Chương 7
Bế quan
Sau một trận mưa xuân rả rích, thời tiết trở lạnh thêm vài ngày rồi đột ngột ấm dần lại từ đó trở đi.
Tuyết không còn rơi ở Hạc Y Phong nữa.
Khi những vũng tuyết đọng toàn bộ tan rã hết thì liền nhường chỗ cho những ngọn cỏ xanh rì xuất hiện.
Khanh Chu Tuyết sau khi Trúc Cơ, cảnh giới ổn định lại, vẫn tiếp tục lặn lội đưa thư tới các đỉnh núi khác mỗi ngày không có gì trì hoãn.
Ngày tháng lâu dài leo núi giúp nàng rèn luyện thể lực. Lúc trước nàng buổi sáng xuất phát thì tới đêm muộn mới có thể trở về, dần dần nàng đã cải thiện về vào hoàng hôn. Cho tới hiện tại thì nàng đang đi trong ánh chiều tà gõ cửa Hạc Y Phong.
Con mèo kia ngồi xổm ở bờ tường ánh mắt ý vị liếc nhìn nàng.
Nàng một mình ăn xong bữa cơm tối dưới ánh mắt của nó.
Có lẽ đang đến mùa động đực nên con mèo nhà nàng hơi lơ là công việc. Thực đơn mấy ngày nay có vẻ qua loa đại khái.
Nàng chọt đũa vào viên cơm nắm trong chén, phân tích nguồn gốc. Ớt xanh cùng gan heo bằm, măng và khoai tây xay nhuyễn dính lại với nhau tạo thành hình một viên cơm nắm tròn xoe. Cái này là đồ ăn thừa từ trưa còn sót lại.
Nhưng mùi vị thì lại không tệ.
Sau bữa ăn Khanh Chu Tuyết muốn trở về phòng, lúc đi xuyên qua hành lang tới cái ao nước trong đình viện thì dừng lại.
Nàng hơi căng thẳng điều động lấy linh lực ít ỏi của mình gọi ra, một quả bóng nước dưới ao lên.
Lực tập trung chưa đủ mạnh, quả bóng kia rơi xuống làm mặt nước nổi lên gợn sóng lăn tăn. Nàng thử lại, lần này còn kèm theo một con cá chép rúc vào trong quả cầu nước đang trôi lơ lửng tới trước mắt nàng một cách kỳ diệu. Con cá đó điên cuồng bơi qua bơi lại.
Nàng lén lút chơi đùa với nó hồi lâu, mãi cho đến khi liếc nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc. Tâm thần khẽ dao động, quả cầu nước mất khống chế rơi thẳng xuống đất, con cá chép hoảng hốt giãy đành đạch, nước thì tung tóe lan tràn ra khắp mọi nơi.
Khanh Chu Tuyết vội vàng ôm lấy con cá chép ầm ĩ kia ném thẳng vào trong ao, khôi phục lại sự yên tĩnh nơi đây.
Vân Thư Trần lui lại một bước tránh cho nước dính vào góc áo.
Quả nhiên là trên đời này những tiểu gia hỏa học nghệ chưa tinh đều có lực phá hoại, không ít thì nhiều.
"Học được rồi?"
Có nên gật đầu không...?
Khanh Chu Tuyết thấy hành động này có chút xấu hổ.
Không trả lời tức là đúng rồi. Vân Thư Trần vừa cười vừa bước qua, "Rất tốt. Từ nay tưới nước cho cây, thoát nước trong sân đều phó thác vào ngươi hết."
Nàng đi thêm vài bước đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, dừng bước ngoái nhìn lại, "Bắt đầu từ ngày mai ta sẽ bế quan một thời gian."
"Những chuyện của mười năm sau tạm thời chưa gấp gáp gì. Nếu ngươi cảm thấy chán thì có thể đi ra ngoài nghe giảng, hoặc ở lại nơi đây đọc sách."
