Chương 8: Kết màn
Chờ đợi rất lâu, cuối cùng, vở kịch đã có thể tiếp tục.
Rèm đỏ từ từ được kéo lên, ánh sáng ấm áp lan tỏa khắp sân khấu, khởi đầu bằng tiếng trống dồn dập, uy nghiêm và vang vọng. Không gian từ từ hé lộ, từng nét cảnh vật dần hiện ra như mở ra một thế giới khác, lôi cuốn người xem vào câu chuyện đang chờ đợi phía trước.
Sân khấu giờ biến thành một chính điện rộng lớn, bừng sáng nhưng đầy vẻ uy nghi. Xung quanh, hàng hàng lớp lớp bá quan văn võ đứng nghiêm, chia thành hai hàng dọc theo lối đi dẫn vào, mở lối từ cửa chính đến long ỷ ở trung tâm. Từng người trong số họ đều khoác áo lễ phục sắc đen và đỏ, tư thế trang nghiêm, ánh mắt dõi thẳng về phía trước, chờ đợi nhân vật chính bước vào.
Hồi trống tiếp tục vang lên, tạo nên nhịp điệu căng thẳng. Hai thị vệ đầu tiên chậm rãi bước lên trước, tay nắm chắc giáo, ánh mắt đầy cảnh giác, sẵn sàng trấn áp bất cứ sự phản kháng nào. Giữa bầu không khí dồn nén ấy, Mộ Huyền Noãn trong vai Niên Vân từ từ bước vào. Dáng vẻ hiên ngang không hề khuất phục khiến tất cả bá quan hai bên không khỏi ngỡ ngàng và phần nào kiêng dè.
Thanh âm xiềng xích va chạm vào nhau khẽ vang lên, thanh thoát nhưng lạc lõng, như một tiếng chuông ngân vang vọng khắp chính điện rộng lớn. Ái phi từng được sủng ái nhất của hoàng đế, nay khoác trên mình thân phận tội nhân. Thế nhưng, đầu nàng vẫn ngẩng cao, nụ cười ngạo nghễ thoáng hiện trên môi. Khí chất kiêu hãnh ấy không hề bị kiềm hãm bởi xiềng xích lạnh lẽo, cũng chẳng thể bị lay chuyển dưới hàng trăm ánh mắt dò xét đổ dồn về phía nàng. Đôi mắt nàng, xinh đẹp hướng lên nơi Hoàng hậu đang ngồi, hành động tựa như một lời thách thức không lời.
Bỗng, tiếng trượng sắt nện xuống nền sàn vang lên, phá tan sự tĩnh mịch. Một thị vệ dẫn đầu, không một chút do dự đá mạnh vào chân Niên Vân, buộc nàng khuỵu xuống đất trong tư thế cúi đầu. Sau đó hai tay hắn chụm lại đặt trước mặt, kính cẩn cúi người, lớn tiếng thưa.
"Hoàng hậu, phạm nhân đã được đưa tới."
Lời vừa dứt, bá quan văn võ đứng hai bên liền trừng mắt nhìn Niên Vân, vẻ mặt đầy phẫn nộ.
Từng tiếng xì xào, căm giận rộ lên trong đám đông.
"Hoàng hậu, phải chém đầu! Treo xác ả ta ngoài thành cho thiên hạ phỉ nhổ!"
"Lột da, rút móng, phải để ả sống không bằng chết!"
"Đuổi cùng giết tận, không tha kẻ nào liên can tới ả!"
"..."
Những lời căm phẫn từ bá quan vang lên như sóng gió, dội khắp đại điện, chỉ chực đẩy Niên Vân xuống vực sâu không lối thoát. Vậy mà nàng chỉ khẽ ngẩng đầu, đôi mắt vẫn ánh lên chút kiêu hãnh, không nhịn được bật cười, đùa bỡn nói.
"Hay cho lũ giả nhân giả nghĩa. Khi ta bị dồn đến bước đường cùng, các người liền vội vã khoác áo trung thần. Nhưng các ngươi quên rồi sao? Trước đó, chính các người đã hối thúc ta mau giết hắn mà."
Nụ cười nở trên môi Niên Vân, lạnh như tuyết phủ đao thép, khiến đám bá quan rét run. Từng kẻ cúi đầu, giữ mồm giữ miệng, sợ rằng bất kỳ lời nào thốt ra sẽ thành bằng chứng vạch trần dã tâm của chúng.
Nàng nhìn thẳng vào từng khuôn mặt giả tạo đó, ánh mắt lướt chậm qua những kẻ từng mượn tay mình để dọn sạch chướng ngại, rồi giờ đây lại ra vẻ chính trực như chưa từng dính một giọt máu nào. Trong đầu chỉ có một ý nghĩ, bọn chúng tưởng đã loại bỏ được vật cản, tưởng cái chết của nàng sẽ trở thành viên đá lót đường cho quyền lực. Nhưng rồi sẽ có ngày, những kẻ ấy sẽ phải theo nàng xuống địa ngục.
Giống như một con cá đang vùng vẫy trong tấm lưới, đến lúc chết vẫn muốn cắn nuốt những con cá xung quanh. Trong đôi mắt đục ngầu ấy, nàng mơ hồ dõi về phía bóng người ẩn hiện sau bức màn che, tự hỏi vì sao người ngồi sau màn kia vẫn chưa lên tiếng, vẫn chưa chất vấn nàng, hỏi vì sao nàng đã phản bội mà xuống tay giết chết hắn.
