Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Ai ai! Rốt cuộc cũng đến Phú Vân Thành thân ái. Thần sắc Mạnh Hiểu Dư kích động nhìn cổ thành trước mắt, hưng phấn kêu lên. Lúc này trong lòng Mạnh Hiểu Dư vô cùng kích động, hơn một tháng rồi nàng chưa được ngủ trên giường. Từ hơn một tháng trước bái sư xú lão đầu, nàng vẫn luôn ở trong rừng nhỏ học công phu. Mỗi ngày đều luyện đến mệt chết, cho đến hai ngày trước xú lão đầu rời khỏi, nàng mới có thể nghỉ ngơi một chút. Nhưng nghỉ ngơi dã ngoại không thoải mái, hơn nữa hai ngày này luôn phải lên đường, thời gian nghỉ ngơi rất ít. Tuy rằng nàng cưỡi Tiểu Khôi nhưng nàng vẫn cảm thấy rất mệt. Hiện tại cuối cùng cũng đến Phú Vân Thành, sao nàng có thể không cao hứng? Lúc này Mạnh Hiểu Dư chỉ có một suy nghĩ là chạy nhanh vào thành, tìm một khách điếm nào đó ăn một bữa no nê, ngâm mình trong nước ấm rồi ngủ một giấc thật ngon. Nghĩ đến đây Mạnh Hiểu Dư vỗ vỗ đầu Tiểu Khôi nói: "Tiểu Khôi chúng ta nhanh chạy vào thành tìm khách điếm, sau ăn một bữa thật no rồi ngủ một giấc thật ngon. Ngươi cảm thấy thế nào?"

Tiểu Khôi tựa như nghe hiểu lời của nàng, cao hứng kêu hai tiếng.

Hàn Như Băng nhìn Mạnh Hiểu Dư cao hứng buồn cười nghĩ, "TIểu gia hỏa thật cao hứng! Nhìn dáng vẻ này của nàng là do ăn ngủ ngoài trời cộng thêm hai ngày lên đường làm tiểu gia hỏa rất mệt."

Hàn Như Sương liếc mắt nhìn Mạnh Hiểu Dư cao hứng, nhấc chân bước vào trong thành.

"Chưởng quầy cho hai phòng khách." Mạnh Hiểu Dư bước vào khách điếm lớn tiếng nói với chưởng quầy.

Lúc này chưởng quầy đang tính sổ thấy Mạnh Hiểu Dư cùng hai tỷ muội Hàn Như Băng trước quầy. Cười nói: "Thật xin lỗi, ba vị khách quan. Phòng khách của tiểu điếm đã đầy, nhưng vẫn còn vài gian không biết ba vị khách quan có muốn trụ không?"

"Như vậy sao? Vậy hai phòng đi!" Nghe chưởng quầy nói, Mạnh Hiểu Dư đáp.

"Hai gian phòng tổng cộng năm trăm lượng. Thêm tiền thế chấp là ba trăm lượng tổng cộng là tám trăm lượng, thỉnh ba vị khách quan mời trước đem tiền thanh toán." Chưởng quầy nói xong cười tủm tỉm nhìn Mạnh Hiểu Dư.

"Tám trăm lượng? Mắc như vậy? Sao ngươi không đi cướp đi? Ngươi cho rằng đây là khách sạn 5 sao sao? Hay là phòng của ngươi làm bằng vàng? Hôm nay nếu ngươi không cho ta lời giải thích hợp lý, ta sẽ không để yên cho ngươi." Vốn bởi vì luôn ăn ngủ ngoài trời, cộng thêm hai ngày đường, Mạnh Hiểu Dư mệt đến sắp ngủ trước quầy, nghe thấy lời chưởng quầy lập tức nhảy dựng lên. Nắm lấy cổ áo chưởng quầy mà gào lên.

Tuy rằng Mạnh Hiểu Dư không biết giá trị tiền tệ ở nơi này nhưng nàng biết một điều. Hai văn tiền có thể mua được một bánh bao thịt, nàng đã từng hỏi Hàn Như Băng, cho nên biết một lượng bạc tương đương một nghìn văn tiền. Mà ở hiện đại năm mao tiền mua được một cái bánh bao thịt, nói cách khác ở thế giới này hai văn tiền tương đương năm mao tiền. Như vậy một lượng bạc tương đương sáu trăm đồng ở hiện đại! Một trăm lượng là sáu vạn đồng! Tám trăm lượng chính là bốn mươi tám vạn! Nhiều như vậy đủ để nàng ăn không biết bao nhiêu lần KFC!

Bên kia Mạnh Hiểu Dư nắm cổ áo chưởng quầy gào lên, bên này mày Hàn Như Băng hơi nhíu lại. Tuy rằng nàng biết bởi vì Đại Hội Anh Hùng được tổ chức nên sẽ có rất nhiều người trong giang hồ đến Phú Vân Thành. Giá của khách điểm tất nhiên sẽ đắt hơn bình thường, nhưng nàng không nghĩ đến lại đắt như vậy, đắt hơn vài lần so với bình thường.

"Vị khách quan này.... ngươi... bình tĩnh một chút, nghe....nghe tiểu nhân...nói hết....có được không?" Chưởng quầy bị Mạnh Hiểu Dư nắm lấy cổ áo gào, thấy bộ dáng Mạnh Hiểu Dư chính là hắn không nói rõ ràng nhất định không buông tay. Vì thế lắp bắp nói.

Nghe chưởng quầy nói xong Mạnh Hiểu Dư rốt cuộc buông lỏng, nắm cổ tay áo chưởng quầy. Nhìn chằm chằm hắn, bộ dạng như nếu ngươi không nói rõ ràng thì đừng yên thân với ta.

Chưởng quầy nhìn thấy ánh mắt khủng bố của Mạnh Hiểu Dư, không khỏi lấy tay áo lau mồ hôi trên trán. Sau đó nói: "Vị khách qua này, giá cả tiểu điếm của chúng tôi là tốt nhất rồi, hơn nữa, tiểu điếm toàn Phú Vân Thành đều là giá này, mỗi chỗ hầu như đều đã đầy. Tiểu điếm của chúng ta còn lại mấy phòng, ta nghĩ không đến mấy ngày tiểu điếm của ta cũng đầy người."

"Nói như vậy, phiền chưởng quầy mang chúng ta đến phòng! Nơi này là ngân phiếu tám trăm lượng." Hàn Như Băng nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư còn muốn nói, lập tức ngắt lời Mạnh Hiểu Dư. Lấy ngân phiếu tám trăm lượng đưa cho chưởng quầy để hắn mang các nàng vào phòng.

"Được, được. Ta lập tức mang ba vị khách quan vào phòng." Chưởng quầy nhận ngân phiếu Hàn Như Băng đưa qua, cười hì hì nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com