Bàn giao một cách ngắn gọn xong nàng liền rời đi.
Hương thơm quen thuộc được gió đêm tản đi vương vấn nơi chóp mũi.
Vân Thư Trần đột nhiên tuyên bố bế quan, Hạc Y Phong lớn như vậy liền trở nên tĩnh mịch.
Trước kia còn có thể nghe được người kia thỉnh thoảng nói vài câu. Hiện tại người duy nhất còn có thể giao lưu với Khanh Chu Tuyết là con mèo tam thể thường nhảy lên tường ngủ kia. Sinh hoạt thường ngày của nàng được nó "meo meo" chiếu cố.
Cơm ngày ba bữa không cần lo lắng, quần áo thay ra sẽ được xếp gọn gàng để lên tủ sau khi đã giặt sạch sẽ.
Khanh Chu Tuyết không có việc gì để làm nữa. Mỗi ngày sau khi gọi lên những giọt nước để tưới cây cỏ hoa lá trong sân, nàng liền từ trên giá sách lấy ra một quyển. Chọn một chỗ ánh sáng tốt để đọc, lúc thì trong cái đình giữa ao, khi thì dưới tán hòe già trước sân.
《 Văn Sơ Yếu Đạo 》 đã được nàng đọc qua hết. Đây chỉ là quyển sách để tham khảo về con đường tu tiên, không có hướng dẫn về phương pháp.
Dẫn Khí Nhập Thể, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Luyện Hư, Hợp Thể, Đại Thừa, Độ Kiếp.
Đường tu tiên dài dằng dặc.
Tâm trí của một đứa trẻ vẫn là chưa có vụ lợi gì. Hình ảnh tu sĩ Độ Kiếp có thể hô mưa gọi gió như thể thần tiên, được chúng sanh trên khắp Cửu Châu sùng bái ra sao... đối với nàng mà nói là không có cảm giác gì.
Có khi còn không bằng lúc chơi đùa với giọt nước nhỏ nữa.
Nàng kiễng chân nhét sách về. Lấy một quyển khác từ trên giá xuống, 《 Thử nói chuyện Ngũ Hành: Quyển I 》.
Bìa sách dày nặng tinh xảo, chữ viết mạ vàng.
Quyển này cũng của Vân Thư Trần. Kệ sách của nàng không để trong phòng ngủ. Có lẽ do sống quá lâu nên sách chất đầy bốn vách tường, nàng đơn giản là mở một thư phòng sát bên phòng ngủ.
Khanh Chu Tuyết mới vừa đọc vài trang thì một giọng nói vang lên, "Ngươi có đang quên điều gì không?"
Nhìn lên thì thấy con mèo nhảy lên cái bàn, híp mắt nhìn nàng.
"Vân tiên trưởng trước khi bế quan có dặn dò ngươi nếu rảnh rỗi thì có thể đi tới ngoại môn nghe giảng. Tiểu hài tử đọc sách nhiều quá cũng không tốt cho mắt."
Câu phía sau dĩ nhiên là do con mèo thêm vào.
Ngoại môn cũng nằm trong lãnh địa của Thái Sơ Cảnh, tọa lạc tại lưu vực của ngọn tiên sơn. Ở đây ngư long hỗn tạp, tràn đầy sinh khí hơn nội môn nhiều.
Nơi đây có chỗ để ở lại, nhưng điều kiện sinh hoạt không phải là quá tốt. Nhiều người chen chúc ở chung chỗ, đồ dùng sinh hoạt, chậu gỗ vạc nước bày bừa ở bên ngoài cửa phòng.
Nhìn chung thì con của quan lại quyền quý, thế gia đệ tử đến học xong thì đều đi về nhà. Ở lại chỗ này thường là con nhà nghèo.
