Chương 6
"Cầm chết cầm sống là nghĩa gì?" Nghe chưởng quỹ nói. Mạnh Hiểu Dư nghi hoặc.
"Khách nhân, ngài có điều không biết, tiệm cầm đồ này có hai cách cầm đồ. Cầm sống nghĩa là chúng ta sẽ căn cứ vào giá trị đồ vật của ngài mà ra giá. Khi hai bên đồng ý, cửa tiệm sẽ giao ngài tiền cùng biên lai cầm đồ. Kỳ hạn cầm đồ là một năm, trong vòng một năm ngài có thể đến chuộc lại đồ bất kỳ lúc nào. Đương nhiên cửa tiệm sẽ căn cứ vào thời gian ngài cầm mà thu mức phí tương tự. Nếu sau một năm không lấy, biên lai cầm đồ sẽ không có giá trị. Nếu ngài cầm chết thì đồ vật sẽ thuộc sở hữu của cửa tiệm. Đồng dạng sẽ đưa ngài giá trị tương ứng của món đồ. Nhưng khác với cầm sống là chúng ta sẽ đưa ngài tiền cùng biên lai. Trên đó ghi rõ vật ngài cầm và ngài không thể chuộc đồ lại." Chưởng quỹ tỉ mỉ giải thích cho nàng sự khác biệt giữa cầm chết và cầm sống. Liền hỏi nàng: "Khách nhân, ngài quyết định thế nào? Cầm sống hay cầm chết?"
Nghe chưởng quỹ nói, Mạnh HIểu Dư tự hỏi một chút liền nói: "Ta quyết định cầm chết, dù sao hôm nay đi rồi không biết có nhất định trở về đây hay không."
"Hảo, nếu khách nhân đã quyết định, thỉnh ngài đem đồ vật lấy ra cho lão phu xem, rồi cho ngài ra giá."
"Hảo, ta đây lập tức lấy ra." Nói xong Mạnh Hiểu Dư từ trong balo nhỏ của nàng lấy ra một tấm poster ra: "Ta có bức họa này. Chưởng quỹ ngài xem giá trị bao tiền?"
"Đây là? Này...này..." Chưởng quỹ tiếp nhận poster trong tay Mạnh Hiểu Dư, vừa thấy tức khắc kinh ngạc không nói ra lời.
Mạnh Hiểu Dư nhìn bộ dáng râu dê của chưởng quỹ tựa như gặp quỷ, hỏi: "Chẳng lẽ bức họa có vấn đề gì sao? Các ngươi có phải không thể cầm họa?"
"Có thể cầm, có thể cầm, đương nhiên có thể cầm. Bức họa này không chỉ không có vấn đề hơn nữa tuyệt đối còn là trân phẩm tuyệt thế. Không biết khách nhân là từ nơi nào có được bức họa này? Cũng không biết là người phương nào họa? Lão phu chưa bao giờ gặp qua bức họa thật đến như vậy, họa nhân vật tựa như đang sống. Có thể nói là điêu luyện, sắc sảo!" Chưởng quỹ một bên xem tranh, một bên tán thưởng.
Mạnh Hiểu Dư nghe được lời khen ngợi của chưởng quỹ đối với tấm poster kia. Khóe miệng hơi run rẩy, trong lòng nói, "Ta có thể nói trân phẩm tuyệt thế trong miệng ngươi là do ta trước khi xuyên không được chủ quán tặng khi mua đồ không? Ta có thể nói tác phẩm điêu luyện sắc sảo ngươi khen, ta vốn dĩ muốn ném vào thùng rác kết quả ngoài ý muốn ta xuyên đến đây nên đã quên ném đi không? Nếu ta thật sự nói vậy các ngươi không xem ta trở thành bệnh nhân tâm thần mới lại." Trong lúc phỉ báng một phen, Mạnh Hiểu Dư bắt đầu trợn tròn mắt nói dối.
