Chương 12: Đòi Người
"MỸ ĐỖ TOA TRẢ NGƯỜI" tiếng của Vân Vận vang rộng cả sa mạc, cùng lúc này một người lính Xà Tộc cũng bị đánh bay về hướng của cô và Mỹ Đỗ Toa.
Mỹ Đỗ Toa nhanh chóng nắm cổ của cô lên rồi ra lệnh Nguyệt Mị đi cứu người lính kia. Tiêu Yến bị Mỹ Đỗ Toa năm như một con mèo bay về hướng cổng thành. Lúc này phía dưới có rất nhiều dân thường trong thành đã thức dậy, họ ùa ra ngoài như một đàn ong. Nói thật, cô chưa thấy cái thành nào bị đánh mà vui như vậy đâu.
Như nhận ra ánh mắt của cô, Mỹ Đỗ Toa trả lời: "Họ hâm mộ ta".
"Ồ" fan cuồng cổ đại. Cũng đúng chắc với thực lực của Mỹ Đỗ Toa bây giờ có thể mạnh mẽ đánh bay bất cứ ai muốn kiếm chuyện với Xà Tộc rồi.
Bay ra ngoài thành ở đó có Vân Vận cùng với các Đấu Hoàng. Theo như trí nhớ của cô thì có một người của Gia Mã Đế Quốc, nhìn cứ cà lơ phất phơ, còn lại sáu người đều là trưởng lão của Vân Lam Tông. Cả sáu trưởng lão và các học sinh bên dưới đều đang dàn trận pháp của Vân Lam Tông, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Ở phía Xà Tộc thì có vẻ lép vế hơn về số lượng binh lính nhưng có đến mười hai người đang bay trên trời.
Vân Sơn không có mặt, vị sư tổ này quả thật không đáng tin chút nào. Và có lẽ hắn chết tâm với Mỹ Đỗ Toa rồi.
"Không thấy Vân Sơn nhỉ ?, ngài làm gì sư tổ ta thế" Tiêu Yên hỏi.
Mỹ Đỗ Toa trả lời: " Ta đánh hắn. Còn ngươi có vẻ bình tĩnh quá nhỉ, gọi sư tổ bằng tên". Ồ, cô quên mất. Nếu nói như vậy trước nhiều người chắc sẽ có chuyện phiền phức đấy. Cô cần tập cho tốt thôi.
Lúc này một vị trưởng lão của Vân Lam Tông từ đội hình bên dưới bay lên không trung, ngài ấy râu tóc đều bạc phơ nhưng sóng lưng vẫn thẳng tắp, nhìn có vẻ rất uy nghi, người đó tiếp mặt với Mỹ Đỗ Toa, nói: " Thưa nữ vương của vùng sa mạc, mong ngài có thể gửi trả lại thiếu tông chủ cho chúng ta."
"Ồ nếu ta nói không đây. Con nhóc này vẫn chưa hề nhận Vân Vận là sư phụ, thế thì ta có quyền bắt nó chứ". Nha trở về lại hình dạng thiếu đánh rồi.
Vị kia cũng không có vẻ gì là khó chịu, vẫn vô cùng hiền hậu vuốt bộ râu trắng của mình trả lời: " Tiêu Yến đã nhận ngọc bội của Vân Vận vì vậy con bé đã là người của Vân Lam Tông, nghi thức nhận sư phụ của ngày hôm nay chỉ là một buổi tiếp nhận không chính thức thôi. Mong ngài trả lại con bé.
Ngài nhìn xem, ngài nắm gáy của bé con như thế thì làm sao con bé chịu được."
"Ồ vậy ta chỉ bồng là được chứ gì" rồi đổi tư thế ôm cô vào trong lòng. Rồi Mỹ Đỗ Toa ném cho Vân Vận một cái nhìn khiêu khích, nói: "Không nhìn ra, Vân Tông chủ quả thật làm việc lôi thệ phong hành. Nhưng mà ta không muốn trả bé con thì như thế nào?"
Lúc này Vân Vận mới ra mặt, nàng ta bay lại phía này gật đầu một cái với cụ ông cho ông ấy lui xuống hàng phía sau rồi đứng đối diện với cô và Mỹ Đỗ Toa. Vân Vận vẫn mặc bộ y phục ở buổi lễ, nhìn rất trang trọng, vẻ mặt băng sơn lạnh lùng đối lập hoàn toàn với vẻ ngoài thiếu đánh của Mỹ Đỗ Toa.
