Chương 22: Bi ai đích lão công
"Em nhìn quà xem có thích hay không?" Hàn Sĩ Bân vẻ mặt chờ mong nói, đúng ra hắn rất giống người chồng tốt. Lần đầu tiên Hàn Sĩ Bân nhìn thấy Phác Thái Anh, nghĩ đến mình nhìn thấy nữ thần, hắn cả đời truy đuổi nữ nhân này, mặc dù nàng không thể làm tròn nghĩa vụ của thê tử, không việc gì, hắn không lấy tục nhân coi trọng thất tình lục dục mà đến phiền nàng, hắn đều có biện pháp giải quyết. Chỉ là người có đôi khi thực mâu thuẫn, một khía cạnh, hy vọng nàng là nữ thần thánh khiết, cao cao tại thượng không thể chạm tới, một phương diện khác, hắn lại hy vọng nàng giống những nữ nhân bình thường, nhiệt liệt yêu chồng của mình, lấy chồng làm trung tâm.
Phác Thái Anh mở hộp ra, bên trong đựng một chiếc đồng hồ cổ giá trị xa xỉ, thật sự rất đẹp mắt.
"Rất tinh tế, em rất thích." Phác Thái Anh tươi cười nói.
"Vì sao em luôn bình thản như vậy?" Hàn Sĩ Bân có chút thất vọng, hắn vì chiếc đồng hồ này bỏ ra không ít tâm tư, muốn nhìn đến biểu tình vui mừng của vợ mình nhưng như thế nào lại khó khăn như vậy chứ?
Phác Thái Anh sửng sốt, tính cách của nàng không phải lạnh nhạt. Chỉ là những món quà này không thể cho nàng có cảm giác hoan hỉ, dù sao nàng dễ dàng có được thứ mình muốn, nàng cũng không phải là người xem trọng tài sản ngoài thân.
Phác Thái Anh khẽ thở dài, trước kia không chú ý qua những chi tiết nhỏ nhặt này, thì ra Hàn Sĩ Bân oán trách mình, vì mình không thể tròn bổn phận của một thê tử, hắn than phiền mình không nhiệt liệt bằng người vợ bình thường đối đãi với chồng. Phác Thái Anh không thể không thừa nhận, chính mình mặc dù không nghĩ truy cứu Hàn Sĩ Bân bên ngoài bao dưỡng tình phụ, thế nhưng đối Hàn Sĩ Bân cũng không thể như trước kia, Phác Thái Anh bỗng nhiên có phần nhớ đến thời gian cùng Lạp Lệ Sa gặp mặt thoải mái cùng thanh thản, tất cả cảm xúc đều chân thật, không cần khắc chế đè nén. Có rất nhiều người kết hôn, người chồng ở trước mặt vợ sẽ cảm giác áp lực rất lớn, nhưng khi ở cùng tiểu tam thì lại phóng túng, mà lúc này Phác Thái Anh lại có cảm giác tương đồng, lần đầu tiên nàng cảm giác đối diện trượng phu có chút áp lực, rất muốn cùng tiểu tam đi dạo phố, ăn một bữa cơm.
"Sĩ Bân, anh lúc trước vì sao muốn lấy em?" Phác Thái Anh hỏi.
"Bởi vì anh yêu em." Hàn Sĩ Bân khó hiểu Phác Thái Anh vì sao bỗng nhiên hỏi vấn đề này, hắn cho rằng Phác Thái Anh không nên nghi vấn chuyện này.
"Cho nên anh sẽ cả đời trung thành với lời thề kết hôn đó sao?" Phác Thái Anh chăm chú nhìn biểu tình của Hàn Sĩ Bân, ánh mắt của hắn có sự trốn tránh rất nhỏ, nếu là ngày thường Phác Thái Anh sẽ không nhìn ra, nhưng là từ lúc biết sự tồn tại của Lạp Lệ Sa Phác Thái Anh đã là nắm bắt được.
"Tất nhiên, trong lòng anh chỉ có em." Hàn Sĩ Bân nói đến vô tư thẳng thắn, trong lòng hắn quả thật chỉ có một mình Phác Thái Anh, thân thể ngẫu nhiên thỉnh thoảng gặp dịp mua vui cũng không có nghĩa là phản bội, đây chính là giải quyết nhu cầu sinh lý bình thường của nam nhân, tựa như một người đói bụng cần ăn cơm, tình yêu của nam nhân cùng thân thể tách biệt.