Bầu không khí tĩnh lặng nặng nề, không có lời thoại quen thuộc của Hoàng hậu. Sự nhập tâm của Mộ Huyền Noãn trong vai Niên Vân bỗng chốc bị gián đoạn, như một chiếc đồng hồ đột ngột dừng kim.
Trong khoảnh khắc chênh vênh ấy, Mộ Huyền Noãn ý thức được điều gì đang xảy ra. Không hề hoảng loạn, cô khẽ chớp mắt một cái, rồi ngẩng đầu cao hơn, xoay người đối diện toàn bộ đám bá quan. Một câu thoại chưa từng xuất hiện trong kịch bản được cô cất lên, từng chữ như đinh đóng vào không gian im lặng.
"Các người im lặng vì sợ rằng sẽ có chung số phận như ta, phải không?"
Âm thanh đó vang lên giữa sân khấu như tiếng chuông đồng, dội vào lòng từng người.
Một câu nói không nằm trong kịch bản, nhưng lại quá hợp tình hợp cảnh.
Những bạn diễn đóng vai bá quan thoáng giật mình, ánh mắt rối loạn. Vài người gần như quên mất kịch bản, lúng túng liếc nhau, như đang tìm kiếm một tín hiệu cứu trợ. Nhưng không có ai lên tiếng, bởi sự nhập vai của Mộ Huyền Noãn đã vượt khỏi khuôn khổ của kịch bản, khiến họ không biết nên tiếp tục diễn theo cô hay lùi lại.
Từ thế quỳ, Mộ Huyền Noãn bất ngờ đứng dậy. Động tác ấy, dù chỉ lệch một nhịp khỏi vở diễn, lại khiến cả sân khấu như căng ra. Cô tranh thủ nghiêng đầu về phía cánh gà, ánh mắt quét nhanh, bắt gặp Thuận Hiên đang luống cuống điều chỉnh kịch bản ứng biến trên bảng led.
Nắm bắt tình thế chỉ trong tích tắc, cô xoay người, ánh mắt xoáy thẳng lên tấm rèm che, rồi dứt khoát thốt ra một câu chưa từng xuất hiện trong bất kỳ buổi luyện tập nào.
"Hoàng hậu, chẳng phải người có rất nhiều điều muốn nói sao?"Mộ Huyền Noãn đưa tay chê miệng, nở nụ cười, "Hay là... đã có kẻ rút mất lưỡi của người rồi?"
Mộ Huyền Noãn tiếp tục sử dụng đoạn thoại ứng biến để lấp khoảng trống, bỏ qua vài bước dẫn dắt theo đúng kịch bản. Theo đúng mạch đó, cảnh kế tiếp sẽ là sự phẫn nộ từ phía thị vệ.
May thay, bạn diễn vào vai thị vệ cũng nhanh chóng nắm bắt tình thế. Chỉ trong một cái chớp mắt, anh ta đã bước ra khỏi hàng, dáng người cao lớn như đổ bóng xuống sân khấu. Đôi mắt lạnh lẽo bừng lên tia giận dữ, bước chân dứt khoát, nặng nề như dồn hết sát ý vào từng nhịp.
Lưỡi kiếm bật khỏi vỏ trong tích tắc, ánh thép lạnh loáng vạch một đường xuyên qua không khí, rồi dừng lại sát bên cổ kẻ không màn đến cái chết.
"Tiện nhân!!" Tiếng gằn bật ra khỏi hàm răng nghiến chặt, rít lên như lưỡi dao lướt qua đá mài.
Anh ta trừng mắt, sát khí cuộn trào. "Ngươi điên rồi!"
Lưỡi kiếm được đánh bóng, sắc lạnh đến mức khán giả cũng phải rùng mình. Nhưng Mộ Huyền Noãn không né tránh, cũng không lùi một bước. Ngược lại, tay còn chủ động đưa lên, chạm nhẹ vào mũi kiếm như vuốt ve một con thú đang gầm gừ.
Mái tóc rối tung, y phục rách nát, máu khô loang lổ khắp người, nữ nhân đó như vừa bước ra từ địa ngục. Nhưng đôi mắt vẫn sáng rực, điên dại và đầy ngạo nghễ. Giữa ánh sáng mờ nhạt của lưỡi kiếm, niềm kiêu hãnh của nàng không hề bị lấn át, ngược lại còn tỏa ra mạnh mẽ hơn.
Mộ Huyền Noãn nghiêng đầu, cổ nghiêng thêm một chút để lưỡi kiếm cắt sát da hơn, nhếch môi cười.
"Haa... Vậy ngươi còn đợi gì nữa? Mau giết ta đi."
Một vệt đỏ mờ mờ rịn ra trên da cổ Mộ Huyền Noãn, là máu giả từ lưỡi kiếm được bôi sẵn. Nhưng thay vì tỏ ra đau đớn, cô chỉ đứng đó, không buồn nhíu mày lấy một cái.
Khán giả phía dưới như bị dồn ép đến tận rìa cảm xúc, nghẹt thở theo từng ánh nhìn, từng chuyển động của nhân vật Niên Vân. Mộ Huyền Noãn không cần đến lời thoại của Hoàng hậu, cũng chẳng cần ai đỡ cảnh, chỉ một mình cô, vẫn đủ sức đẩy cao kịch tính đến ngạt thở.
Trong đầu, cô đã tính sẵn sẽ tiếp tục độc thoại, rồi tự vẫn bằng chính lưỡi kiếm đang kề nơi cổ, kết thúc vở kịch bằng một cú rơi vỡ nặng nề, không cần cứu vãn.
