Chương 6 - Gần gũi
Sau lễ cưới, phủ tướng quân trở thành nơi chung sống của Thẩm Yến và Lâm Vân Ca, nhưng không khí giữa hai người vẫn lạnh lẽo như băng giá mùa đông. Thẩm Yến tránh mặt Vân Ca, dành thời gian trong thư phòng hoặc luyện kiếm ngoài sân, cố giữ khoảng cách với người vợ mà nàng không mong muốn. Vân Ca, dù đã từ bỏ ý định trốn chạy, vẫn cảm thấy lạc lõng trong căn phủ rộng lớn, nơi mỗi góc đều toát lên sự uy nghiêm và cô độc của nữ tướng quân Alpha.
Đêm ấy, bầu trời tối đen, mây giăng dày đặc che khuất ánh trăng. Một cơn gió lạnh thổi qua kinh thành, mang theo mùi đất ẩm và sự bất an mơ hồ. Trong tân phòng, Vân Ca ngồi bên cửa sổ, đôi tay ôm lấy mình, ánh mắt trống rỗng nhìn ra màn đêm. Phong thư nặc danh về Thẩm Yến và ca kỹ Tô Dao vẫn ám ảnh nàng, gieo rắc nghi ngờ vào trái tim vốn đã mong manh. Nàng nhớ lại câu chuyện của Tố Lan về quá khứ Thẩm Yến – gia tộc bị thảm sát, nàng là người duy nhất sống sót – và tự hỏi liệu nữ tướng quân có thực sự vô tình như lời đồn, hay chỉ đang che giấu nỗi đau bằng lớp vỏ băng giá.
Bỗng nhiên, một cơn đau nhói từ lồng ngực lan khắp cơ thể khiến Vân Ca khựng lại. Nàng ôm ngực, hơi thở dồn dập, mồ hôi túa ra trên trán. Căn bệnh bẩm sinh của nàng – một chứng bệnh khiến tim nàng yếu ớt từ nhỏ – lại tái phát, lần này dữ dội hơn bao giờ hết. Nàng cố đứng dậy để gọi Tố Lan, nhưng đôi chân không còn sức, và nàng ngã khuỵu xuống sàn, phát ra một tiếng động lớn. Chiếc bình hoa trên bàn đổ vỡ, mảnh sứ trắng văng khắp nơi, hòa lẫn với tiếng rên khe khẽ của nàng.
Thẩm Yến đang luyện kiếm ngoài sân thì nghe thấy tiếng động từ tân phòng. Nàng ngừng lại, thanh kiếm cắm xuống đất, đôi mắt sắc lạnh quét về phía căn phòng. Một linh cảm xấu khiến nàng vội vàng chạy vào trong, không kịp gọi gia nhân. Khi đẩy cửa bước vào, nàng thấy Lâm Vân Ca nằm trên sàn, khuôn mặt trắng bệch, đôi môi tím tái vì thiếu oxy. Bộ y phục lụa trắng mỏng manh thấm đẫm mồ hôi, dính chặt vào cơ thể nàng, phô bày những đường cong mềm mại của một Omega – từ vòng ngực nhỏ nhắn đến đôi chân thon dài run rẩy. Mùi hương pheromone của nàng, ngọt ngào và quyến rũ, tỏa ra trong không khí, đánh mạnh vào giác quan của Thẩm Yến.
Nàng quỳ xuống bên cạnh, đặt tay lên trán Vân Ca, cảm nhận hơi nóng bất thường. "Ngươi thật phiền phức," – nàng lẩm bẩm, giọng khàn đi vì sự giằng xé nội tâm. Nàng bế Vân Ca lên, đặt nàng lên giường, nhưng khi cơ thể mềm mại của Omega chạm vào nàng, pheromone lại càng đậm hơn, khiến bản năng Alpha trong Thẩm Yến trỗi dậy. Là một Alpha hoàn chỉnh, nàng không chỉ có sức mạnh và khí chất áp đảo, mà còn sở hữu đặc điểm sinh học đặc trưng – dương vật ẩn dưới lớp áo giáp, giờ đây bắt đầu cương cứng vì mùi hương dẫn dụ của Vân Ca. Nàng siết chặt thành giường, cố kiềm chế ham muốn nguyên thủy đang bùng cháy trong cơ thể.
Thẩm Yến cúi xuống, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán Vân Ca, nhưng mỗi lần chạm vào làn da mềm mại ấy, nàng càng cảm nhận rõ hơn sự căng tức dưới lớp áo giáp. Pheromone của Vân Ca không chỉ ngọt ngào, mà còn mang một sức hút kỳ lạ, như một lời mời gọi vô hình. Trong khoảnh khắc mất kiểm soát, nàng nắm lấy vai Vân Ca, siết mạnh đến mức để lại dấu đỏ trên làn da trắng ngần. Nàng cúi sát xuống, hơi thở nóng rực phả vào cổ nàng, môi nàng chỉ cách da thịt Vân Ca vài tấc. "Ngươi... đừng làm ta mất khống chế," – nàng gằn giọng, nhưng giọng nói đã lạc đi, pha lẫn dục vọng và tức giận.
Vân Ca, dù yếu ớt, vẫn cảm nhận được sự thay đổi trong Thẩm Yến. Đôi mắt nàng hé mở, bắt gặp ánh mắt tối sầm của nữ tướng quân, và một cảm giác kỳ lạ trào dâng – vừa sợ hãi vừa bị cuốn hút. Nàng khẽ rên lên, vô tình kích thích Thẩm Yến hơn nữa. Nhưng trước khi nàng vượt quá giới hạn, lý trí của một Alpha chiến binh kéo nàng trở lại. Thẩm Yến đứng bật dậy, quay lưng, hét lớn: "Tố Lan! Gọi đại phu ngay!" Nàng lao ra khỏi phòng, không dám ở lại thêm một giây, sợ rằng bản năng sẽ chiến thắng ý chí.
