Chương 7:Điều Kiện
"Nhưng ta có điều kiện"
Ở phía trên cô, Vân Vận ánh mắt đào hoa lưu chuyển, giảo hoạt cười, môi hồng gợi lên. Nàng ta nhìn cô như nhìn một vật nhỏ rất thú vị, lười biếng nâng khớp tay lên chạm vào má cô, hỏi:"Vậy muội muốn có gì?"
Thân thể cô khẽ nhúc nhích, thấy vậy Vân Vận liền rời khỏi người cô, ôm lấy eo cô lại như lúc ban đầu. Đưa cằm dựa lên đầu cô, chăm chú nghe giảng.
Tiêu Yến chỉ có thể nghĩ thầm 'Cái này gia hỏa người một bụng ý xấu nhưng lại sinh ra với một khuôn mặt ôn nhu như thế quả thực hợp với câu mặt người dạ thú vô cùng'
"Ta muốn có thể trở về thường xuyên hơn là hai lần một tháng, tốt nhất là ba tuần.
Những cái khác ta chưa nghĩ ra."
Vân Vận:"Nha". Quả thực chưa thấy ai có cái đồ đệ như nàng, hút huyết như vậy lại còn một tháng về nhà ba tuần, lại còn những cái khác nữa. Quả thực là một cái tiểu tổ tông.
Nhưng nàng lại muốn cung cái tiểu tổ tông này đây.
Vân Vận: "Được, ta đồng ý. Hai tháng sau Vân Lam Tông sẽ mở lễ nhậm chức tông chủ, lúc đó ta sẽ thu muội làm đồ đệ."
Rồi lấy trong nạp giới ra một cái nạp giới khác, đây là cái làm bằng ngọc mà cô thấy trong sách. Vân Vận đưa cho cô rồi nói:
" Đây là nạp giới của muội, trong đó có 5 bình tam phẩm đan dược tẩy tủy đan, 100 viên ma hạch nhất tinh, 100 viên ma hạch nhị tinh, 20 viên ma hạch tam tinh cùng với vài thứ đồ chơi.
Đây là quà ta tặng muội"
Cô không hề khách khí gì mà nhận lấy, quả thật là thổ hào. Nhiêu đây là đủ ma hạch để nắm một mạch kinh tế của Ô Thản Thành. Ngay cả cha cô cũng chưa chắc lấy ra được nhiêu đây tài sản riêng.
Quả thật là thổ hào.
Vân Vận khi thấy cô nhận ngay cũng không có vẻ ngoài ý muốn mà còn vui cực kì, như có thể chọc đến vật nhỏ. Vũ mị hai mắt cong cong, giống cái ngọt ngào ánh trăng, đùa nói
"Ai, thật giống nuôi vợ từ bé nha. Nhưng muội cũng không thiệt khi có một phu nhân tài giỏi như ta đâu."
Tiếu Yến: "........."
Quả thật mặt dày.
Cùng cái người khi nãy bóp cổ cô như hai người. Nếu không phải bệnh đa nhân cách thì đúng là mặt người dạ thú.
Tiêu Yến ngồi dậy, lách người ra khỏi ma trảo của Vân Vận. Ngồi lại đối diện nói:
"Được rồi, hiện tại việc ta là đệ tử Vân Lam Tông, việc này coi như đã định.
Chúng ta hiện tại cần trao đổi vài thứ đây."
"Hửm. Tiểu tổ tông còn có việc gì nữa đây?"
"Nha, ta cũng không có gì nhiều. Chỉ muốn hỏi tỷ một câu thôi."
"Ồ, câu gì?"
"Tại sao tỷ lại ở đây, nơi đây là nơi không thuộc địa phận Tiêu Gia.
Hơn nữa có khá ít người trong gia tộc biết đến khu đất trống này." Nói rồi cô, xoay người đi đến phía trước. Cô bé dưới ánh nắng tỏa ra một thần sắc tự tin mà không đứa trẻ nào tuổi này có được. Thật sự rất ưu tú, đến mức có thể hấp dẫn mọi ánh mắt.
Cô quay lại, ánh mắt sắt bén nhìn thẳng vào mắt Vân Vận, nói: " Tại sao tỷ lại biết nơi này"
Nơi này trong tiểu thuyết chính là nơi Tiêu Viêm biết đến sự tồn tại của Dược Lão, cũng là nơi hắn từ một phế vật Đông Sơn tái khởi lại thành một cái thiên tài. Ngoài Tiêu Viêm ra thì chỉ có các lão bà của hắn biết mà thôi.
Cô nghi ngờ.
Trọng sinh hoặc xuyên thư.