Nhưng đúng lúc đó, từ phía sau cánh gà, một nam sinh trong phục trang thái giám bất ngờ bước ra.
Một vai diễn chưa từng có trong bất kỳ buổi tổng duyệt nào, là Bối Trực đẩy ra trong phút cuối cùng.
Tên thái giám cúi thấp người, dáng vẻ cung kính một cách thái quá, khóe môi cong lên một nụ cười mỏng, nham hiểm và đầy toan tính. Giọng nói cao và thanh, lẫn lộn giữa nam và nữ, cất lên nhè nhẹ như tiếng gió lùa trong khe cửa, không lớn, nhưng đủ khiến người ta lạnh sống lưng
"Trung thị vệ, xin ngài ngài đừng mắc mưu ả. Cái chết của tiện nhân này... nên để Hoàng hậu quyết định." Hắn hơi nghiêng đầu, mắt thoáng liếc về phía Mộ Huyền Noãn, nụ cười càng thêm sâu, "Nếu ngài giết ả bây giờ, chẳng phải ả sẽ không có được cái chết đau đớn nhất sao?"
Lời nói của hắn khoét sâu vào bầu không khí. Vài bá quan văn võ liếc nhau, gật đầu tán thành, trong khi một số khác thoáng rùng mình, ngầm hiểu dụng ý của hắn không chỉ muốn Niên Vân phải chết mà còn là một cái chết chậm rãi, đầy đau đớn để răn đe.
Mộ Huyền Noãn khẽ nhướn mày, dấy lên một sự cảnh giác trước những tình tiết bất ngờ diễn ra. Cô có cảm giác mọi thứ đã được sắp đặt từ trước, còn mình chỉ là một kẻ bị cuốn vào mà không hay biết. Nhưng đứng trên sân khấu, cô vẫn phải tiếp tục vai diễn, phải sống trọn trong từng khoảnh khắc của nhân vật, cho đến cuối cùng.
Vẫn giữ được diễn xuất tự nhiên, đôi mắt cô ánh lên tia chế giễu, khúc khích cười thành tiếng.
"Thì ra, chết cũng phải đúng nghi thức mới khiến các người thỏa mãn. Thật là... một đám biết thưởng thức."
Những lời Mộ Huyền Noãn buông ra, chẳng khác nào một cái tát giáng thẳng vào mặt toàn triều. Thế nhưng, tên thái giám kia vẫn ung dung phe phẩy phất trần, nét mặt dửng dưng như thể không gì chạm được đến hắn, ánh mắt lại thấp thoáng sự hứng thú.
Dưới ánh đèn mờ, hắn từ tốn bước lên một bước, nhẹ nhàng nói.
"Niên Vân... Kiêu ngạo đó của ngươi, chẳng giữ được bao lâu nữa đâu."
Không một cái liếc mắt, hắn lướt qua Mộ Huyền Noãn, từng bước chân vang lên trên bậc thềm. Đến khi đứng dưới bức rèm lụa rủ xuống từ điện cao, hắn cúi đầu, ánh mắt chậm rãi nâng lên, hướng về người đang ẩn mình sau màn.
"Hoàng hậu nương nương, thần đến... để truyền đạt thánh ý của người."
Cả khán phòng chìm trong bầu không khí đặc quánh, ngột ngạt đến mức dường như chẳng ai dám thở mạnh. Tất cả ánh mắt đều dán chặt vào thân ảnh Niên Vân, như đang chờ đợi khoảnh khắc nàng gục xuống, kết thúc vai diễn cũng như kết thúc cuộc đời nhân vật. Ngay cả Mộ Huyền Noãn, người từng thuộc làu từng câu thoại, cũng không thể đoán được cái chết của Niên Vân sẽ đến theo cách nào?
Giữa lúc tình huống ngày càng vượt khỏi đường ray đã định, từ cánh gà, Thuận Hiên, người phụ trách tổng thể hậu trường, đột ngột vẫy tay, ra hiệu gấp.
Mộ Huyền Noãn liếc nhìn theo ánh đèn led, thấy anh chỉ tay vào bảng màu đạo cụ, nơi lấp lánh những dòng chữ quen thuộc được ghi rõ ràng.
"TÙY CƠ ỨNG BIẾN - KHẨN CẤP TỰ VẪN"
Nét chữ nguệch ngoạc, nhưng to đến mức không thể giả vờ không thấy.
Phí đồ ngọt sau vở kịch, chắc chắn Thuận Hiên không trả đủ cho những gì Mộ Huyền Noãn đã trải qua. Cô âm thầm thở dài một tiếng trong lòng, đáy mắt phủ màn sương mờ. Dù khán giả chỉ chú ý đến vẻ mặt của thái giám, kẻ đang chậm rãi vén rèm và nhìn vào bên trong, cô vẫn một mực bảo trì tư thế, sẫn sàng chuẩn bị câu thoại tiếp theo.
Nhưng những biến cố cứ nối tiếp nhau. Thái giám, kẻ vừa mới ngông cuồng bước lên sân khấu lại như quên mất vai trò của mình, chỉ im lặng đứng chết lặng bên tấm rèm.
Trong bầu không khí gượng gạo đó, sự im lặng càng khiến mọi thứ tệ đi. Lại nhìn vào đôi mắt sửng sốt và hoang mang của hắn, Mộ Huyền Noãn bắt đầu mất dần kiên nhẫn, cô không hài lòng, dứt khoát dùng ngón tay đẩy mạnh lưỡi kiếm của thị vệ đang kề trên cổ mình ra.