Phác Thái Anh trong lòng có cảm giác nói không nên lời, Hàn Sĩ Bân lúc chưa trở về, nàng không phải đối mặt với hắn, còn chưa cảm thấy được sự không thoải mái nên chưa nghĩ đến ly hôn. Nhưng hiện tại Phác Thái Anh trở nên do dự, có lẽ Hàn Sĩ Bân không thích hợp cùng mình đi đến hết chặng đường còn lại. Nếu nhu cầu sinh lý theo quan niệm của Hàn Sĩ Bân trọng yếu như vậy, mà bản thân mình cả đời lãnh cảm, đối Hàn Sĩ Bân cũng không công bằng, mình cũng không phải như thánh mẫu có thể mặc kệ chồng mình đi nɠɵạı ŧìиɧ. Nàng mặc dù không thương, cũng hy vọng cùng một người mà mình kính trọng chung sống cả đời, nhưng nàng cảm giác mình đối Hàn Sĩ Bân phần kính trọng đã không còn, chuyện này phát sinh không phải là chuyện tốt.
"Anh có vẻ mệt, về nhà nghỉ ngơi trước đi, gia gia gọi em về Phác gia một chuyến." Phác Thái Anh lúc này không muốn nhìn đến Hàn Sĩ Bân, đành phải tìm cớ, để cho Hàn Sĩ Bân trở về trước.
Hàn Sĩ Bân trong lòng không thoải mái, hắn mới vừa trở về, thê tử liền vứt bỏ mình hồi nương gia, nhưng mà lại không dám phàn nàn, bởi vì hắn cảm giác Phác Thái Anh không vui vẻ, lại không nói được làm sao không đúng, trước kia, Phác Thái Anh đối đãi chính mình tuy không tính là nhiệt liệt, nhưng coi như ôn nhu thể thϊếp, lúc này Phác Thái Anh dường như quay về thời điểm mình theo đuổi nàng, đó là loại khó có thể tới gần.
"Em làm sao vậy?" Hàn Sĩ Bân đối với cảm xúc Phác Thái Anh vẫn thật nhạy cảm.
"Không có gì, em chỉ là suy nghĩ đến đồ cổ hôm qua gia gia chụp hình được là lai lịch gì." Phác Thái Anh lắc đầu nói.
Hàn Sĩ Bân trong lòng có chút bất an, nhưng thấy biểu tình bình tĩnh không gợn sóng của Phác Thái Anh, quên đi, buổi tối về nhà hỏi lại lần nữa.
Hàn Sĩ Bân một mình đi trước, Phác Thái Anh cũng không có trở về Phác gia, nàng lấy di động, nhìn chằm chằm ba chữ tiểu tiên nữ xem một hồi, mới chậm rãi nhấn nút gọi, Phác Thái Anh cũng không biết bản thân mình giờ phút này tại sao muốn gặp Lạp Lệ Sa.
Hai cái di động của Lạp Lệ Sa một trước một sau vang lên, một cái là điện thoại của kim chủ, một cái khác là của vợ kim chủ. Kim chủ gọi đến thật ra không có gì ngạc nhiên, nàng ngay cả nghĩ cũng không cần lập tức trực tiếp tắt máy, mà đối với điện thoại của vợ kim chủ lại vô cùng kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên Phác Thái Anh chủ động gọi cho mình, khiến cho Lạp Lệ Sa cảm động đến mức muốn lệ rơi đầy mặt, tiếp nhận ngay tức khắc. Hành động một trước một sau, bên nặng bên nhẹ liếc qua đã biết.
Phác Thái Anh hơi chọn mi, Lạp Lệ Sa tiếp điện thoại rất nhanh.
"Bữa trưa cùng nhau ăn cơm được không? Tôi còn thiếu cô một bữa cơm." Phác Thái Anh cảm thấy mình thật thiếu Lạp Lệ Sa một bữa cơm, ngày đó Lạp Lệ Sa không phải đưa mình đi ăn ma lạt năng sao?
