Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Khách điếm vào sáng sớm vô cùng náo nhiệt, trên bàn ở đại sảnh dưới lầu đều có tốp ba tốp năm người ngồi. Nhưng bàn ở phía đông ngay cửa sổ chỉ có một bạch y nữ tử ngồi. Bạch y nữ tử ngồi một bàn kia so với những bàn quanh nàng đều là nam. Chỉ thấy những nam nhân đó tuy là bộ dáng đang ăn sáng nhưng đôi mắt liên tục ngắm nhìn về phía bàn bạch y nữ tử kia. Không phải do bữa sáng phong phú ngon miệng trên bàn. Cũng không phải do dung mạo nữ tử kia quái dị, xấu xí. Là vì dung mạo nàng xinh đẹp, nguyệt mi tinh mục, quỳnh mũi đĩnh tú, môi đỏ hạo xỉ, tựa như tiên tử giáng trần trong tranh. Tuyệt sắc nữ tử như thế chỉ sợ không gặp được bao nhiêu người trên thế gian. Đáng tiếc nữ tử tuy đẹp nhưng bọn họ không phải ai cũng có thể tiếp cận.

Hàn Như Băng từ lầu hai đi xuống, liếc mắt một cái liền nhìn thấy muội muội nhà mình đang ngồi một mình ở bàn phía đông ngay cửa sổ. Bốn phía quanh bàn của nàng tuy nhiều người nhưng lại không ai dám đến ngồi bàn của muội muội nhà mình. Lại nhìn đến gương mặt băng lãnh có thể đông chết người của muội muội. Hàn Như Băng hiểu rõ cười cười, nhấc chân hướng về phía bàn muội muội ngồi xuống.

Hàn Như Băng ngồi xuống, nhìn mặt lạnh của muội muội, lại nhìn đến bữa sáng vẫn chưa động qua. "Vì sao lại chưa ăn? Là do điểm tâm sáng không hợp sao?" Hàn Như Băng hỏi muội muội. Nghe có vẻ như đang quan tâm muội muội mình vì sao lại không ăn sáng. Nhưng biểu cảm chế nhạo trên mặt kia khiến người khác hoài nghi.

"Không có gì, chỉ là tạm thời không muốn ăn thôi." Hàn Như Sương nhìn tỷ tỷ ngồi đối diện mình đang cười chế nhạo mình, vẻ mặt không cảm xúc nói.

"Là như vậy sao, một hồi kêu điếm tiểu nhị sớm một chút đưa đồ ăn lên phòng ta ăn đi. Ta có chút việc đi ra ngoài trước, một hồi sẽ về. Đến lúc đó chúng ta cùng nhau ăn, muội trước đến phòng ta chờ đi."

Nói xong, Hàn Như Băng đứng dậy đi lên lầu hai.

"Đúng rồi, sau khi muội đến phòng ta, đem tiểu gia hỏa đang ngủ kia gọi dậy." Hàn Như Băng nhìn muội muội đã đứng lên đi về phía lầu hai, cười không có ý tốt mà nói.

Hàn Như Sương không quay đầu lại, chỉ đáp ứng một tiếng rồi tiếp tục lên lầu. Bởi vậy nàng vẫn không nhìn thấy ý cười không tốt của tỷ tỷ nhà mình.

Đi đến phòng Hàn Như Băng trên lầu hai, mở cửa vào. Lướt qua bình phong nàng nhìn thấy gì? Hàn Như Sương kinh ngạc, ngay sau đó khôi phục lại vẻ mặt không cảm xúc.

Nhìn thiếu nữ đang xích lõa ôm chăn ngủ trên giường. Gương mặt Hàn Như Sương hơi đỏ một chút vì da thịt kiều nộn cùng đường cong mê người của thiếu nữ kia.

Mà Mạnh Hiểu Dư đang ngủ say, không biết có phải cảm giác được cái gì không. Nhíu mày vặn vẹo một chút, ôm chăn trở mình tiếp tục cùng Chu Công đánh cờ. Hoàn toàn không biết dưới tình huống mình ngủ, đã bị hai nữ nhân kia trước sau nhìn hết. Có lẽ nếu Mạnh Hiểu Dư biết, dựa theo tính cách của nàng vẫn sẽ cảm thấy không sao cả. Thấy hết thì như thế nào? Dù sao mọi người đều là nữ, có thấy hết cũng không quan hệ gì.