Vân Vận:" Trả đồ đệ cho ta"
Mỹ Đỗ Toa:" Quả thực ngươi có chấp nhất với việc con nhóc này làm đồ đệ của ngươi nhỉ?
Nhưng ta cũng muốn thu con bé thì sao giờ"
Vân Vận:" Tiêu Gia sẽ không đồng ý điều này" rồi nhìn sang cô.
Mỹ Đỗ Toa:" Ta cũng có thể tạo ra Dịch Huyết Thủy đấy, và ngươi nên biết bé con biết tác hại của thứ đó rồi"
Như có vẻ bất ngờ, Vân Vận nhướn mày một cái rồi cũng trở lại bình thường.
Vân Vận:"Ngươi nói"
Mỹ Đỗ Toa: "Không phải"
Lúc này Tiêu Yến mới chen vào cuộc trò chuyện của hai đại boss này, nói: "Chúng ta cần bàn bạc, nếu như ngài thật sự muốn ta làm đồ đệ của ngài thì việc phân phối Dịch Huyết Thủy phải viết lại hợp đồng. Không thì ta sẽ mở một chi nhánh dưới sự kiểm soát của Bộ Lạc Xà Nhân Tộc."
Vân Vận lúc này lại nở một nụ cười nhẹ với cô, nếu so với khuôn mặt vạn năm băng sơn khi nãy thì quả thật nụ cười này cứ như gió xuân vậy, nàng ta vừa cười vừa nói: " Muội đang uy hiếp ta"
Tiêu Yến dù biết Vân Vận lại sắp lên cơn điên nhưng vẫn nhàn nhạt bình tĩnh, trả lời : " Đúng vậy"
Vân Vận: " Được" rồi hướng tay vào trong lòng ngực của Mỹ Đỗ Toa đòi người. Mỹ Đỗ Toa cũng không hề mất cảnh giác, làm một đòn chặt vào cỗ tay của Vân Vận, cô qua sát kĩ đòn đó hình như còn có nhàn nhạt ánh sáng xanh. Nhưng mà Vân Vận kéo tay ra kịp.
Mỹ Đỗ Toa: " Nha, muốn bắt người. Sao dễ như vậy. Nếu muốn nói chuyện thì thư phòng của ta sẽ có chỗ cho các ngươi đấy, nhưng mà lũ ở dưới ngươi thì không có chỗ cho đâu."
Vân Vận không nói gì chỉ nhìn vào trong mắt của cô rồi ra lệnh cho các học sinh Vân Lam Tông tiến hành cắm trại. Phần lớn học sinh ở đây đi theo là để làm nhiệm vụ, ngoài ra họ còn muốn mua ma hạch và dược liệu ở đây.
Huynh đệ Xà Tộc của bọn hắn ở đây cũng nhiều. Nữ vương cũng thật là, Vân Lam Tông và Xà Nhân Tộc dù sao cũng hợp tác với nhau trong nhiều lĩnh vực sao lại có thể cướp thiếu tông chủ ngay buổi lễ chứ. Còn cô bé Tiêu Yến kia quả thật là một truyền kì, chỉ là một đích nữ của một gia tộc nhỏ nhoi mà lại để hai người quyền lực nhất nhì Gia Mã Đế Quốc tranh giành.
-----------------------------------------------
Thư phòng của Nữ Vương Xà Nhân Tộc.
Vân Vận nhẹ nhàng uống trà, như cái người khí nãy mới vừa phá một lỗ ở tường thành không phải là nàng ta vậy. Nàng ta đặt li trà xuống rồi hỏi: " Sao ngươi cũng ở đây, sư đồ ta cần một cuộc trò chuyện"
Mỹ Đỗ Toa: " Uầy, cứ nói đi. Dù sao ta cũng phân phối một phần Dịch Huyết Thủy mà, để đồ đệ tương lai của ta hiểu lầm cũng kì lắm"
Vân Vận: "Là của ta"
Mỹ Đỗ Toa " Nha, của ta"
Tiêu Yến: "...."
Lúc này cô đã bắt đầu thấy lửa xanh và gió đang bắt đầu ba động trong căn phòng này rồi đấy.