"Được nha, gặp mặt như thế nào?" Lạp Lệ Sa thật sảng khoái đáp ứng. Lúc nhìn đến điện thoại Hàn Sĩ Bân, nàng liền biết Hàn Sĩ Bân đã trở lại, tên kia từ lúc bị mình cắt điện thoại sau đó cũng không gọi lại nữa, lần này một lần nữa không nghe điện thoại, phỏng chừng kim chủ thật bị chọc tức. Bất quá kỳ quái chính là Phác Thái Anh không bồi Hàn Sĩ Bân vừa mới trở về, còn gọi điện thoại hẹn mình ăn cơm, xem ra Hàn Sĩ Bân ở trong lòng Phác Thái Anh cũng không trọng yếu gì, nghĩ đến Lạp Lệ Sa liền cảm thấy Hàn Sĩ Bân thật bi thảm, vợ hắn cũng không quan tâm hắn. Nhưng Lạp Lệ Sa mặc kệ nhiều phiền phức như vậy, Phác Thái Anh mời ăn cơm như thế nào lại có thể từ chối? Nghĩ lần trước mình nói tìm nàng, nàng còn không tình nguyện, lần này lại chủ động đến tìm mình, mặt trời quả nhiên mọc ở phía tây.
"Quảng trường trung ương, tôi chờ cô ở đó." Phác Thái Anh nói xong, liền cúp điện thoại.
Phác Thái Anh biết mình hành động có chút không ổn, làm sao có đạo lý bỏ mặc chồng, hẹn tiểu tam của chồng cùng nhau ăn cơm, chẳng qua mình hiện tại thật sự không muốn nhìn thấy Hàn Sĩ Bân.
Lạp Lệ Sa mau chóng sửa soạn một phen, sau đó vội vàng ra khỏi nhà.
"Như thế nào thình lình hẹn tôi ra ăn cơm vậy?" Lạp Lệ Sa tò mò hỏi Phác Thái Anh đang cho chim bồ câu ăn.
"Cô thích được tôi hẹn không phải sao?" Phác Thái Anh tựa tiếu phi tiếu chọn mi hỏi lại, nhìn thấy trên mặt Lạp Lệ Sa tỉ mỉ trang điểm đạm trang, cảm thấy được nhìn thấy Lạp Lệ Sa so với Hàn Sĩ Bân thuận mắt hơn nhiều.
Lạp Lệ Sa miệng trương thành hình chữ O, Phác Thái Anh như thế nào đều không giống loại người sẽ nói những câu như vậy, có điểm giống trêu đùa mình, chỉ là vẻ mặt rất đứng đắn của Phác Thái Anh lại không giống chọc ghẹo mình. Nhưng nhìn Phác Thái Anh tựa tiếu phi tiếu, Lạp Lệ Sa cảm thấy được kỳ thật Phác Thái Anh đang quyến rũ mình, bằng không vì sao trong lòng mình lại có cảm giác run rẩy run rẩy.
"Tôi biết rồi, là cô nhớ tôi." Lạp Lệ Sa một bộ tự nhiên hiểu ra, Lạp Lệ Sa âm thầm may mắn chính mình phản ứng rất nhanh.
"Cô nghĩ muốn ăn gì?" Phác Thái Anh nói sang chuyện khác. Nàng tự nhiên sẽ không nói cho Lạp Lệ Sa biết mình bỗng nhiên không muốn nhìn thấy chồng cho nên tùy tiện muốn tìm bằng hữu cùng đi dạo, nhưng bằng hữu của nàng nhiều như vậy, vì sao cố tình lựa chọn Lạp Lệ Sa? Phác Thái Anh cảm thấy được phỏng chừng là Lạp Lệ Sa tự lấy biệt danh tiểu tiên nữ cùng khuôn mặt thần tiên tỷ tỷ rất có hiệu quả hỉ cảm.
"Cô không phải nhớ tôi sao?" Lạp Lệ Sa tới gần Phác Thái Anh, ái muội hỏi.
"Nếu nghĩ như vậy sẽ làm cô vui vẻ, tôi cũng không có ý kiến." Phác Thái Anh không ngăn cản cảm giác tự kỷ của Lạp Lệ Sa bộc phát.
Hiển nhiên hai người đã quên mất Hàn Sĩ Bân, nam nhân đáng thương bị vợ vứt bỏ không nói, tình phụ luôn luôn nghe lời hôm nay lại tắt điện thoại mình gọi đến, Hàn Sĩ Bân khá sinh khí. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới thê tử và tình phụ của mình lại tương thân tương ái ở cùng nhau ăn cơm trưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com