Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

"Tiểu Sương Sương, muội nói xem. Tiểu gia hỏa kia là đi đâu? Đã qua một canh giờ, còn chưa trở về."

"Không rõ lắm."

"A! Không phải tỷ nói muội, mỗi ngày đều mặt lạnh. Muội không cảm thấy buồn sao? Mỗi lần cùng muội nói chuyện tỷ đều cảm thấy rất nhàm chán."

"Lời này tỷ đã nói rất nhiều lần."

"....."

"Vẫn là tiểu gia hỏa vui, không thấy nàng một lúc tỷ có chút nhớ."

"....."

"Ta đã trở về." Cửa phòng theo tiếng la bị đẩy ra.

"Thật đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến" Hàn Như Băng vừa nói vừa cười đánh giá Mạnh Hiểu Dư. Bởi vì nàng thấy, Mạnh Hiểu Dư đã không mặc bạch y như trước kia ra ngoài. Lúc này Mạnh Hiểu Dư đang mặc một bộ y phục màu tím bên hông còn có đai lưng màu tím đậm. Chân mang đôi giày cùng màu với đai lưng. Tóc dùng một dây cột tóc màu tím cột thành đuôi ngựa, tóc mai không thể cột tùy ý rơi trên trán cùng hai sườn mặt. Khiến mặt trái xoan của nàng không lớn lại có vẻ càng thêm nhỏ cùng với ngũ quan tinh xảo hơn. Lúc này Mạnh Hiểu Dư thoạt nhìn như một tinh linh đi đến hồng trần. Mỹ lệ nhưng không mất đi sự linh động đặc biệt là đôi ngươi sạch sẽ không tì vết kia. Cho thấy chủ nhân của nó sạch sẽ lại đơn thuần. Trong ánh mắt không có vẩn đục như những người khác cũng không phải loại tang thương sau khi trải qua lễ rửa tội của thế tục. Nếu có chỉ như một đứa trẻ đối với thế giới này tò mò cùng hồn nhiên. Không biết đôi mắt hồn nhiên này có thể bảo trì bao lâu? Hàn Như Băng nghĩ về sau chủ nhân của đôi mắt này có một ngày nào đó bởi vì biết được một mặt dơ bẩn của thế giới này sẽ không còn sạch sẽ, thuần khiết nữa. Mà cùng những người khác giống nhau. Trong ánh mặt tràn ngập những cảm xúc dơ bẩn. Hàn Như Băng nghĩ tiểu gia hỏa hiện tại đang ở cùng mình. Chỉ cần mình bảo hộ tốt không cho tiểu gia hỏa có cơ hội tiếp xúc với một mặt khác của thế giới này thì sẽ không sao. Hàn Như Băng nghĩ vậy trong lòng hạ quyết tâm nhất định phải đem tiểu gia hộ đặt bên người bảo hộ thật tốt.

Hàn Như Sương lúc này cũng đang đánh giá, thay đổi y phục tựa như thay đổi con người Mạnh Hiểu Dư. Trong lòng kinh ngạc một chút một chút, khác với khi nàng mặc quần áo của Hàn Như Băng có cảm giác không hợp trói buộc. Lúc này Mạnh Hiểu Dư một thân màu tím có vẻ càng có tinh thần hơn trước lại càng tăng vẻ xinh đẹp đáng yêu.

"Quần áo trên người ngươi là vừa ra ngoài mua sao? Ngươi từ đâu có tiền? Ta nhớ rõ thời điểm ngươi gặp chúng ta, đã nói qua ngươi không có một đồng. Không lẽ là gạt chúng ta?" Hàn Như Băng nghi hoặc nhìn người đang ngồi trên giường đùa nghịch với món đồ vừa mua hỏi. Nghe được lời của Hàn Như Băng, Hàn Như Sương cũng nghiêng đầu nhìn đến người ngồi trên giường, trong mắt đồng dạng lộ ra tia nghi hoặc.

"Nga, thời điểm ta gặp hai tỷ quả thật là không có tiền. Mấy thứ này ta mua từ tiền lấy được khi cầm đồ ở tiệm cầm đồ." Mạnh Hiểu Dư nghe thấy Hàn Như Băng hỏi liền nói.

"Tiệm cầm đồ?" Nghe thấy Mạnh Hiểu Dư nói, tỷ muội Hàn Như Băng càng nghi hoặc.

"Đúng vậy, tiệm cầm đồ." Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy tỷ muội Hàn Như Băng nghi hoặc liền đem chuyện mình ở tiệm cầm đồ kể toàn bộ cho hai tỷ muội nghe.