Là nhân vật chính, chỉ cần Mộ Huyền Noãn lên tiếng, mọi ánh nhìn một lần nữa đều tập trung lên nhân vật Niên Vân.
Biến hóa cảm xúc theo sự náo loạn của quần thần xung quanh, hàng lông mi rậm rạp luôn rũ xuống của Niên Vân đột nhiên hướng lên cao, nhìn thẳng vào sự lúng túng của thái giám, trực tiếp hỏi.
"Thánh chỉ là gì?"
Nghe câu hỏi ấy, thái giám giật mình. Hắn lúng túng, đưa mắt nhìn về phía bóng người mờ ảo sau tấm rèm. Sau một nhịp yên lặng, hắn cúi đầu, chậm rãi bước xuống bậc thềm, cố gắng che lấp đi sự run rẩy, nuốt trôi cơn lo lắng, bình thản nói.
"Hoàng hậu muốn nói chuyện riêng với ngươi."
Lời vừa dứt, không khí cả khán phòng như vỡ vụn khỏi trật tự ban đầu. Không ai ngờ cú rẽ ấy sẽ xuất hiện đúng vào lúc này, giữa một cảnh tượng tưởng chừng đã định sẵn kết cục.
Mộ Huyền Noãn ngẩng đầu nhìn lên phía trên, ánh mắt vẫn lạnh nhưng ẩn chứa sự cảnh giác đã nhạt dần, thay vào đó là một cơn tò mò mãnh liệt trỗi dậy. Cô, hay chính là nhân vật Niên Vân, bắt đầu thực sự muốn biết vở kịch này sẽ đi đến đâu, và ai mới là người thực sự đang cầm dây điều khiển phía sau tấm màn nhung kia.
Rồi đột ngột, Mộ Huyền Noãn bật cười, một tràng cười nhẹ nhưng sắc như lưỡi dao mảnh. Khi cô cất tiếng, giọng điệu đã thay đổi hoàn toàn, không còn là tội nhân đối diện với cái chết, mà là một kẻ nắm giữ bí mật khiến người khác không thể làm ngơ.
"Tỷ tỷ..." Mộ Huyền Noãn chậm rãi gọi, tiếng xưng hô ấy vừa thân mật vừa trào phúng,"Ra là tỷ muốn biết, trong đám trung thần kia, ai là rắn độc. Muốn biết vì sao ta giết người mà tỷ yêu sao?"
Không hề giấu giếm hận ý trong lời nói, chỉ còn lại nỗi căm phẫn tột cùng. Ánh mắt Mộ Huyền Noãn không rời khỏi tấm rèm lặng gió, mỗi bước chân đều như đang dẫm lên một bàn cờ đã định, từng nước đi không thể đảo ngược, chỉ có thể tiến thẳng vào kết cục.
Nhưng khi cô vừa chạm tới mép thềm, tiến tới chỗ Hoàng hậu, bất ngờ một người từ trong hàng quan võ bật người lao ra, nhào tới như phát điên, ôm chặt lấy chân cô, ngăn cản không cho tiến thêm bước nào.
Hắn cũng không phải một phần trong kịch bản.
Lần này, là người được Thuận Hiên phân phó. Từ sau cánh gà, anh đã theo dõi sát từng biến chuyển trên sân khấu. Sự im lặng bất thường, gương mặt tái nhợt của kẻ đóng vai thái giám, đều rất kỳ lạ. Thế nên, sau khi nhanh chóng phân tích tình huống, Thuận Hiên lập tức hành động. Anh hiểu rõ, nếu không cắt ngang ngay lúc này, mọi thứ có thể vượt khỏi tầm kiểm soát.
Hai người đối diện nhau trong khoảnh khắc chết lặng. Ánh mắt Mộ Huyền Noãn điềm tĩnh, còn gã quan thì hoảng loạn đến mức thất thần. Đôi tay hắn siết chặt lấy chân cô như kẻ bám víu vào mạng sống, rồi bất chợt bật ra tiếng kêu khản đặc.
"Người đâu! Ả ta muốn ám sát Hoàng hậu!"
Cả khán phòng như bị một cú giật mạnh, lập tức chao đảo. Mọi ánh nhìn dồn về phía Mộ Huyền Noãn, và trong khoảnh khắc ấy, sự bình tĩnh của cô cũng bị thử thách.
Lời cầu cứu của tên quan vang lên đầy kịch tính, nhưng lại mang theo sự mâu thuẫn đến khó hiểu. Một nữ tử thân mang xiềng xích, bước đi còn khó khăn, thì lấy gì để ám sát Hoàng hậu? Dẫu biết là kịch, lời thoại kia vẫn khiến người nghe thấy trật nhịp, nhưng chẳng ai buồn vạch trần điều đó.
Những bạn diễn xung quanh, không ai muốn bị cuốn vào cuộc đối thoại phức tạp này. Họ giả vờ không nghe, không thấy gì, chỉ lặng lẽ thu mình, hoá thành phông nền đúng nghĩa, an phận làm cái bóng cho vở diễn đang lệch nhịp.
Tần suất các nhân vật phụ xuất hiện ngày càng nhiều, lời thoại cứ như tuôn ra từ một kịch bản vô hình không ai được đọc trước. Mộ Huyền Noãn bắt đầu thấy chán ngán việc ứng biến. Cô chỉ còn cách ba bậc thềm là tới được chỗ Hoàng hậu.