"Người họa bức họa này ta không biết, ta chỉ biết bức họa là do tổ tiên ta truyền xuống. Nghe gia gia ta nói, bức họa là được một vị đạo sĩ tặng cho tổ tiên nhà ta. Nghe vị đạo sĩ kia nói với tổ tiên ta đây là bức họa bảy vị mỹ nữ mặc áo giáp cầm bảo kiếm. Là nữ nhi của Ngọc Hoàng đại đế, được gọi thất tiên nữ. Đối diện các nàng là tên xấu xí. Đại ma đầu từng làm loạn Thiên giới, đại ma vương Cadic." Bởi vì Mạnh Hiểu Dư không nhớ được tên của tên của nhân vật phản diện trong phim truyền hình "Hoan Thiên Hỉ Địa Thất Tiên Nữ". Vì tế đành phải thuận miệng bịa tên ác ma kia thành đại ma vương Cadic trong "Bảy Viên Ngọc Rồng". Lúc này Mạnh Hiểu Dư trong lòng nghĩ dù sao các ngươi cũng không biết đại ma vương Cadic là ai. Nói như vậy cũng không sao. Mạnh Hiểu Dư nghĩ xong ngẩng đầu nhìn chưởng quỹ nói: "Ta nói xong rồi. Chưởng quỹ ngươi nói xem giá trị bức họa này bao tiền?"
"Nghe khách nhân nói như thế, bức họa lại càng thêm trân quý. Ngài thật sự muốn cầm nó sao?" Nghe Mạnh Hiểu Dư nói xong, chưởng quỹ râu dê có chút không thể tin được hỏi.
"Ai...." Mạnh Hiểu Dư nghe chưởng quỹ nói, liên tục thở dài nói: "Ta cũng không muốn bán, chỉ là người nhà của tiểu nữ đều không còn trên thế gian này. Chỉ còn tiểu nữ nữ tay trói gà không chặt như ta, ta cũng là cùng đường mới bán đi bảo vật gia truyền." Mạnh Hiểu Dư một bên nói dối, một bên giả thương tâm. Kỳ thật trong lòng Mạnh Hiểu Dư nghĩ "Ta cũng không tính là nói dối toàn bộ. Người nhà ta thật sự không ở thế gian này. Cho nên thượng đế, ngài nhất định phải tha thứ cho ta."
"Nga, nguyên lai là như vậy." Chưởng quỹ râu dê nghe nàng nói, gật đầu hiểu rõ nói: "Một khi đã như vậy, khách nhân ngài muốn cầm bức họa này bao tiền?"
"Ta muốn cầm..." Mạnh Hiểu Dư nói rồi giơ tám ngón tay.
"Tám vạn hai?" Chưởng quỹ nhìn Mạnh Hiểu Dư thủ thế nói.
"Tám...tám...tám vạn hai?" Nghe chưởng quỹ nói xong, Mạnh Hiểu Dư có chút lắp bắp hỏi.
"Tám mươi vạn lượng?" Chưởng quỹ thấy Mạnh Hiểu Dư nghe hắn nói xong, nói chuyện lắp bắp. Cho rằng nàng không hài lòng với giá mình vừa ra. Vì thế nói tám mươi vạn lượng.
"Tám....tám...tám...mươi...mươi vạn lượng?" Mạnh Hiểu Dư nói lắp càng lợi hại.
Chưởng quỹ nghe Mạnh Hiểu Dư nói lắp càng lợi hại, cho rằng nàng vẫn không hài lòng. Vì thế liền nói: "Vị khách nhân này tuy rằng bức họa của ngài xác thật là trân phẩm hi thế. Nhưng tám mươi vạn lượng đã rất cao, nếu ngài lại muốn cao hơn, tiệm cầm đồ của chúng ta không có đủ bạc. Ngài xem thế này đi, ta đưa ngài thêm chút thành tám mươi tám lượng bạc. Nếu ngài đồng ý, chúng ta liền tiền trao cháo múc."
"Tám mươi tám lượng?" Lần này Mạnh Hiểu Dư không nói lắp nữa.
"Phải" nhìn Mạnh Hiểu Dư không nói lắp nữa, râu dê nhanh nói tựa như sợ Mạnh Hiểu Dư đổi ý.
