Trừng trị
Buổi tối ngày hôm sau ở Phác gia, cả gia đình ngồi lại uống trà nói chuyện công việc. Phác Trí Nghiên từ từ chậm rãi mà uống từng ngụm để nghe ông Phác nói. Một bầu không khí trầm tĩnh đang diễn ra cho đến khi bà Phác mẹ của Trí Nghiên nhận được cuộc gọi từ một ai đó, gương mặt của bà liền biến sắc
"Được rồi, chúng tôi sẽ nhờ người tìm kiếm giúp"
Bà Phác gác máy, ông Phác liền hỏi bà tình hình như thế nào lại khiến bà không yên như vậy
"Rốt cuộc có chuyện gì?"
"Bên nhà họ Phó báo tin, có người tìm thấy một vụ tai nạn xe ở khu vực núi ven biển thành phố G, phát hiện biết được người gặp tai nạn đó là Kiến Nhất, cả người lẫn xe đều đã rơi xuống biển mất tích"
Ông Phác có một chút ngạc nhiên nhưng vẫn là không biểu lộ thái quá. Phác Trí Nghiên thì lại không có một chút cảm xúc gì về sự việc này, đổi lại Hiếu Mẫn nàng lại liếc sang Trí Nghiên quan sát thái độ của cô. Trí Nghiên chỉ cầm tách trà, ung dung mà uống
"Trí Nghiên con lập tức, cho người tìm kiếm Kiến Nhất giúp Phó gia. Ngày mai, chúng ta sẽ đi một chuyến sang nhà tìm ông bà Phó để trấn an. Còn bây giờ trời đã khuya, mọi người hãy nghỉ ngơi sớm. Công ty sáng mai còn có cuộc họp quan trọng"
Trí Nghiên vẫn giữ bình tĩnh, cúi đầu tuân theo mệnh lệnh của ông. Ông Phác nói rồi thì đứng dậy trở về phòng, ông dường như không mấy để tâm đến việc này nhiều, chỉ đơn giản nhờ người tìm giúp qua loa
Bà lớn lắc đầu ngán ngẩm, nhìn sang mẹ của Trí Nghiên chuyện trò
"Ông ấy lúc nào cũng đặt công việc lên hàng đầu"
Mẹ của Trí Nghiên chưa kịp đáp lời thì Phác Tố Nghiên đã ngắt ngang lời bà Phác bênh vực ông Phác
"Mẹ, đã giờ này rồi chúng ta còn làm được việc gì ngoài gọi người tìm giúp. Cha cũng đã nói rõ ngày mai sẽ đến Phó gia, tóm lại Phó gia họ xảy ra chuyện chúng ta cũng đâu thể bỏ hết công việc của Phác gia kia chứ"
Phác Trí Nghiên tuy trong lòng ganh ghét Tố Nghiên thế nhưng lại cảm thấy lúc này Phác Tố Nghiên nói đúng ý của cô. Phác Trí Nghiên khẽ cười, tiếp lời Tố Nghiên
"Chị hai nói đúng, dù sao có những chuyện chúng ta cũng chỉ làm được đến đó thôi"
Mẹ của Phác Trí Nghiên liền nhìn cô đáp lại
"Trí Nghiên, con chẳng lẽ không có một chút gọi là lo lắng sao? Con nên nhớ đó là vị hôn phu của con"
Phác Trí Nghiên nhún vai một cái, bình thản trả lời bà ấy
"Lo lắng thì có ích gì cho việc tìm được ra anh ta? Càng huống hồ con cùng anh ta chưa có thân phận chính thức nào với nhau, càng chưa đính hôn, tại sao lại gọi là vị hôn phu?"
"Phác Trí Nghiên, con..."
"Con mệt rồi, con xin phép về phòng nghỉ"
Phác Trí Nghiên lạnh lùng, đứng dậy cúi đầu chào bà rời đi về phòng ngủ. Khiến bà ngồi ở lại tức tối không thôi. Bà liền nhìn sang Phác Hiếu Mẫn đang ngồi, ánh mắt của bà như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Mà điều này Phác Tố Nghiên đã vô tình chứng kiến, cô nhíu mày nghiêng đầu hỏi bà ta
"Dì, có chuyện gì không hài lòng về Hiếu Mẫn sao? Như thế nào lại nhìn em ấy đến khó chịu?"
