng tiếp tục trốn: "Mau.. mau dậy." 

Cố Hiểu Mộng bị thái độ kiên quyết của Cố Ninh Ngọc làm cho tỉnh giấc, bĩu môi lững thững đi vào nhà vệ sinh, miệng vẫn không ngừng lầm bầm: "Chị Ngọc không thương em... người ta còn muốn ngủ mà." - Trước khi đóng cửa còn đưa đầu ra nhìn Cố Ninh Ngọc lè lưỡi, vẻ mặt tràn đầy bất mãn.

Cố Ninh Ngọc nhìn Cố Hiểu Mộng y hệt một tiểu hài tử thì ngoài miệng bật cười,  trong lòng lại phiền muộn chất chồng, chỉ mình cô biết. 

Cố Hiểu Mộng nhận ra Cố Ninh Ngọc thái độ, ánh mắt cũng như lời nói dành cho nàng hôm nay rất lạ. Nhưng nhìn thấy Cố Ninh Ngọc đang cao hứng thì cũng không vội đề cập. 

Mãi cho đến lúc mặt trời bắt đầu đi về phía chân trời, chầm chầm lặng lẽ ẩn mình dưới mặt biển, ánh hoàng hôn rực rỡ nhuộm vàng cả một khung cảnh đầy lãng mạn và thơ mộng. Xa xa, tách biệt hẳn ở nơi mọi người vẫn đang nô đùa, tắm biển. Cố Ninh Ngọc và Cố Ninh Ngọc tay xách giày, vừa đi dạo dọc bờ biển, vừa dùng đôi chân trần nghịch nước. Bóng cả hai đổ dài trên mặt biển tạo nên bức tranh xinh đẹp, bí ẩn. 

"Hoàng hôn thật đẹp..." - Cố Ninh Ngọc đưa tay lên trán, tạo thành một mái vòm nhìn ra phía mặt trời đỏ rực, buông lời cảm thán!

"Giống như là lòng đỏ hột vịt muối vậy... mà Chị Ngọc, chị còn nhớ đêm hôm qua xảy ra chuyện gì không?" - Cố Hiểu Mộng chân đạp đạp nước, đột ngột lên tiếng nhắc lại.

Cố Ninh Ngọc mặt không biến sắc, đôi mắt hơi lay động liếc nhìn sang người bên cạnh, lãnh đạm thờ ơ như không biết gì, trả lời: "Không, tôi chỉ nhớ mình đã uống rất nhiều, đến sáng tôi còn không hiểu tôi đã thay quần áo lúc nào?!" 

Đoán biết trước được Cố Ninh Ngọc sẽ như lần trước, một đêm tỉnh dậy sẽ chẳng nhớ được mình đã 'sắc lang cùng lưu manh' thế nào đêm hôm trước. Cho nên chỉ có thể bất đắc dĩ tựa tiếu phi tiếu đáp lại cô: "Em cũng chẳng nhớ nổi, hôm qua rốt cuộc chúng ta đã uống bao nhiêu vậy nhỉ?!"

Trái ngược với Cố Hiểu Mộng, Cố Ninh Ngọc trong dạ lúc này chỉ biết cười khổ hợp tác với sự giả ngơ của nàng. Cảm thấy, Cố Hiểu Mộng thật là một hài tử ngốc nghếch, tự mình ôm lấy tương tư, tự mình ôm lấy phiền muộn. Nghĩ xong lại nhìn lại mình, hóa ra cô cũng không khác biệt Cố Hiểu Mộng là bao. Rốt cuộc đứng trước tình yêu, cả hai đều chỉ là kẻ ngốc như nhau. 

Đi một lúc thì mỏi chân, hai người xuống một tảng đá bên bờ biển, Cố Ninh Ngọc quay sang nhìn Cố Hiểu Mộng, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, nói: "Hiểu Mộng, em phải nhớ những gì hôm nay tôi nói, biết không?" 

"Chị Ngọc muốn em nhớ cái gì? Hôm nay, chị đã nói rất nhiều."

"Về tài sản của Cố gia, công việc làm ăn ở khắp nơi của Thượng Phong. Em đều phải nhớ kỹ!"

"Nhưng mà, có chị Ngọc cùng baba rồi, em cũng không cần những thứ đó, nhớ để làm gì?" 

"Nói bậy! Em cũng là con cháu Cố gia, sao có thể không biết gì về gia sản của gia đình chứ?"

"Được, được... Em đều nhớ cả rồi mà. Nhưng sao chị lại muốn em nhớ chuyện này? Có phải chị Ngọc có gì giấu em??"

"..."