"Thành giao, bức họa này sẽ là của ngươi." Mạnh Hiểu Dư nói nhanh, nàng thật sự không nghĩ đến. Một thị trấn thoạt nhìn không lớn, cư nhiên tiệm cầm đồ lại có nhiều tiền như vậy. Nàng càng không nghĩ đến chính là một tấm poster được xem là rác chuẩn bị ném đi trước khi xuyên không lại đáng giá như vậy. Lúc này trong lòng Mạnh Hiểu Dư vui sướng đến không nhìn thấy mặt trời.
Nghe thấy Mạnh Hiểu Dư đồng ý, chưởng quỹ râu dê nhẹ nhàng thở ra. Hắn thật sự sợ Mạnh Hiểu Dư không hài lòng, còn muốn tăng thêm. Vì thế liền phân phó tiểu nhị đi lấy tiền. Chỉ còn lại hắn vừa cầm bức họa trân quý kia vừa tiếp tục thưởng thức.
Đợi một chút, Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy tiểu nhị chạy lại trên tay cầm một chiếc hộp không lớn. Râu dê tiếp nhận hộp gỗ trong tay tiểu nhị. Mở ra đưa cho Mạnh Hiểu Dư nói: "Tổng cộng tám mươi tám vạn lượng ngân phiếu. Trong đó tám tờ mười vạn lượng, bảy tờ một vạn lượng, còn lại một vạn lượng, ta đổi cho ngài thành một tờ năm ngàn lượng, bốn tờ một ngàn lượng, mười tờ một trăm lượng. Ngài xem một chút, không sai thì đây là biên lai của ngài."
Mạnh Hiểu Dư nghe râu dê nói xong, đếm một chút. Không thiếu liền cầm biên lai ký, sau đó từ trong sấp ngân phiếu lấy ra tờ một trăm lượng. Còn lại đều bỏ vào balo bảo bối của nàng. Làm xong hết thảy, Mạnh Hiểu Dư gật đầu với chưởng quỹ nói cảm ơn liền ra khỏi tiệm cầm đồ.
Mạnh Hiểu Dư ra khỏi tiệm cầm đồ liền đi đến địa điểm tiếp theo. Không bao lâu sau Mạnh Hiểu Dư đi đến một tiệm y phục. Không sai, Mạnh Hiểu Dư là muốn mua y phục. Bởi vì từ khi Mạnh Hiểu Dư xuyên đến đây, y phục mặc trên người không thể ở nơi cổ đại phong kiến này mặc được. Y phục nàng mặc lúc này là của tỷ muội Hàn Như Băng. Bởi vì Mạnh Hiểu Dư thấp hơn tỷ muội Hàn Như Băng nửa đầu nên y phục của các nàng Mạnh Hiểu Dư mặc không hợp. Hơn nữa Mạnh Hiểu Dư không thích y phục màu trắng. Cho nên Mạnh Hiểu Dư sau khi có tiền, việc đầu tiên chính là mua quần áo.
Trong tiệm y phục chọn vài y phục có kiểu dáng cùng màu sắc mình thích, Mạnh Hiểu Dư cũng mua cho tỷ muội Hàn Như Băng mỗi người hai bộ. Mạnh Hiểu Dư tính tiền xong liền thay y phục. Lúc này Mạnh Hiểu Dư không mặc y phục màu trắng không hợp với mà là y phục màu tím phấn nàng vừa mua. Sau đó Mạnh Hiểu Dư nhìn trời, nghĩ có lẽ nên trở về. Đã đi được một lúc. Nếu không trở về các nàng không có kiên nhẫn chờ, đi trước thì thảm. Nghĩ như vậy, Mạnh Hiểu Dư bước nhanh về phía khách điếm, trên đường về Mạnh Hiểu Dư mua được một cây dù giấy màu hồng nhạt. Theo Mạnh Hiểu Dư dù không chỉ che mưa mà còn che nắng, huống hồ dù này lại đẹp như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com