Nhưng với biểu hiện của Vân Vận, cô nghiêng về xuyên thư hơn. Dù sao tiểu thuyết Vân Vận là một cái nữ thần băng sơn, lại ôn nhu với nam chính chứ không phải các tinh thần phân liệt kẻ điên. Nhưng trọng sinh cũng vô cùng có khả năng vì xuyên thư sẽ không biết rõ vị trí sau núi này. Dù cho cô biết rõ từng chữ tiểu thuyết nhưng vẫn tốn kha khá thời gian, rồi mới đoán ra vị trí.
Vân Vận: "Nha,nếu như thế thì cần một sự trao đổi nhỏ đấy."
Tiêu Yến: "Trọng sinh?"
Vân Vận: "Vị diện khác?"
Tiêu Yến: "Tiêu Viêm?"
Một khoảng lặng nhỏ khi cả hai người nhìn vào mắt nhau.
Nàng ta nở một nụ cười nhạt, vạt áo ngọc bay trong gió. Vân Vận nâng mảnh khảnh thủ đoạn vén lấy tóc của cô sau tai rồi từ từ tiến lại gần. Nàng ta nói nhỏ vào tai cô rằng: "Còn người giống ta nữa đấy". Rồi tách ra.
Vân Vận nhìn sâu vào mắt cô một hồi lâu, đôi môi nàng ta khẽ mở rồi lại đóng lại. Nàng ta thở hắt ra một hơi rồi bay lên không trung. Nếu cô nhớ không lầm thì đây là một loại đấu kĩ có thể giúp bay lên dù chưa đột phá đấu vương. Nhưng nó rất khó học và khó tìm.
Nàng ta từ trên cao nhìn cô, ánh nắng xuyên qua từng lọn tóc nhìn xuống nàng với một ánh mắt kì lạ , cười so khóc còn khó coi hơn, bỏ lại cô với một câu nói: "Hắn sẽ chết rất thảm." rồi bỏ đi.
'Thế giới này xong mẹ rồi'.
Đây là suy nghĩ của Tiêu Yến sau buổi trò chuyện nhỏ này. Quả thực loạn thành một cái nồi cháo. Tình hình hiện tại không có lợi cho cô và gia tộc một chút xíu nào.
Vân Vận ngoài mặt là giúp đỡ Tiêu Gia quật khởi ở Ô Thản Thành nhưng qua vài năm có khi nhân mạch của Tiêu Gia chắc ăn sẽ vào tay nàng ta. Chưa kể cả cô và Tiêu Đỉnh khi thành đệ tử Vân Lam Tông thì có thể trở thành con tin của Tiêu Gia. Kế hoạch này chắc chắn có người đã chuẩn bị được một khoảng thời gian.
Còn một việc khiến cô lo lắng hơn là xu hướng kết hợp giữa Vân Lam Tông và Xà Tộc.
Với sự thay đổi của Xà Tộc thì 90% là Mỹ Đỗ Toa cũng đã trọng sinh, 10% còn lại thì là Vân Vận mượn sức của Mỹ Đỗ Toa.
Nếu vậy thì những nữ chính còn lại có trọng sinh không?
Nếu có thì lí do tại sao họ vẫn chưa có động tĩnh gì?
Rốt cuộc kế hoạch bọn họ là gì, đã tiến hành đến đâu rồi?
Nhưng phần tiếng trình thì cô có thể điều tra từ sổ sách gia tộc. Nhưng còn vấn đề cuối cũng quan trọng không kém.
Tiêu Viêm đã làm gì?
Trong tiểu thuyết thì sau khi được Huân Nhi tha thứ, hắn làm một cái đám cưới hoành tráng cưới cả Cổ Huân Nhi và Mỹ Dỗ Toa làm vợ. Sau đó lần lượt nạp thiếp vào phòng. Nhưng sau khi vào đại thế giới thì cô không có thông tin khác.
Mặc dù phun tào loại nam chính hoa tâm như vậy nhưng đó dù sao là lựa chọn của họ, trong tiểu thuyết bọn họ sống hạnh phúc mà, sao trọng sinh lại muốn giết hắn rồi?
Ở đây có vợ lẽ là Vân Vận muốn giết hắn còn Mỹ Đỗ Toa thì chỉ biết là trọng sinh chứ không biết có muốn giết hắn không?
Vậy những người khác có hận Tiêu Viêm giống như vậy không?
Nếu như bọn họ liên hợp thì Tiêu Gia chắc chắn sẽ gặp chuyện, có khi còn nặng hơn việc diệt tộc như trong tiểu thuyết nữa. Vậy thì cô phải tăng tốc, tiên hạ thủ vi cường.
Cô cần thông tin.
Nghĩ như vậy, Tiêu Yến liền gấp rút chạy về gia tộc. Nơi đây là gia đình của cô, gia tộc của cô. Mọi người tuy hơi xa cách nhưng cũng là vì cô biết nhiều khi còn nhỏ. Bọn họ sống thiện lương, lại sống trên mảnh đất này hơn trăm năm rồi. Nếu có một phần vạn khả năng, cô cũng muốn nó tồn tại thật tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com