Hàn Như Sương hơi nhíu mày, nghĩ thầm người này chẳng lẽ một chút ý thức về nguy cơ cũng không có sao? Không mặc gì trên người mà ngủ, lại còn ngủ say như vậy. Mình nhìn nàng lâu như vậy, nàng cũng không biết. Lỡ như có nam tử xông nhầm vào, nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của nàng thật không dám tưởng tượng sẽ phát sinh nên sự tình gì. Nghĩ vậy Hàn Như Băng trong lòng dâng lên một cổ mạc danh tức giận. Bởi vì cổ mạc danh tức giận này, mặt Hàn Như Sương lại càng kết lên một tầng băng hơi mỏng.

Thời điểm Hàn Như Sương đang tức giận cùng Mạnh Hiểu Dư đang ngủ say.

"Muội muội còn chưa đánh thức nàng sao?" Hàn Như Băng đẩy cửa tiến vào, nhìn một màn trước mặt liền hỏi. Bất quá ý cười trên mặt nàng càng khiến người ta không thoải mái.

"Tỷ cố ý." Hàn Như Sương nhìn ý cười trên mặt tỷ tỷ mình, lạnh mặt nói.

"Sao? Tiểu Sương Sương là nói chuyện gì? Tỷ tỷ vì sao nghe không hiểu?" Hàn Như Băng cười nói.

"Nàng không mặc quần áo." Hàn Như Sương lạnh mặt nói.

"Ta biết nàng không không mặc quần áo. Sao vậy?"

"Không có gì." Nói xong đi ra phía sau bình phong, ngồi trên cái ghế bên cạnh bàn, không quan tâm tỷ tỷ nhà mình.

Nhìn muội muội đi ra ngoài, cười một chút đi đến mép giường. Cong thân mình xuống, bắt tai người đang ngủ say, trên tai nhẹ nhàng nhéo, sau đó dùng sức vặn vẹo.

"A... Đau quá... Tỷ nhéo tai ta làm gì?" Mạnh Hiểu Dư bị đau liền tỉnh, ngồi dậy che tai mình, nước mắt lưng tròng chất vấn người trước mặt.

Hàn Như Băng nhìn người đang chu miệng nước mắt lưng tròng chất vấn mình. Trong lòng bị hung hăng manh một phen, rất muốn xoa mặt nhỏ của nàng. Bất quá đó chỉ là suy nghĩ nhất thời trong lòng. Cười một chút nói. "Trời đã không còn sớm, nên rời giường tiểu Mạnh Mạnh."

"A? Trời đã trễ vậy rồi sao?" Mạnh Hiểu Dư nghi hoặc hỏi một câu.

Nhìn người kia rõ ràng còn có chút mơ hồ. Hàn Như Băng nở nụ cười gật đầu. "Đúng vậy, mau đứng lên ăn sáng thôi. Một lát chúng ta phải tiếp tục lên đường."

Nghe Hàn Như Băng nói xong, Mạnh Hiểu Dư lập tức bò dậy. Mặc xong quần áo liền rửa mặt, muốn nói cổ đại thật bất tiện.

Ví dụ như việc rửa mặt, cả kem đánh răng cùng bàn chải răng cũng không có, chỉ có thể dùng nước muối súc miệng. Chờ đến khi vào Phú Vân Thành có thời gian, nhất định phải tự chế một cái bàn chải răng. Nghĩ như vậy Mạnh Hiểu Dư gật đầu một cái, tiếp tục rửa mặt.

Rửa mặt xong Mạnh Hiểu Dư ngồi vào bàn, nhìn bữa sáng vừa được điếm tiểu nhị đưa lên, ngồi bên cạnh Hàn Như Băng duỗi tay cầm một cái bánh. Hoàn toàn không chút hình tượng ăn, tỷ muội Hàn Như Băng bất đắc dĩ nhìn người đang ăn ngấu nghiến. Vì sao nàng lại ăn bữa sáng gấp như vậy?