Bà bị Phác Tố Nghiên kéo về thực tại, bà gượng cười, đáp lại
"Tố Nghiên, dì có lý do nào để mà không hài lòng về Hiếu Mẫn? Là con đã suy nghĩ quá nhiều"
"Có lẽ là như thế"
Phác Hiếu Mẫn nàng cảm thấy có một chút mệt mỏi, Tố Nghiên trông thấy liền mang nàng trở về phòng. Hiếu Mẫn nàng ngồi tựa vào thành giường, vai có một chút nhức mỏi, nàng đưa tay đấm vài cái. Phác Tố Nghiên muốn quan tâm nàng một chút, bất ngờ giữ lấy vai nàng xoay lại. Hiếu Mẫn ngượng ngùng, ban đầu đã từ chối Tố Nghiên thế nhưng cô vẫn kiên quyết có ý tốt muốn giúp nàng xoa bóp
"Hiếu Mẫn, chị giúp em"
"Chị Tố Nghiên thật không cần đâu, em có thể tự làm được a"
"Hiếu Mẫn, hãy để chị làm tròn trách nhiệm của mình một chút, chị muốn quan tâm em một chút, như vậy không được sao?"
Hiếu Mẫn nàng mím môi, đành buông xuôi để Phác Tố Nghiên giúp nàng xoa bóp
Từng động tác xoa bóp vai cho Hiếu Mẫn nàng lại quá thành thục và nhẹ nhàng khiến cho Phác Hiếu Mẫn ban đầu có chút ngại ngùng lại chuyển sang thoải mái mà tận hưởng
"Hiếu Mẫn, như thế này có cảm thấy thoải mái hơn không?"
Hiếu Mẫn nàng nhắm mắt, cong môi cười nhẹ, gật đầu đáp trả lời Tố Nghiên
"Chị Tố Nghiên, thật dễ chịu"
Vì là Phác Tố Nghiên đang có thế cao hơn nàng một chút, cô có thể nhìn thấy được phía sau gáy nàng lại quá quyến rũ đi, Tố Nghiên trong lòng lại dâng lên một chút cảm giác khó tả. Cô nhìn thấy cái cổ trắng nõn của nàng cùng bờ vai da thịt mịn màng khiến cho trong lòng Tố Nghiên nóng lên. Phác Tố Nghiên cố nén lại xúc cảm của mình, động tác xoa bóp cũng vì vậy mà chậm dần lại
Hiếu Mẫn nàng đang cảm thấy thoải mái lại bị gián đoạn, nàng xoay mặt lại ngước nhìn Tố Nghiên ở phía sau, Tố Nghiên cũng cúi xuống nhìn nàng, hai ánh mắt chạm nhau, kỳ thực trái tim Tố Nghiên có một chút đập nhanh, còn Hiếu Mẫn thì lại ngượng chín mặt
Không hiểu thế nào lại khiến Tố Nghiên bị hấp dẫn bởi Hiếu Mẫn, Tố Nghiên trong vô thức mà chầm chậm tiến sát lại gần mặt nàng hơn, đôi mắt cô cũng đã mơ màng nhắm lại. Còn Hiếu Mẫn, thì lại nghĩ đến Trí Nghiên, nàng không thể cùng Phác Tố Nghiên thân mật. Nàng rất nhanh tránh né, rời khỏi Tố Nghiên
"Hôm nay em thấy hơi mệt, em nghỉ trước"
Phác Tố Nghiên bị kéo về với thực tại, vì sao vừa rồi cô lại có hành động như thế với Hiếu Mẫn, chẳng lẽ cô đã động tâm với nàng rồi. Nhưng làm sao có thể, rõ ràng Tố Nghiên biết rõ trong lòng cô chưa thể quên đi hình bóng của Cư Lệ, cô thầm nghĩ đây chỉ là cảm giác nhất thời dành cho Hiếu Mẫn mà thôi
Cả hai đều xoay lưng mỗi hướng, Hiếu Mẫn cố gắng nhắm mắt lại không để những chuyện đáng tiếc xảy ra làm ảnh hưởng đến câu chuyện của nàng và Trí Nghiên. Nàng phải nhẫn nhịn, cố gắng chịu đựng đến ngày Trí Nghiên thực hiện được lời hứa với nàng