Cuối cùng, khi đã đến giới hạn, Mộ Huyền Noãn quyết định không khoan nhượng. Cô hạ một cước mạnh mẽ, giáng thẳng vào bụng bạn diễn đang chắn ngang, khiến đối phương đau đớn buông tay, lùi sang một bên.
Vật cản đã được dọn sạch. Tấm rèm trước mặt, giờ chỉ còn cách một bước chân.
Khác với tên thái giám, người chỉ vén nhẹ một góc rèm, như sợ chạm vào điều gì cấm kỵ, Mộ Huyền Noãn không hề ngần ngại. Cô đưa tay, dứt khoát vén mạnh tấm rèm lên, như xé toạc lớp vỏ ngụy trang cuối cùng của vở diễn.
Lúc này, cảm giác không khí xung quanh truyền đến một mùi hương quen thuộc, khiến đáy mắt Mộ Huyền Noãn lập tức dao động.
Kịch chính đã đến, Bối Trực từ xa quan sát sắc mặt Mộ Huyền Noãn đang thay đổi, giảo hoạt nhếch môi cười rồi quay lưng rời khỏi hiện trường. Hắn ta có chút tiếc nuối vì không thể theo dõi vở kịch này đến cuối cùng, nhưng cũng không hề biết rằng trò chơi này sẽ có những diễn biến còn thú vị hơn nữa. Vì ngay khi hắn rời đi, người đóng vai thái giám đã vội vàng rời khỏi sân khấu, đôi mắt nhìn quanh đầy lo lắng, vội vã chạy đi tìm hắn, như thể có một thông tin cấp bách cần phải chuyển đến.
Rèm che được đội kỹ thuật giăng lên trong thời gian ngắn, vật liệu cố định cũng tạm bợ, nên khi cảm xúc của Mộ Huyền Noãn cuộn trào vì bóng hình sau lớp lụa, một động tác vô thức đã khiến một nửa tấm rèm tuột xuống.
Kẽ hở mở ra rất lớn. hán giả cũng nhân cơ hội này dõi mắt nhìn vào trong tấm rèm.
Bên trong, Hoàng hậu ngồi an tĩnh trên long ỷ, đôi mắt khép hờ, hàng mi dài đổ xuống một vùng bóng râm mơ hồ trên gương mặt xinh đẹp. Mái tóc đen mượt được cài trâm vàng tinh xảo, vài sợi lòa xòa rơi xuống vai, nhẹ nhàng che đi một bên má, khiến dung nhan ấy càng thêm phần mộng tưởng.
Nhưng Mộ Huyền Noãn không còn nghe thấy tiếng xôn xao dưới sân khấu. Cô đứng đó, như bị hút vào một không gian chỉ có riêng hai người. Ánh mắt cô giằng co, phức tạp, xen lẫn muôn vàn cảm xúc, kinh ngạc, do dự, rung động. Sau đó, cô vươn nhẹ đôi tay về trước chạm vào tóc mai đối phương, cúi người gọi một tiếng rất khẽ.
"Bạn học Triệu."
Triệu Bách Nhã xuất hiện trước mắt Mộ Huyền Noãn theo cách cô không thể ngờ tới. Nhưng trái với sự chấn động trong lòng, cô vẫn giữ lại được một tia lý trí, ánh mắt kinh ngạc trượt xuống y phục Hoàng hậu trên người đối phương.
Bộ triều phục thêu phượng hoàng, quyền uy phủ lên thân hình ấy một lớp hào quang vừa rực rỡ. Dưới ánh đèn sân khấu, những đường chỉ vàng óng ánh hòa vào nền đỏ sẫm lộng lẫy, vạt áo lay động mỗi khi Triệu Bách Nhã khẽ thở, khiến người ta có ảo giác đang nhìn thấy một mỹ nhân bước ra từ bức họa cổ.
Triệu Bách Nhã từ trước đến nay chỉ dùng son dưỡng, sắc màu luôn nhạt gần như trong suốt. Nhưng lúc này, trên môi cô lại là một lớp son đỏ mỏng, sắc độ vừa vặn, khiến gương mặt trở nên nổi bật đến mức hoàn mỹ, đẹp một cách lặng lẽ nhưng nghẹt thở.
Rõ ràng, Mộ Huyền Noãn phần nào đã bị vẻ đẹp không phòng bị của Triệu Bách Nhã mê hoặc.
Thế nhưng, cảm xúc ấy chỉ kéo dài chưa đầy một nhịp thở, rồi chợt vụt tắt. Bởi vì Mộ Huyền Noãn biết rõ, màu son cô thấy lúc này, đã không phải thứ từng hiện hữu trên môi Triệu Bách Nhã trước đó.
Ánh mắt Mộ Huyền Noãn lập tức tối lại. Cô chậm rãi đưa mắt nhìn về phía Thuận Hiên.
Đằng sau cánh gà, Thuận Hiên như bị ai đó tạt một gáo nước lạnh. Anh đứng chết lặng giữa ánh sáng hỗn tạp của đèn sân khấu và bóng tối hậu trường, tay vẫn siết chặt tấm bảng led với dòng chữ đỏ "TÙY CƠ ỨNG BIẾN". Nhưng mọi sự chuẩn bị, mọi phương án dự phòng, mọi nhịp chuyển cảnh được anh tính toán, giờ đây chẳng khác nào một trò đùa cũ kỹ trước người trong vai hoàng hậu.
Một cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng, Thuận Hiên biết mình đã bỏ sót điều quan trọng. Ánh mắt anh lóe lên vẻ bất an, vội quay đầu tìm kiếm Bối Trực giữa sự hỗn loạn.