Thiếu niên mặc áo gấm vừa đi vừa giới thiệu, "Ở đây dạy học không hạn chế đối tượng, ai muốn tới nghe giảng đều được. Người giảng bài là những sư huynh sư tỷ nội môn đệ tử ưu tú của Thái Sơ Cảnh. Dạy những kiến thức cơ sở như này là dư sức."
"Nếu như ngươi sau này trở thành đệ tử thân truyền của trưởng lão thì cũng có thể có cơ hội."
Những nơi dạy học ở trong các tòa nhà liền kế nhau. Mà ở mỗi một góc tòa nhà không khác gì trên đường phố phàm nhân. Người rao bán hoa quả, bánh ngọt, dưới mặt đất từng bó su hào nằm la liệt... dị thường hương vị khói lửa nhân gian.
Người người chen chúc với nhau, đủ thứ mùi trộn lẫn bay vào mũi của Khanh Chu Tuyết. Nàng không tự chủ được nhăn mày lại nín thở. Thiếu niên mặc áo gấm dừng bước, "Ngươi đi một vòng xem thử, thích khóa học nào thì vào đó kiếm một chỗ ngồi nghe giảng, hết chỗ thì đứng cũng được."
"Nhớ thời gian về dùng cơm tối." Hắn nói tiếp sau một lúc, "Hôm nay ăn đầu cá kho tiêu không?"
"Quá cay." Khanh Chu Tuyết đang nín thở buộc phải trả lời, hít vào một hơi.
"Được rồi, vậy thì không cay." Hắn vừa đi xa vừa suy nghĩ cách làm món đầu cá kho tiêu không cay.
Khanh Chu Tuyết một mình đi lên trên một tòa nhà. Giờ này cũng đã trễ, nghe được tiếng sư huynh ở trên đang giảng thao thao bất tuyệt. Dựa vào lợi thế nhỏ con, nàng lẻn vào từ cửa sau mà không gây chú ý cho ai.
Căn phòng đã được lấp đầy, Khanh Chu Tuyết nhìn xung quanh và nhận ra không còn chỗ ngồi. Còn có đủ loại người đang đứng đằng sau nàng nghe giảng, có thanh niên, trung niên... thậm chí có người còn mang cả con tới.
Khanh Chu Tuyết cố gắng chen lên tới vị trí có thể thấy được ngọc quan* của vị sư huynh đang giảng bài, cho dù cả nửa người bị kẹp lại vào đùi của một vị đại nương béo mập nào đó.
(Ngọc quan: chiếc mũ nạm ngọc)
Ở lớp học tiếp theo, nàng liền nhìn chăm chú vào ngọc quan của sư huynh. Khi giảng tới lúc cao trào thì ngọc quan lắc lư lên xuống, tới đoạn giảng từ tốn thì chiếc ngọc quan kia liền bất động.
Mặc dù bị hạn chế tầm nhìn, nhưng cũng không ai nói chuyện riêng ngoại trừ tiếng hít thở, khịt mũi và ho khan. Trong quá trình học có một đứa bé chuẩn bị gào khóc lên, người mẹ liền ném cho cha hắn mang thẳng ra ngoài cửa.
Khanh Chu Tuyết nghe rõ sư huynh đang giảng nội dung của quyển 《 Thử nói chuyện Ngũ Hành 》 mà nàng vừa đọc được vài trang.
Nàng lắng nghe một cách thích thú. Có ai đó giảng giải cho thì dễ hiểu hơn là đọc một mình. Vậy là từ hôm đó, Khanh tiểu cô nương sáng dậy sớm đi đến ngoại môn nghe giảng, ngày ngày tháng tháng không sót buổi nào.
Sư huynh khi giảng bài thỉnh thoảng cũng sẽ làm ra một chút phép thuật khiến phía dưới náo động lên. Nhưng mọi người cũng chỉ xem cho vui bởi vì hiếm ai có thể làm ra được giống như vậy. Nhưng đối với Khanh Chu Tuyết thì đây đúng là điều nàng đang rất cần.