Tiêu Yến: " Hai vị, chúng ta có thể nói về Dịch Huyết Thủy rồi đấy. Các ngài muốn điều khiển Tiêu Gia đến như vậy à?"
Mỹ Đỗ Toa ngả người ra ghế, trả lời: "Nhóc con, ngươi biết bọn ta cần gì ở Tiêu Gia không? "
Tiêu Yến: " Các ngươi chưa đột phá Đấu Thánh đâu, cần nó làm gì."
Vân Vận: "Thế thì muội cũng biết nhân phẩm em trai muội rồi nhỉ"
Tiêu Yến: " Đó là việc của hắn, không phải Tiêu Gia."
Mỹ Đỗ Toa: " Cũng có đấy"
Tiêu Yến: "...."
Bầu không khí trở nên trầm mặc một cách kì dị. Rốt cuộc là thằng em trai này làm cái gì vậy trời.
Với tính của cha cô, nếu Tiêu Viêm làm bậy thì chắc chắn sẽ ngăn hắn nhưng các trưởng lão thì không như vậy. Tiêu Gia nói ra cũng có nhiều thế lực ngầm chỉ là lúc này do Tiêu Chiến nắm mạch buôn bán Dịch Huyết Thủy và quảng giao với Vân Lam Tông nên mới có quyền hành tuyệt đối.
Nhưng cũng với tính khí của hắn, chắc ăn sẽ không phù hợp lợi ích nhiều người. Hơn nữa trong tiểu thuyết Tiêu Chiến mất sớm, nên sẽ không kéo lại Tiêu Viêm.
Nếu cha cô có thể sống lâu một chút, với tính cách của cha, chắc chắc sẽ ngăn Tiêu Viêm làm chuyện xấu, có khi còn không cho Tiêu Viêm cưới hai vợ để có một cái Tu La Tràng như hiện tại. Nhưng cũng vì tính tình đó nên cha cô mới chết sớm. Trên đời này đúng là nhiều chuyện đối lập như vậy đấy.
Tiêu Yến: " Ta sẽ đứng bên các ngài nếu các ngài đảm bảo cho sự an toàn của gia tộc ta"
Vân Vận: "Nếu muội là đệ tử của ta, Vân Lam Tông sẽ đảm bảo cho gia tộc của muội"
Mỹ Đỗ Toa: " Nga, ta sẽ đảm bảo cho Tiêu Gia một loại thuốc mới cung cấp một ngàn lọ một năm và đảm bảo tài nguyên một ngàn viên viên tam tinh ma hạch cho muội một năm. Và ta có thể cho muội sử dụng ngân khố riêng của ta mua tất cả các pháp bảo trên toàn Gia Mã Đế Quốc.
Thế nào?" rồi hất mặt thách thức với Vân Vận.
Cô thật sự có thể thấy gân xanh đang nhảy trên trán của Vân Vận, quả thật Vân Vận dù có giàu cũng khó có thể thắng người giữ cả kho tiền của Bộ Lạc Xà Tộc Này. Quả thật có tiền tùy ý.
Tiêu Yến :" Ta hi vọng cha ta không biết việc này"
Vân Vận: " Được. Dù sao với tính của thúc thúc không nên biết việc này"
Mỹ Đỗ Toa: " Vậy ngươi muốn ai làm sư phụ đây?"
Tiêu Yến: "Tại sao các ngài chấp nhất như vậy chứ, măc dù ta là 'Tiêu Yến' nhưng với cái giá này thì quá cáo rồi. Các ngài muốn muội muội à?
Vân Vận và Mỹ Đỗ Toa trông có vẻ bất ngờ với câu hỏi của cô. Cả hai người đều cười nhẹ với cô.
Vân Vận: "Quả thật lúc đầu ta muốn lợi dụng và tìm hiểu muội. Dù sao muội là một biến số lạ đấy. Nhưng mà nói chuyện với muội khá vui. Cái ánh mắt lúc muội thương hại của muội lúc đầu nhìn ta rất thú vị đấy"
Mỹ Đỗ Toa: " Ta thấy thích ngươi thôi"
Nha lộ mặt rồi kìa. Một cái vẻ ngoài băng sơn nhưng biến thái, còn một cái vẻ ngoài thiếu đánh nhưng lạnh nhạt.Có vẻ như với một người cũng biết một phần nội dung câu chuyện thì họ mở lòng hơn.
"Vậy, đời trước các ngài đã trải qua những gì ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com