Kỳ thật cũng không thể trách Mạnh Hiểu Dư, đều do thói quen trước đây dưỡng thành. Bạn nhỏ Mạnh của chúng ta trước khi xuyên không, buổi sáng đều dậy muộn. Nếu bữa sáng không ăn nhanh như vậy sẽ muộn học. Chủ nhiệm lớp các nàng đưa ra quy định, Nếu đi trễ về sớm quá ba lần sẽ bị phạt quét lớp một tuần cùng bản kiểm điểm hai ngàn từ. Cho nên buổi sáng nàng muốn ngủ thêm chút lại không muốn đến muộn, chỉ có thể ăn bữa sáng thật nhanh. Lâu dần, Mạnh HIểu Dư đã rèn luyện được thói quen này. Tốc độ nàng ăn bữa sáng tựa hồ không ai có thể so. Ăn nhanh hình tượng đương nhiên sẽ không tốt, Mạnh mụ mụ đã từng cùng hàng xóm a di nói. Thời điểm Tiểu Dư nhà chúng ta ăn sáng tựa như bị quỷ đói bám vào người. Tốc độ ăn kia có thể giành được giải Guinness.

Trong phút chốc đã giải quyết xong ba cái bánh bao cùng một chén cháo trắng. Mạnh Hiểu Dư thỏa mãn vỗ bụng, nhìn tỷ muội Hàn Như Băng đang chầm chậm ăn cơm hỏi, chúng ta khi nào khởi hành? Hàn Như Băng nhìn Mạnh Hiểu Dư nói. "Cơm nước xong liền chuẩn bị khởi hành. Sao vậy ngươi có chuyện khác sao?"

"Đúng vậy, hai tỷ có thể đợi ta một chút không? Ta muốn ra ngoài một chuyến."

"Có thể, có điều phải đi nhanh về nhanh." Hàn Như Băng nhìn Mạnh Hiểu Dư một cái nói.

"Không thành vấn đề, bảo đảm rất nhanh sẽ về." Mạnh Hiểu Dư nghe Hàn Như Băng nói, cao hứng trở lại. Nói xong cầm lấy balo nhỏ theo nàng xuyên không đến đây chạy ra ngoài. Mạnh Hiểu Dư buổi sáng ra ngoài mua nước tương, vì sao lại mang theo balo nhỏ? Kỳ thật đây là sở thích có chút cổ quái của Mạnh Hiểu Dư. Trong túi đều là bảo bối của Mạnh Hiểu Dư, có điều bảo bối là gì sẽ không giải thích, về sau sẽ nói, Vì là bảo bối nên luôn mang bên người, Mạnh Hiểu Dư ngoại trừ ở nhà, bên ngoài đều mang theo. Nàng luôn mang theo balo nhỏ bên người khiến cho ba mẹ nàng tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Mạnh Hiểu Dư ra khỏi khách điếm, theo chỉ dẫn của điếm tiểu nhị, rất nhanh đã đến nơi muốn đến, tiệm cầm đồ Đông Lai.

Mạnh Hiểu Dư vì sao lại muốn đến tiệm cầm đồ? Chương trước đã nói Mạnh Hiểu Dư cảm thấy lộ trình quá xa, đi đường rất mệt nên đã hạ quyết tâm mua một con vật để cưỡi. Chỉ là không có tiền, hiện tại vào trong trấn đương nhiên muốn tìm cách có tiền. Mà tiệm cầm đồ là lựa chọn tốt nhất, chỉ cần đồ vật có giá trị, đem đến tiệm cầm đồ là có thể đổi lấy tiền. Vì sao Mạnh Hiểu Dư lại biết chuyện này? Đều do Mạnh Hiểu Dư trước kia xem phim truyền hình xuyên không nhìn thấy.

Đi vào tiệm cầm đồ bên trong, học bộ dáng nhân vật trong phim, hô to một tiếng "Chưởng quỹ đâu? Ta có vật muốn cầm."

"Chưởng quỹ của ta bên trong, ngài có việc gì sao? Ta kêu giúp ngài, được không?" Một người mặc trang phục tiểu nhị nghe thấy lời của Mạnh Hiểu Dư, vội vàng từ quầy ra nói với Mạnh Hiểu Dư.

"Vậy kêu chưởng quỹ của các ngươi mau tới, nói hắn có khách quý đến." Mạnh Hiểu Dư tiếp tục học vai chính trong phim truyền hình nói.

"Được rồi, ngài chờ ta một lát, ta đây kêu cho ngài." Tiểu nhị cười nói với Mạnh Hiểu Dư, sau đó chạy vào trong gọi chưởng quỹ.

Không lâu sau, Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy một nam nhân trung niên mặc trường bào màu lam, trên mặt có râu dê, trên đầu dùng dây cột tóc búi thành một cái bánh bao nhỏ. Đi ra, đối diện với Mạnh Hiểu Dư chắp tay. "Là vị khách nhân này cầm đồ sao? Không biết là bảo vật thế nào? Là cầm chết hay cầm sống?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com