Nàng không thể không ngồi hàng đầu, nàng muốn nhìn rõ thủ thế của sư huynh, giống như lúc trước nàng nhìn Vân trưởng lão mà bắt chước theo.
Ở ngoại môn có nhiều người trẻ tuổi đi cùng với nhau. Chỉ cần một người dậy sớm đi đến lớp liền ngang nhiên giành hết ba hàng đầu tiên.
Sau khi Khanh Chu Tuyết tạo thói quen dậy lúc giờ Dần* rồi từ Hạc Y Phong xuất phát, cuối cùng nàng cũng thành công ngồi ở những hàng ghế thấy được sư huynh.
(Giờ Dần: 3 đến 5 giờ sáng)
Một buổi sáng sớm nào đó.
Khanh Chu Tuyết ôm sách trong ngực, tay cầm một chiếc đèn lồng nhỏ, nương theo ánh sáng mờ ảo mà mở cửa phòng học không một bóng người.
Khanh Chu Tuyết đốt đèn lồng lên. Hôm nay vận khí* quá tốt, hàng đầu tiên vậy mà trống không.
(Vận khí: vận may)
Nàng thở dài một hơi rồi nhẹ nhàng đặt sách xuống, mới vừa đứng lên thì bỗng có một tiếng xuýt xoa như thể ai đó vừa bị đụng trúng.
Đèn đuốc chập choạng chiếu sáng một đôi mắt thâm đen. Là một nữ hài tử trạc tuổi nàng, ăn mặc có chút cổ quái.
"Đến... nghe giảng bài?" Nàng lầm bầm vài câu nói Khanh Chu Tuyết không hiểu, sau đó thì chuyển qua tiếng Hán trúc trắc hỏi.
"Ừm." Khanh Chu Tuyết thả đèn lồng xuống.
"Sáng sớm, rất mệt." Nàng thở dài, nằm xuống chỗ bên cạnh Khanh Chu Tuyết và sau một lúc thì phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.
Khanh Chu Tuyết lên giường từ sớm nên không quá buồn ngủ. Nàng ngồi đó suy nghĩ về bài giảng của sư huynh hôm qua, lặng lẽ chờ đến bình minh.
Chân trời hiện lên từng tia sáng, nữ hài tử dị tộc kia nheo mắt tỉnh dậy mông lung nhìn sang bên cạnh. Khi thấy Khanh Chu Tuyết đoan chính ngồi đó thì không khỏi bội phục, "Ngươi lợi hại."
"Ta tên Nguyễn Minh Châu." Nàng buộc một chiếc khăn màu đỏ trắng đan xen ở giữa trán, đôi mắt màu hổ phách rất to đang cong lên như vầng trăng sáng.
Tiểu cô nương đang muốn giao lưu với nàng, "Tên ngươi là gì?"
"Khanh Chu Tuyết."
"Ta đến từ một nơi cách đây rất xa để bái sư học nghệ. Nghe nói tiên môn ở Trung Nguyên rất lợi hại."
Đoạn hội thoại ngắn ngủi giữa hai người sớm dừng lại ngay khi sư huynh vừa giảng câu đầu tiên. Khanh Chu Tuyết liền tiến vào trạng thái tập trung cao độ.
Nguyễn Minh Châu dường như hơi có chút khó khăn trong việc nghe giảng, có lẽ là do ngôn ngữ không tương thông. Bất quá so với những huynh đệ đầu đang gật gù như gà mổ thóc kế bên, nàng nhìn vẫn mười phần hăng hái.
Một tháng trôi qua, người trong lớp học thay đổi liên tục. Chỉ có hai tiểu cô nương này là luôn cố định ngồi ở hàng ghế đầu tiên, ngay cả sư huynh dạy học cũng đều đã quen mặt bọn họ.
Nhờ thường xuyên đụng mặt lúc giành chỗ ngồi, Khanh Chu Tuyết và Nguyễn Minh Châu dần trở nên quen thuộc với nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com