Thế nhưng, người nắm rõ tình thế nhất lại không phải anh.
Mộ Huyền Noãn đứng đó, đáy mắt tối sầm, ánh nhìn một lần nữa dán chặt vào Triệu Bách Nhã đang khoác lên bộ y phục hoàng hậu. Chỉ cần một ánh nhìn, cô đã hiểu rõ Triệu Bách Nhã chắc chắn đã bị đánh thuốc mê, bị kéo vào vở kịch này một cách không hề hay biết.
Bất lực khi thấy Triệu Bách Nhã trong trạng thái yếu ớt, hoàn toàn không thể tự bảo vệ, Mộ Huyền Noãn không chút do dự bước lên thêm một bước, dùng chính cơ thể mình che chắn cho đối phương. Ngón tay lạnh lẽo của cô khẽ chạm lên môi Triệu Bách Nhã, trong lòng đã hoàn toàn dẹp bỏ ý định diễn tiếp vai Niên Vân.
Thế nhưng khán giả phía dưới, những người đã dõi theo vở kịch từ đầu đến cuối, đâu thể hiểu được những gì đang xảy ra sau lớp màn sân khấu. Họ chỉ thấy Mộ Huyền Noãn đột ngột dừng lại, lặng thinh giữa sân khấu, trong khi ánh đèn vẫn chiếu thẳng xuống người cô. Sự im lặng này nhanh chóng hóa thành ngòi châm cho làn sóng thúc giục lan ra khắp khán phòng, tiếng gọi, tiếng hô, tiếng nhắc nhở, dồn dập và nhịp nhàng, như muốn kéo cô trở lại với vai diễn, tiếp tục vở kịch mà họ đã mong đợi bấy lâu nay.
Giữa áp lực từ đám đông và tình cảnh khó xử trước mắt, đột nhiên, một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu Mộ Huyền Noãn. Nếu đã phải diễn, thì tại sao không tự mình viết lại kịch bản? Bi kịch của Niên Vân, chết vì thất bại trong tình yêu, từ lâu đã khiến Mộ Huyền Noãn cảm thấy vô vị, nhạt nhòa và rỗng tuếch.
Và nếu đã là bi kịch, sao không khiến nó cấm kỵ hơn? Sâu hơn? Chấn động hơn?
Không thoát được cám dỗ của ánh đèn sân khấu, Mộ Huyền Noãn quyết định buông thả bản thân theo một kịch bản mới, nơi cô là người điều khiển toàn bộ cao trào.
Trong khoảnh khắc đó, giọng nói cô tựa như lông hồng nhưng lại mang sức nặng chấn động đến tột cùng, kéo khán giả lạc vào mạch cảm xúc hoàn toàn mới.
"Tỷ," Giọng cô cất lên, nhẹ như gió thoảng nhưng lại cay đắng đến thấu xương, "Có phải... tỷ đau lòng khi biết ta giết hắn, chỉ vì muốn giữ lấy tỷ bên mình?"
Mộ Huyền Noãn thừa nước đục thả câu, nhưng giờ đây, cô không còn là nữ nhân si mê, yếu đuối vì tình yêu nữa. Ánh mắt cô sắc lạnh, ánh lên sự giễu cợt như đang chế nhạo chính mình, nhưng sâu thẳm lại là một lời cáo buộc âm ỉ, lẫn với nỗi đau đã kìm nén quá lâu.
Giọng cô nghẹn lại, run nhẹ một nhịp, rồi bật thành câu hỏi mà dường như chính cô cũng không muốn thốt ra.
"Tới tận bây giờ, tỷ vẫn phủ nhận trái tim ta sao?"
Câu thoại của Mộ Huyền Noãn như một cú đánh trực diện, không chỉ khiến các diễn viên đồng diễn sững sờ mà còn khiến toàn bộ khán phòng choáng váng. Bầu không khí im phăng phắc như bị rút sạch không khí, rồi trong khoảnh khắc kế tiếp, sân khấu bất ngờ bùng nổ.
Tiếng reo hò vang dội, tiếng vỗ tay dồn dập, từng hàng ghế khán giả như phát cuồng.
Cảnh tượng lâm li bi đát cuối vở kịch thay bằng tính tiết máu chó. Tình yêu ngôn tình hóa thành tình cảm bách hợp đầy táo bạo, nhưng không ai phản đối, ngược lại, cả khán phòng đều nhiệt liệt hoan nghênh cú twist bất ngờ này.
Trong sự phấn khích tột độ, nhiều người đứng bật dậy khỏi ghế, kích động hò hét .
"Tôi biết mà! Phải vậy chứ!"
"Mẹ ơi!!! Cảnh này rửa mắt ghê!"
"Thôi chị Niên hốt luôn chị Hậu đi, đừng do dự nữa!"
"Trời ơi, cho tui coi lại đoạn này mười lần nữa cũng được!!"
"..."
Không gian bỗng như phát sốt. Những tiếng hét kích động hòa vào nhau thành một cơn sóng cuồng nhiệt, tràn khắp khán phòng. Có người đứng bật dậy, giơ tay cổ vũ, thậm chí hô to tên hai nhân vật, thúc giục Niên Vân hãy chiếm lấy trái tim Hoàng hậu. Làn sóng ấy lan nhanh đến mức ban tổ chức buộc phải lên tiếng đề nghị khán giả giữ trật tự, ngồi lại vào ghế.
Nhưng trên và dưới sân khấu không còn nằm trong kiểm soát của họ nữa.