Cố Ninh Ngọc biết Cố Hiểu Mộng nhất định sẽ truy hỏi, cô biết nàng rất nhạy cảm, không thể không nhận ra sự khác thường của cô. Chỉ là Cố Ninh Ngọc làm sao có thể nói cho Cố Hiểu Mộng biết sự thật. 

Sẽ ra sao nếu nàng biết mẹ cô và mẹ nàng yêu nhau?

Sẽ thế nào nếu nàng biết mối thù giữa Lý gia và Cố gia?

Sẽ đối mặt nhau cách nào? Dẫu cho cả hai có thật lòng yêu nhau!

"Chị Ngọc, chị...." - Cố Hiểu Mộng có chút mất kiên nhẫn, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Cố Ninh Ngọc siết chặt. 

"Tôi sắp đi xa..." - Cố Ninh Ngọc bắt đầu vẽ ra một lý do trước mặt Cố Hiểu Mộng. 

"Đi xa? Chị Ngọc định đi đâu??" 

Nhìn Cố Hiểu Mộng khẩn trương, lòng Cố Ninh Ngọc dâng lên cỗ chua xót. Cô không muốn gạt nàng, nhưng con đường này cô đã chọn, cô nhất định phải đi, cô không thể ở lại. Nhưng cô cũng không muốn cho nàng biết bất cứ điều gì, hãy cứ để thời gian và sự thật trả lời cho nàng lý do mà cô rời đi.  

Cô sợ rằng nếu bản thân nói thật, nàng nhất định giữ cô lại. Cố Ninh Ngọc cô, nhất định sẽ vì nàng mà mềm lòng, vì nàng mà buông bỏ. Cố Ninh Ngọc không thể, thế nên đành phải gạt Cố Hiểu Mộng, đều là vì tốt cho Cố Hiểu Mộng. 

"Công ty có dự án mở rộng ở nước ngoài, tôi nhất định phải đích thân giám sát mới yên tâm."

"Vậy phải đi bao lâu?"

"Nếu nhanh nhất cũng phải hai năm. Cho nên em phải nhớ cho kỹ, vạn nhất còn có thể phụ giúp được baba." 

"Vậy khi nào thì kế hoạch tiến hành?"

"Nhanh thôi, chắc vài hôm nữa tôi sẽ bay."

"Cái gì??? Sao lại đột ngột như vậy?" - Cố Hiểu Mộng giật mình đứng phắt dậy, đôi chân mày nhíu chặt, trong lòng bỗng trở nên hỗn loạn, tâm tư mang theo chút tư vị giận dỗi hờn trách, nói: "Tại sao chị luôn như vậy?" - Rồi bỏ đi, mặc kệ Cố Ninh Ngọc vẫn còn đang chưa tiếp nhận được phản ứng gay gắt của nàng. 

Cố Ninh Ngọc vội vàng đuổi theo: "Hiểu Mộng... Hiểu Mộng..." - Lúc Cố Ninh Ngọc bắt được cổ tay Cố Hiểu Mộng kéo lại, Cố Hiểu Mộng cũng không tiếp tục bước đi, cả hai người trước, người sau, đứng chôn chân tại chỗ một lúc thật lâu. 

Vai Cố Hiểu Mộng lại run lên nhè nhẹ, Cố Ninh Ngọc biết nàng là đang khóc, thấy nàng không có ý quay lưng đối diện với mình, Cố Ninh Ngọc cũng lặng lẽ âm thầm ngẩng mặt hít sâu, nuốt lệ vào trong. Bàn tay đang nắm lấy cổ tay nàng, bất giác lại siết chặt hơn. Không ai nói với ai, cứ im lặng như thế mặc cho thời gian vẫn cứ trôi. Trời càng lúc càng nhá nhem, mọi người ở bãi biển dường như cũng mỗi lúc một thưa dần! 

Cố Hiểu Mộng trong lòng hiểu rõ, Cố Ninh Ngọc từ năm mười bảy tuổi, vì để trở thành người ưu tú nhất gánh vác Thượng Phong, đã không ngại từ bỏ nhung lụa, chăn êm nệm ấm. Một mình tự lập, nỗ lực cố gắng suốt sáu năm không trở về. Cho nên, lúc này Cố Ninh Ngọc nếu lại vì phát triển Thượng Phong mà ra đi, cũng chẳng phải chuyện gì quá bất ngờ. Chỉ là Cố Hiểu Mộng cảm thấy trong lòng thật không vui, Cố Ninh Ngọc trừ lúc uống say, khi tỉnh táo lại chẳng bao giờ đặt nàng ở vị trí đầu tiên. Dẫu cho là tiền kiếp hay hậu kiếp, kết quả cũng không thay đổi, Cố Hiểu Mộng vĩnh viễn nằm phía sau lý tưởng của Lý Ninh Ngọc cùng Cố Ninh Ngọc. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com