"Cho nên ngươi nói ngươi cầm một bức họa từ quê nhà của ngươi? Hơn nữa bức họa có giá tám mươi tám vạn lượng bạc? Mấy thứ này là ngươi dùng tiền cầm được mua về? Hàn Như Băng nghe Mạnh Hiểu Dư nói xong có chút không thể tin nổi. Tuy rằng tám mươi tám vạn lượng trong mắt một cung chủ như Hàn Như Băng không phải là số lớn. Nhưng trong mắt người thường thì đây là con số vô cùng lớn, nhiều bằng cả nhà năm người bình dân tiêu xài cả đời. Hơn nữa còn là nhà bình dân gia cảnh tương đối tốt. Hàn Như Băng từ xưa đến nay biết không ít kỳ trân dị bảo, giả cả mấy chục vạn không ít, thậm chí lên đến trăm vạn thậm chí ngàn vạn cùng có. Nhưng không phải dược phẩm quý hiếm thì cũng là trân bảo hiếm gặp. Nhưng tựa như bức họa của Mạnh Hiểu Dư đạt tám mươi tám vạn lượng. Hàn Như Băng có thể nói nàng chưa từng nghe qua. Rốt cuộc là bức họa như thế nào?

"Đúng vậy, chưởng quỹ còn nói hắn cả đời chưa gặp qua bức họa nào họa thật như vậy. Bức tranh kia quả thật không phải người có thể họa ra mà là giống như xuất ra từ tay thần tiên vậy." Nói đến đây Mạnh Hiểu Dư dừng một chút rồi nói, "Kỳ thật hắn nói một chút cũng không sai. Bức tranh kia không phải do người họa mà do máy móc in ra."

"Máy móc in ra? Là nghĩa gì?" Hàn Như Băng hỏi.

"Chính là...Chính là....Chính là...." Mạnh Hiểu Dư nửa ngày cũng không biết nên giải thích máy móc in ra là nghĩ gì.

"Không giải thích được cũng không sao, ta chỉ tò mò thôi." Hàn Như Băng nhìn Mạnh Hiểu Dư nửa ngày không những không giải thích được còn nóng nảy một lúc. Vì thế không tiếp tục hỏi nữa.

Nghe Hàn Như Băng không hỏi nữa, Mạnh Hiểu Dư cũng nhẹ nhàng thở ra. Sau đó nói: "Đúng rồi. Ta có mua y phục cho hai tỷ, hai tỷ nhìn xem thế nào." Nói rồi liền đến mép giường, lấy y phục đưa cho tỷ muội Hàn Như Băng. Nàng đưa một bộ y phục màu xanh biếc cùng một bộ y phục màu tím đen đưa cho Hàn Như Sương rồi nói: "Tỷ mặc hai màu sắc này nhất định rất đẹp."

Sau đó nàng đưa một bộ y phục màu đỏ rực cùng một bộ màu tím nhạt đưa cho Hàn Như Băng lại nói: "Như Băng tỷ tỷ mặc hai màu này khẳng định cũng rất đẹp."

Tỷ muội Hàn Như Băng nhận quần áo rồi nhìn một chút, bốn bộ y phục kiểu dáng khác biệt không nhiều nhưng màu sắc lại khác nhau.

Xem xong y phục tiểu gia hỏa mua cho mình, Hàn Như Băng cười hỏi: "Vì sao tiểu gia hỏa cho rằng ta mặc y phục màu đỏ rực cùng màu tím nhạt lại đẹp trong khi Tiểu Sương Sương mặc là màu xanh biếc cùng màu tím đen lại đẹp? Chúng ta chính là bào thai song sinh, hơn nữa lớn lên cũng giống nhau." Hàn Như Sương nghe tỷ tỷ hỏi vậy cũng nhìn về phía Mạnh Hiểu Dư.

"Hai tỷ lớn lên rất giống. Nhưng khí chất cùng tính cách lại khác nhau rất nhiều. Tính cách Như Sương tỷ tỷ hơi lạnh cho nên ta nghĩ nếu tỷ ấy mặc màu xanh biếc cùng màu tím đen khẳng định rất hợp với khí chất của tỷ ấy. Tuy rằng màu trắng cũng rất hợp nhưng nếu thường xuyên mặc màu trắng sẽ có cảm giác rất nặng nề. Hơn nữa khiến người khác nghĩ mỗi ngày đều không thay y phục vậy."

Nghe Mạnh Hiểu Dư nói, Hàn Như Sương không nói chuyện nhưng khóe miệng hơi cong lên. Trong lòng nghĩ thường xuyên mặc màu trắng sẽ rất nặng nề sao? Có lẽ nên thử đổi thành màu sắc khác, Mạnh Hiểu Dư chọn hai màu này cũng không tệ.

Hàn Như Băng nhìn khóe miệng hơi cong của muội muội nhà mình, trên mặt lộ ra nét tươi cười tựa như hồ ly. Sau đó hỏi: "Vậy còn ta? Ta trong lòng tiểu gia hỏa là dạng tính cách cùng khí chất gì?"