Mộ Huyền Noãn hoàn toàn thoát khỏi chiếc khung của vai diễn cũ, để bản thân trôi sâu vào thứ tình cảm cấm kỵ và ám ảnh mà cô đã thổi vào nhân vật. Khi rời tay khỏi gương mặt Triệu Bách Nhã, ngón tay cô như có chủ ý, chạm khẽ lên hàng lông mày đối phương, rồi lướt nhẹ dọc theo từng đường nét, dịu dàng nhưng khắc khoải, như thể đang vẽ lại ký ức của một tình yêu mãnh liệt mà tuyệt vọng.
"Tỷ có phải nhận ra rằng từ lâu ta đã đem lòng yêu tỷ? Rằng để tiếp cận tỷ ta mới bằng lòng làm phi tử của hắn?"
Giọng cô vang lên, giữa không gian tràn ngập ánh sáng sân khấu và tiếng tim đập nghẹn nơi lồng ngực của hàng trăm người. Từng chữ như rơi xuống, rõ ràng và day dứt. Sau đó, Mộ Huyền Noãn dừng lại trong một nhịp thở, chốt hạ bằng một lời thú nhận cuối cùng.
"Dù biết sẽ mất tất cả, ta vẫn không thể ngừng yêu tỷ."
Lời thoại ấy, tựa như một làn khói mỏng bay lên giữa bầu không khí đặc quánh, mang theo tất cả nỗi lòng mà Niên Vân chưa từng dám thổ lộ.
Niên Vân, người mở đầu câu chuyện cũng là người kết thúc nó đã biến mất. Trên sân khấu chỉ còn lại Mộ Huyền Noãn, thoát khỏi vỏ bọc của nhân vật, đứng đó như kẻ cuối cùng còn lưu luyến vở diễn, như một con rối chưa kịp cắt dây.
Dẫu vậy, cô vẫn giữ vững hình ảnh của vở kịch, không thừa một biểu cảm, không thiếu một nhịp thở.
Từ trên cao, Mộ Huyền Noãn chậm rãi xoay người, ánh mắt thăm dò lướt qua biển người dưới sân khấu. Rồi cô bước từng bước xuống bậc thềm, dáng đi thanh thoát nhưng kiên định, tiến dần đến trung tâm, nơi duy nhất còn ánh đèn soi rọi.
Tựa như khắc họa dáng hình một người đã đánh mất tất cả, nhưng vẫn kiên định bước đi trong mê cung của câu chuyện mà chính mình viết lên. Mộ Huyền Noãn cất giọng, âm vang rơi vào khoảng không lạnh lẽo, nhưng âm thầm chứa đựng vực sâu cảm xúc bên trong từng câu chữ.
"Ta không muốn trở thành muội muội tốt của ngươi. Ta tham lam muốn độc sủng tình cảm của ngươi. Không muốn ngươi chia sẻ nụ cười, ánh mắt ấy cho bất kỳ ai khác."
Sự im lặng từ người đang ngủ, tình cờ như một vết dao cứa sâu, khiến tình cảm chôn giấu bấy lâu nay vỡ thành từng mảnh. Giọng Mộ Huyền Noãn run rẩy, nhưng từng lời nói vẫn muốn níu giữ một chút hi vọng mong manh, ép buộc cô tiếp tục.
"Thời đại của hắn, không dung tình cảm như ta. Thời đại của ngươi, không dung người như ta. Sai lầm lớn nhất của ta... là dẫu biết trái tim này không nên tồn tại, vẫn để nó sống vì ngươi."
Ánh mắt Mộ Huyền Noãn tối lại, sự bình thản đến vô lực nhuốm lên gương mặt. Tình cảm mãnh liệt mà mù quáng đó, như một ngọn lửa tự hủy hoại, khiến con người ta phát điên. Vì không có được, thì cũng chẳng muốn ai có thể chiếm lấy nó.
Mộ Huyền Noãn vẫn tin rằng mọi thứ đang nằm trong tầm kiểm soát, cô thậm chí đã hình dung được khi vở kịch hạ màn, sẽ đối diện, giải thích mọi chuyện với Triệu Bách Nhã và tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau những rối ren này. Nhưng cô không hề biết rằng, Triệu Bách Nhã đã tỉnh lại ngay từ khoảnh khắc tên thái giám bước đến vén màn.
Chỉ là thay vì phá hỏng vở diễn, Triệu Bách Nhã lựa chọn yên lặng, tiếp tục diễn ra trạng thái vô hồn, để xem Mộ Huyền Noãn muốn đưa câu chuyện đến đâu, muốn cô nhập vai sâu đến mức nào.
Khán giả bên dưới sân khấu vẫn tưởng như bị cuốn trọn vào cơn bão cảm xúc của Niên Vân. Nhưng đúng lúc Mộ Huyền Noãn hoàn toàn quay lưng lại phía long ỷ. Từ góc khuất của ánh sáng, người ngồi trên đó khẽ nghiêng đầu, đôi mắt hổ phách lạnh lẽo lóe lên một tia sắc lạnh.
Cử chỉ thoáng qua ấy, không lọt khỏi mắt những khán giả nhạy bén. Một vài người như chợt tỉnh ra khỏi lớp mê mị do Niên Vân tạo ra, bắt đầu chuyển ánh nhìn, dán chặt vào từng chuyển động, dù nhỏ nhất, của Hoàng hậu. Nhất là khi đối phương tựa đầu lên tay, ánh mắt ẩn nhẫn, chứa đựng mầm mống giận dữ, rồi chỉ trong chớp mắt, cơn giận ấy lại ngủ yên, trầm lắng đến đáng sợ, lặng lẽ quan sát Niên Vân đang độc thoại.