Phác Tố Nghiên dường như không thể chợp mắt, vì trong lòng vẫn nghĩ về Lý Cư Lệ, và nghĩ về hôn nhân giữa cô và Hiếu Mẫn. Rốt cuộc cô và Cư Lệ còn có thể hay không, chuyện lần trước cô trông thấy Cư Lệ cùng Ân Tĩnh rõ ràng ở bên cạnh nhau khi cô và Cư Lệ chỉ mới vừa chia tay, gia thế của hai người lại quá đối lập, hiện tại còn có việc cô và Hiếu Mẫn đã có con với nhau, nghĩ đến việc Tố Nghiên và Cư Lệ trở về bên nhau thật sự mong manh như trang giấy. Cô cũng nghĩ về Hiếu Mẫn, nàng bao lâu nay bị Tố Nghiên cô lừa dối, bị Tố Nghiên cô đối xử xa lạ, lạnh nhạt, để nàng phải chịu nhiều thiệt thòi như vậy, cô lại cảm thấy ray rứt
Hiếu Mẫn nàng tài sắc vẹn toàn, giúp đỡ cô được rất nhiều trong công việc, vậy mà cô lại không để tâm. Bây giờ cô có nên hay không mà suy nghĩ lại, dần chấp nhận Hiếu Mẫn, dần buông bỏ tình cảm với Cư Lệ? Mọi suy nghĩ đều ập đến trong đầu cô khiến cô không thể nào mà yên giấc cho đến tận bình minh
Ở một nơi nào đó tâm tối chỉ còn lại một ánh đèn nhỏ giữa gian phòng, hình ảnh một nam nhân bị trói trên người nhiều vết thương, mặt đầy máu tươi mơ màng nhìn một tên nam nhân khác đang nắm tóc hắn ta nhếch môi cười
"Anh rốt cuộc là ai? Tại sao lại..."
Tên nam nhân bị trói đó còn chưa kịp nói dứt tiếng đã bị người kia đấm liên tiếp vào bụng đến khó thở
"Mày không cần biết tao là ai"
Hắn ta bị đánh nằm vật vã ở trên sàn, trong mơ màng hắn ta lại nghe thấy tiếng giày song song đang tiến đến gần hắn ta. Hắn ta cũng tò mò ngước nhìn lên người đó, vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy người đó. Hắn ta cố gắng cất giọng nói nhưng không thể nói thành lời vì quá đau đớn
"Cô..."
"Thế nào? Chẳng phải ngày hôm đó anh kiêu ngạo lắm sao? Sao bây giờ lại chẳng làm được gì ngoài nằm lăn ra đó, vô dụng như vậy?"
"Đừng để tôi thoát khỏi đây, nếu không tôi sẽ..."
Hắn đang nói thì lại bị tên thuộc hạ của nữ nhân kia dẫm đạp lên người rất mạnh. Nữ nhân nhếch môi cười, đứng dậy tiến đến ghế ngồi vắt chéo chân. Lấy một con dao trong túi ra, bấm một cái mũi dao bật lên sáng bóng đầy sắc bén
"Phó Kiến Nhất, chẳng phải anh nói rằng từ trước đến nay muốn gì cũng phải có cho bằng được sao? Vậy, bây giờ anh có thể thoát khỏi đây được hay không?"
Tên Phó Kiến Nhất dường như không còn sức lực để đáp lời, hắn toàn thân uể oải, chỉ biết nhìn người trước mắt mà không thể làm được gì
Cô chầm chậm tiến lại nơi Phó Kiến Nhất ngồi xổm xuống, ánh mắt đầy gian ác, mũi dao đập đập vào mặt hắn ta nói tiếp
"Một nam nhân vô dụng chỉ biết nghĩ cách bám theo một nữ nhân, chẳng làm nên tích sự gì, còn cố điều tra để biết hết mọi thứ nữa sao? Tôi nói cho anh biết anh thật ngu ngốc, càng ngu ngốc hơn khi đã uy hiếp nhầm người. Tôi sẽ làm cho anh cả đời này phải câm miệng"
Nói rồi, cô ấy dứng dậy, đưa con dao cho thuộc hạ cô ta, cô ta cũng nhìn thuộc hạ ra hiệu, thuộc hạ liền hiểu ý mà hành động. Cô ấy chỉ việc phủi tay đứng dậy, nhếch nhẹ môi bước đi không nhìn lại. Chỉ còn lại ở phía sau, một tiếng gào thét rất lớn từ Phó Kiến Nhất, cô cười hài lòng. Cô ấy không cần nhìn lại cũng biết rằng hắn ta cả đời này cũng không có cách nào để nói chuyện được nữa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com