"Tính cách giống hồ ly còn khí chất thì phúc hắc." Mạnh Hiểu Dư không cần nghĩ ngợi, phát xạ có điều kiện nói ra lời thật, có điều sau khi nói xong, nàng liền hối hận không thể tát bản thân hai cái. Nhìn Hàn Như Băng sau khi nghe mình nói, vẻ mặt cười như hồ ly kia. Mạnh Hiểu Dư nhanh chóng giải thích.

"Như Băng tỷ tỷ tỷ đừng hiểu lầm, ta không phải mắng tỷ cũng không phải nói tỷ là hồ ly."

"Ngươi không nói ta là hồ ly, ngươi chỉ nói giống mà thôi." Hàn Như Băng vẫn như cũ cười như hồ ly.

"Ta không phải có ý này Như Băng tỷ tỷ." Mạnh Hiểu Dư nhìn Hàn Như Băng cười, rất muốn khóc lên.

"Vậy đó là ý gì?" Hàn Như Băng vẫn cười như cũ.

"Chính là khen tỷ, ở quê ta hồ ly được công nhận là động vật thông minh ưu nhã. Cho nên khi nhà ta khen một người thông minh, ưu nhã, xinh đẹp sẽ dùng hồ ly hình dung." Mạnh Hiểu Dư vội vã nói bừa.

"Thật sao? Vậy phúc hắc là có ý gì?" Hàn Như Băng vẫn cười như cũ nhưng đã khủng bố như nãy.

"Phúc hắc cũng là khen tỷ." Mạnh Hiểu Dư vội vã giải thích.

"Phải không?" Ngữ khí Hàn Như Băng tựa như không tin tưởng.

"Đúng vậy, đúng vậy ta thề." Mạnh Hiểu Dư vội vàng nói.

Nhìn Mạnh Hiểu Dư sợ đến mức giơ tay thề, Hàn Như Băng lại cười. Trong lòng nghĩ tiểu gia hỏa chơi thật vui, chỉ đùa nàng một chút nàng đã bị dọa đến như vậy. Có điều trừng phạt một chút là cần thiết, cư nhiên dám nói nàng giống hồ ly, thật sự là thiếu đòn mà. Trong lòng quyết định xong, Hàn Như Băng lại nói. "Được rồi, không náo loạn nữa, thời gian không còn sớm chúng ta nên sửa sang lại rồi khởi hành lên đường. Như vậy đi, ta cùng Như Sương đi xuống trả phòng trước, ngươi ở đem hành lý sửa sang lại rồi đứng dưới lầu đợi chúng ta là được." Nói xong liền cười với Mạnh Hiểu Dư, tiếp tục nói: "Không thành vấn đề chứ?" Tựa như đang dò hỏi ý kiến của Mạnh Hiểu Dư nhưng vẻ cười kia như ngươi có vấn đề thử xem?

"Không thành vấn đề, không thành vấn đề." Mạnh Hiểu Dư nghe Hàn Như Băng nói xong lập tức nói, sợ nếu như chậm Hàn Như Băng lại gia tăng công việc cho mình.

"Nếu không thành vấn đề, chúng ta xuống lầu trước ngươi nhanh một chút." Hàn Như Băng nói xong liền kéo muội muội nhà mình rời đi.

Nhìn Hàn Như Băng kéo Hàn Như Sương xuống lầu, Mạnh HIểu Dư bĩu môi nói một câu, Hàn Như Băng tỷ chính là hồ ly lại phúc hắc. Chẳng qua không dám nói thành tiếng mà thôi. Sau đó nhìn đồ vật mình mua trên giường, thở dài bắt đầu thu xếp. Chờ đến khi Mạnh Hiểu Dư thu xếp đồ mình xong, lại bắt đầu thu xếp y phục hôm qua tiểu nhị kêu người khác giặt. Thu xếp xong gian phòng này, lại đến gian phòng Hàn Như Sương xếp đồ. Lúc này mới cầm theo vài cái tay nải cùng chiếc dù đi xuống lầu.

Đại sảnh dưới lầu, hai tỷ muội Hàn Như Băng đã trả phòng xong đợi Mạnh Hiểu Dư, các nàng nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư đi xuống trên tay theo vài cái tay nải cùng cây dù, bộ dạng có chút vất vả. Hàn Như Sương nhìn bộ dáng Mạnh Hiểu Dư như vậy có chút không đành lòng. Vì thế sau khi nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư đi xuống liền từ trong tay nàng nhận lấy hai tay nải.

Mạnh Hiểu Dư nhìn Hàn Như Sương cầm giúp mình hai tay nải, nhìn Hàn Như Sương lộ ra nét tươi cười xán lạn. Nói cảm ơn.

Lúc này, điếm tiểu nhị nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư. Hướng Mạnh Hiểu Dư nói: "Khách quan việc ngài dặn tiểu nhân đã làm tốt, hiện tại vật kia đang ở chuồng ngựa hậu viện."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com