Triệu Bách Nhã nhận ra vị trí này thật tốt, tốt hơn nhiều so với ghế ngồi dưới sân khấu, một nơi có thể nghe rõ từng câu đường mật mà Mộ Huyền Noãn đang dồn hết tâm trí để thốt ra.
Còn Mộ Huyền Noãn, như thể đang dùng chính hơi thở cuối cùng của mình để hóa thân vào nhân vật. Giọng cô khàn đặc, đôi mắt không còn ánh lên sự phản kháng mãnh liệt nữa, mà chỉ còn lại một nỗi đau đã nguội lạnh.
"Ta đại nghịch bất trung, có thể đem hận thù vì ngươi mà xóa bỏ. Ta không làm tròn bổn phận thê tử. Đại nghịch bất đạo, giết chết phu quân mình. Ngươi biết ta làm vậy là vì muốn ngươi thuộc về ta? Ngươi biết ta làm vậy là vì muốn ngươi yêu ta? Ta nhất kiến khuynh tâm, nhất kiến như cố* ngươi, nhưng ngươi rốt cuộc vẫn không đặt ta vào mắt."
(*Nhất kiến khuynh tâm nhất kiến như cố: Thấy là yêu, thấy là nhớ)
Lời thoại vừa dứt, Mộ Huyền Noãn bước thẳng về phía thị vệ. Không một chút do dự, bàn tay dứt khoát giằng lấy thanh kiếm trong tay hắn. Mũi kiếm sáng loáng kề sát cổ, động tác mượt mà như đã từng diễn qua hàng trăm lần, chỉ chờ khép lại vở kịch bằng cái chết.
Nhưng đúng lúc cô xoay người, ánh mắt bất giác lướt qua người đang ngự trên long ỷ. Đột nhiên, kiếm trong tay bỗng rơi xuống đất, vang lên tiếng va chạm sắc lạnh với nền sàn.
Trong mắt Triệu Bách Nhã, phản chiếu hàng loạt tầng cảm xúc lẫn lộn. Mộ Huyền Noãn thấy sự khinh bỉ, sự xét đoán, và một tầng cảm xúc cô không tài nào gọi tên. Cô muốn lên tiếng, muốn nói một lời biện minh, nhưng cổ họng như bị như bị ai đó đặt tay bóp chặt từ bên trong.
Mộ Huyền Noãn bước tới, hoặc đúng hơn là muốn bước tới. Nhưng mỗi bước chân đều bị níu lại bởi những mắt xích kim loại lạnh buốt, rối rắm như chính mớ cảm xúc trong lòng cô lúc này. Càng vùng vẫy, chúng càng siết chặt, như thể không cho phép cô tiến thêm dù chỉ nửa bước.
Mộ Huyền Noãn vấp vào một mắt xích, thân người mất thăng bằng, không kịp chống đỡ mà đổ nhào, đầu gối đập mạnh xuống mặt sàn. Đau đớn lan tỏa khắp cơ thể, nhưng cũng không đủ để át đi cảm giác sợ hãi đang chiếm lấy tâm trí, khi một lần nữa, cô phải đối diện ánh mắt lạnh lẽo, không một chút lay động của Triệu Bách Nhã.
Khoảnh khắc Mộ Huyền Noãn ngã xuống, khuôn mặt đầy đau đớn ngước lên nhìn Triệu Bách Nhã. Biểu cảm hoang mang xuất hiện trên khuôn mặt ấy, chân thật đến mức Triệu Bách Nhã gần như tin rằng đó là cảm xúc thật sự của Mộ Huyền Noãn.
Nhưng tất cả... chỉ là diễn.
Triệu Bách Nhã lặng lẽ quan sát Mộ Huyền Noãn, ánh mắt không hề dao động. Cô có thể vỗ tay tán thưởng màn trình diễn, nhưng điều duy nhất còn sót lại trong ánh mắt là sự lạnh lùng.
Không một lời dư thừa, Triệu Bách Nhã vịn tay ghế đứng dậy, từng bước chậm rãi bước xuống bậc thềm. Mỗi bước chân như lột bỏ từng lớp mặt nạ cuối cùng còn sót lại trên gương mặt Mộ Huyền Noãn. Đến khi đứng trước đối phương, cô cúi nhẹ người xuống, lạnh lẽo nói.
"Vở kịch này, tôi xem đến đây là đủ rồi."
Câu nói đó đặt một dấu chấm hết, dập tắt toàn bộ ánh đèn sân khấu mà Mộ Huyền Noãn đã cố gắng thắp lên cho vai diễn của mình.
Cô ngước nhìn theo bóng Triệu Bách Nhã đang dần khuất, hai tay trượt nhẹ trên nền gỗ như muốn tìm điểm tựa nhưng vô ích. Cả cơ thể cô dường như tê liệt, đôi chân mềm oặt không còn chút sức lực nào để gượng dậy. Một nỗi sợ hãi mơ hồ dâng lên, không phải vì vở kịch thất bại, mà vì cảm giác bị bỏ rơi, bị chính sự kiêu ngạo của bản thân đẩy xuống vực.
Rèm sân khấu từ từ khép lại, cuốn theo ánh sáng cuối cùng tan vào bóng tối.
Vở kịch Hoa Tuyết đến đây cũng kết thúc, như một giấc mộng chưa từng có thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com