Tố Lan vội vàng chạy vào, thấy Vân Ca nằm trên giường, hơi thở yếu ớt nhưng đã ổn hơn. Bà đỡ nàng ngồi dậy, lấy thuốc từ hộp gỗ cho nàng uống. Khi Vân Ca dần tỉnh lại, nàng khẽ thì thầm: "Cảm ơn... tướng quân." Nhưng Thẩm Yến không còn ở đó để nghe – nàng đã ra sân, điên cuồng vung kiếm vào không khí, cố trút bỏ dục vọng và sự bối rối trong lòng.
Sáng hôm sau, Thẩm Yến nhận được tin báo từ triều đình: một nhóm thích khách Hung Nô đã lẻn vào kinh thành, âm mưu ám sát các quan viên lớn để trả thù cho thất bại ở biên giới. Nàng lập tức dẫn đội thân vệ đi tuần tra, quyết tâm dập tắt mối nguy. Đến một con hẻm tối gần khu chợ phía Tây, nàng nghe thấy tiếng bước chân vội vã và tiếng kim loại va chạm. Nàng ra hiệu cho thân vệ dừng lại, một mình tiến lên, thanh kiếm rút ra khỏi vỏ, lưỡi thép sáng loáng dưới ánh nắng nhạt.
Từ bóng tối, năm tên thích khách lao ra, mặt che khăn đen, tay cầm kiếm cong sắc bén. Thẩm Yến không chần chừ, lao vào giữa vòng vây, từng đường kiếm nhanh như chớp, mạnh mẽ như gió cuốn. Một tên chém tới, nhưng nàng nghiêng người tránh, rồi vung kiếm cắt ngang cổ hắn. Máu phun ra thành vòi, nhuộm đỏ áo giáp bạc, cái đầu lăn lóc dưới đất với đôi mắt trợn trừng. Tên thứ hai hét lên, lao tới đâm vào ngực nàng, nhưng Thẩm Yến bắt lấy cổ tay hắn, bẻ gãy xương với một tiếng "rắc" khô khốc, rồi đâm kiếm xuyên qua ngực. Máu bắn lên mặt nàng, chảy thành dòng xuống cằm, mùi tanh nồng khiến nàng nhếch môi cười lạnh.
Ba tên còn lại hoảng loạn, nhưng không kịp chạy trốn. Thẩm Yến nhảy lên, tung một nhát kiếm chéo, cắt đôi cơ thể một tên từ vai xuống hông, nội tạng đỏ hỏn trào ra, bốc mùi hôi thối giữa con hẻm. Tên thứ tư vung kiếm chống trả, nhưng nàng đá vào ngực hắn, khiến hắn ngã ngửa, rồi giẫm mạnh lên cổ họng cho đến khi xương gãy và máu trào ra từ miệng. Tên cuối cùng quỳ xuống cầu xin, nhưng Thẩm Yến không do dự – nàng đâm kiếm xuyên qua đầu hắn, máu và óc bắn tung tóe lên tường đá, để lại những vệt đỏ ghê rợn.
Khi đội thân vệ chạy đến, họ thấy Thẩm Yến đứng giữa năm cái xác, áo giáp loang lổ máu, thanh kiếm nhỏ từng giọt đỏ xuống đất. Nàng thở hắt ra, lau máu trên mặt bằng tay áo, giọng lạnh lùng: "Dọn dẹp sạch sẽ. Báo cáo triều đình rằng mối nguy đã được xử lý." Nhưng trong lòng nàng, cơn thịnh nộ vẫn chưa nguôi – và cả sự căng thẳng từ đêm qua, khi bản năng Alpha của nàng suýt vượt khỏi tầm kiểm soát.
Chiều hôm đó, Tô Dao xuất hiện trước cổng phủ tướng quân, giả vờ là một người bán hoa rong. Nàng mặc y phục vải thô, đội mũ che nửa khuôn mặt, nhưng đôi mắt hẹp dài vẫn lộ ra sự sắc sảo. Nàng đưa một bó hoa cho gia nhân Tiểu Đào, nhờ chuyển đến Lâm Vân Ca, kèm theo lời nhắn: "Chúc phu nhân sức khỏe, mong nàng cẩn thận với những kẻ bên cạnh." Tiểu Đào mang hoa vào trong, không biết rằng trong bó hoa giấu một mẩu giấy nhỏ: "Thẩm tướng quân không chỉ giết người không chớp mắt, mà còn che giấu bản tính hoang dại của một Alpha."
Khi Vân Ca nhận được bó hoa và đọc mẩu giấy, nàng run rẩy, nhớ lại khoảnh khắc Thẩm Yến suýt mất kiểm soát đêm qua. Nàng nhìn ra sân, thấy nữ tướng quân vừa trở về, áo giáp dính máu khô, và lòng nàng chìm vào nghi ngờ. Tô Dao, từ xa, quan sát tất cả, mỉm cười nham hiểm. "Thẩm Yến," – nàng thì thầm – "Ngươi càng mạnh mẽ, ta càng khiến ngươi cô độc."
Truyện này thuộc quyền sở hữu của Kaito [@Kaito223344]. Không được sao chép, chỉnh sửa hay đăng lại trên bất kỳ nền tảng nào nếu không có sự cho phép của tác giả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com